Độc Sủng Sửu Phu

Chương 81-85



Chương 81: Nhìn thấy thịt liền nôn

Tưởng Chấn cũng không phải bác sĩ chuyên môn, thậm chí rất nghiệp dư, đồ vật trong tay hắn hiện tại, càng nghiệp dư vô cùng.

Tình huống này chú định hắn không có biện pháp giúp quá nhiều người khâu vết thương.

Ở thời điểm Tưởng Chấn giúp người khâu vết thương, trên thuyền vẫn luôn có người chết đi, mà những người chết đi kia nguyên nhân chủ yếu vì mất máu quá nhiều.

Nhìn người bên cạnh từng người từng người chết đi, tâm tình tất cả mọi người đều không tốt, Tưởng Chấn cũng như thế.

Cổ đại, so với hắn tưởng tượng càng thêm nguy hiểm.

Tưởng Chấn rõ ràng biết được, sau này mình nhất định phải cẩn thận gấp bội, nếu không... Ở cái nơi điều kiện chữa bệnh cực kém này, e rằng một cái sơ sẩy, sẽ không còn mạng.


Tưởng Chấn vừa nghĩ như thế, trên tay hắn một thuyền viên cần hắn khâu vết thương cứ như vậy lặng yên không một tiếng động tắt thở.

Tưởng Chấn dừng động tác của mình lại, hắn bất chấp tay đã bị rửa đến trắng bệch nhăn nheo, lại lần nữa dùng sôi rửa tay hai lần, đồng thời ánh mắt bắt đầu ở trong đám người tìm kiếm Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca vẫn luôn rất dính hắn, chính xác như hình với bóng với hắn, lúc này lại không biết tại sao không có đứng ở bên cạnh hắn...

Là bởi vì sợ sao? Tưởng Chấn nhìn xung quanh một chút, phát hiện rất nhiều người vẻ mặt nhìn mình đều tràn ngập sợ hãi, lúc này người có thể đứng ở bên cạnh mình ít càng thêm ít.

Dù sao... bộ dáng hắn mân mê vết thương của người khác, thoạt nhìn thực có chút huyết tinh đáng sợ.

Tưởng Chấn quét mắt một cái, liền thấy Triệu Kim Ca đang ở cách đó không xa giúp đỡ quét tước boong thuyền.


Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của hắn, Triệu Kim Ca ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, y tựa hồ muốn cười cười, nhưng ước chừng vì không khí bây giờ quá mức ngưng trọng, cũng không có cười được, rất nhanh liền cúi đầu, không nhìn Tưởng Chấn bên này nữa.

Triệu Kim Ca sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn đã rất mệt mỏi, nhưng cũng không có gì đáng lo quá... Tưởng Chấn yên lòng, liền có chút mất mát —— Triệu Kim Ca... Hình như có chút sợ, còn không dám tới gần hắn.

Bất quá, y là lần đầu gặp phải sự tình như vậy, sẽ cảm thấy không thoải mái cũng bình thường... Tưởng Chấn dịu xuống, muốn khâu vết thương cho người kế tiếp, sau đó liền được báo cho, đã không có ai cần khâu vết thương nữa.

Mặt trời càng lúc càng lớn, khoảng cách tại hừng đông chiến đấu kết thúc đã qua hai canh giờ, những người bị trọng thương trước đó bị Hồ đại phu phán chết, ở dưới tình huống vết thương không thể khâu lại có thể chống đỡ lâu như vậy?


"Ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi." Trịnh Dật là người hiếm thấy không có ghét bỏ tình cảnh huyết tinh, hắn vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn Tưởng Chấn, lúc này ánh mắt càng thêm phức tạp nhìn Tưởng Chấn.

Bởi vì từ Tưởng Chấn khâu vết thương nhân, sau đó lại vì lục tục chết ba người, người trên thuyền cho tới bây giờ, cũng vẫn không cảm thấy Tưởng Chấn thật có thể cứu người.

Nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy, những người khâu vết thương, máu chảy ít hơn rất nhiều.

Bọn họ tuyệt đại đa số tuy rằng hôn mê, nhưng đến bây giờ vẫn chưa chết.

E rằng... Tưởng Chấn làm như vậy thật có thể cứu người cũng nói không chừng.

Trịnh Dật nhìn Tưởng Chấn, giống như đang nhìn một cái bảo bối.

Tưởng Chấn gật gật đầu, hắn xác thực quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.

Tưởng Chấn trực tiếp cầm nước từ đỉnh đầu của mình dội xuống rửa thân thể của mình một chút, sau đó đem áo ngoài ướt dầm dề cởi ra, chỉ mặc quần đi về phía Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca vẫn luôn chú ý Tưởng Chấn, lúc này vội vã dừng động tác trên tay, hơi ngượng ngùng mà liếc Tưởng Chấn một cái.

"Đi thôi." Tưởng Chấn cười nói, trước đó hắn còn có chút bận tâm, lo lắng Triệu Kim Ca sẽ sợ mình, bây giờ nhìn lại thấy đó quá dư thừa.

Hắn rõ ràng nhìn thấy Triệu Kim Ca đỏ mặt với mình, nhưng lại không có sợ hãi.

Người tối hôm qua tham gia chiến đấu đều có thể đi nghỉ ngơi, Triệu Kim Ca trước đó không đi nghỉ ngơi ở bên ngoài hỗ trợ chỉ vì chờ đợi Tưởng Chấn, hiện tại y muốn đi, cũng không ai nói cái gì.

"Tưởng Chấn..." Triệu Kim Ca đi đến bên người Tưởng Chấn, cùng Tưởng Chấn đồng thời đi vào trong khoang thuyền.

"Kim Ca, đến, để ta dựa vào một chút." Tưởng Chấn hướng về Triệu Kim Ca đưa tay ra.

