Lãnh Nhược Tư quyết định ở lại thị trấn nhỏ này để cho ta tĩnh dưỡng vài ngày rồi mới lên đường, nhưng ta không đồng ý “Nhóm ta mau đi thôi! Ta không muốn ở lại đây a!” Muốn tĩnh dưỡng ta cũng muốn đến thành trấn lớn mới tịnh dưỡng, như vậy ta mới có thể ra ngoài chơi.
“Triệt Nhi hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày được không?” Triệt Nhi đã mệt muốn chết rồi, hơn nữa trước đó lại bị bệnh một trận, nếu thật sự không nghỉ ngơi, hắn sợ thân thể Triệt Nhi sẽ chịu không nổi.
“Không chịu!” Ta không muốn ở mãi trong khách điếm đâu! Ta muốn ra ngoài chơi a!
“Triệt Nhi ngoan được hay không? Trẫm sẽ ở cùng ngươi!”
“Ta không cần làm hài tử ngoan!” Làm bé ngoan thế nhưng lại không có phần thưởng.
“Triệt Nhi nghe lời!”
Ta hai mắt rưng rưng ủy khuất nhìn Lãnh Nhược Tư “Ngươi hung dữ như vậy làm cái gì?”
“Triệt Nhi thực xin lỗi, đừng khổ sở mà!” Nguy rồi, hắn nói chuyện ngữ khí quá nặng! Triệt Nhi vốn đã rất thích khóc, hiện tại mang thai lại càng thích khóc hơn.
Ai để ý ngươi a? Không thể ra ngoài chơi thế mà lại còn hung dữ với ta? Hừ! Ta giống như tiểu hài tử bắt đầu mè nheo không ngừng “Ô –” Ta bắt đầu gào khóc đứng lên!
“Triệt Nhi đừng khóc. Thực xin lỗi, trẫm sai rồi!” Ai…… Cái này đúng là…
Không để ý đến ngươi đâu! Ta cứ tiếp tục khóc, Lãnh Nhược Tư chụp lấy rồi dỗ ta nhưng ta chính là không để ý tới hắn, Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ nói: “Hảo hảo hảo, chúng ta ngày mai liền đi, Triệt Nhi đừng khóc nữa”.
“Thật sự?” Ta đình chỉ khóc ngẩng đầu hỏi hắn.
“Ân !” Lãnh Nhược Tư gật gật đầu.
Ha ha…… Không uổng công ta khóc nãy giờ. Khóc mệt, ta nằm ở trong lòng Lãnh Nhược Tư ngủ. Hôm sau, hắn như đã hứa dẫn chúng ta đi, ở trên xe ngựa Mộ Dung Vân không rõ hỏi: “Lãnh Nhược Tư, ngươi không phải nói muốn nghỉ ngơi vài ngày sao? Như thế nào nhanh như vậy liền đi ?”
Lãnh Nhược Tư bảo trì trầm mặc không trả lời hắn. Ta ngượng ngùng nói: “Ca ca là ta muốn hắn đi nhanh lên!”
“A? Vì cái gì a?” Này không tốt sao? Hắn cảm thấy rất tốt !
“Bởi vì ta muốn nhanh đi a!”
“Phụ hậu, ta thấy không phải như vậy a! Ta thấy ngài là muốn nhanh đi đến thành trấn lớn hơn để chơi mới đúng!” Tiểu Vân Vân không chút khách khí nói thẳng ra tâm tư của ta.
“Tiểu Vân Vân, ngươi không nói ta tuyệt đối sẽ không nói ngươi câm đâu!” Không có việc gì vạch trần ta làm gì?
“Phụ hậu, không phải ngài dạy ta phải ăn ngay nói thật sao?” Hắn cũng là y theo lời phụ hậu nói mà làm, vì cái gì lại mắng hắn a?
“Ngươi……” Ta bị hắn hỏi ngược đến nói không ra lời !
“Tiểu Vân Vân, đến đây ta nói cho ngươi nghe vì cái gì?” Mộ Dung Vân bắt đầu cùng Tiểu Vân Vân châu đầu ghé tai xì xầm .
Một lát sau Tiểu Vân Vân hiểu được gật gật đầu. Thấy một màn này bọn Duẫn Tuyết cười ha ha, ta tức giận nhắm mắt lại nghỉ ngơi không để ý tới bọn họ. Trải qua nửa ngày chúng ta rốt cục cũng đến thành trấn kế tiếp.
