Độc Sủng Phế Hậu

Chương 53: Trương phúc hành thích



Trải qua hơn bốn năm canh giờ, Phan thái y mới có thể khiến cho đại hoàng tử Tịch Thiên không còn quấy khóc. Lúc này, cả Phượng Hoan Cung mới thở phào nhẹ nhõm.

Tương Tịch trút được gánh nặng trong lòng xuống, chân mày cũng dãn ra vài phần. Phan thái y sau khi giao Tịch Thiên cho một số cung nữ chăm sóc, liền cúi người bẩm báo với nàng:"Bẩm hoàng hậu nương nương, đại hoàng tử lúc vừa nãy là bị dị ứng nên mới nổi nhiều mẩn đỏ."

"Dị ứng?" - Phượng nhãn nàng vụt qua một tia khó tin. Vốn dĩ trong cung, chuyện coi sóc các hoàng tử và công chúa luôn được coi trọng. Các ma ma cũng được tuyển chọn gắt gao, ngay cả bữa ăn của họ cũng không được cho nhiều muối để có nhiều sữa. Vậy thì dị ứng cái gì? Chẳng lẽ là có kẻ giở trò trong bữa ăn của các ma ma.

"Bẩm hoàng hậu nương nương, hạ thần đã kiểm tra rất kỹ. Đúng là đại hoàng tử đã bị dị ứng." - Một lần nữa, Phan thái y lại khẳng định chắc nịch. Sau đó, ông còn lấy ra một chiếc khăn. Vừa nhìn qua, Tương Tịch đã nhận ra đó là chiếc khăn quấn của Tịch Thiên. Phan thái y dâng lên cho nàng, không nhanh không chậm nói:"Hoàng hậu nương nương nhìn xem, vải của chiếc khăn này là vải Phan Linh. Loại vải này không thích hợp làm khăn quấn cho trẻ nhỏ, vì màu nhuộm của nó là lấy của hoa Bách Niên, dễ gây dị ứng cho trẻ nhỏ."

Từng lời từng lời của ông càng lúc càng bóp chặt lấy trái tim của Tương Tịch. Tay ngọc nàng cầm lấy chiếc khăn ấy siết chặt lại, phượng nhãn lộ rõ sát khí. Hướng về phía các ma ma kia quăng chiếc khăn xuống, thanh âm nàng vang lên nhẹ nhàng, nhưng lại khiến họ run sợ:"Kẻ nào chịu trọng trách về việc này?"

"Dạ, là nô tỳ!" - Một lão ma ma sợ hãi bước lên, qùy sụp xuống. Đầu bà ta cúi thấp xuống, ánh mắt thập phần run rẩy. Tương Tịch khẽ đưa phượng nhãn nhìn xuống, từ đáy mắt lộ ra mười phần sát ý:"Ngươi có phải không cần cái đầu của mình nữa?"

Lời nàng vừa dứt, lão ma ma đó liền dập đầu liên tục. Bà ta còn sợ không đủ khiến nàng nguôi giận, vừa dập đầu vừa kêu khóc:"Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương minh xét! Nô tỳ không biết tại sao lại như vậy. Tất cả là do bên Phủ Nội Vụ gửi đến, nô tỳ thật sự không biết gì cả."

Lúc này, khi bà ta vừa dứt lời thì một cái tát giáng xuống. Cả cơ thể lão ma ma ngã xuống, gò má đỏ ửng lên. Bàn tay vừa tát bà ta của Tương Tịch đỏ ửng lên, run rẩy. Phượng nhãn nàng bình lặng lạ thường, nhưng ẩn chứa sự cuồng nộ. Môi anh đào khẽ nói, từng câu từng chữ lại khiến người khác run sợ:"Đã làm việc tắc trách, không biết hối cải còn dám đẩy tội?"

"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ không có..." - Lão ma ma bị sát khí của nàng làm cho kinh sợ, ôm lấy chân nàng kêu khóc không ngừng. Nhưng Tương Tịch lại chẳng chút lưu tình, thẳng chứng đạp ngã bà ta ra:"Người đâu, đem bà ta ra đánh ba trăm trượng. Sau đó đem vào Bách Hình Ti tra khảo."

Gương mặt đầy nếp nhăn của lão ma ma trở nên sợ hãi đến tái đi. Bách Hình Ti là nơi có vào mà không có ra, mà nếu có ra được thì chắc chắn là không bằng chết đi. Đám thị vệ cũng không dám chậm trễ, liền tiến vào kéo bà ta ra thi hành lệnh.