Triệu Kim Ca vội vã đỡ Tưởng Chấn, mà y mới vừa đem người đỡ lấy, liền nghe thấy tiếng nôn mửa.
Phát ra tiếng nôn mửa chính là hai cái nha hoàn bên người Trịnh Dật.

Hai cái nha hoàn đó vẫn đi theo Trịnh Dật, cũng không có bị thương, nhưng lại bị tình cảnh huyết tinh dọa đến, mùi máu tươi càng làm cho các nàng khó chịu không thôi, lúc này liền khắc chế không nổi mà bắt đầu buồn nôn.

Bất quá coi như buồn nôn, các nàng ngược lại cũng vẫn làm việc —— lúc này, các nàng đang thanh lý khoang cho người bệnh ở.

Triệu Kim Ca từ lúc chiến đấu kết thúc, vẫn rất khó chịu, luôn cảm thấy yết hầu như nghẹn cái gì đo vẫn luôn muốn nôn.

Trước đó khi Tưởng Chấn khâu vết thương cho người ta, y vừa nhìn thấy những máu thịt kia liền khó chịu, thậm chí đã nôn khan qua rất nhiều lần, cũng bởi như thế, y mới có thể không đi bên người Tưởng Chấn hỗ trợ, thậm chí ở thời điểm Tưởng Chấn cứu người trốn tránh Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn ở nơi đó cứu người, y lại ở bên cạnh nôn mửa, như vậy rất không tốt đi?

Sau khi nỗ lực không nhìn tới những người bị thương kia, Triệu Kim Ca liền tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn muốn nôn, nhưng ít ra có thể chịu, nhưng lúc này nghe thấy hai cái nha hoàn kia nôn, hắn lại không nhịn được muốn nôn.

"Kim Ca?" Tưởng Chấn cau mày nhìn về phía Triệu Kim Ca: "Làm sao vậy?"

"Ta không sao." Triệu Kim Ca: "Chỉ là có chút khó chịu."

Triệu Kim Ca đã lâu không ngủ, cũng không ăn cơm, trước đó còn gặp phải tình cảnh phi thường huyết tinh... Tưởng Chấn nghĩ đến mình lúc trước lần đầu gϊếŧ người, cũng từng nôn không ngừng, liền động viên nói: "Không sao rồi, sự tình đều đã qua."

Triệu Kim Ca gật gật đầu, đang cảm thấy tốt hơn một chút, liền thấy bên trong khoang truyền đến tiếng hai nha hoàn nôn mửa kia mang ra một người.
Có người qua đời, người kia tử trạng lại có chút thảm, mặt bị chém đến máu me nhầy nhụa, phỏng chừng hai nha hoàn kia chính là không chịu được cái này, mới có thể muốn nôn.

Mà nhìn thấy người kia, Triệu Kim Ca lại nôn khan một trận.

Trước đó tình huống khẩn lúc gấp, bệnh trạng của y không nghiêm trọng như vậy, hiện tại thư giãn, Tưởng Chấn lại ở bên cạnh y... Triệu Kim Ca vừa nôn, lại có chút không dừng lại được.

"Kim Ca..."

"Tưởng Chấn, ta gϊếŧ người, ta..." Triệu Kim Ca khắc chế không nổi mà nhớ lại trước những tình cảnh huyết tinh, buồn nôn áp chế thật lâu cũng đều bạo phát ra.

Cứ nôn như vậy thig không quá tốt... Triệu Kim Ca lo lắng người khác sẽ bởi vì mình nôn mửa mà có ý kiến với mình, nhưng y cả nghĩ quá rồi.

Lúc này sau khi phục hồi tinh thần lại, người cùng y nôn mửa cũng không phải số ít.
Phát hiện mình cũng không phải dị loại, Triệu Kim Ca ngược lại cũng dễ chịu rất nhiều, Tưởng Chấn nhìn bộ dáng này của y, lại không nhịn được đau lòng.

Hắn không nhịn được nghĩ mình có phải làm sai hay không.

Hắn kỳ thực hoàn toàn có thể để cho Triệu Kim Ca lưu lại trong thôn chờ hắn không phải sao? Bất kể là trồng trọt hay nuôi gà nuôi vịt, những việc đó đều là việc Triệu Kim Ca thích làm, để Triệu Kim Ca đợi ở thôn Hà Tây, y cũng không cần gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ không gặp phải phiền toái.

Về phần có khả năng sẽ hạn chế kiến thức của Triệu Kim Ca... Kỳ thực hắn cũng không để ý không phải sao?

Hắn cũng rất yêu thích nhìn bộ dáng Triệu Kim Ca tính kế mấy đồng tiền...

Tưởng Chấn mang Triệu Kim Ca trở về khoang của bọn họ.

Nhìn Triệu Kim Ca lúc này cuối cùng cũng coi như tốt hơn chút, cũng không còn nôn khan nữa.
"Đến, uống nước." Tưởng Chấn đưa cho Triệu Kim Ca một bát nước.

Triệu Kim Ca sau khi uống nước xong, rốt cục cũng thả lỏng: "Xin lỗi... Ta quá vô dụng." Triệu Kim Ca cảm thấy thật không tốt, hành động của y như vậy, tựa hồ có chút ném mặt Tưởng Chấn.

"Ngươi làm rất tốt, nơi nào vô dụng?" Tưởng Chấn hôn Triệu Kim Ca một cái.

Triệu Kim Ca muốn cười cười, kết quả liền ngửi thấy được mùi máu tươi —— bất kể là y hay Tưởng Chấn, trên người cũng ít nhiều lây dính máu.

"Oẹ..." Triệu Kim Ca liền nôn khan một trận, cũng may chỉ là nôn khan mà thôi, không đem nước mới vừa uống vào nôn khan.

Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng Triệu Kim Ca như vậy, không khỏi đau lòng: "Chúng ta đi tắm, tắm sạch một chút."

