Độc Sủng Phế Hậu

Chương 73: Triều chính khuynh đảo 6



"Chẳng hay cao danh quý tánh của nương nương là gì để tiện nữ dễ bề xưng hô?"

Dù cho phục sức trên người nữ nhân kia đơn giản, nhưng Tiểu Thanh nhìn ra được vẻ cao sang khó ai bì kịp của nàng. Đáp lại, nàng ta cười khẽ, nụ cười đẹp đến khuynh thành rồi cất lời:

"Ngươi nghĩ ở Chung Ninh cung này còn ai ngoài Lạc Thái Ngân ta nữa?"

"Ra là Lạc quý phi nương nương, tiện nữ thật thất lễ."

Hóa ra đây chính là Chung Ninh cung, nơi ở của Lạc quý phi nhan sắc mỹ miều. Hèn gì ngay từ lúc gặp mặt, Tiểu Thanh đã nhìn ra được vẻ cao sang từ phong thái của nữ nhân này. Nhận ra mình thất thố, nàng ấy liền quỳ xuống hành lễ.

Lạc Thái Ngân nhìn kẻ quỳ dưới chân mình, phượng nhãn rũ xuống. Nhìn bề ngoài thì đúng như những gì đám thị vệ nói là một tên thích khách. Môi anh đào nở một nụ cười nhạt nhẽo, không nhanh không chậm nói:

"Ngươi không sợ bổn cung sẽ đem ngươi giao cho hoàng thượng hay sao?"

"Tiện nữ..."

Từ trong câu nói của Tiểu Thanh thoáng chốc ngập ngừng. Đôi mắt nàng ấy láo liên, cố gắng nhìn xuống đất tránh né đi sự dò xét của Lạc Thái Ngân. Chuyện chủ nhân dặn dò, nàng ấy không được phép tiết lộ một chút nào. Nếu bị giao cho Sở Định Long để bức ép khai ra, chi bằng nàng ấy rút dao tự sát tại đây. Càng nghĩ, tay cầm thủy chủ của nàng ấy càng siết chặt, mồ hôi lạnh cũng đổ dày hơn.

"Đừng lo, với địa vị của bổn cung hiện tại thì e rằng muốn gặp hoàng thượng còn khó nói gì đến giao ngươi đi."

Lời lẽ của Lạc Thái Ngân tuy nghe có vẻ bỡn cợt, nhưng xem ra là sự thật. Từ đầu chí cuối của Chung Ninh cung không có một người hầu hạ, ngay cả người canh gác cũng rất ít nên Tiểu Thanh mới có thể dễ dàng lọt vào. Trong lòng nàng ấy trộm nghĩ, cớ gì cùng là cấm túc mà cung hoàng hậu lại đủ đầy, còn ở nơi này lại như lãnh cung vậy.

Trước lúc cùng chủ nhân vào đây, Tiểu Thanh có nghe qua chuyện của Lạc quý phi và sứ giả Lạc quốc. Tuy rằng chuyện binh biến giữa hai nước là do chủ nhân của nàng ấy là Chung Quân sắp đặt, nhưng thực chất là y có bắt được một số gian tế. Từ chỗ chúng, quả nhiên thu được những mật thư đặc biệt quan trọng. Như vậy có thể hiểu rằng Lạc Thái Ngân chắc chắn có dính líu đôi chút.

"Chắc chắn thích khách trốn ở gần đây, các ngươi tìm cho kĩ vào!"

"Dạ rõ!"

Tiếng của lũ thị vệ vang lên phía bên kia bức tường, những ánh đuốc của chúng cứ lập lòe không dứt. Tiểu Thanh ngưng trệ hơi thở hoàn toàn, đôi mắt nhìn nữ nhân kia không dứt. Nàng ấy chắc mẩm trong lòng rằng Lạc Thái Ngân sẽ đem nàng ấy giao cho đám thị vệ để lập công. Hơi thở nàng ấy dồn dập, lồng ngực đập liên hồi vì sợ hãi.

"Cộc! Cộc! Cộc!" - Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và tiếng một tên thị vệ vọng vào:

"Người của Chung Ninh cung đâu? Mau mở cửa để tra xét!"

Tay Tiểu Thanh rút thủy chủ ra, đôi mắt nhìn về phía cánh cửa kia. Chỉ cần chúng bước vào đây thì nàng ấy sẽ không chần chừ tự sát. Lạc Thái Ngân thấy bộ dạng này của nàng ấy, liền ra hiệu bình tĩnh rồi nói:

"Phía Tây là nơi ở cũ của các cung nữ, ắt hẳn nơi đó có y phục còn sót lại. Ngươi mau đi đến đó xem thử đi."

