Độc Sủng Phế Hậu

Chương 44: Cung nữ che khăn



" Oe..." - Bên kia gian phòng vang lên tiếng khóc của trẻ con. Sát khí trên gương mặt của Sở Định Long nhanh chóng dịu xuống, thay vào đó là sự ôn nhu. Hắn mặc kệ tất cả, nhanh chạy sang. Một ma ma nhìn thấy hắn sang, liền lấy một tấm chăn bông bọc đứa nhỏ còn đỏ hỏn đưa đến cho hắn:" Chúc mừng hoàng thượng, tiểu hoàng tử rất mạnh mẽ."

Đón đứa nhỏ đang khóc ngất lên, hai tay hắn có chút run rẩy. Đây là con trai hắn, là tiểu hoàng tử của hắn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của nó, ánh mắt nó liền nheo nheo nhìn hắn, ngoác miệng cười. Trên môi hắn bất giác cũng cười theo:" Tiểu bảo bối, con làm mẫu thân con chịu khổ rồi."

"Hoàng thượng, hoàng hậu băng huyết rồi!" - Ma ma khác nhìn xuống hạ thể của Tương Tịch, kêu lên thất thanh. Phan thái y nghe thấy, liền tức tốc chạy đến gần giường, đem ngân châm ra. Vội vã trao tiểu hoàng tử cho ma ma kia, hắn chạy lại gần nàng. Phụng nhãn nàng chẳng thèm mở nhìn hắn, trên trán đẫm mồ hôi. Bàn tay hắn nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của nàng, khẽ kêu:" Tịch Tịch..."

Không ai đáp lại hắn, cả gian phòng phút chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Phan thái y lấy một cây ngân châm, gỡ tay nàng khỏi tay hắn, dò huyệt đạo rồi châm vào. Châm đến cây thứ ba, ma ma kia nhìn xuống hạ thể của nàng kêu lên: " Ngừng rồi ngừng rồi! Hoàng thượng, hoàng hậu ổn rồi!"

Không chỉ Sở Định Long, tất cả những kẻ có mặt trong gian phòng liền thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên gương mặt trắng bệch vì mỏi mệt của nàng, ánh mắt hắn liền hiện lên tia ôn nhu như nước:" Nàng vất vả rồi!"

" Hoàng thượng, ở đây dơ bẩn, mời người di giá sang gian phòng bên cạnh. Bọn nô tài sau khi làm xong sẽ báo với người." - Vương công công nhìn thấy thần sắc hắn không còn muốn giết người nữa thì mới có thể trút được bộ dạng căng thẳng lúc nãy. Hoàng hậu nương nương lần này sinh hoàng tử, cũng là một phen dọa chết chúng nô tài ở đây. Lỡ mà xảy ra việc gì xấu, không biết cái mạng chó này của họ còn giữ được không.

Sở Định Long không đáp lại Vương công công, nhưng ý cười trên môi vẫn không tắt. Hắn quay sang dặn dò ma ma và thái y chăm sóc Tương Tịch, sau đó liền Chung Quân trở về gian phòng cũ.

" Cuối cùng trẫm và hoàng hậu cũng có hoàng tử rồi." - Sở Định Long ngồi trên long tọa, không dưới ba lần nhắc đi nhắc lại câu nói này. Đám cung nhân không nhìn được liền che miệng cười. Hoàng đế cao cao tại thượng lại có lúc như một đứa trẻ đang vui mừng vậy. Chung Quân vén áo, qùy xuống cung kính nói với hắn:" Hạ thần ở đây xin được chúc mừng hoàng thượng, hoàng hậu."

"Được rồi, mau bình thân đi." - Khẽ phất tay áo, Sở Định Long thu lại vẻ ôn nhu, trở về dáng vẻ uy phong thường ngày, ánh mắt ra hiệu cho Vương công công. Vừa nhìn thấy, lão liền hiểu hắn có việc cần bàn với Chung Quân, liền kêu đám nô tài ra ngoài, bản thân cũng cẩn trọng đóng cửa lại. Trong gian phòng chỉ còn lại hắn và Chung Quân, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tách trà lúc nãy cung nữ đem lên cho Sở Định Long còn ấm, khói bốc nghi ngút. Chung Quân cũng không còn giữ dáng vẻ uy nghiêm nữa, đặt phong thư lên bàn, tùy hứng tìm một chỗ ngồi. Hai tay Sở Định Long cầm tách trà, nhàn nhã thưởng thức:" Rốt cuộc còn có việc gì?"

" Do thám ở Lạc quốc vừa hồi báo, nói chuyện nội bộ ở triều đình ta bị truyền về nước chúng." -Lời nói của Chung Quân chưa kịp dứt, liền bị tách trà trên tay Sở Định Long bay đến. May mắn là y vừa vặn né kịp, ánh mắt liền chán ghét nhìn hắn:" Hoàng thượng à, có phải thần làm đâu chứ?"