Lúc này không ai có tâm tình tắm rửa, buồng tắm bên kia rất yên tĩnh, ngược lại để Triệu Kim Ca cùng Tưởng Chấn đều đem mình tắm sạch sẽ, sau đó, hai người liền tới nhà bếp.
Thiếu niên trước đó phụ trách múc đồ ăn cho người sau khi cha hắn qua đời thì thành đầu bếp của nhà bếp, lúc này đang nấu cháo.

Hắn dùng đôi mắt sưng tấy nhìn Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca một cái, nói: "Trong nồi có cháo, bên đó có dưa muối."

Bên trong nồi sắt lăn lộn cháo trắng đã nấu nhuyễn, mà trên bàn cách đó không xa để mấy cái chậu, chậu có ướp dưa chuột muối dưa muối, để cho người dùng ăn với cháo.

Tưởng Chấn muốn đi múc cháo, lại bị Triệu Kim Ca ngăn cản, Triệu Kim Ca thật nhanh múc hai bát cháo, lại lấy cho Tưởng Chấn một chút dưa muối.

Trước Triệu Kim Ca vẫn muốn nôn, cảm thấy rất khó chịu, thậm chí không cảm giác được đói bụng, nhưng bây giờ thấy cháo trắng nóng hầm hập, bụng y lại đói cồn cào lên, ăn rất nhanh chóng.

"Cho các ngươi." Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca ăn được một nửa, thiếu niên nấu cháo kia đột nhiên đi tới, sau đó cho bọn hắn một quả trứng gà.
"Cảm tạ." Thiếu niên nói với Tưởng Chấn, sau đó liền sưng đỏ đô mắt mà yên lặng ngồi xuống lại.

Trước đó cha hắn sẽ từ trên boong thuyền ngã xuống rơi xuống sông là vì cứu hắn.

Mà nếu không phải Tưởng Chấn sau đó ra tay, hải tặc thối lui, hắn sợ rằng cũng phải mất mạng.

Tưởng Chấn dừng một chút, đem trứng gà tách ra, bỏ vào trong bát Triệu Kim Ca.

"Ngươi cũng ăn." Triệu Kim Ca muốn đem trứng gà cho Tưởng Chấn.

"Như vậy đi, ngươi ăn lòng đỏ trứng, ta ăn lòng trắng trứng." Tưởng Chấn nói, hắn đã phát hiện, so với lòng trắng trứng, Triệu Kim Ca càng thích ăn lòng đỏ trứng.

Mà hắn lại ngược lại... Lòng đỏ trứng khô cằn, nếu không phải bên ngoài có lòng trắng trứng trung hoà, hắn tuyệt đối ăn không trôi.

Triệu Kim Ca cũng biết điểm này, đem trứng gà tách ra, liền đem lòng trắng cho Tưởng Chấn.
Tưởng Chấn một ngụm liền đem lòng trắng trứng ăn hết, sau đó mới húp cháo, Triệu Kim Ca lại ngược lại, y vẫn luôn không có đi ăn lòng đỏ trứng kia, mãi đến tận ăn xong cháo, mới đem lòng đỏ trứng bỏ vào trong miệng, thỏa mãn mà ăn.

Thời điểm Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca ăn xong rồi chuẩn bị rời đi, thấy được đám người Vương Hải Sinh.

"Lão đại." Nhìn thấy Tưởng Chấn, bọn Vương Hải Sinh dồn dập chào hỏi. Bọn họ trước đó liền rất bội phục Tưởng Chấn, hiện tại ánh mắt nhìn Tưởng Chấn lại nhiều hơn sùng bái cùng kính nể.

Tưởng Chấn không chỉ đánh lùi hải tặc, cư nhiên còn dám mân mê vết thương máu chảy dầm dề của người khác...

Phải biết, bọn họ hiện tại nhớ tới những tình cảnh đó liền cảm thấy dạ dày không thoải mái.

"Các ngươi tới ăn cơm?"
"Vâng, chúng ta đi ăn cơm, còn muốn mang chút thức ăn cho những người bị thương kia." Vương Hải Sinh nói.

"Ừm." Tưởng Chấn gật gật đầu, lại nói: "Chú ý sạch sẽ, mấy ngày nay nước cho nhóm người bệnh dùng, tất cả đều phải nấu sôi qua." Người thời này đều trực tiếp uống nước trong sông, tắm rửa càng sẽ không nấu nước, mà này dễ gây ra cảm nhiễm.

Tưởng Chấn trước đó cũng đã nhắc nhở qua như thế, nhưng lần này vẫn muốn cường điệu lần nữa.

"Lão đại yên tâm, chúng ta tất cả đều làm theo." Vương Hải Sinh nói, biểu tình lại mang theo chút do dự.

"Làm sao vậy?" Tưởng Chấn hỏi.

"Chính là chúng ta nghe lão đại ngươi nói, dựa theo biện pháp ngươi nói tới chăm sóc những người được ngươi khâu vết thương, kết quả Lục Đại lại nói chúng ta một trận, liền đem những người bị thương đều vứt cho chúng ta chiếu cố." Vương Hải Sinh nói.
Trên thuyền người bệnh rất nhiều, vốn cũng không có dư thừa nhân thủ đi chăm sóc những người bị trọng thương, đám người Vương Hải Sinh còn có quá nhiều yêu cầu... Lục Đại trong lòng bất mãn, liền dứt khoát đem những người bị thương đều ném cho thủ hạ Tưởng Chấn chăm sóc.

"Các ngươi chăm sóc hết không?" Tưởng Chấn hỏi.

"Không thành vấn đề!" Vương Hải Sinh nói, kỳ thực bọn họ vẫn rất nguyện ý chăm sóc những người bị thương kia...

Những người kia đều do lão đại bọn họ cứu, nhất định phải chăm sóc thật tốt, cũng không thể thật vất vả cứu sống, lại bị người khác hại chết.

