Vì phải chờ thân thể ta khôi phục nên Lãnh Nhược Tư vẫn là không dám tiếp tục lên đường trở về Lãnh quốc. Cuối cùng ta thúc giục mãi hắn mới chịu đi. Lãnh Nhược Tư ôm ta ngồi trên xe ngựa lo lắng hỏi: “Triệt nhi chống đỡ nổi sao ? Hay là chờ ngươi hoàn toàn hồi phục chúng ta hãy lên đường nha”
“Ta không sao ! Đừng lo lắng” . Ngươi mà cho ta ở trong phòng nữa, ta sẽ buồn đến sinh bệnh ra đó.
“Phải không ? Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm a !” . Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Có sao ? Ta thật sự không có việc gì nữa nên đừng lo lắng ngaz”. Thật sự là vết thương của ta chưa khỏi hẳn, còn có chỗ luôn ẩn ẩn đau nhưng ta thật sự không muốn suốt ngày cứ nằm ở trên giường.
Lãnh Nhược Tư vẫn là thập phần lo lắng nên phân phó Đường Huy Hoàng cho xe ngựa chạy chậm một chút. Đến một thành khác, Lãnh Nhược Tư lập tức tìm ngay một khách điếm, ôm ta đi vào phòng, ta tức giận lấy tay đánh hắn nói: “Ai cho ngươi ôm ta ? Làm cho mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn ta ?” . Đúng là mất mặt hết sức.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận làm đau miệng vết thương”
Đúng là miệng quạ ! Không nhắc thì thôi, nhắc tới thì đau đớn từ đâu lại bay đến “Nếu ta muốn…………… ”
“Không cho” Lời còn chưa nói xong hắn đã lập tức phủ quyết.
“Vì cái gì ?” . Ta chỉ là muốn đi ra ngoài chơi, ai cho ngươi cái quyền cho với không cho a ?
Hắn nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, ôn nhu nói: “Triệt nhi ngoan, hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, trẫm sẽ dẫn ngươi ra ngoài chơi”
Ngoan cái đầu ngươi, ai biết ngươi lúc ấy sẽ lại giở trờ gì không cho ta đi ? Đúng rồi, hắn không cho ta đi thì ta có thể tự chuồn đi a ! Đó là một ý kiến hay, ha ha………. Trong lòng bắt đầu tính toán làm cách nào có thể chuồn ra ngoài chơi, nghĩ đến nhập tâm hoàn toàn nên không chú ý Lãnh Nhược Tư đã đem ta ôm xuống dưới lầu ăn cơm. Hắn cầm lấy bát canh thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng ta mà dụ: “Triệt nhi ngoan, há mồm nào”
Hoàn toàn không biết chuyện gì, ngoan ngoãn làm theo sắp xếp của hắn. Khách trong khách điếm nhìn thấy sớm đã choáng váng “Vương gia cùng Hoàng thượng thật là ân ái, hâm mộ chết người !” Tiểu Hương vui vẻ nhìn ta.
Nghe Tiểu Hương nói vậy ta mới ý thức được chính mình đang ở trong hoàn cảnh nào. Tức giận quá nên ta đoạt bát canh trong tay hắn mà một hơi uống hết. Lãnh Nhược Tư chỉ cười cười, chờ ta ăn xong hắn lại đem ta trở về phòng để ta tiếp tục nằm ở trên giường mà nghe hắn nói chuyện phiếm. Lợi dụng khoảng thời gian từ bây giờ cho đến tối, ta phải nghĩ cách chuồn ra cửa thật tốt. Đêm đến, Lãnh Nhược Tư thật cẩn thận giúp ta nằm sát vào người hắn, ta cố ý làm cho hắn đụng tới miệng vết thương của t
“A~~~~~~đau quá”. Ta kêu thảm thiết tuy là không có đau như vậy.