Nghe thấy câu này của nàng, Tiểu Thanh liền trở nên ngây ngốc, cứ giữ nguyên bộ dạng đó mà nhìn nàng. Chỉ đến khi đám thị vệ bên ngoài đòi xông vào, tình thế nguy cấp thì nàng ấy mới bừng tỉnh. Lạc Thái Ngân cũng vì vậy mà giục nàng ấy

"Còn không mau đi? Ngươi muốn bị bọn chúng bắt hay sao?"

Nàng vừa dứt lời, Tiểu Thanh không chút chần chừ liền theo hướng mà nàng nói chạy đi. Bóng nàng ấy vừa khuất sau nơi ở của cung nữ, cánh cửa của Chung Ninh cung liền mở tung ra, khói bụi bay mù mịt.

Hơn mười tên thị vệ, áo giáp gươm giáo sẵn sàng xông vào. Lạc Thái Ngân đứng trước cửa chính điện, đối diệ với chúng ngẩng cao đầu. Phượng nhãn nàng nhìn xuống những tên nam nhân đó, không một chút nể nang. Lúc này một tên thị vệ có vẻ là thủ lĩnh liền theo quy củ quỳ xuống tấn kiến:

"Đêm khuya làm phiền giấc mộng của Lạc quý phi nương nương, mong nương nương đừng chấp nhất."

"Bổn cung còn có thể chấp nhất các ngươi sao? Ngay cả cửa cung cũng đã bị phá ra thì các ngươi còn sợ làm kinh động mộng đẹp của bổn cung à?"

Lời lẽ của Lạc Thái Ngân nói ra tuy nhàn nhã dịu dàng, nhưng tận sâu trong đó lại là hàm ý nói bọn chúng xem nàng không ra gì. Tên thị vệ không chút kinh sợ, ngược lại còn khảng khái nói với nàng rằng:

"Đêm nay ở cung hoàng hậu phát hiện thích khách, chúng nô tài theo dấu thích khách đến đây thì mất dấu. Mong nương nương có thể cho tra xét để tránh.... thích khách ẩn náu trong đây làm tổn hại người."

Nghe qua lời nói của tên thị vệ đó, Lạc Thái Ngân cười khẽ mà đáp:

"Thánh chỉ của hoàng thượng đâu?"

Tên thị vệ kia ngẩng đầu đáp:

"Bẩm quý phi, do sự việc hệ trọng nên chúng nô tài chưa xin được chỉ ý của hoàng thượng."

"Vậy à?"

Hai chữ của Lạc Thái Ngân phát ra, lại khiến những tên thị vệ kia không rét mà run. Vừa hay ngay lúc này, Triệu Thiên dẫn theo hơn hai mươi tên thị vệ và công công nữa bước vào, khí thế hừng hực như muốn áp chế người khác. Vậy nhưng trong mắt của nàng lại không có chút nể trọng chúng, không nhanh không chậm nói:

"Triệu đại nhân, đêm khuya thanh vắng mà cung nội lại nghiêm ngặt, ngài đem mười mấy kẻ xông vào Chung Ninh cung e rằng không tiện lắm."

Thế nhưng đối diện với Lạc Thái Ngân, Triệu Thiên rút từ trong tay áo ra một đạo thánh chỉ. Hắn ta kêu một tiểu công công đem lên cho nàng xem. Đợi nàng vừa xem xong thì cất giọng nói:

"Lạc quý phi nương nương ắt hẳn sẽ không làm trái thánh ý của hoàng thượng đâu nhỉ?"

Không đợi cho Lạc Thái Ngân đáp lại, Triệu Thiên liền giơ tay lên cao ra hiệu cho đám người đi theo:

"Theo chỉ ý của hoàng thượng, trong hậu cung bất kể chỗ nào cũng phải tra, nhất định phải bắt được thích khách."

Lời hắn vừa dứt, hơn hai mươi thị vệ và công công liền ùa vào Chung Ninh cung lục soát. Bọn chúng không một chút nể nang ai, từ trên xuống dưới đều đem toàn bộ lục lọi. Lạc Thái Ngân duy trì một vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại không ngừng nổi lên đợt bão tố cuồn cuộn.

Ngày nhỏ còn ở Lạc quốc, nàng từng thấy phụ hoàng nàng hạ lệnh tra xét cung thất của mẫu phi. Lúc đó nàng sợ hãi đến phát khóc, ôm chặt lấy mẫu phi mà lén nhìn họ lục tung mọi thứ lên, còn bà vẫn duy trì một bộ dạng bình thản. Cho đến khi tìm thấy chứng cứ phạm tội, họ mới chịu rời đi. Chỉ là nàng không ngờ qua bao nhiên năm thì hôm nay nàng lại thấy cảnh này, khiến sự sợ hãi năm đó lại ùa về.