Người được Tưởng Chấn khâu vết thương tuy rằng cũng đã chết mấy người, nhưng đại thể vẫn còn sống, nhìn Phương Bình bị lủng bụng kia còn nhảy nhót tưng bừng, điều này làm cho đám người Vương Hải Sinh cảm thấy được, Tưởng Chấn nói không chừng thật có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Bọn họ muốn cho những người kia sống sót.

Đám người Vương Hải Sinh ăn cháo, còn mang cháo trở lại cho nhóm người bệnh.

Kỳ thực có mấy người có vết thương ở bụng, lúc này tốt nhất ít ăn đồ ăn, nhưng bây giờ không có cách nào vô nước, những người bị thương kia vốn đã mất máu quá nhiều, nếu không cho ăn đồ ăn phỏng chừng sẽ bị chết đói nên Tưởng Chấn cũng không ngăn cản.

Ăn uống no đủ, sau khi mang theo Triệu Kim Ca trở về phòng, Tưởng Chấn liền ôm lấy người, rồi cùng Triệu Kim Ca ngủ thiếp đi.

Tưởng Chấn cuối cùng là bị đói tỉnh, lúc hắn tỉnh lại, trời cũng đã tối, mà Triệu Kim Ca vẫn còn đang ngủ.

Thu thập bản thân một chút, Tưởng Chấn đang muốn đánh thức Triệu Kim Ca để cùng đi ăn cơm, cửa khoang liền bị gõ vang, hắn đứng lên, vội vã mở cửa.

Đứng ngoài cửa là người sai vật của Trịnh Dật: "Tưởng quản sự, thiếu gia của chúng ta tính toán ngươi đã sắp tỉnh rồi, liền để ta đưa điểm tâm tới cho ngươi."
Người sai vật nói xong liền đem một hộp cơm nặng trình trịch đưa cho Tưởng Chấn.

Mùi thịt từ trong hộp đựng thức ăn bay ra, khiến Tưởng Chấn càng thấy đói bụng, hắn nói cám ơn, cầm hộp cơm đặt lên bàn, sau đó bắt đầu lấy đồ ăn ra bên ngoài.

Bởi vì đã mấy ngày không có cặp bờ, trên thuyền ít thịt tươi có thể ăn, nhưng cơm nước vẫn như cũ rất phong phú.

Một đĩa thịt muối, một đĩa rau trộn mầm đậu nành, còn có nấm hương xào thịt muối cùng với hai bát cơm tẻ lớn.

Khoang không lớn, bàn đặt sát đầu giường, Tưởng Chấn mới vừa đem mấy món ăn lấy ra, liền thấy Triệu Kim Ca tỉnh rồi, mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Triệu Kim Ca mới vừa tỉnh còn có chút mơ hồ, sau khi ngồi dậy liền thanh tỉnh, đồng thời cũng liếc nhìn đĩa thịt muối trên bàn kia.

Thịt...

Triệu Kim Ca buồn nôn, vội vã mở cửa sổ ra, liền hướng ra ngoài cửa sổ nôn khan một trận.
"Ngươi vẫn còn không thoải mái sao?" Tưởng Chấn lo lắng nhìn Triệu Kim Ca.

"Thịt đó ta nhìn thấy có chút buồn nôn." Triệu Kim Ca nói, sau khi nói xong, hận không thể đánh mình một cái tát mới tốt.

Hắn cư nhiên cảm thấy thịt buồn nôn!

Thịt là đồ tốt a, y thích ăn thịt nhất, nhưng bây giờ... y cư nhiên cảm thấy thịt buồn nôn!

Triệu Kim Ca hướng về phía thịt trên bàn nhìn sang, kết quả dĩ vãng thịt muối có thể làm cho y ăn thêm một bát cơm, lúc này y vừa nhìn thấy liền muốn nôn, căn bản không muốn ăn.

"Ngươi chờ một chút." Tưởng Chấn nói, liền vội vàng đem thịt muối cùng nấm hương xào thịt bỏ vào hộp cơm, lại hỏi: "Hiện tại ổn chưa?" Trước đó tình cảnh quá huyết tinh, Triệu Kim Ca phỏng chừng có đoạn thời gian không thể ăn thịt...

Đứa nhỏ xui xẻo này.

Gió từ trong cửa sổ thổi tới, thổi tan mùi vị bên trong khoang, vừa không thấy được thịt, Triệu Kim Ca liền cảm thấy dễ chịu nhiều hơn: "Ta không sao."
Không có thịt ảnh hưởng mình, Triệu Kim Ca liền thả dấm chua vào rau trộn mầm đậu nành rất nhanh liền đem một bát cơm lớn tràn đầy ăn xong rồi, còn có chút chưa hết thòm thèm.

"Ta đi ra ngoài một chuyến, chờ sau đó lại chuẩn bị cho ngươi chút thức ăn ăn được." Tưởng Chấn cũng chỉ ăn mầm đậu với cơm, sau khi ăn xong, liền mang theo hộp cơm đi ra ngoài.

"Ừm." Triệu Kim Ca gật gật đầu: "Ta cũng đi ra ngoài, đi giặt quần áo."

Chương 82: Được người sùng bái

Triệu Kim Ca dùng thùng gỗ mang theo quần áo dơ ra cửa, thấy y đi xa, Tưởng Chấn mở hộp cơm ra, trước ăn một đũa nấm hương xào thịt muối, sau đó lại ăn một đũa thịt muối.

Trước bận rộn vài canh giờ sau khi, chỉ uống một bát cháo loãng liền ngủ, Tưởng Chấn đói gần chết, vừa nãy kia không mỡ giá đỗ tương cùng cơm tẻ căn bản không làm cho hắn đã nghiền.
Bất kể thịt muối hay thịt muối đều ngon vô cùng, nhưng Tưởng Chấn cũng không có ăn hết cả mà bỏ vào hộp cơm một lần nữa, sau đó mang theo đến xem những người bệnh được mình vá vết thương.

