Độc Sủng Phế Hậu

Chương 43: Hạ sinh long chủng



Lạc Thái Ngân bị áp chế dưới thân của hắc y nhân, phụng nhãn trừng to nhìn thẳng vào mắt hắn, cánh môi khẽ nhếch lên:" Còn tưởng là ai, hóa ra là tam thúc của con."

" Tam thúc, tam thúc. Nàng có thể thôi gọi ta như thế không? Nếu không phải phụ hoàng nàng nổi cơn điên nhận ta là nghĩa đệ, ta có thể thành thân với nàng rồi." - Bàn tay hắn cuộn thành nắm đấm, không kìm chế được liền đấm vào bức tường phía sau lưng nàng. Lạc Thái Ngân có chút sợ hãi, cắn lấy cánh môi anh đào nhìn hắn:" Chương Tử Quản, thúc đừng có xàm ngôn. Chính thúc là người dẫn con đến Sở Nguyên này..."

Lời nói của nàng còn chưa dứt, môi nàng đã bị hắn chiếm lấy. Chiếc lưỡi của hắn càn quấy tách cánh môi anh đào của nàng ra, mơn trớn nó. Lạc Thái Ngân đặt tay trước ngực hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại một mực dùng một tay siết lấy eo nàng, một tay giữ lấy gáy nàng. Cả cơ thể của nàng bị hắn áp chế, không thể vùng vâỹ.

" Tam thúc, buông con ra..." - Hai thở của nàng càng lúc càng gấp gáp.Chương Tử Quản cười khẽ, cắn mạnh lên cánh môi mềm mại, khiến nó rỉ máu rồi mới buông tha cho nàng. Ngón tay hắn chạm khẽ vào vệt máu vương nơi khóe môi nàng, mờ mờ ám ám nói:" Thái Ngân, ta nhớ nàng..."

" Chương Tử Quản...." -Lại lần nữa hắn chặn câu nói của nàng. Bàn tay hắn che miệng nàng, ánh mắt nổi lên tia sát khí. Bên kia bức tường, tiếng bước chân vội vã của cung nữ và thái giám khiến Lạc Thái Ngân nàng không nhịn được sợ hãi. Nếu có người phát hiện nàng và Chương Tử Quản ở trong tư thế này, không biết sẽ gây thêm một đợt sóng gió gì.

" Hoàng hậu không phải còn hơn một tháng nữa mới lâm bồn sao?"

" Làm sao ta biết được? Nghe thị vệ hồi bẩm là hoàng hậu đến lãnh cung gặp Thanh thị, lúc ra thì vô duyên vô cớ chuyển dạ."

" Vậy thì chắc chắn Thanh thị kia nói gì cho hoàng hậu kích động đến long thai rồi."

" Ngươi nói xem, có phải ả ta đã nói về chuyện lúc trước của hoàng thượng và hoàng hậu không?"

" Cái đó không quan trọng nữa. Nhưng kỳ này ả ta khó sống rồi."

Hai tên công công vừa đi vội vã vừa nói. Khi bóng hai kẻ đó khuất dần, Lạc Thái Ngân liền dùng hết sức đẩy Chương Tử Quản ra, gằn giọng:" Tam thúc, con bây giờ là quý phi ở Sở Nguyên, người đừng làm càn như vậy nữa."

Nói đoạn, nàng liền mặc kêu hắn, xoay lưng bỏ đi. Nhưng đi chưa được mười bước, đã bị hắn chặn lại:" Thái Ngân, đi cùng ta được không?"

" Thúc có thể đừng làm loạn nữa không? Trong lòng thúc cũng biết là chúng ta không thể. Trên vai con bây giờ là sinh mệnh của cả Lạc quốc." - Lần này Lạc Thái Ngân nàng không thể kiềm chế được nữa, liền rơi lệ. Từ lúc bước đến Sở Nguyên này, nàng đã thề với lòng sẽ không rơi trên bất cứ giọt lệ nào. Hà cớ gì hắn phải đến đây? Không phải là hắn hiến kế cho phụ hoàng dùng nàng làm con cờ sao. Chương Tử Quản hắn còn là kẻ dẫn đầu đoàn kiệu đứa nàng đến với Sở Nguyên này, tận tay hắn đã dắt nàng vào hậu cung này giao cho tên hoàng đế Sở Định Long kia. Rốt cuộc thì hắn muốn nàng như nào hắn mới cam lòng?

" Vậy nên nàng vì Lạc quốc mà ngay khi ta đề xuất gả nàng đi liền không do dự gật đầu? " - Trong đáy mắt hắn hiện rõ lên vẻ đau thương, bàn tay viết chặt lấy cổ tay nàng. Lạc Thái Ngân bật cười, không nhanh không chậm dùng sự bình thản nơi phụng nhãn mà đáp lại hắn: "Phải..."

