Hai tay Ái Châu cố gắng chống xuống đất để nâng thân thể dậy. Nhưng cơn đau từ vùng bụng khiến nàng ta lần nữa gục xuống, cả người quằn quại. Nhìn nàng ta như vậy cũng đủ hiểu Tương Tịch dùng lực không hề nhẹ.
"Một kẻ nô tài trung thành như ngươi thật khiến bổn cung bội phục." - Vừa nói, chân ngọc Tương Tịch liền đặt lên tay của Ái Châu. Sau đó, không nhanh không chậm dùng lực dẫm mạnh lên. Bên tai những thuộc hạ vang lên rõ tiếng xương gãy xen lẫn tiếng kêu la thảm thiết của nàng ta, trên trán họ cũng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Môi Tương Tịch cong lên nhẹ nhàng, thanh âm dịu dàng nhưng lại khiến người khác run sợ:"Chỉ là không biết phân định phải trái, vậy thì hôm nay bổn cung cho ngươi bồi tán theo Ninh thị, để không thẹn với lòng."
Hai thị vệ theo lệnh nàng mà xách hai tay của Ái Châu kéo ra ngoài. Lúc đi ngang, Chung Quân có liếc nhìn thì phát hiện hai bàn tay của nàng ta bị dẫm tới nát. Với kinh nghiệm đi theo hầu hạ chủ tử trong cung, y liền im lặng cúi đầu. Chỉ là hoàng hậu hôm nay khiến lòng y có chút mở mang. Hóa ra trước giờ nàng không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài, có chăng là vì mối quan hệ hòa thân và cuộc sống trong hậu cung này mà không tiện để lộ ra ngoài.
"Mang tiện nhân đó đến trước mộ phần của Ninh thị, chém chết!" - Tương Tịch sắc mặt không hề đổi, hai chữ cuối còn đặt biệt nhấn mạnh. Đám thị vệ sau khi nghe rõ, liền lui xuống thi hành. Đúng ba canh giờ sau, hai tên thị vệ mang thao một khay đựng được đậy kín bằng mảnh vải đỏ mang tơí dâng cho nàng, phía dưới vẫn còn nhỏ vài giọt máu.
Một cơn buồn nôn quặn lên từ phía bụng, khiến Tương Tịch phải che miệng lại. Khẽ phất tay cho hai tên thị vệ đem ra xa, nàng xoay đầu để không nhìn thấy vật bên dưới mảnh vải đỏ ấy. Chung Quân tiến đến từ từ giở mảnh vải ra, sắc mặt liền trở nên tối sầm lại.
Đầu của Ái Châu bị chặt xuống, đặt giữa khay. Xung quanh máu chảy nhỏ xuống cả đất, mùi tanh tưởi lan khắp cả gian phòng. Điều đáng sợ hơn cả, chính là hai mắt của Ái Châu mở trừng trừng như oán hận nhìn thẳng về phía Tương Tịch. Chung Quân tức giận đậy tấm vải lại mà quát:"Đã chém chết rồi còn không mau xử trí, còn dám mang đến đây làm ô phượng nhãn. Còn không cút ra ngoài!"
Hai tên thị vệ sau khi nghe xong liền mang theo đầu của Ái Châu lui ra ngoài. Chung Quân cho gọi Phan thái y đến xem xét cho Tương Tịch, còn bản thân cũng ra phía cửa canh gác.
"Hoàng hậu nương nương vạn an!" - Phan thái y mang theo hộp đựng thuốc, cung kính vén áo quỳ xuống hành lễ với nàng. Tay ngọc của nàng khẽ ra hiệu miễn lễ cho ông, nhưng sắc mặt vẫn còn đôi chút hoảng sợ. Tuy Tương Tịch là người hạ lệnh giết Ái Châu, nhưng nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ấy lại khiến nàng không kìm lòng được mà run sợ.
Trải một tấm khăn mỏng trên tay ngọc của nàng, Phan thái y cẩn trọng bắt mạch. Chân mày ông cau lại, rồi lại dãn ra, từ trong ánh mắt lộ ra chút vui mừng. Dường như còn không tin, ông đã xem đi xem lại nhiều lần xem có đúng hay không.
"Long thai của người đã hơn ba tháng, tuy có chút yếu ớt do phượng thể người lao lực quá độ, nhưng vẫn rất ổn định. Thần sẽ đưa cho người liều thuốc để bồi bổ và an thai..." - Khi vẫn còn đang thao thao bất tiệt thì đã bị nàng ra hiệu ngừng lại. Tay ngọc nàng vuốt nhẹ nhàng lên phần bụng của mình, cười nhẹ nói:"Chuyện bổn cung mang long thai, tạm thời hãy giữ kín."
"Tuân mệnh..." - Các vị phi tần trong hậu cung nếu được mang long thai còn hơn là bắt được vàng, nhưng vị hoàng hậu này lại mang theo bộ dáng buồn phiền không thôi. Thậm chí còn không dám đưa ra ngoài cho người khác biết, có phải là quá cẩn thận hay không. Nhưng dù cho trong lòng Phan thái y có bao nhiêu nghi hoặc, nhưng muốn sống thì phải biết giữ miệng, nên ông chỉ có thể đem tất cả giấu trong lòng.
Sau khi nghe Tương Tịch dặn dò cẩn thận và phân phó các cung nữ chăm sóc nàng, Phan thái y liền cáo lui. Lúc gặp Chung Quân ở ngoài, dù không thể nói ra sự thật nhưng vẫn nhờ y bảo vệ cho nàng. Nghe xong những lời đó của ông, Chung Quân cũng gật đầu tỏ ý đã nghe. Thở phào nhẹ nhõm, ông dời bước về Thái y viện.
=======
Chung Ninh Cung trải qua ba tháng, vẫn không chút suy chuyển. Giống như mọi thế sự ở ngoài kia, vốn dĩ không hề liên quan đến.
Lạc Thái Ngân lười biếng nằm dài trên trường kỉ, hai bên là hai cung nữ, người thì quạt, người thì bóp chân cho nàng. Nội vụ phủ sai mấy công công đem đồ mùa đông đến, đứng ở trước cửa đợi người ra nhận. Họ đứng vậy đã hơn hai canh giờ, nhưng Lạc Thái Ngân lại không cho người ra nhận. Mang về thì không được, mà giao cũng không xong, các tiểu công công chỉ có thể đứng chịu trận.
"Không dám?" - Mùi thơm của trà có chút nồng, khiến nàng cau mày lại. Tay ngọc đưa tách trà đến trước mặt Khang công công, không nhanh không chậm nói:"Vậy thì bổn cung phải ban thưởng cho ngươi rồi."
Hai mắt hắn ta nhìn tách trà rồi lại nhìn nàng, dường như không muốn nhận. Nhưng khi nhìn thấy trong ngọc nhãn của nàng cơ hồ đang dấy lên chút cuồng nộ, liền nhanh chóng nhận lấy.