Độc Sủng Quận Chúa

Chương 19: Say



Mộ Dung Thiên Ngạo ở tiểu lâu nhìn xa xăm cứ thế tự chuồc say bản thân bằng Hoài tửu do chính bản thân điều chế, hắn đang không biết bản thân muốn gì đây, hắn thích hay yêu nàng, hay chỉ là muốn trêu đùa nàng. Nàng giống mẫu thân hắn, thuần khiết nhưng lại luôn tỏ ra mạnh mẽ trước người khác, chính bản tính này đã kiến hắn động lòng. Mộ Dung Thiên Phàm đứng ngoài hiên nhìn hắn đã lâu, mà hắn vẫn không phát hiện, y thở dài rồi lên tiếng.

"Huynh mềm lòng rồi sao?"

Y lấy chén tự rót rượu ngồi đối diện hắn, hướng tầm mắt nhìn chén rượu đặt gần mũi ngửi, hương thơm nhẹ nhàng nhưng lại nồng nàn khi nhấp ngụm đầu khiến cả người y tê nhẹ, tửu lượng y không bằng hắn nên chỉ dám nhấp môi nhè nhẹ thôi.

"Ta không thể phụ công sức đệ đã giúp ta được, ta nhất định bắt tên tiểu nhân đó tế cho mẫu thân!"

Hắn bóp nát ly rượu trong tay, mảnh sành cứa vào tay khiến máu chảy, rượu vướng vân khiến vết thương tuy xót nhưng hắn lại không hề cảm giác đau.

"Nhanh thôi, huynh thích nàng thì hãy cho nàng biết sự thật, đệ tin nàng đã nhìn ra chút ít."

Y dửng dưng như chưa từng thấy gì, vì nổi đau trên da thịt có thể lành nhưng vết thương trong kí ức không có gì hàn gắn được, trừ khi kẻ gây ra chết dưới tay mình.

"Mặt nạ đệ đã đeo quen chưa?"

Hắn gạt câu nói của y sang một bên, đứng ở viền tiểu lâu, nhìn những hoa sen sáng giữa đêm tối chợt hỏi y, đóa sen hồng tinh khiết không vấy bẩn bởi bùn, cũng giống như hắn không muốn sự lương thiện của nàng có vết nhơ của thù hận.

"Khuôn mặt đã không còn như xưa, thay một chiếc mặt nạ cùng thân phận cũng tốt."

Y nhếch mép cười tự giễu mình, đoạn hồi ức kinh hoàn kiến lòng ngực y rỉ máu, mối thù không giống nhưng cùng một người gây ra, chỉ cần báo thù dù cùng ai thì có sao, Tranh Vân ta nhớ nàng. Trái tim y lại chợt ấm khi nhớ đến người đã nguyện dùng mạng để cứu y, vết thương chợt đau.

Cả hai cứ uống không ngừng đến khi trời gần sáng cũng là lúc cả hai điều gục trên bàn vì quá chén... Đền lúc thượng triều chỉ có tiếng thái giám cáo bệnh cho hoàng thượng, cả triều ai cũng lắc đầu ra về.

Vệ quân đưa hắn về Phụng Lâm Cung, đúng lúc nàng vừa tỉnh nên bảo vệ quân dìu hắn lên long sàn, bản thân cho tỳ nữ lui xuống, rồi vắt khăn lau khuôn mặt hắn, lần đầu nàng gần hắn như vậy, tuy gần nhưng sao nàng luôn cảm thấy hắn thật xa, nàng không hiểu vì sao hắn che đậy tất cả như thế, hắn có thể tin tưởng nàng một chút thôi, chịu chia sẽ với nàng thì có phải sẽ không hốc hác như thế. Nàng kéo tấm chăn đắp cho hắn xong thì định rời đi, bất bợt bàn tay bị hắn kéo lại, không giữ hân bằng cả người nàng nằm gọn trong lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập mặt nàng chợt ửng đỏ.

"Cho ta ôm nàng được không?"

Giọng hắn ngà ngà, phản phớt hơi rượu, nàng gật nhẹ đầu không từ chối vì nàng biết nếu hằn có ý xấu thì nàng đả là người của hắn từ lâu.

"Người có tâm sự sao?"

Nàng không hề cử động nằm ngoan trong lòng hắn như chú mèo nhỏ, nhẹ giọng hỏi hắn, nàng muốn hắn chia sẻ với nàng, dù không biết trái tim nàng vì sao lại có cảm giác không thể ngừng nghĩ về hắn.

"Đợi ta, sau khi xong mọi việc ta sẽ cho nàng biết mọi thứ."

Hơi rượu làm cho lý trí hắn mất dần, nhẹ đặt nụ hôn lên mái tóc bồng bềnh của nàng, hương thơm của hoa lài nhẹ đi vào mũi hắn, nàng không hỏi thêm, chỉ nhẹ vòng tay qua người hắn, với nàng đó cũng như một lời hứa, chỉ cần hắn tin tưởng nàng một chút vậy là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.