Độc Sủng Phế Hậu

Chương 56: Trương hiểu ly



"Cao đại nhân, mọi việc đều chỉ do một mình Chu Thiên này gây ra. Còn về việc những rương vàng bạc trong Tô Dạ cung, là do ta lo con gái trong cung bị ức hiếp thiếu thốn nên gửi vào." - Từng lời từng lời đều là của lão ta nói, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng Tương Tịch và Cao thừa tướng. Chu tần hai hàng lệ rơi lã chã, uất ức bồi thêm:"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp là phận nữ nhân, làm sao biết rõ cái gì mà mua quan bán tước, cái gì mà tham phí của công cơ chứ..."

Vừa nói xong, nàng ta liền cật lực ra chiều uất ức mà khóc lóc. Tương Tịch vì ái ngại nàng ta đang mang trong người long thai, liền sai cung nữ đỡ nàng ta dậy, sau đó còn ban toạ. Cuối cùng nàng cùng Cao thừa tướng và Chung Quân tranh luận một hồi, liền quyết định đem những kẻ liên quan cùng Chu Thiên giam vào đại lao, chờ Sở Định Long tỉnh dậy xử trí. Riêng Chu tần, phần vì không có chứng cứ, phần vì Chu Thiên đã nhận tất cả, cũng vì trong bụng nàng ta là hoàng tự, nên chỉ phạt bổng lộc ba tháng.

Nhìn thị vệ lôi Chu Thiên đi khuất dần, mày phượng Tương Tịch mới giãn ra được phần nào. Bất chợt, phượng nhãn nàng liền nhìn đến tiểu cô nương đang sợ sệt quỳ dưới sàn. Khẽ kêu nó ngẩng đầu, thanh âm nàng nhẹ nhàng hỏi:"Ngươi là ai, tại sao lại bị nhốt ở trong kho của Tô Dạ cung? Hay ngươi là thích khách, muốn tìm cơ hội hành thích Chu tần nương nương?"

"Hoàng hậu nương nương, tiện nữ nào có ý đó. Tiện nữ họ Trương, tên gọi Hiếu Ly. Ba hôm trước, là Chu tần nương nương sai người đến làng của tiện nữ, nói đại ca của bị bệnh nặng nên mời vào cung. Đến nơi, thì bảo cung cấm nghiêm ngặt, nên bảo tiện nữ ở trong nhà kho đợi." - Tiểu cô nương đó nghe nàng hỏi, chỉ hận không thể tam quỳ tam bái nàng, đem đầu nó dập thật mạnh xuống đất. Tương Tịch nhìn cử chỉ và điệu bộ của Trương Hiếu Ly, độ chừng mười ba tuổi, từ đầu chí cuối rất dễ bị doạ cho sợ hãi. Thoạt nhìn, có lẽ không phải là thích khách.

Chu tần sắc mặt có chút biến đổi, nắm chặt lấy tay cung nữ thân cận. Vừa thoát khỏi một ải tử, một ải khác liền xuất hiện ngay trước mặt nàng ta. Một ý nghĩa chợt loé lên trong suy nghĩ của nàng ta, khiến khoé môi xinh đẹp cong lên thành nụ cười đầy ý vị. Khẽ đứng dậy, nàng ta liền cẩn trọng quỳ xuống tấu trình:"Bẩm hoàng hậu nương nương, ba ngày trước trong cung muội có một tiểu công công lâm bệnh. Lúc đó nguy kịch nên hắn đã van xin muội cho gặp lại muội muội của hắn. Nhưng bệnh tình hắn không di chuyển được, nên muội mới đánh liều đem tiểu cô nương này vào cung. Mong tỷ tỷ đừng trách tội nàng ấy."

Tương Tịch nghe xong, liền cho Vương công công đến Tô Dạ cung dò hỏi. Lúc ông trở về hồi báo, quả thật ba ngày trước ở đó có một tiểu công công bị bệnh nặng, vừa sáng nay thì đã không qua khỏi. Nghe đến đó, thì chuyện Chu tần nói có đến tám chín phần là thật. Còn vị tiểu cô nương kia, vừa nghe tin đó liền bật khóc nức nở.

