Độc Sủng Nam Hậu

Chương 26: Vì y phục mà tranh chấp, nghẹn chết ta!



Từ ngày Lãnh Nhược Tư cùng ta cưỡi ngựa tới nay, cũng chỉ là ta cùng với hắn cưỡi chung một con, trong lòng ta cái thì kêu lên không phục, cái thì kêu oán a !

Bất quá hoàn hảo là ít nhất hắn không có làm cho ta cùng ngựa cách biệt hoàn toàn “Đến khi nào nhóm chúng ta mới đến Lãnh quốc a?” Đi đã vài ngày rồi như thế nào còn chưa tới chứ?

“Nhanh, tiếp qua thêm ba ngày nữa là có thể đến hoàng cung Lãnh quốc, đừng nóng vội”. Lãnh Nhược Tư cúi đầu hôn ta.

“Thật tốt quá !” Ta vui vẻ nhìn hắn.

“Triệt Nhi đến Lãnh quốc ngươi phải khoác thêm áo nữa đó”. Hắn thân mình thật quá đơn bạc .

“Vì cái gì chứ? Ta mặc đã muốn quá nhiều”. Hiện tại là tháng 7 mà ta ăn mặc như đang là mùa thu.

“Vương gia, Lãnh quốc cùng Mộ Dung quốc khí hậu không giống nhau. Mộ Dung quốc khí hậu thuộc loại bốn mùa biến hóa, mà Lãnh quốc đại đa số thời điểm đều là mùa thu còn không thì mùa đông”. Đường Huy Hoàng giải thích.

A? Nguyên lai là như vậy a ! Trách không được lại kêu là Lãnh quốc. Không chỉ riêng vì quân chủ họ Lãnh mà còn bởi vì khí hậu “Vương gia chúng ta đến trạm tiếp theo mua quần áo chống lạnh đi?” Tiểu Hương đề nghị ta.

“Không thành vấn đề”. Lãnh Nhược Tư một tiếng liền đáp ứng.

Chúng ta sắp đến Lãnh quốc. Cùng lúc này cũng có một cổ cản trở với lực lượng cường đại nhắm vào chúng ta mà đến “Hoàng Thượng, bọn họ đến thế nào ?” Mở miệng là một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, nhưng cả người tản ra hàn khí.

“Chủ nhân đi ra lập tức sẽ thấy vị trí Hoàng Thượng”. Thuộc hạ phía sau trả lời.

“Hảo, hết thảy cứ y theo kế hoạch mà làm?”

“Dạ, hết thảy đều theo phân phó của chủ nhân mà làm việc”

“Thật tốt quá, lần này không phải hắn chết chính là ta mất mạng, ta tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội trở lại Lãnh quốc” Tuấn mỹ nam tử lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Đám người chúng ta căn bản không ngờ bọn họ hành động lại nhanh như vậy. Xem ra bọn họ chính là “một ăn cả hai ngã về không”, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, chỉ cho phép thành công không được thất bại. Chúng ta đi vào thành trấn tiếp theo, ta vui vẻ chuẩn bị đi chơi dạo, nào biết được Lãnh Nhược Tư ngăn ta lại “Nhược Tư ngươi làm gì kỳ vậy?” Hắn vì cái gì ngăn cản ta?

“Hoàng Thượng bên ngoài không bình thường” Đường Hạo Nhiên chau mày.

“Không có gì không đúng a !” Ta vừa bỏ tay Lãnh Nhược Tư ra liền xông ra ngoài.

“Triệt Nhi từ từ đã”. Hắn sốt ruột đuổi theo.

“Hạo Nhiên, ngươi vì cái gì nói tình hình không đúng a?” Tiểu Hương không rõ nhìn hắn.

“Các ngươi không phát hiện ánh mắt những người nơi này nhìn chúng ta có gì không đúng sao?” Thật kỳ quái, vì cái gì những người xa lạ kia lại lộ ra ánh mắt sắc bén như vậy chứ?