Lạc Thái Ngân dùng tay siết lấy y phục để giữ vững sự bình thản, hơi thở cũng trở nên chậm rãi hơn. Tiếng người huyên náo, tiếng quát tháo không có hồi kết. Mọi thứ như đang đè chặt lấy tâm can nàng, mang theo sự kinh hãi tột độ. Trong tâm trí nàng hiện lên một mảng kí ức tột cùng bi thảm. Mẫu phi của nàng bị phụ hoàng kết tội dâm loạn, trong cơn phẫn uất đã dùng khăn trắng treo cổ tự vẫn. Đôi mắt bà mở trừng trừng nhìn nàng, như oán giận, như trách móc.

Trong người Lạc Thái Ngân dâng lên một cơn buồn nôn khó tả. Nàng bụm chặt miệng, ngồi khụy xuống mà ôm bụng. Lúc này một vị công công đứng gần đó liền hoảng hốt hỏi:

"Quý phi nương nương, người bị sao vậy?"

Đáp lại y thì nàng chỉ xua tay, tỏ vẻ không sao cả. Đám thị vệ vẫn liên tục lục soát không chừa một nơi nào của Chung Ninh cung. Một lúc lâu sau, bọn chúng mới thu hoạch tay không nên đành đến chỗ của Triệu Thiên báo cáo

"Triệu đại nhân, ở nơi này không có ai cả."

Mới đầu hắn ta còn không tin, đòi lục soát lại lần nữa. Nào ngờ Lạc Thái Ngân ném cho hắn một cái liếc mắt đầy sát khí, không chút nể nang nói:

"Triệu Thiên ngươi vì sao cứ cắn mãi không buông Chung Ninh cung? Có phải vì bổn cung bị hoàng thượng cấm túc nên các ngươi muốn làm gì thì làm sao?"

"Quý phi nương nương minh giám, chúng nô tài chỉ là phụng mệnh. Thích khách có bao nhiêu nguy hiểm, lỡ đâu tra xét thiếu sót gây nguy hại đến nương nương thì nô tài có mười cái mạng cũng không đền nổi."

Vừa nói xong, Triệu Thiên liền lệnh cho các thuộc hạ lập tức tra xét khắp nơi. Lúc nãy một tên thị vệ cho hắn biết, thích khách chạy đến đây bị đả thương nên chắc chắn không thể đi xa. Các cung quanh đây đều đã xem xét không thấy, đồng thời có nhiều cung nhân thấy bóng đen trèo vào Chung Ninh cung. Nên hắn không tin là không tìm ra được kẻ đó, cũng có thể là....

Nhìn về phía nữ nhân cao ngạo kia, một tia ý nghĩ xoẹt qua bên đầu Triệu Thiên. Có khi nào Lạc Thái Ngân chính là thích khách? Mà không thể nào, nếu đúng là nàng thì trên người nàng nhất định có vết thương hoặc biểu hiện đau đớn. Nhưng từ đầu chí cuối thì nàng chỉ buồn nôn chứ không có vẻ gì là đau đớn.

Đang chăm chú nhìn về phía Lạc Thái Ngân, nào ngờ Triệu Thiên lại bắt gặp ánh mắt nàng thi thoảng lại nhìn về phía khu nhà phía Tây có vẻ lo lắng. Cánh môi hắn ta không nhịn được nhếch môi cười, cầm theo trường kiếm và dẫn theo ba tên khác đi đến hướng đó.

"Triệu Thiên..."

Nhìn thấy hành động của Triệu Thiên, Lạc Thái Ngân không nhịn được liền xông đến định ngăn cản. Nhưng suy nghĩ đó ngay lập tức bị nàng dập tắt. Bây giờ chỉ cần nàng xông ra ngăn cản, hắn cũng nhất định không ngừng lại mà còn tăng thêm nghi ngờ. Như vậy thì dù có tìm được kẻ kia hay không, Lạc Thái Ngân cũng khó lòng thoát khỏi liên can. Với tình thế của nàng lúc này, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Nghĩ vậy nên nàng chỉ biết im lặng đứng chờ đợi mọi chuyện xảy ra.

Từng khắc cứ vậy trôi qua, khiến Lạc Thái Ngân như ngồi trên đống lửa. Chốc chốc thì nàng lại nhìn về phía khu nhà phía Tây, lo sợ vô cùng. Thế rồi đột nhiên, nàng nghe thấy một thanh âm của nữ nhân rấm rức nghẹn ngào vòng từ nơi đó về:

"Nô tì là người hầu của quý phi nương nương không phải thích khách!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.