"Người đi thì cũng đã đi rồi, ngươi ở đây khóc than thì cũng không có ích gì. Chi bằng đến nhìn mặt lần cuối đi, theo thông lệ thì xác đại ca ngươi sắp bị hoả thiêu rồi." - Nhìn thấy chuyện mất mát của một người trước mặt, trong lòng Tương Tịch cũng dấy lên chút đau lòng thay. Đột nhiên nghĩ đến nam nhân đang nằm trên giường chưa tỉnh lại, nàng có cảm giác sợ hãi. Lỡ như một ngày hắn không tỉnh lại thì sao? Sở Nguyên phải làm sao? Con dân phải làm sao? Và nàng phải làm sao? Ý nghĩa đó vừa vụt lên, Tương Tịch liền lắc đầu xua đi. Không được, nàng đường đường là hoàng hậu của Sở Nguyên, không nên có suy nghĩ đó mới đúng.

Chu tần khẽ cười, nhờ cung nữ bên cạnh đỡ đứng dậy, lấy cớ mệt mỏi nên lui về cung. Trước khi rời đi, còn có ý tốt xin cho Trương Hiếu Ly đi cùng để gặp lại vị đại ca đã mất. Tương Tịch cũng không làm khó dễ, thậm chí truyền lệnh xuống cho Vương công công lúc hoả thiêu cho vị công công đó thì chu toàn một chút. Trương Hiếu Ly nghe thấy vậy thì cảm động khôn xiết, liền liên tục tạ ơn:"Đa tạ hoàng hậu nương nương."

Nhìn bóng dáng Chu tần ung dung rời đi, chẳng có chút nào là tiếc thương cho phụ thân của mình vừa bị xử tội, làm cho tâm Tương Tịch trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Rốt cuộc nữ nhân này có bao nhiêu phần nhẫn tâm? Ngay cả phụ thân cũng mình sắp bị xử chết cũng không rơi lấy một giọt lệ, không cầu xin một tiếng. Chả lẽ đây chính là nhân tâm? Vì lợi ích của bản thân liền không màng đến tình thân, thậm chí không ghê tay mà hạ sát họ. Thật khiến người khác sợ hãi...

*******************

Phượng Hoan Cung, gian phòng của đại hoàng tử Tịch Thiên.

Đêm qua vừa trải qua một trận đại loạn, ấy vậy mà hôm nay mọi việc lại trở về vẻ bình lặng thường ngày. Những cung nữ chăm chú làm việc, nhưng vẫn không quên bàn luận về chuyện vừa qua. Có kẻ bảo Trương Phúc phát điên, cũng có kẻ bảo hắn bị người khác sai khiến.

"Các ngươi nói xem, có phải Trương Phúc sợ bị trách tội nên đị giết hoàng hậu luôn không?"

"Không đâu, ta lại nghĩ hắn bị người khác sai khiến."

"Là ai chứ?"

"Trong hậu cung này, vừa muốn hại hoàng hậu và hoàng tử thì chỉ có một người thôi. Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra?"

Trong lúc đó, không ai để ý một bóng người lén lút bước vào phòng của Tịch Thiên. Vì đang là lúc đại hoàng tử nghỉ trưa nên trong phòng không hề có ai, chỉ có đại hoàng tử nằm trên nôi vàng đang thiu thiu ngủ. Bóng người tiến đến gần, một thanh âm nhẹ nhàng của nữ nhân qua lớp khăn che mặt cất lên:"Nếu nương nương và đứa nhỏ trong bụng còn sống, chắc giờ nó cũng đang an ổn mà ngủ như này..."

Từ ánh mắt của Aí Châu thoáng chốc vụt qua tia ôn nhu mà nhìn đứa bé, nhưng ngay lập tức liền biến thành sự tức giận. Bàn tay nàng ta từ từ tiến đến bên chiếc cổ bé nhỏ của Tịch Thiên, vô tình lại khiến nó tỉnh giấc. Đôi mắt to tròn khẽ nhìn lên, chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mặt, sau đó lại nở nụ cười đầy ngọt ngào khiến hai cái má căng tròn rung rinh lên.