Tiếng than khóc của lão ma ma vang vọng khắp Phượng Hoan Cung. Tất cả cung nhân bị bắt đứng ra nhìn lấy làm gương, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dám mở mắt. Có người vô tình mà mở mắt nhìn qua vài khắc, liền sợ hãi mà ngất đi.

Lão ma ma đó bị đánh đến máu chảy thành sông, chưa được một trăm trượng đã không còn kêu la được nữa. Lúc đám thị vệ thi hành xong lệnh, thì bà ta đã gục xuống như chết đi rồi.

"Đi gọi tổng quản của Phủ Nội Vụ và người chịu trách nhiệm về khăn quấn của các hoàng tử và công chúa về đây." - Tương Tịch lấy lại phong thái của chủ vị lục cung, nhàn nhã ngồi lại trên ghế. Nhưng tâm nàng lúc này có bao nhiêu là cuồng nộ. Tay ngọc của nàng hiện tại chỉ muốn đem những kẻ trước phượng nhãn ra trảm thủ. Đến con của nàng là Tịch Thiên mà cũng dám động vào, chính là chán sống.

Khoảng một lát sau, Hoa Nhĩ dẫn đến Tô công công là tổng quản phủ nội vụ cùng ba tiểu công công khác. Lúc vừa đến, cả bốn người liền theo quy củ mà thi hành đại lễ với Tương Tịch:"Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an."

Cánh môi anh đào Tương Tịch khẽ cong lên đầy ý vị. Một cung nữ cúi người đưa lên một tách trà khác, là trà Thiên Minh. Hương thơm dịu dàng và thanh khiết, nhưng lại chẳng thể làm dịu đi lòng nàng. Thanh âm nàng ôn hòa, nhưng lại mang phong thái của mẫu nghi thiên hạ:"Bổn cung nghe Hoa Nhĩ nói, các ngươi không quản ngày đêm mà hầu hạ. Quả nhiên các ngươi làm việc quả thực quá tận tâm rồi."

Tay ngọc nàng nâng tách trà mà cung nữ vừa dâng lên, phượng nhãn khẽ cụp xuống. Cả năm vị công công đó thầm nghĩ là nàng đang khen thưởng, liền vui mừng ra mặt. Tô công công qùy lạy tạ ơn, chỉ sợ không thể đem đầu của mình dập thật mạnh xuống đất:"Đa tạ nương nương đã khen thưởng, chúng nô tài cũng là làm theo chức trách của mình."

Đám thị vệ vừa kéo lão ma ma kia trở về hồi báo với Tương Tịch. Chẳng hiểu vì sao, hai trong số bốn tiểu công công đi theo liền có chút kinh ngạc mà nhìn nhau. Nhưng tất cả lại không lọt qua khỏi phượng nhãn của nàng.

Hoa Nhĩ lượm lại chiếc khăn quấn của Tịch Thiên, dâng lên cho nàng. Tay ngọc khẽ chạm nhẹ, như có như không mà nói:"Chất vải này tốt như vậy...là do ai đem đến để các ma ma dùng cho đại hoàng tử?"

"Dạ, là nô tài!" - Một tiểu công công trong hai tên nhìn nhau lúc nãy vội vã tiến lên khi nàng vừa dứt lời. Tương Tịch nhìn hắn, trong lòng đầy ý vị:"Người tên là gì?"

"Nô tài họ Trương, tên là Phúc." - Kẻ là nô tài nghe trọng thưởng, đường nhiên sẽ rất vui mừng mà nhận lấy. Nhưng là phúc hay là họa, vẫn là xem hắn có làm chuyện xấu xa phía sau lưng hắn hay không.

"Trương Phúc công công, bổn cung nên khen là ngươi tận tâm..." - Ngữ khí của Tương Tịch càng lúc càng tức giận, phượng nhãn cũng rực hỏa nộ:"Hay là khen lá gan của ngươi quá to, dám đem tính mạng của đại hoàng tử ra đùa cợt."

Đám cung nhân của Phượng Hoan Cung nhìn thấy sự cuồng nộ của nàng thì có chút khó tin. Hoàng hậu này, từ lúc trở về và sau khi hạ sinh đại hoàng tử Tịch Thiên thì không còn nhu nhược nữa. Lần trước có một cung nữ ăn cắp đồ trong cung đem ra ngoài bán lại, bị nàng phát hiện liền lôi ra đánh chết. Xem ra lần này, Trương Phúc không thể toàn mạng rồi.