“Triệt nhi thực xin lỗi, trẫm làm đau ngươi, trẫm đi lấy thuốc, ngươi đùng lộn xộn” . Hắn sốt ruột chạy ra ngoài.
Thừa dịp hắn ra ngoài, ta nhanh tay đem túi bạc giấu ở chân giường lên. Ra cửa không đem theo tiền bạc làm sao được ? Ông trời a ! Thấy ta lo lắng như vậy hơn nữa còn mạo hiểm khi bị Lãnh Nhược Tư truy đuổi mà có thể nguy hiểm đến tánh mạng, van cầu ông mở to mắt giúp ta thành công kế hoạch lần này nha !
“Triệt nhi trẫm giúp ngươi thoa thuốc” . Hắn cẩn thận giúp ta thoa thuốc vì sợ làm ta đau.
” Ân, được rồi, ngươi đi tắm rửa đi, ta tự mình mặc quần áo” . Đuổi hắn đi
“Không vội, trẫm giúp ngươi mặc quần áo tốt rồi đi cũng được”
Hắn xoay người lấy quần áo của ta, hắn vừa cầm lấy thì ta kêu to “Không cần lấy”
Hắn sửng sốt kì quái nhìn ta “Cái kia…….. Ta hiện tại không muốn mặc, tránh cho quần áo đụng vào miệng vết thương làm đau ta, chờ ta hết đau ngươi hãy giúp ta mặc”, bịa đại cái lí do.
“Được rồi ! Trẫm giúp ngươi đắp chăn kẻo cảm lạnh, trẫm đi tắm rửa trước’’ Giúp ta đắp chăn xong hắn mới đi tắm rửa.
Chờ hắn đi xa, ta tự mình đêm thắt lưng buột lại quần áo mình. Lãnh Nhược Tư tiến vào thấy ta mặc quần áo thì tỏ vẻ khó hiểu “Nhược Tư, ta rất lạnh mau lên đây đi !”. Giả bộ làm ra dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu. Haiz……. ta đây ở thế kỉ 21 không đi phát triển nghề đóng phim thật đáng tiếc. Không nghĩ tới ta còn biết diễn nha.
Thấy ta như vậy Lãnh Nhược Tư thế nào còn chịu được a ? Hai tiếng «thật tốt» vừa thốt lên là hắn lập tức đến bên giường ôm chặt lấy ta, “Nhược Tư, mau buông ra. Ngươi làm đau ta. Ta được ngươi ôm đã thấy đỡ hơn rồi” . Vì có thể đạt được mục đích là chuồn khỏi cửa mà ta có thể coi là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Trước kia mỗi ngày Lãnh Nhược Tư đều ôm ta ngủ đã thành thói quen, đêm nay ta lấy cớ miệng vết thương đau không cho hắn ôm làm hắn cả một đêm không tài nào ngủ được phải đợi đến tận hừng đông mới có thể ngủ say. Thừa dịp hắn ngủ và trời đã sáng, ta vụng trộm đứng lên nhẹ nhàng mở cửa chạy ra ngoài. Thật tốt quá ! Rốt cuộc cũng được ra ngoài, ta vui vẻ đi khắp nơi thuận tiện tìm kiếm xem có bóng dáng mỹ nữ nào xuất hiện không. Thời gian trôi qua rất mau, mới đó đã ngã về chiều, Lãnh Nhược Tư tỉnh lại mà không gặp ta chắc sẽ vừa vội vừa tức, phân phó mọi người đi khắp nơi tìm ta nhưng lúc này ta vẫn mải lo chơi mà quên mất việc này.