Người bệnh cần thiết ở nơi khô ráo thông gió, sau khi Tưởng Chấn đề cập như thế với Trịnh Dật, Trịnh Dật liền nhường ra khoang có cửa sổ hắn dùng để dùng cơm đến thu xếp cho những người bị trọng thương, còn vết thương nhẹ, thì bị an bài ở bên trong ở tầng trên của thuyền.

Tưởng Chấn mới vừa đến gần khoang ở cho người bị trọng thương, liền phát hiện cửa vây quanh rất nhiều người, những người kia nhìn thấy hắn, đều đầy mặt kính nể.

Trong những người này, có số vốn là thủ hạ Tưởng Chấn, có số Tưởng Chấn cũng không quen biết, nhưng lúc này, bất kể Tưởng Chấn nhận thức hay Tưởng Chấn không quen biết, thời điểm nhìn Tưởng Chấn đều một bộ dáng kích động sùng bái.
"Lão đại!" Mấy thủ hạ Tưởng Chấn lại lớn tiếng hô một tiếng, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng dấp đắc ý, mà những người khác nhìn dáng dấp bọn họ như vậy, trên mặt còn tràn đầy ước ao.

"Làm sao vậy?" Tưởng Chấn nhìn thấy tình hình này hơi nghi hoặc một chút.

"Lão đại, sau khi chúng ta đem người chuyển tới nơi này, thì đã chết hai người!"

"Lão đại, bọn họ tựa hồ đang tốt lên rồi!"

"Lão đại, ngươi có phải có bản lĩnh cải tử hồi sinh không?"

...

Tưởng Chấn mấy tên thủ hạ nóng bỏng mà nhìn về phía Tưởng Chấn.

Đã chết hai người? Tưởng Chấn trưa hôm nay giúp đỡ khâu vết thương, tổng cộng có mười chín người, trước đã chết qua mấy người, lại chết hai người... Hiện tại sống sót, cũng chỉ còn sót lại mười ba người.

Đối với Tưởng Chấn mà nói, tỉ lệ tử vong này phi thường cao, nhưng đối với người khác mà nói...
Nguyên bản người bị nhận định chắc chắn phải chết, thậm chí có mười ba nguồi sống đến nay!

Phải biết, những người được Hồ đại phu giúp đỡ trị liệu, thoa dược băng bó vết thương thì thương thế đều tương đối nhẹ, ở trong khoảng thời gian Tưởng Chấn ngủ cũng đã chết ba người rồi!

Tưởng Chấn... Thật quá thần kỳ.

Trên chủ thuyền rất nhiều người trước đó không thích Tưởng Chấn, nhưng bây giờ... Nghĩ đến thời khắc mấu chốt Tưởng Chấn e rằng có thể cứu mạng bọn hắn, bọn họ liền nhiệt tình với Tưởng Chấn hơn.

Suy nghĩ thêm Tưởng Chấn có bản lĩnh đem đám hải tặc đánh đuổi... Bọn họ không sùng bái Tưởng Chấn, còn có thể sùng bái ai?

"Tưởng Chấn, dùng kim khâu vết thương, thật có thể cứu sống bọn họ?" Liền ở thời điểm Tưởng Chấn bị người vây quanh, Trịnh Dật cũng tới.
Trịnh Dật cũng nghỉ ngơi chốc lát, bây giờ mới vừa tỉnh lại, nghe người sai vật bên cạnh nói Tưởng Chấn đã thức dậy, liền đặc biệt tới nhìn, lúc này, hắn đang đầy hứng thú mà đánh giá Tưởng Chấn.

"Như vậy có thể giảm bớt chảy máu." Tưởng Chấn nói: "Những người này tiếp theo có thể sẽ phát sốt, không chừng có thể không chịu đựng được, nhưng ít ra sẽ không bởi vì mất máu quá nhiều mà chết."

"Ngươi như thế nào nghĩ ra được ?" Trịnh Dật tò mò nhìn Tưởng Chấn. Tưởng Chấn làm thấy rất đơn giản, cũng chỉ dùng kim chỉ đem vết thương vá lại mà thôi, có thể nói người người đều làm được, nhưng ý tưởng này thì lại tuyệt đối mới mẻ độc đáo.

"Trịnh thiếu, phương pháp kia kỳ thực không phải ta nghĩ ra được, mà là ta thấy người khác dùng qua." Tưởng Chấn nói: "Mọi người khi nuôi gà, có số gà nuôi nuôi, bụng sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng cứ như vậy chết rồi, mà sau khi gà gϊếŧ như vậy, sẽ phát hiện trong bụng có một bọc nước lớn. Đây là gà bị bệnh, tất cả mọi người cảm thấy gà như vậy, liền phải sớm chút gϊếŧ ăn, nương ta cũng cảm thấy như vậy, mà ta cảm thấy gà có bệnh, không thể ăn, liền muốn để cho bà ném."
"Sau đó thì sao?" Trịnh Dật hỏi.

"Mà nương ta không nỡ ném đi, liền ở trên bụng gà dùng đao đâm một cái lổ, xả bổ nước trong bụng gà, lại dùng kim chỉ đem bụng gà khâu lại... Sau đó gà lại sống." Tưởng Chấn nói.

Hắn nói xác thực có việc này.

Triệu Lưu thị nuôi nhiều gà vịt như vậy, luôn có sinh bệnh, trong đó có con gà ước chừng đã bị ứ nước, mắt thấy sắp chết.

Triệu Lưu thị sợ lãng phí, liền muốn gϊếŧ nó cho người trong nhà ăn, Tưởng Chấn lại không muốn ăn gà bệnh, liền bảo Triệu Lưu thị hoặc tặng người, hoặc ném.