Bàn tay hắn siết lấy tay vịnh của long tọa, thanh âm tràn đầy sát khí:" Dám ở sau lưng trẫm giở trò, quả nhiên là coi thường nữ nhân này quá rồi."

" Vậy xem ra hoàng thượng biết rõ là ai làm rồi." - Chung Quân khẽ nhếch môi, tay nâng tách trà lên, ánh mắt đầy ý vị nhìn hắn:" Dùng người cũng như uống trà vậy. Còn nóng thì dùng mới ngon, nguội đi rồi dù uống cũng không còn ý nghĩa gì. Lạc quốc đem nữ nhân này đến Sở Nguyên, từ đầu đã nhìn rõ không có ý tốt. Vậy thì hà cớ hoàng thượng người phải giữ bên cạnh?"

Những ngón tay thon dài của Sở Định Long gõ thành từng nhịp trên tay vịnh của long tọa, thần sắc cũng rơi vào trầm tư. Bên ngoài, Vương công công gõ nhẹ vào cửa, tấu trình:" Hoàng thượng, thị vệ bẩm báo, nói Lạc quốc cử Tam thân vương đến yết kiến."

Gian phòng vừa nãy đang ngập tràn căng thẳng, hiện tại lại tăng thêm mấy phần. Thanh âm Sở Định Long như có như không truyền ra ngoài: " Truyền ý chỉ của trẫm, đưa Tam thân vương của Lạc quốc nghỉ ở Phương Hòa Điện, ngày mai giờ ngọ vào thỉnh an. Lạc quý phi lâm bệnh nặng, trừ khi có ý chỉ của trẫm, còn lại đều không được gặp."

" Tuân mệnh!" - Sau khi nhận được lệnh, Vương công công liền lui xuống thi hành.

" Hoàng thượng, người không sợ có người của Lạc quốc ở đây, hành động tùy tiện sẽ xảy ra rất nhiều chuyện." - Ánh mắt Chung Quân lập tức thay đổi, mang theo chút sát khí. Vô duyên vô cớ Lạc quốc lại cử một kẻ khác đến Sở Nguyên, không biết là có mưu đồ gì. Nhưng nam nhân trước mặt y dù thái sơn trước mắt đổ sập xuống cũng không nề hà, bình thản đáp lại:" Giữ người bên cạnh ắt có việc phải dùng đến. Dù sao tên Tam vương gia này đến rồi sẽ về, lúc hắn ta trở về, nữ nhân đó ở lại là bệnh chết hay bị giết chết, cũng chỉ chúng ta biết."

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là thanh âm của Hoa Nhĩ:" Hoàng thượng, ma ma kêu nô tì đem tiểu hoàng tử đến cho người."

" Vào đi." - Thanh âm Sở Định Long lập tức dịu lại, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu hơn. Hoa Nhĩ cẩn trọng bế tiểu hoàng tử vào đặt vào tay hắn, sau lưng là vài tiểu cung nữ mới đến. Môi nàng ấy nở nụ cười, kéo tấm chăn quấn quanh để không cho gió làm đứa nhỏ nhiễm phong hàn:" Tiểu hoàng tử rất ngoan,khóc lớn nhưng chỉ cần dỗ vài cái là nín rồi."

" Tiểu bảo bối, con cũng thật lỳ lợm, hành hạ mẫu hậu con đến như vậy." -Tuy ngoài miệng là mắng, nhưng cử chỉ lại vô cùng chăm chút. Ngón tay vuốt nhẹ lên cái má nho nhỏ của đứa nhỏ liền bị cái bàn tay nhỏ xíu tóm lấy. Tiểu hoàng tử nheo nheo đôi mắt to tròn ngây ngô nhìn hắn, bàn tay cầm ngón tay hắn đưa vào miệng mút. Khẽ hôn lên trán của tiểu hoàng tử, ánh mắt hắn vừa vặn nhìn thấy những cung nữ vừa đến liền hỏi:" Là người mới sao?"

" Dạ vâng, là người của nội vụ phủ đưa đến, nói là để chăm sóc cho tiểu hoàng tử nên toàn là người có nhiều kinh nghiệm." - Hoa Nhĩ giãi bày, sau đó ra dấu cho những cung nữ đó. Từng người từng người tiến lên, theo quy củ hành lễ:" Nô tì tham kiến hoàng thượng."

Duy chỉ có một cung nữ mang theo mạng che mặt, không dám bước lên. Mày kiếm Sở Định Long chau lại, nhìn nàng ta từ trên xuống dưới:" Ngươi tại sao lại che mặt? Còn không dám tiến lại đây?"