Lực của bàn tay Chương Tử Quản càng lúc càng biết chặt lại, khiến cổ tay nàng ửng đỏ lên một mảng. Thanh âm hắn càng lúc càng cô đọng theo chút đau lòng mà hỏi nàng:" Nàng vì Lạc quốc, ngay cả một đứa nhỏ đang hình thành trong bụng của Sở hoàng hậu kia cũng đang tâm hại. Thái Ngân ngày xưa đâu rồi? Ta hỏi nàng, nàng ấy đâu rồi?"

" Chết rồi..." - Nàng vùng tay khỏi hắn, vùng bỏ chạy. Trời bắt đầu để mưa, từng hạt từng hạt như tát thẳng vào mặt nàng. Lệ nàng chảy dài nơi gò má xinh đẹp, hòa với nước mưa. Lạc Thái Ngân cố gắng chạy thật nhanh, đầu không ngoảnh lại. Đối diện với hắn, chính là điều nàng lo sợ nhất. Công chúa của Lạc quốc, Lạc Thái Ngân đã chết, chết từ ngày đặt chân đến hậu cung này. Chỉ còn là Lạc quý phi của Sở Nguyên thôi.

" Bịch!" - Cả cơ thể của nàng khuỵ xuống, trước mắt chính là cửa của Chung Ninh Cung. Nàng nhìn ba chữ đó, bất giác bật cười. Chung Tử Quản, phụ hoàng, Sở Định Long,... họ vốn dĩ xem nữ nhân chỉ là một con cờ trong tay để giành lấy quyền lực. Chân tình sao? Lạc Thái Ngân nàng làm sao tin nổi nữa? Trong tâm họ, ngoài quyền lực ra, làm gì còn tồn tại thứ khác cơ chứ? Chỉ có nữ nhân ngu muội mới dám tin vào câu nhất kiến chung tình của nam nhân thôi.

*****

Phượng Hoan Cung một phen huyên náo. Đám cung nữ thay nhau ra vào để thay nước. Thái y và các ma ma đỡ đẻ liên tục trấn an Tương Tịch. Bàn tay nàng siết lấy tấm nệm bên dưới, hơi thở nặng nề, trên trán là một tầng mồ hôi lạnh.

"A!!!" - Thanh âm nàng kêu lớn lên một tiếng rồi lại im lặng. Sở Định Long ở gian phòng bên cạnh, đứng ngồi không yên. Chốc chốc lại muốn chạy sang bên chỗ Tương Tịch nhưng bị Vương công công ngăn lại:" Hoàng thượng, người qua đó sẽ làm các ma ma không chuyên tâm làm việc."

" Ngươi có thôi đi không? Hoàng hậu của trẫm sống chết chưa biết ra sao? Ngươi còn dám cản trẫm?" - Lần này thì Sở Định Long hắn quả thật nổi điên rồi. Nữ nhân khi sinh con chính là đi một vòng cửa Qủy Môn quan. Tương Tịch của hắn lại còn sinh sớm. Vậy mà hắn bây giờ chỉ có thể đứng nhìn nàng đau đớn.

Ở bên đây gian phòng, các mama liên tục trấn an Tương Tịch:" Nương nương, người mau rắn mạnh lên, tiểu hoàng tử sắp ra rồi."

" Bản cung đau quá.... Bản cung...."- Cơn đau từ bụng khiến Tương Tịch trở nên mơ mơ hồ hồ. Hoa Nhĩ ở bên cạnh lau mồ hôi nơi trán nàng, liên tục nói:" Nương nương, người phải cố lên...."

Môi Tương Tịch bị nàng cắn tới bật máu. Chưa lúc nào nàng cảm thấy đau đớn như bây giờ. Trước mắt nàng như đang nhìn thấy qủy sai, nhìn thấy cái chết của bản thân. Không, nàng còn bảo bảo trong bụng, nàng không thể chết đi. Khẽ nắm lấy tay Hoa Nhĩ, nàng thì thào:" Đưa cho bản cung...khăn tay..."

Hoa Nhĩ vội vội vàng vàng đứa cho nàng chiếc khăn tay. Cuộn nó lại, nàng đưa vào miệng cắn chặt, ra sức rặn: " A....um...."

" Nương nương, người cố lên, sắp ra rồi!" - Một ma ma nhìn xuống hạ thể nàng kêu lớn, quay sang hối thúc cung nữ nhanh thay nước. Trên trán Tương Tịch đổ thêm một tầng mồ hôi lạnh, cơ hồ cảm thấy thân thể bị xé rách làm hai.