"Đừng có đem cái bộ dạng chán ghét đó ra mê hoặc ta. Mẫu hậu ngươi và cả phụ hoàng của ngươi, là người đã hạ sát của nhà Ninh gia vốn là ân nhân của ta, còn giết hại cả người ta yêu nhất là tiểu thư. Ngươi chính là thứ bọn họ yêu quý nhất, hảo, hôm nay ta đem ngươi đi tế vong linh hơn ba trăm mạng người của Ninh gia trước." - Vừa nói, hai bàn tay của Ái Châu bóp chặt lấy cổ của Tịch Thiên. Gương mặt bé nhỏ vì ngạt thở mà đỏ au lên, tiếng khóc cũng ré lên đứt đoạn. Lực càng lúc càng mạnh, từng dòng hồi ức đau thương hiện về trong tâm trí nàng ta, như thôi thúc nàng ta tàn nhẫn hơn. Ba trăm mạng người của Ninh gia, hình bóng Ninh Nghi bị biển lửa bao vây lấy, vết bỏng trên gương mặt nàng ta. Tất cả đều là do Sở Định Long và Tương Tịch ban cho. Hôm nay đừng trách nàng ta độc ác, mà hãy trách bọn họ tàn độc trước.

Hơi thở của Tịch Thiên mỗi lúc một yếu ớt, ngay cả tiếng khóc cũng trở nên khò khè, giống như sắp biến mất vậy. Đôi mắt Ái Châu như chứa hàng ngàn dao găm, bàn tay bấu chặt lấy chiếc cổ của đứa bé. Sắp được rồi, sắp được rồi...

"Cạch!" - Tiếng cửa phòng bật mở ra, xen lẫn tiếng huyên náo của các vị ma ma đi ăn về. Ái Châu bị kinh động, lập tức buông tay chạy ra phía sau chiếc tủ gỗ gần đó mà trốn. Xui xẻo thay, trong lúc nàng ta chạy, bị bàn tay nhỏ bé của Tịch Thiên vô tình chụp lấy được tấm khăn che mặt. Lúc này, các vị ma ma đã gần như bước vào trong nên nàng ta mặc kệ, nhanh chóng trốn đi.

"Ôi chao, đại hoàng tử đã tỉnh rồi này."

"Ngoan ngoan, có phải người đói rồi không?"

Một vị ma ma ẵm Tịch Thiên lên, nhẹ nhàng dỗ dành. Không ai chú ý đến chiếc khăn đứa bé đang cầm trên tay, hoặc có để ý cũng cho là của một cung nữ làm rơi trong nôi của đại hoàng tử. Mất một lúc lâu sau đó, Tịch Thiên mới có thể ngừng khóc. Lúc này trong góc tủ, Aí Châu cố gắng không tạo ra tiếng động, tay bụm chặt lấy miệng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Cố ma ma, hoàng hậu nương nương truyền người ẵm đại hoàng tử đến Dưỡng Tâm Điện." - Một tiểu cung nữ ở ngoài nói vọng vào. Cố ma ma đang cho Tịch Thiên uống sữa, nghe thấy vậy liền đáp lại:"Được rồi, được rồi. Ta đến ngay đây."

Sau đó, liền cùng hai ba vị ma ma ẵm đại hoàng tử rời khỏi gian phòng. Sự yên lặng lần nữa được trả lại, khiến Ái Châu thở phào đầy nhẹ nhõm. Không phải là nàng ta sợ chết, chỉ là hiện tại thù chưa trả, không phải lúc thích hợp. Khẽ đứng dậy, nàng ta không quên cẩn trọng nhìn xung quanh. Khi đã chắc chắn xung quanh không có ai, thì Ái Châu mới dám bước ra. Khẽ sờ lên vết bỏng trên gương mặt, cảm giác uất hận lại trở về đè nén lấy tâm nàng ta. Chỉ cần một khắc nữa là đủ rồi, thật đáng chết.

Sực nhớ đến chiếc khăn mặt của mình, nàng ta vội vã đi tìm. Nhưng mặc kệ có lục tung khắp mọi nơi thì vẫn không tìm thấy nó ở đâu. Một ý nghĩ vụt qua trong tâm trí Ái Châu, khiến nàng ta tức giận đấm thẳng vào bức tường:"Khốn kiếp, chắc chắn là đám ma ma đó mang đến cho tiện nhân Tương Tịch xem rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.