" Khởi bẩm hoàng thượng, nô tì dung mạo xấu xí, sợ làm bẩn long nhan." - Cung nữ đó nghe hắn gọi mới dám tiến lên phía trước, qùy sụp xuống. Sở Định Long đứa tiểu hoàng tử cho Hoa Nhĩ, ánh mắt chứa tia nghi hoặc nhìn nàng ta:" Dung mạo xấu xí? Trẫm muốn nhìn thử, xem ngươi xấu xí tới mức nào."

" Hoàng thượng à, người ta đã bảo dung mạo xấu xí rồi, người lại còn không bỏ qua." - Chung Quân không nhìn được lại chen miệng vào. Ở triều đình này, ngoài y ra chưa ai dám làm vậy với hắn. Môi y nhếch thành một nụ cười tiêu soái, bước lại gần cung nữ kia, nâng chiếc cằm sau lớp vải che kia:" Lúc nãy ta nghe thấy giọng nói của ngươi rất lạ, không giống những kẻ khác."

" Bẩm đại nhân, nhà nô tì ngày nhỏ bị hỏa hoạn, nô tì vì không chạy kịp bị kẹt lại. Đến lúc tỉnh lại thì dung mạo đã bị lửa hủy hoại, cả giọng nói cũng biến dạng." - Nói đến đây, lệ rơi dài trên mi mắt của nàng ta. Chung Quân động lòng thương cảm, lấy khăn tay đưa đến:" Mỹ nhân đẹp ở cốt cách, không phải ở dung mạo. Rơi lệ thì cũng chẳng giúp ngươi được gì."

" Đa tạ đại nhân..." - Ánh mắt nàng ta liếm nhìn chiếc khăn tay, có chút chần chừ, nhưng sau đó liền thu lại mà cầm lấy. Môi Chung Quân nhếch nhẹ lên, đứng thẳng dậy, xoay sang nói với Sở Định Long:" Hoàng thượng, thần còn có việc cần bàn với người. Ở đây quả thật không tiện."

Dường như hiểu ý y, Sở Định Long liền phất tay áo đứng dậy, xoay lưng bước ra khỏi gian phòng. Lúc đến cửa, như chợt nhớ ra điều gì,hắn quay lại hỏi Hoa Nhĩ: " Phủ nội vụ đã đem tên cho tiểu hoàng tử đến chưa?"

"Dạ bẩm, phủ nội vụ vẫn chưa đưa đến, có lẽ là chưa nghĩ ra." - Hai tay Hoa Nhĩ ôm lấy tiểu hoàng tử, trân quý như bảo vật. Sở Định Long suy nghĩ một hồi lâu, liền nói:" Sao người đến báo lại là không cần nữa. Lấy chữ Thiên vậy, Sở Tịch Thiên."

Nói rồi, hắn cùng Chung Quân liền rời khỏi. Hoa Nhĩ mừng rỡ, hướng theo bóng dáng hắn mà bái tạ:" Nô tì thay mặt hoàng hậu và tiểu hoàng tử, đa tạ hoàng thượng long ân."

Đám cung nữ kia sau khi Sở Định Long rời khỏi liền như trút được gánh nặng trong lòng. Chỉ riêng vị cung nữ che mặt kia, từ đầu chí cuối vẫn giữ một nét lạnh nhạt không đổi.

Sau khi Hoa Nhĩ giao tiểu hoàng tử cho các ma ma chăm sóc, liền dăn dò họ việc ở Phượng Hoan Cung, sau đó phân phó nơi nghỉ ngơi của những cung nữ mới. Cuối cùng, nàng mới nói một câu như có như không:" Ở đây coi trọng nhất là chữ "Trung". Một lòng trung thành với chủ tử, không được phép có hai lòng. Nếu ai trong các ngươi có ý nghĩ phản bội, đừng trách Hoa Nhĩ ta tàn độc."

Đám cung nữ nghe xong liền không chút do dự liền đáp:" Chúng nô tì sống cũng là người của nương nương, chết cũng là người của nương nương. Quyết không thay lòng."

Nghe xong, Hoa Nhĩ liền lấy lại dáng vẻ ôn hòa, khẽ gật đầu hài lòng. Bên nội vụ phủ truyền một công công tới nói các cung nữ mới đến lãnh thẻ bài ra vào của Phượng Hoan Cung, sau đó liền dẫn họ đi. Cả đám cung nữ oanh oanh yến yến cúi đầu bước theo vị công công kia. Duy chỉ có cung nữ che mặt, sau đó liền lựa khúc rẽ mà đi mất.

Nàng ta vừa đi vừa ngó nghiêng phía sau lưng, như sợ ai đó đi theo. Đến góc khuất phía sau của nội vụ phủ, liền giả tiếng mèo kêu:" Meo...."

Tựa thì, một gã công công tử đằng sau bước tới, bộ dạng lấm la lấm lét:" Ta chờ ngươi lâu như vậy, suýt nữa bị phát hiện rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.