“ Đúng vậy, chúng ta theo sau đi ! Mọi chuyện cẩn thận một chút hẳn là không thành vấn đề”. Tiểu Lan an ủi hai huynh đệ Đường thị đang khẩn trương quá độ.

Bọn họ ngẫm lại rồi liền bỏ qua tâm trạng kia mà đi theo. Lãnh Nhược Tư mang ta đi vào tiệm trang phục, đem một tấm áo choàng lông chim mặc lên trên người ta,“Triệt Nhi thích không?”

“Có thể a !” Thật thoải mái nga !

Lãnh Nhược Tư nhìn ra ta thực thích lập tức liền trả tiền, sau hắn còn vì ta mua thật nhiều quần áo chống lạnh, ta cũng rất muốn lựa cho hắn một cái nhưng tất cả những thứ này đều là quần áo mùa đông mà hiện tại hôm nay với cái thời tiết này thì không thể giúp hắn mua, hắn tuyệt đối sẽ không muốn , ai ~~~~~~~ coi như hắn không có phúc khí vậy. Đột nhiên ta thấy một bộ quần áo kiểu dáng cực đẹp “Ta muốn bộ kia” Chỉ vào bộ quần áo mà ta nhìn trúng.

“Là bộ nào?”

“Vương gia có phải cái này hay không?” Tiểu Hương cầm quần áo đi tới.

Ta vui vẻ gật đầu. Khi Tiểu Hương sờ vào áo của bộ trang phục, nàng lập tức thả trở về “Tiểu Hương, ngươi làm gì vậy?” Không rõ tại sao nàng đột nhiên lại hành động như vậy.

“Vương gia cái này không được”. Tiểu Hương lắc đầu.

“Vì cái gì? Không chịu, ta muốn bộ y phục đó” Ta đáng thương nhìn chăm chú vào Lãnh Nhược Tư.

“Hảo, hảo, Triệt Nhi ngoan đừng tức giận , trẫm mua cho ngươi”. Lãnh Nhược Tư trìu mến hôn ta.

Thật tốt quá, ta biết hắn tuyệt đối không có khả năng chống đỡ chiêu thức tấn công kiểu nhu tình này của ta. “Không được” Tiểu hương ngăn Lãnh Nhược Tư lại.

Hả ~~~~~~~ Tiểu Hương ta bình thường có phải hay không quá sủng ái ngươi ? Nàng thế nào mà hôm nay dám đối nghịch với ta a? “Tiểu Hương, không phải chỉ là một bộ quần áo sao? Ngươi vì cớ gì kích động như vậy? Ngươi sợ hắn không trả nổi tiền hay sao?” Duẫn Tuyết không thể lý giải nhìn nàng.

Đúng vậy ! Đúng vậy ! Lãnh Nhược Tư giàu có như vậy, ngươi lo lắng cái gì chứ? Không cần thay hắn tính toán ! Tiểu Hương vẫn là kiên quyết lắc đầu “Tiểu Hương ngươi…… Khụ khụ……” Bởi vì quá mức kích động nên ta liền khụ lên, vừa khụ vừa chỉ vào tên đầu sỏ gây nên.

“Triệt Nhi……”

“Vương gia……”

Bọn họ bị dọa kêu lên, Lãnh Nhược Tư vội vàng ôm lấy một kẻ khụ tới hư nhuyễn là ta “Triệt Nhi, ngươi thế nào?”

“Ta…… Ta không sao”. Mệt mỏi quá.

Ta cả người vô lực nằm ở trong lòng hắn “Huy Hoàng, gọi ngự y đến”.

Lãnh Nhược Tư ôm ta đi đến ghế bên cạnh để ta ngồi xuống “Ông chủ có thể cho Vương gia chúng ta một chén nước không?” Tiểu Lan tìm kiếm ông chủ.