Triệu Lưu thị đều không muốn, lại từng nghe người khác nói gà bị bệnh này chỉ cần đem nước trong bụng xả ra, liền có khả năng sẽ tiếp tục sống... Sau đó bà liền đâm cho con gà đó một đao, xả ra nước trong bụng nó.

Tưởng Chấn lúc đó nhìn thấy, liền tiện tay nói ra một câu có thể dùng kim chỉ khâu bụng gà lại, Triệu Lưu thị cũng làm theo, sau đó, con gà đó cư nhiên thật còn sống...
"Biện pháp này gà có thể sử dụng, người hẳn cũng có thể sử dụng. Ta không hiểu y thuật, chẳng qua cảm thấy vết thương quá lớn, lại không ngừng chảy máu, mà khâu lại, liền sẽ không chảy máu." Tưởng Chấn lại nói.

"Biện pháp này của ngươi rất tốt!" Trịnh Dật thở dài nói, ở bình thường, biện pháp này tác dụng cũng không phải rất lớn, nhưng ở trong chiến tranh...

Một cái biện pháp như vậy đưa cho những võ tướng, giao cho quân y, trên chiến trường khẳng định có thể sống sót thêm rất nhiều người!

Trịnh Dật đã bắt đầu nghĩ phải như thế nào dùng biện pháp này kiếm lời cho mình.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không bạc đãi Tưởng Chấn.

"Đa tạ Trịnh thiếu khích lệ." Tưởng Chấn nói.

"Chúng ta vào xem một chút đi." Trịnh Dật lại nói, cùng Tưởng Chấn tiến vào khoang.

Bên trong khoang nằm mười mấy người, số ít người ngủ mê man, mà đại đa số người đều tỉnh, thủ hạ bị thương cái đùi của Tưởng Chấn lúc này đã tỉnh.
Những người này bị trọng thương, nhưng nhìn tinh thần lại không tệ, mà bên trong tinh thần tốt nhất lại là Phương Bình bụng bị người đâm lủng bụng kia.

Phương Bình ban đầu để Tưởng Chấn khâu bụng cho mình, chỉ vì không muốn ruột của mình rơi ra, không nghĩ tới sau khi khâu lại rồi hắn cư nhiên vẫn luôn không chết.

Không chỉ có hắn không chết, bên cạnh hắn cũng đã chết mấy người thương thế đặc biệt nặng, điều này cũng liền thôi đi, phụ trách chăm sóc bọn họ Vương Hải Sinh còn cứ mãi ở trước mặt bọn họ khen ngợi Tưởng Chấn.

Cũng chính lúc này, hắn mới biết được nguyên lai Tưởng Chấn lợi hại như vậy, không chỉ có sức chiến đấu kinh người, còn đã cứu tức phụ sắp chết của Vương Hải Sinh.

Nếu như vậy, Tưởng Chấn có phải cũng có thể cứu hắn?
Phương Bình một lòng một dạ cảm thấy Tưởng Chấn có thể cứu mình, nhất thời liền cảm thấy mình càng ngày càng tinh thần, càng ngày càng có sức lực.

Hắn nhất định có thể sống sót, hắn còn phải đi về cùng tức phụ sinh nhi tử đâu!

"Lão đại của chúng ta trước đây không thông suốt, mới có thể không có tiếng tăm gì, sau đó hắn thông suốt rồi, liền trở nên lực lớn như trâu, lấy một chội trăm, phi thường lợi hại, trước đây ta và hắn cùng ra ngoài gặp phải hải tặc, một mình hắn liền đem hải tặc trên hai chiếc thuyền bắt hết!" Tưởng Chấn đi vào, liền nghe thấy Vương Hải Sinh đang khen mình: "Còn có lần này, hắn mang theo chúng ta lên thuyền của đầu lĩnh hải tặc, dễ dàng liền đem đầu lĩnh hải tặc bắt được, chúng ta còn một người bị thương vong đều không có!"
Vương Hải Sinh nói chuyện hắn lúc trước khi cùng Tưởng Chấn gặp phải hải tặc thì mơ hồ không nói trên hai chiếc thuyền đó tổng cộng có bao nhiêu hỉa tặc, cho nên những người chung quanh còn tưởng là Tưởng Chấn gϊếŧ chết hải tặc trên hai chiếc thuyền lớn, hơn nữa lần này... Bọn họ tất cả đều cả mặt ngóng trông.

"Tưởng Chấn thật lợi hại!"

"Không trách song nhi của hắn đều có thể đánh bại một đám người."

"Các ngươi có thể theo hắn thật tốt."

...

Tưởng Chấn: "..."

Tưởng Chấn trước đó khi giúp người khâu vết thương, từng cùng người ở bên cạnh nói qua một số phương pháp chăm sóc người bệnh, chủ yếu nhất chính là phải sạch sẽ, bởi vậy bên trong cái khoang này được xử lý rất sạch sẽ, những người bị thương kia cũng đều đổi đồ sạch sẽ hết.

Đây không thể nghi ngờ rất làm cho lòng người suиɠ sướиɠ, những người bị thương kia tình hình đều rất không sai, nhìn thấy Tưởng Chấn tiến vào, còn đồng thời sùng bái mà nhìn lại.
Tưởng Chấn trước đều dựa vào đánh nhau đem người đánh phục, sùng bái hắn cũng chỉ có Triệu Kim Ca cùng Vương Hải Sinh, cho nên trong lúc nhất thời lại có chút không quen.

Bất quá, tâm tình của hắn ngược lại không tệ —— có thể cứu người, tóm lại là một chuyện tốt.

Tưởng Chấn cầm hộp cơm trên tay đưa cho Vương Hải Sinh: "Nơi này có chút thịt, các ngươi cũng cực khổ rồi, cầm chia đi."