“Oa – nơi này thật lớn nga!” So với thành trấn lúc trước lớn và náo nhiệt hơn rất nhiều nha.
“Được rồi. Triệt Nhi, chúng ta đi mua quần áo!” Lãnh Nhược Tư lôi kéo ta đi.
“Mua quần áo?” Không phải mới mua sao?
“Đứa ngốc, Kỷ quốc thường là mùa hạ, ngươi mặc nhiều quần áo như vậy không thấy nóng sao?” Duẫn Tuyết liếc ta một cái.
“Nga ! Như vậy a!” Ta thật ra không nghĩ tới.
Lãnh Nhược Tư kéo ta đi vào một tiệm bán quần áo “Triệt Nhi, ngươi có muốn chính mình chọn không? ”
Ta gật gật đầu “Tiểu Vân Vân, đến đây đi! Cùng nhau chọn !” Ta mang theo Tiểu Vân Vân ở trong quán lựa đông lựa tây.
Ta phỏng chừng lựa hơn nửa canh giờ, bộ dáng bọn Hứa Dương cũng không còn bình tĩnh “Triệt, ngươi chọn đại một cái không phải tốt lắm sao?” Chọn đã lâu rồi !
“Gấp cái gì, ta còn chưa chọn xong!” Duẫn Tuyết thay ta trả lời bọn họ.
Tiểu Hương, Tiểu Lan đồng ý gật gật đầu “Ta lựa xong rồi” Ta đem quần áo mình cùng Tiểu Vân Vân chọn đưa cho Lãnh Nhược Tư.
Lãnh Nhược Tư trả tiền xong, chúng ta ngồi trên ghế nghỉ ngơi đã lâu cũng không thấy các nàng dừng lại “Duẫn Dung, ngươi có phải hay không nên đi nhắc nhở lão bà của ngươi nên có chừng có mực a?” Mộ Dung Vân đợi đến sắp không còn kiên nhẫn.
“Ca ca không biết gì hết! Nữ nhân khi mua đồ thì phải lựa chọn rất lâu ngaz?” Duẫn Dung còn muốn đi nhắc nhở mới lạ a!
“Ai…… Xem ra đành phải đợi.”
Chờ mệt ta liền đang ngủ. Đợi khi ta tỉnh lại đã là ngày hôm sau, Ân…… Ngủ hảo thoải mái nga ! Di…… Đây là nơi nào a?
“Triệt Nhi, ngươi tỉnh rồi. Đến ăn điểm tâm đi!” Lãnh Nhược Tư cười cười cầm thức ăn uy ta.
“Điểm tâm? Đây là nói ta đã ngủ một ngày rồi sao?” Không thể nào? Ta nào có thể ngủ nhiều như thế?
“Ân! Đến ăn mau đi, ngươi hẳn là đói bụng lắm rồi!”
Cơm nước xong xuôi, “Oa — Tiểu Triệt Triệt, làn da ngươi hôm nay thật đẹp nga! Tiểu Hương, Tiểu Lan, các ngươi mau đến xem”. Sờ lên thật thoải mái nga!
“Đương nhiên rồi! Ta ngủ lâu như vậy, làn da tự nhiên tốt lên!” Ta hoàn toàn không ý thức được ta đang bị ba nữ nhân này sỗ sang.
Mà Lãnh Nhược Tư xem đến đen mặt, trên trán gân xanh ứa ra. Duẫn Dung cùng huynh đệ Huy Hoàng đều tự động kéo người mình yêu ra. Má ơi! Ba người các nàng không phát hiện Hoàng Thượng đang nổi điên sao? Không muốn sống nữa sao? Dám ở trước mặt Hoàng Thượng ăn đậu hủ hoàng hậu?
“Nhóm chúng ta ra ngoài đi dạo được không?”
Lãnh Nhược Tư gật đầu mang ta xuất môn. Chúng ta cùng nhau đi trên đường vô cùng náo nhiệt, chúng ta vừa mới đi không lâu chợt nghe thấy có người kêu: “Lãnh Nhược Tư”
Chúng ta nhìn lại thì thấy đó là một vị mỹ nữ, “Lãnh Nhược Tư, thật là ngươi? Hôm qua ta nghe thấy có người nói nhìn thấy ngươi ta còn không tin! Thật tốt quá!” Vị mỹ nữ kia nhào vào lòng Lãnh Nhược Tư.