Sắc mặt của cả Tô công công và các vị công công còn lại lập tức biến sắc. Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, khiến lòng người có chút giật mình. Trương Phúc lúc này vẫn giữ thái độ lấp liếm hòng che giấu gì đó, liền dập đầu mà nói:"Hoàng hậu nương nương, nô tài không hiểu người đang nói gì."

"Không hiểu? Được!" - Thanh âm Tương Tịch nhẹ nhàng, lại khiến cho những người bên cạnh cảm thấy sợ hãi. Nàng sai Hoa Nhĩ và một cung nữ nữa đi gọi Phỉ công công của Thận Hình Ti đến. Vị này vừa nghe đến tên, gương mặt ai cũng phủ một tầng sợ hãi. Nếu Thận Hình Ti là địa ngục nhân gian thì Phỉ công công chính là qủy sai đáng sợ nhất. Người người qua tay ông ta tra khảo, không chết thì chỉ cũng thành phế nhân.

Vừa rồi Trương Phúc còn rất cứng rắn, nhưng nghe nhắc đến ông ta liền đổ một tầng mồ hôi lạnh. Ánh mắt hắn ta lén lút nhìn lên hoàng hậu Tương Tịch, sau đó lại nhìn thanh thủy chủ giấu trong tay áo của mình. Thời khắc này, tiến thoái lưỡng nan, hắn gục đầu xuống nghĩ ngợi.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ của công công canh phòng, báo hiệu trời đã gần sáng. Tương Tịch vẫn ngồi trên ghế, phong thái uy nghiêm chờ đợi. Nhưng trong tâm nàng lại cơ hồ nổi lên sự sợ hãi vô định.

Vốn dĩ xuất thân trong gia đình đế vương, nàng hiểu rõ cuộc sống của những đứa trẻ trong cung không dễ dàng gì, đặc biệt là các hoàng tử. Năm nàng bảy tuổi, liền nhìn thấy các hoàng huynh và hoàng đệ của mình, vì mưu kế trong hậu cung mà không ít người chết đi. Có người đã trưởng thành, có người chỉ vừa bằng tuổi nàng, cũng có người còn chưa kịp ra đời. Tương Tịch quả thật rất lo sợ, Tịch Thiên không chỉ là đại hoàng tử, mà còn là đích tử nàng thân sinh ra. Chính vì vậy, bao nhiêu cặp mắt đều đang đổ dồn vào nó, đồng nghĩa là các mũi dao cũng đang chỉa thẳng vào.

Nếu có thể, nàng thà lấy một gã nông phu bình thường, sinh ra những đứa con bình thường. Vậy thì cả đời nàng không còn cần tranh đấu, cũng không sợ con mình lúc nào bị hại chết. Nhưng Tương Tịch nàng là một công chúa, thứ nàng gánh trên vai là hòa hảo giữa hai nước. Một sứ mệnh cao cả, nhưng cũng thật mệt mỏi...

"Người đâu! Hộ giá!" - Trong lúc nàng còn đang chìm trong dòng suy tư, thì thanh âm của Hoa Nhĩ làm kinh động của Phượng Hoan Cung. Nàng ấy nhanh chóng dùng thân che chắn cho nàng, cản mũi thủy chủ của Trương Phúc.Phượng nhãn Tương Tịch khẽ rung lên, nhìn nữ tử trước mặt.

"Phập!" - Chỉ một tiếng, Hoa Nhĩ gục xuống trên người nàng. Máu từ vết thương trên lưng của nàng ấy lan rộng ra, đỏ rực như cánh hoa bỉ ngạn. Thị vệ nhanh chóng bao vây xung quanh Trương Phúc, chỉa mũi kiếm về phía hắn.

"Hoa Nhĩ!" - Thanh âm Tương Tịch gào thét lên, như đánh thẳng vào lòng những người xung quanh. Phan thái y nhìn thấy, vội mở hộp thuốc lấy thuốc cầm máu. Trong một khắc, ông rút thanh thủy chủ ra, liền phát hiện máu chảy ra từ vết thương là máu đen. Tình thế cấp bách, ông sai một cung nữ đi lấy một bình sữa tươi, sau đó tự tay xé y phục nơi vết thương đó để rút máu độc.

Trong lúc đó, Trương Phúc nhận ra không thể thoát, liền lao người vào kiếm của một thị vệ tự sát. Cả Phượng Hoan Cung một phen kinh động, cũng là ngọn sóng lớn đổ ập xuống hậu cung đang bình lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.