"Tạ ơn lão đại!" Vương Hải Sinh cao hứng mà cười lên.

Trịnh Dật ngược lại kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn một cái, lập tức cười nói: "Tưởng Chấn, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đem tiêu cục của ngươi làm tốt."

Trước hắn coi mình cho Tưởng Chấn làm cái quản sự, cũng đã coi trọng Tưởng Chấn, bây giờ nhìn lại... Trịnh gia bọn họ, đoán chừng không giữ lại Tưởng Chấn.

Trịnh Dật xem qua người bệnh, liền dặn dò mấy câu liền rời đi, Tưởng Chấn cũng không có ở đây thêm.
Nghĩ đến Triệu Kim Ca có khả năng chưa ăn no, Tưởng Chấn đi nhà bếp, muốn nhìn một chút có cái gì có thể ăn hay không.

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca bữa trưa bửa tối đều không đến nhà bếp ăn, lúc này có thể ở nhà bếp lấy cơm.

"Ngày hôm nay nhà bếp đồ ăn đều là thịt." thiếu niên múc đồ ăn mở ra nồi cho Tưởng Chấn xem: "Đậu tương hầm thịt muối, rất ngon."

Bọn họ trước khi ra cửa, đều sẽ mang theo rất nhiều rất nhiều đậu tương, bởi vì đậu tương, thật sự là thứ tốt.

Nó có thể trực tiếp đem ra nấu ăn, còn có thể dùng để thúc mầm đậu, có số thuyền mang theo thớt đá, thậm chí có thể làm đậu phụ.

Tưởng Chấn ở nhà bếp lấy hai bát cơm, xếp vào một bát đậu tương hầm thịt muối, suy nghĩ một chút, lại lấy một chút dưa muối, sau đó mới trở lại.

Sự thực chứng minh, cách làm này của Tưởng Chấn rất có dự kiến trước.
Tưởng Chấn ở trên đường trở về, đã đem thịt bên trong đậu tương thiếu thiếu đưa lấy ra ăn hết, mà Triệu Kim Ca nhìn thấy bát đậu tương đó, lại vẫn nôn khan một trận.

"Ta ngửi thấy bên trong có vị thịt." Triệu Kim Ca nói, y ngửi thấy được vị thịt, vị thịt nguyên bản vẫn luôn làm cho y cảm thấy rất thơm, hiện tại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho y cảm thấy phi thường khó ngửi, khó có thể chịu đựng.

"Ta bưng ra bên ngoài." Tưởng Chấn ngay lập tức liền nói.

Tưởng Chấn đem đậu tương bưng ra ngoài khoang phòng, Triệu Kim Ca liền một chút chuyện cũng không có, chỉ dưa muối, y lại ăn một bát cơm lớn.

"Ngươi dáng dấp này... Phỏng chừng một quãng thời gian kế tiếp, chỉ có thể ăn chay." Ăn cơm lại thu thập xong, Tưởng Chấn sờ sờ đầu Triệu Kim Ca.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ Triệu Kim Ca đã chịu, so với hắn tưởng tượng muốn lớn hơn nhiều.
"Đúng vậy..." Triệu Kim Ca đầy mặt đáng tiếc, y cư nhiên không thể ăn thịt, quá đáng tiếc!

Về phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ...

Gϊếŧ người, vốn là một việc phi thường có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ người, mà Triệu Kim Ca hiện tại lực chú ý đều đặt ở trên việc mình thỉnh thoảng muốn nôn mửa, nên không có thời gian không đi nhớ tới những cảnh tượng huyết tinh, cũng không muốn nghĩ tới những cảnh tượng huyết tinh đó.

Ban ngày ngủ rất lâu, Tưởng Chấn lúc này tinh thần rất tốt, dựa vào ánh nến nhìn thấy bộ dáng của ảo não Triệu Kim Ca, liền không nhịn được hôn lên.

Hắn và Triệu Kim Ca vẫn còn tính tân hôn, cho nên mặc dù ở trên thuyền, hắn cũng gần như mỗi ngày đều sẽ muốn Triệu Kim Ca một lần.

Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn hôn, liền biết Tưởng Chấn muốn làm cái gì, nhất thời đỏ cả mặt.
Y mơ hồ cảm thấy được, Tưởng Chấn có chút muốn nhiều lắm, mà Tưởng Chấn yêu thích y, đó cũng là chuyện tốt... Ngược lại y dù như thế nào cũng sẽ không từ chối.

Nếu như y từ chối, Tưởng Chấn đi tìm người khác thì làm sao bây giờ?

"Phải nhẹ chút." Triệu Kim Ca nói, nhất định không thể để cho người nghe thấy a...

"Ngươi yên tâm, ta hiểu rồi." Tưởng Chấn nói, vì không để người ta nghe thấy, hắn mấy ngày nay cùng Triệu Kim Ca thân thiết động tác có thể nói cực kỳ mềm nhẹ, mà chuyện này... Cũng rất thú vị.

Nhìn Triệu Kim Ca bộ dáng ẩn nhẫn từ từ cọ y, cảm giác này rất không sai.

Tưởng Chấn cởϊ qυầи của mình ra, liền chậm rãi tiến vào thân thể Triệu Kim Ca, kết quả còn chưa động, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

"Đệt!" Tưởng Chấn không nhịn được thầm mắng một tiếng, sau khi đỉnh Triệu Kim Ca một chút liền vội vội vã vã mà rời khỏi thân thể Triệu Kim Ca mặc quần vào, hắn đem quần áo thắt ở bên hông coi như che chắn, mắt thấy Triệu Kim Ca cũng đã sửa soạn xong, lúc này mới mở cửa phòng ra, khẩu khí rất kém hỏi: "Chuyện gì?"
Đứng ngoài cửa là một người trẻ tuổi, cửa vừa mở ra, hắn liền tức giận nhìn Tưởng Chấn: "Ngươi rõ ràng có thể cứu người, trước đó tại sao không cứu ca ta, ngươi..."

