Du phi nghe ta nói xong thì vui vẻ trở về. Sau khi trở về, nàng tìm đến gặp Huyên nhi “Huyên Nhi, từ giờ trở đi con phải tôn kính hoàng hậu giống như tôn kính phụ hoàng và mẫu phi biết không”. Du phi nghiêm túc nói.
“Huyên Nhi biết bởi vì ngài ấy là Phụ hậu a !” Huyên Nhi vui vẻ không thôi.
“Huyên Nhi rất thích hoàng hậu phải không?”
“Đúng vậy, Phụ hậu hảo khả ái, đẹp quá nga !” Nàng rất thích Phụ hậu nga !
Huyên Nhi gật gật đầu. Sáng hôm sau, khi ta tỉnh lại đã muốn giữa trưa. “Phụ hậu, đứng lên ăn cơm đi”
“Tiểu Vân Vân là ngươi a !” Ta sờ sờ đầu của hắn.
“Phụ hậu, mau đứng lên ăn cơm đi! Không thì bụng sẽ chịu không nổi” Hừ ! Phụ hoàng thật không tiết chế, muốn làm mệt chết Phụ hậu sao ?
Tiểu Lan đỡ ta đứng lên, Tiểu Vân Vân uy ta. Ha ha ~~~~~~~ thật hạnh phúc nga! Nếu vĩnh viễn như vậy thật là tốt biết bao a ! “Ngây ngô cười……”
“Phụ hậu, người làm sao vậy? Phát ngốc cái gì a?”
“Không…… Không có gì” Ở trước mặt nhi tử, tôn nghiêm của phụ thân rất trọng yếu.
“Phụ hậu ăn nhanh lên đi ! Ăn xong rồi hảo thay thuốc”
“Ng !” Tiểu Vân Vân dường như không cao hứng.
Ta cơm nước xong xuôi, Tiểu Vân Vân giúp ta thay thuốc “Tiểu Vân Vân nhẹ chút, đau quá”. Hắn hôm nay sao lại thô lỗ như vậy a?
“Đau cái gì mà đau? Chính mình chịu đựng đi”
Ô ~~~~~~ Tiểu Vân Vân hảo hung (hung dữ) nga ! Đến cả Lãnh Nhược Tư cũng không như vậy hung qua ta. Ta khổ sở khóc. Thấy ta rơi lệ , Tiểu Vân Vân vội vàng hống ta. “Phụ hậu đừng khóc, là ta không đúng, ta không nên hung ngươi!”
“Tiểu quỷ chết tiệt, có biết bao nhiêu chuyện đáng học lại không học, thế nào lại học khi dễ người? Đáng đánh a?” Tiểu Lan hung ác nhìn hắn.
“Phụ hậu đừng khóc. Ta không phải cố ý, nhân gia ghen thôi !”
“Ghen? Ghen cái gì !“Tiểu Hương khó hiểu cực.
“Phụ hậu vì cái gì đối Huyên Nhi tốt như vậy !” Phụ hậu là của hắn, như thế nào có thể đối hài tử khác tốt hơn cả hắn như vậy chứ?
“Ta không có a !”
“Không có làm sai? Chỉ cho Phụ hậu đối tốt với Vân Nhi thôi”. Tiểu Vân Vân chu chu miệng.
Không hổ là phụ tử, hai người thật sự là bá đạo giống nhau “Tiểu Vân Vân, ta không có đối nàng tốt lắm a !” Ta ưa Tiểu Vân Vân hơn !
“Phải không? Ta không cho Phụ hậu ôm nàng, Phụ hậu chỉ cho ôm ta”. Có một phụ hoàng cùng hắn tranh đã khổ vô cùng giờ lại đến Huyên Nhi. Hắn xem như trực tiếp chết rồi còn gì.
“Được rồi ! ta căn bản là chưa có ôm mà ! Ngươi như vậy hung ta ! Ô ~~~~~~~~”
“Phụ hậu ngoan đừng khóc” Sớm biết thế đã không hung !
Lúc này Lãnh Nhược Tư đã trở lại, thấy ta khóc liền sốt ruột hỏi. “Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì khóc a?”
Ta thầm oán nhìn Tiểu Vân Vân “Vân Nhi sao lại thế này?”
Tiểu Vân Vân sợ hãi cúi đầu, Tiểu Lan đem sự tình nói cho Lãnh Nhược Tư, hắn tức giận nói: “Vân Nhi, gan ngươi đúng là lớn ha, dám làm như vậy?” Hung đến làm khóc Triệt Nhi, cho dù là nhi tử của hắn cũng không thể tha thứ.
“Được rồi. Nhược Tư, không nên trách hắn! Tiểu Vân Vân lại đây a!”
“Phụ hậu……” Tiểu Vân Vân bổ nhào vào trong lòng ta.
“Không có việc gì , Tiểu Vân Vân đừng sợ” Ta ôm lấy hắn.
Xem ra về sau phải cẩn thận Vân Nhi. Vân Nhi đã đem Triệt Nhi chọc khóc nhưng Triệt Nhi còn che chở hắn. Xem ra Vân Nhi đã trở thành tình địch của hắn. Nếu là hắn dám nói như thế thì Triệt nhi sẽ không dễ dàng buông tha hắn như vậy đâu! “Nhược Tư, vài ngày nữa thì vết thương của ta sẽ tốt, ta muốn ra ngoài chơi”
“Hảo”. Hắn đã sớm chuẩn bị.