Sao lại thế này? Tình nhân gặp lại sao? “Lãnh Nhược Tư, ngươi tốt nhất giải thích rõ ràng cho ta!” Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Lãnh Nhược Tư vội vàng đẩy nàng kia ra, “Ngươi là ai? Trẫm không biết ngươi!” Nàng là ai mà đến đây nhận quen ta?
“Ngươi như thế nào có thể vô tình như vậy chứ? Chúng ta đã sắp thành thân rồi, thế nhưng ngươi…… Ô……” Nàng khóc thê thảm.
“Cái gì thành thân? Ngươi cùng hắn có quan hệ gì? Ngươi trước kia đã tới Kỷ quốc?” Ta khí điên nhìn Lãnh nhược tư.
“Ta là lão bà của hắn a! Không phải, chúng ta quen biết ở Lãnh quốc, hắn nói qua hội sẽ rước ta hồi cung rồi phong ta làm hậu nhưng vì nhà ta đột nhiên di chuyển đến Kỷ quốc, cho nên mới……”
Cái gì ? Phong nàng làm hậu? “Lãnh Nhược Tư, ngươi tốt nhất có giải thích, nói cách khác……” Ta sẽ đánh chết ngươi.
“Triệt Nhi đừng tin tưởng nàng, trẫm thật sự không biết nàng a!” Trời a! Ai có thể nói cho hắn biết hắn khi nào cưới nàng ta a?
“Hảo thôi! Do ta rời khỏi ngươi trước, thực xin lỗi ngươi, nhưng ngươi cũng không thể phủ định những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau a! Đây là tín vật định tình ngươi năm đó cho ta!” Nàng xuất ra một khối ngọc bội mặt trên có khắc ba chữ Lãnh Nhược Tư, khối ngọc bội này hắn cũng đã từng đưa cho ta, bất quá trên đó là khắc hai chữ Nhược cùng Triệt.
Đây là có chuyện gì ? Hắn có một khối ngọc bội như vậy khi nào a? Hắn chưa từng có a! Xem ra nữ nhân này không đơn giản! Nhìn đến vật này mọi người đều choáng váng. Ba một tiếng bừng tỉnh mọi người, “Lãnh Nhược Tư ta muốn ly hôn với ngươi!” Ta khóc xoay người rời khỏi.
“Ly hôn là ý tứ gì?” Mộ Dung Vân khó hiểu kéo ta lại hỏi.
Đoàn người lắc đầu, “Ý Vương gia là muốn hưu Hoàng Thượng!” Tiểu Hương giải thích.
“Nga! Như vậy a! Vốn nên như vậy lâu rồi. Ta đem đệ đệ quý giá gả cho hắn, kết quả hắn lại cùng nữ nhân khác làm loạn. Triệt ngươi yên tâm, ca ca mang ngươi trở về Mộ Dung quốc!” Hừ ! Bảo bối đệ đệ của ta không phải đến Lãnh quốc để chịu ủy khuất.
“Mộ Dung Vân, ngươi đừng ở đây làm loạn. Triệt Nhi, ngươi nghe trẫm nói, trẫm thật sự không biết nàng!”
“Vậy ngọc bội của nàng ngươi giải thích như thế nào?” Đừng nói với ta hắn không biết a!
“Trẫm không biết !” Kỳ quái! Nàng như thế nào có ngọc bội như vậy? Vô luận màu sắc hay chất lượng đều giống như ngọc bội trẫm đưa cho Triệt Nhi.
“Ngươi……” Ta bị hắn chọc tức đến hôn mê bất tỉnh.
Mộ Dung Vân vội vàng ôm lấy ta, “Trước khi sự tình chưa rõ ràng, Triệt sẽ ngủ với ta. Đem nữ nhân kia cùng về khách điếm, Hứa Dương chúng ta mau hồi khách điếm xem Triệt thế nào ?”
Mọi người đều lo lắng hướng khách điếm mà đi. Lúc này ai cũng không chú ý tới nữ nhân kia ở phía sau chúng ta lộ ra một nụ cười âm hiểm, cùng với người trốn trong chỗ tối giám thị chúng ta trao đổi ánh mắt, nguy hiểm chậm rãi buông xuống …