“Vương gia?” Bọn họ một tiếng Vương gia hai tiếng Hoàng Thượng, bọn họ là loại người nào a?

“Đúng vậy ! Hắn là Vương gia Mộ Dung quốc a !” Tiểu Lan giải thích.

“Nga ! Hắn chính là vì Mộ Dung quốc hy sinh chính mình, Vương gia Mộ Dung Triệt?” Đẹp quá a ! Trách không được vì vậy mới có thể đi hòa thân, còn nam nhân kia chắc là Lãnh hoàng nhỉ? Nhìn hắn hảo yêu Vương gia, Vương gia hẳn là rất hạnh phúc .

Hy sinh? Triệt Nhi gả cho hắn bộ ủy khuất lắm sao? Đúng lúc này ngự y vào tới “Hoàng Thượng, hoàng hậu cát tường”. Hắn cung kính vấn an.

“Miễn lễ, đứng lên đi ! Mau đến xem xem Triệt Nhi có chuyện gì hay không?” Đều do ta không bảo hộ hắn tốt, nếu không Triệt Nhi cũng sẽ không……

Ngự y sau khi khám bệnh cho ta xong liền hồi bẩm: “Hoàng Thượng, hoàng hậu thân thể cùng tinh thần và tâm mạch đều bị hao tổn, cộng thêm tác dụng phụ của Liệt Linh Liên mà trở nên thập phần mảnh mai. Thần sớm đã nói qua là không thể làm cho hoàng hậu xúc động quá mức nếu không sẽ dẫn đến ngài ấy phát sinh ra bệnh mới. May mắn, hoàng hậu vừa rồi chỉ là quá kích động làm cho khí huyết nhất thời không lưu thông, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không có chuyện gì nữa”.

“Ta chỉ muốn mua bộ quần áo kia thôi !” Ta lần này rưng rưng nhìn hắn, ta cũng không tin hắn có thể không đáp ứng.

Lãnh Nhược Tư chưa kịp mở miệng,Tiểu Hương đã lên tiếng trước “Tuyệt đối không được.”

Đáng giận ! Tiểu Hương hôm nay uống nhầm thuốc gì ? Sao cứ đối nghịch với ta? Không tức chết ta là không cam lòng sao? Trong cơ thể bỗng có một trận khí huyết bốc lên mãnh liệt “Vương gia uống nhanh đi .” Tiểu Hương có chỗ nào không đúng a? Như thế nào hôm nay dám bạo gan cùng Vương gia xung đột a?

“Triệt Nhi mau uống một ngụm trà nóng cho thoải mái đi”. Tiểu Hương hôm nay làm sao vậy? Nếu không biết Tiểu Hương luôn quan tâm Triệt Nhi, hắn đã sớm một chưởng đánh nàng, Lãnh Nhược Tư nghĩ .

Ta uống là uống nhưng vẫn là chỉ không ngừng khụ “Tiểu Hương, ngươi hôm nay làm sao vậy? Ngươi muốn làm Tiểu Triệt Triệt tức chết sao?” Duẫn Tuyết không rõ tại sao nàng luôn luôn nghe theo Tiểu Triệt Triệt mà hôm nay lại làm như vậy?

“Nói cái gì cũng không được”. Tiểu Hương cố định.

Hừ ! Ta đắc tội nàng hay sao? Ta đường đường là một Vương gia mà muốn mua một quần áo còn cần phải được nàng phê chuẩn sao? Ta nghĩ trên đời không có Vương gia nào mà ủy khuất như ta, tức chết ta ! Ta càng nghĩ càng giận, giận đến phát run “Triệt Nhi ngươi làm sao vậy? Bộ không thoải mái ở đâu sao?” Trời ạ ! Triệt Nhi run thật lợi hại.

“Hảo…… Mệt mỏi quá.” Nói xong quyết định trước nên giả bộ bất tỉnh ngã vào trên người hắn rồi từ từ nhìn nhìn lại tình huống.