Ma ma khác chạy ra ngoài, kéo thái y lại nói:" Đại nhân, hoàng hậu nương nương xuất huyết nhiều quá, phải làm sao đây?"

" Thuốc ta bốc cho nương nương là dựa theo phụng thể của người, bây giờ tăng liều lượng, sẽ ảnh hưởng đến tiểu hoàng tử." - Phan thái y lau đi vết mồ hôi trên trán. Từ sáng đến giờ, ông túc trực bên giường hoàng hậu, chưa khắc nào dám rời khỏi. Vị ma ma kia quay sang nhìn Tương Tịch liền hối thúc ông:" Vậy ngài mau đi xin hoàng thượng đi, nếu chậm trễ thì cả nương nương cũng không xong mất."

" Được rồi, được rồi. Đợi ta sang bẩm báo với hoàng thượng." - Nói đoạn, Phan thái y liền ba chân bốn cẳng chạy sang gian phòng bên cạnh. Chân ông chưa đặt tới cửa, đã nghe thấy thanh âm tức giận của Sở Định Long:" Hoàng tử và hoàng hậu có chuyện gì, trẫm sẽ đem từng người từng người các ngươi giết hết."

Nhìn thấy Phan thái y, sát khí trong mắt hắn càng lúc càng lớn hơn:" Không phải ngươi đang giúp các ma ma sao, chạy qua đây làm gì?"

" Hoàng thượng, hạ thần không dám quyết chuyện này. Nên mới sang đây xin ý kiến của hoàng thượng." -Phan thái y cẩn trọng nhìn nét mặt hắn, dè dặt nói:" Hoàng hậu nương nương xuất huyết quá nhiều. Muốn ngăn lại chỉ có thể tăng liều lượng thuốc. Nhưng mà..."

" Nói đi." -Thanh âm của Sở Định Long như bị thứ gì đó đè nặng lên. Bàn tay hắn cũng siết lấy tay cầm của long tọa. Phan thái y hít một hơi sâu, không nhanh không chậm nói:" Phụng thể nương nương từ sau khi về cung đã yếu đi. Long thai liên tiếp bị kích động, cộng thêm đây là lần đầu nương nương sinh. Nếu cho thêm liều lượng, lần này hoàng tử lành ít dữ nhiều. Còn nếu không thêm thì cả nương nương và hoàng tử sẽ cùng gặp họa."

Thần sắc Sở Định Long càng lúc càng tái nhợt. Bên kia gian phòng, thanh âm Tương Tịch nhỏ dần nhỏ dần, như một chiếc lá sắp rời khỏi cành cây khô cằn. Tâm tư hắn rơi vào khoảng hỗn độn, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

" Hoàng thượng..."

" Tăng thêm liều lượng! Không được để hoàng hậu có mệnh hệ gì!"- Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Sở Định Long, khiến những kẻ bên cạnh không tin nổi. Từ trước đến nay, hắn vốn không coi trọng những nữ nhân bên cạnh hắn. Kẻ thì làm con cờ cho hắn, kẻ thì hắn yêu thích nhất thời mà ban chút ân sủng. Vậy mà hôm nay, hắn ở đây lại chọn một nữ nhân thay cho hoàng tự. Sở Định Long hắn có phải bị điên rồi không?

Phan thái y nhận lệnh liền nhanh chóng đi thi hành. Vừa lúc đó, Chung Quân từ ngoài bước vào, trong tay là một phong thư. Y bước đến bên Sở Định Long, theo quy tắc hành lễ, tấu trình:" Hoàng thượng, thần theo lệnh của người tra hỏi thì biết được hoàng hậu nương nương là đến gặp Thanh thị ở lãnh cung, bị ả ta làm cho kích động."

" Đem tiện nhân đó ra đây!" -Bàn tay Sở Định Long cuộn chặt lại thành nắm đấm, sát khí ngút trời. Thanh thị bị hắn đày vào lãnh cung, còn không chịu an phận, dám làm tổn hại Tương Tịch. Đám nô tài bên cạnh một phen toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ hắn nổi điên sẽ trút giận qua họ.

" Chỉ e là không thể rồi. Lúc thần đến, Thanh thị chỉ còn là cái xác."

Ánh mắt Sở Định Long nhìn về phía bên kia gian phòng, lo lắng cho Tương Tịch đến không yên. Vừa nghe Chung Quân hồi bẩm, liền nhếch môi:" Ngươi đi điều tra cho trẫm, xem trước lúc hoàng hậu đến, đã có ai gặp Thanh thị. Để trẫm xem thử, trong hậu cung này, có kẻ nào dám ở sau lưng trẫm giở trò."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.