Đi chơi một hòi ta gặp một cô nương xinh đẹp muốn bán thân. Ta tò mò mà đi tới và thấy có viết: ” Tiểu nữ tử không nhà, không người thân dựa vào bán mình làm nô tì, thỉnh các vị có hảo tâm giúp đỡ” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ai ~~~~~~ một cô gái xinh đẹp như vậy lại phải đem mình bán đi, thật đáng thương. Ta đem toàn bộ số bạc mang theo trên người đưa hết cho nàng, nàng cảm kích tiếp nhận số bạc và nói: “Công tử. Cám ơn công tử đã mua ta. Từ giờ trở đi Tiểu Lan chính là người của công tử”
“Không cần. Đây là ta cho ngươi chứ không phải mua ngươi” . Ta giải thích.
“Không, công tử vừa rồi mua ta, ta liền là người của công tử”. Nàng không nên bán cho ta.
Không phải đâu ? Ta thật sự muốn đem nàng mua trở về lắm nhưng tên Lãnh Nhược Tư mà thấy không đánh chết ta mới là lạ ! Ta việc gì phải chuốc lấy phiền toái ? Lúc này một cái đầu to mũi tẹt của tên thiếu gia nào đó đi tới bắt lấy Tiểu Lan nói: “Hắn không mua, bổn thiếu gia mua. Bổn thiếu gia mua ngươi về làm tiểu thiếp không phải so với làm nô tì tốt hơn sao”
“Không ! Vị công tử này đã mua ta trước, ta không thể theo ngươi”. Tiểu Lan sợ hãi nói.
“Hắn cũng không muốn ngươi, ngươi còn bán cái gì ? Bán cho bổn thiếu gia tốt hơn”. Tay hắn cứ ở trên người nàng mà giở trò.
Con mắt của ta tuyệt đối không thể thấy người khác làm xằng làm bậy “Buông nàng ra, nàng là do ta mua trước”. Ta tức giận nhìn tên khốn kia.
“Thả nàng? Kia phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không? Người đâu tới đanh hắn cho ta”. Tên thiếu gia kia khinh bỉ nhìn ta.
Đánh nhau? Không phải chứ? Quân tử động khẩu bất động thủ a! Huống chi trên người ta còn thương tích. Bọn họ mà đánh chắc ta thảm lắm nha. Nhưng không có sự đau đớn như dự đoán, thì ra là do bọn người Lãnh Nhược Tư đã tìm đến đây. Thừa dịp hắn giải quyết những người đó, ta chuẩn bị chạy khỏi đó nhưng hắn đã đoán trước được mà ôm lấy cổ ta cả giận nói: “Muốn chạy?”
“Ta …….. Ta không có a!” Ta lấp ba lấp bắp ……..
Đường Hạo Nhiên đã giải quyết hoàn toàn cái tên khốn kia. Khi Lãnh Nhược Tư chuẩn bị mang ta trở về thì “Công tử, ta……” Tiểu Lan ánh mắt cún con nhìn ta.
“Nhược Tư, chúng ta mang nàng cùng đi nha ! Nàng thực đáng thương”
Ta đem sự tình kể cho Lãnh Nhược Tư, hắn đồng ý giữ Tiểu Lan lại. Đến khách điếm hắn liền túm ta mang trở về phòng “Hương Hương, Nhiên Nhiên, Lan Lan, các ngươi cứu ta a !”. Ta còn chưa muốn chết a!
Tiểu Lan thấy vậy lo lắng tiến lên nhưng Tiểu Hương đã ngăn nàng lại mà hảo tâm khuyên giải: “Nếu ngươi không muốn chết, trăm ngàn lần đừng đi”
Bọn người Tiểu Hương làm bộ như không phát hiện thấy bộ dạng cầu cứu của ta, ai cũng âm thầm yên lặng cầu nguyện cho ta. Ta cũng tự cầu phúc cho mình nhưng lòng dạ chỉ nghĩ tới tình trạng bi thảm của mình sau khi vào phòng nên lo lắng không thôi. Có lẽ vì quá hoảng loạn mà ta đã không chú ý đến ánh mắt Tiểu Lan nhìn ta so với lúc nhìn Lãnh Nhược Tư rất khác, giống như là sự yên tĩnh của biển trước cơn bão táp……