“Triệt Nhi, Triệt Nhi”. Lãnh Nhược Tư ôm chặt lấy ta.

Sao lại dùng sức ôm chặt ta như thế chứ? Muốn bóp chết ta sao? Ngự y vội vàng đến bắt mạch cho ta “Hoàng Thượng, hoàng hậu không có chuyện gì, chỉ là ngất đi thôi.”

“Tiểu Hương, ngươi tốt nhất là nên có lời giải thích”. Tuy rằng nàng thật tâm đối đãi với Triệt Nhi, nhưng nàng hôm nay lại chọc Triệt Nhi sinh khí đến hôn mê?

“Hoàng Thượng ngài tự đi xem sẽ hiểu được”. Tiểu Hương thấy ta hôn mê bất tỉnh cũng sợ chết khiếp.

Lãnh Nhược Tư đem ta giao cho Tiểu Lan rồi nghi hoặc đi đến sờ quần áo kia, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ “Vì cái gì không nói rõ với Triệt Nhi chứ? Nếu quần áo này mà mặc lên làn da của hắn thì hắn sẽ chịu không nổi” Nói thẳng không phải tốt hơn sao, hại Triệt Nhi hôn mê bất tỉnh làm hắn đau lòng muốn chết.

“Vương gia sẽ không từ bỏ”. Từ nhỏ chiếu cố Vương gia nên nàng hiểu hết về Vương gia .

“Sao lại như vậy được ?”

“Sao lại không? Trước đây cũng đã xảy ra chuyện tương tự, Vương gia cũng nhìn trúng một bộ quần áo nên bảo Hoàng Thượng mua. Hoàng Thượng còn nhỏ nhưng phi thường yêu thương Vương gia liền bất đắc dĩ đáp ứng. Nhưng Vương gia mặc vào bộ quần áo được làm bằng vải dệt không tốt kia còn chưa tới nửa canh giờ thì cả người vừa ngứa vừa đau, làm toàn thân đều đỏ lên. Vương gia không thoải mái liền khóc, qua vài ngày mới không còn chuyện gì nữa” Tiểu Hương giải thích.

Nguyên lai Tiểu Hương là vì tốt cho ta ! Sớm biết vậy sẽ không dọa Lãnh Nhược Tư, còn hại Tiểu Hương bị hắn dọa, trong lòng ta vô cùng áy náy! “Kỳ thật tiệm ta có bộ quần áo giống như vầy được may bằng thượng đẳng”. Ông chủ nhỏ giọng nói.

“Cái gì? Vậy sao ngươi không nói sớm?” Bọn họ hướng ông chủ mà rống to, ta cũng muốn tham gia một phần nhưng ngại vì ta hiện tại là “Thương tàn nhân sĩ” nên không thể mở miệng.

“Các ngươi đâu có hỏi ta”. Ông chủ ủy khuất nhìn bọn họ.

“Được rồi, đem quần áo đến cho trẫm ! Chúng ta đi tìm một khách điếm để cho Triệt Nhi hảo hảo tĩnh dưỡng mấy ngày”. Nói rồi hắn liền ôm ta ly khai.

Mà hiện tại ở ngoài thành, “Chủ nhân, Hoàng Thượng ở ngay bên trong”.

“Ân, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Trong thành đã sớm bố trí toàn người của chúng ta, kế hoạch cũng đang tiến hành thuận lợi.”

“Thật tốt quá, Lãnh Nhược Tư lần này không chết trong tay Hàn Băng là chuyện không thể ! Ta mới là Hoàng Thượng chân chính của Lãnh quốc”. Hàn Băng cười ha ha.

Vì lo lắng cho ta nên Lãnh Nhược Tư căn bản không nghĩ tới quyết chiến nhanh như vậy sẽ tiến. Nguy hiểm từng bước, từng bước một hướng về phía chúng ta mà đến……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.