“Ta không cần mang theo cả đại đội nhân mã để ra ngoài chơi nga !” Kia cùng ra ngoài không giống nhau.
“Hảo” Hắn sớm phái một trăm tinh binh ngụy trang thành dân chúng xen lẫn trong trong đám người nhằm âm thầm bảo hộ Triệt Nhi. Đương nhiên, việc này không thể để cho Triệt Nhi biết.
“Phụ hậu, ta cũng muốn đi” Thật muốn cùng Phụ hậu ra ngoài chơi nga !
“Không được” Lãnh Nhược Tư lập tức phủ quyết.
“Vì cái gì? Phụ hoàng, ta cũng phải đi.” Ta khóc nhìn Phụ hậu, không cho những người khác tiếp cận hắn a !
“Không cần” Hắn thấy hắn nên phòng không phải là người khác mà là Vân Nhi mới đúng. Dám cùng hắn tranh Triệt Nhi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Nhược Tư, đừng như vậy ! Để cho Tiểu Vân Vân cùng ta đi chơi !” Có hắn theo chơi cũng tốt a !
“Được rồi !” Triệt Nhi đã mở miệng thì hắn còn có thể nói không sao?
Ba ngày sau, thương thế của ta vừa tốt lên, ta liền mang theo Tiểu Vân Vân, Tiểu Lan, Tiểu Hương cùng huynh đệ Đường Hạo Nhiên đi ra ngoài “Vương gia, Lãnh quốc cũng thực náo nhiệt !” Tiểu Hương vui vẻ nói.
Đúng vậy! So với Mộ Dung quốc chỉ có hơn chứ không kém “Chúng ta đi dạo tuyệt lắm”
Chúng ta đi về phía phát ra tiếng náo nhiệt “Các ngươi xem nơi đó, có thật nhiều cái để xem. Chúng ta mau đi đi !”
Ta vui vẻ hướng phía kia chạy tới. Bởi vì đi quá nhanh nên không chú ý mà đụng trúng một người. Ta bị đánh ngã, Tiểu Lan bọn họ chạy nhanh đến đỡ ta đứng lên. “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý” Ta vội nói lời xin lỗi.
“Ngươi đụng phải bổn thiếu gia ta mà tưởng chỉ một câu ‘thực xin lỗi’ liền xong rồi sao?” Một kẻ kiêu ngạo thịnh nộ nói.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hạo Nhiên cực kì khó chịu
“Ngươi đúng là đẹp. Bồi thiếu gia ta một chút xem như bồi thường vậy” Hắn tràn đầy sắc tính nhìn ta.
“Mau lấy bàn tay bẩn thiểu của ngươi ra” Tiểu Vân Vân hung hăng đá hắn một cước.
“Ngươi dám đá bổn thiếu gia? Người đâu, tới giáo huấn hắn một chút cho ta” Hắn ôm cái chân đau đớn cả giận nói.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai a !” Hạo Nhiên hùa theo bọn họ đấu võ .
Huy Hoàng cùng Tiểu Lan bất đắc dĩ gia nhập cuộc chiến. Nhưng nhóm bọn họ dù sao cũng người đông thế mạnh, những người đó hướng ta cùng Tiểu Vân Vân, Tiểu Hương mà đánh đến. Tiểu Vân Vân đã được học qua võ công nên ít nhất có thể không để cho chính mình chịu khi dễ. Còn đối với chúng thì ta không biện pháp, tên đại thiếu gia kia nhằm ta mà đến “Ngươi…… Ngươi không cần lại đây” Ta bị dọa nên lui về phía sau.
“Hừ ! Đừng tỏ vẻ cao quý ? Bổn thiếu gia không lạ gì chuyện này!” Hắn dùng lực đẩy ta một phen.
“A ~~~~~” Thân mình ta ngã về phía, ta dọa thét chói tai.
Khi ta nghĩ sắp cùng với mặt đất kiss nhau thì có người đúng lúc bắt được ta. “Ngươi đối với một nữ nhân mà cũng nỡ động thủ?”
Ta ngẩng đầu thì thấy đó là một anh tuấn ca, “Ngươi là ai? Dám quản chuyện của bổn thiếu gia? Người đâu, đánh cho ta”.
Cái đám kia đã bị người này đánh chạy “Tiểu thư, ngươi không sao chứ !”
“Ta không phải tiểu thư, ta là nam” Nếu không phải hắn đã cứu ta, ta sớm đã đánh chết hắn. “Ngươi không thấy sao !”
Hắn sửng sốt rồi cười cười nói: “Thực xin lỗi, ta hiểu lầm”. Không nghĩ tới trên đời này lại có một mĩ nam tử như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nỗi.
“Không sao. Hẳn là ta nên nói lời cám ơn ân cứu mạng của ngươi, ngươi tên gì?” Hắn so với Lãnh Nhược Tư lễ phép hơn, ôn nhu hơn.
“Ta gọi là Bạch Nguyệt Thần.”
“Nhĩ hảo a ! Ta gọi là Mộ Dung Triệt, thật cao hứng được quen biết ngươi”. Ta vui vẻ nhìn hắn.
“Ta cũng vậy. Các ngươi chuẩn bị đi đâu?”
“Tùy tiện đi dạo a ! Ngươi không có việc gì thì cùng nhau đi. Bọn họ là gia nhân của ta”. Chỉ vào bọn Tiểu Vân Vân.
“Được !”
Sau đó chúng ta cùng nhau du ngoạn. Vui vẻ thật a ~~