Tưởng Chấn căn bản liền không quen biết người này, chân mày cau lại.

Tưởng Chấn vốn còn muốn nghe người này nói một chút, làm rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới người này đang nói chuyện, cư nhiên lại duỗi nắm đấm muốn đánh hắn.

Đây là tới cửa gây sự đi!

Tưởng Chấn đột nhiên bị quấy rầy tâm tình vốn đã không tốt, thấy cảnh này nhất thời giận dữ, một cước liền đem người đá ra ngoài.

Trước đó khi hắn cứu người, đã tận lực cứu trị những người bị Hồ đại phu cho rằng sẽ chết, cho dù những người không bị vết thương trí mệnh, hắn cũng chủ động đưa ra yêu cầu muốn giúp bọn họ khâu vết thương, lúc nào không cứu người ?
Hay là trước đó không tín nhiệm hắn, hiện tại người đã chết liền đến tìm hắn để gây sự!

Tưởng Chấn nghĩ không sai, ca ca người này, đúng là trước đó không tín nhiệm hắn, không chịu để cho hắn khâu vết thương, sau đó lại bất hạnh chết rồi.

Lúc đó, hắn thậm chí còn chủ động hỏi qua người kia có muốn trị liệu hay không.

Người kia lúc đó sợ sau khi bị hắn dằn vặt trái lại cũng phải chết, liền không muốn để cho hắn khâu vết thương, cố tình sau đó máu vẫn luôn không ngừng được.

Ngay buổi chiều hôm nay, người kia liền chết.

Này nguyên bản cũng không có gì, sau khi bị thương tử vong, đối với bọn họ những người này mà nói không thể bình thường hơn nữa, cố tình liền ở lúc này, đệ đệ người kia, cũng chính là người tìm tới cửa này, nghe nói những người thương thế so với ca ca hắn còn nghiêm trọng hơn, bởi vì có Tưởng Chấn giúp đỡ khâu vết thương, cư nhiên vẫn không chết, thậm chí có thể tốt lên.
Ca hắn bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng lại chết, ngược lại những người bị thương nghiêm trọng hơn lại còn sống... Người này phi thường phẫn nộ, liền tới cửa gây sự.

Sau khi bị Tưởng Chấn đá ra ngoài, người này từ trên mặt đất nhảy dựng lên, liền đi vỗ cửa của Tưởng Chấn: "Tưởng Chấn, ngươi đi ra cho ta!"

Hắn tức giận đá cửa khoang, kết quả không bao lâu, từ bên cạnh liền lao ra mấy người, sau đó dùng tay đè hắn xuống.

"Các ngươi làm gì?" Người này đầy mặt phẫn nộ.

"Ngươi làm gì? Cư nhiên ở chỗ của Tưởng quản sự gây sự!" người đè hắn rất phẫn nộ.

Hiện tại người trên thuyền, đều vô cùng bội phục Tưởng Chấn, người này cư nhiên tìm đến Tưởng Chấn phiền phức!

"Nếu không phải Tưởng quản sự, ngươi sớm thành vong hồn dưới đao rồi!"
"Ca ca của ngươi tự mình không muốn Tưởng quản sự trị liệu, liên quan gì đến Tưởng quản sự?"

"Đi mau, đừng quấy rầy Tưởng quản sự nghỉ ngơi!"

...

Rất nhanh liền có người đem người này tha đi, những người này cũng không hoàn toàn là người của Tưởng Chấn, đa số vốn là thủ hạ của Lục Đại.

Lục Đại nghe thấy động tĩnh đi tới, vừa vặn thấy cảnh này, nghe thấy mấy câu này, mặt đều đen.

Thủ hạ của hắn, làm sao tất cả đều làm phản đến bên Tưởng Chấn rồi?

Lục Đại tâm tình không tốt mà đi ra ngoài, mới đi đến một nửa, liền bị Trịnh Dật gọi lại.

"Lục Đại, ngươi khiến ta rất thất vọng." Trịnh Dật nói thẳng.

"Đại thiếu gia? !" Lục Đại hoảng sợ nhìn về phía Trịnh Dật.

"Ngươi là do Trịnh gia ta một tay bồi dưỡng lên, ta tín nhiệm nhất chính là ngươi, nhưng ngươi nhìn đi, ngươi đã làm cái gì? Tưởng Chấn là người ta mời tới, là người ta coi trọng, mà ngươi vì tư lợi của bản thân, cư nhiên nhằm vào hắn, trước đó hắn muốn cứu người, cũng ngăn hắn." Trịnh Dật nói: "Lần này nếu không phải hắn, chúng ta nói không chừng đều mất mạng, ngươi bây giờ còn chưa có thấy rõ sự thực?"
"Đại thiếu gia..." Lục Đại đầy mặt xấu hổ cúi đầu.

"Sau đó với Tưởng Chấn ra sao liền cũng như thế với ta." Trịnh Dật nói: "Ngươi nếu như làm không được, ta không ngại thay ngươi."

Lục Đại bối rối.

Lúc này, Tưởng Chấn phát hiện ngoài cửa cuối cùng cũng không còn động tĩnh người quấy nhiễu nữa, lại ôm Triệu Kim Ca hôn lên...

Hôm sau lúc Tưởng Chấn tỉnh lại, Triệu Kim Ca vẫn còn đang ngủ.

Có thể cảm giác ra được, đột nhiên gϊếŧ người chuyện này đối với Triệu Kim Ca ảnh hưởng rất lớn, lúc này y ngủ lông mày lại đều nhăn lại.

Tưởng Chấn lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa vết thương ở mi tâm Triệu Kim Ca, ở mi tâm của y hôn một cái, sau đó mới rời giường rời đi.

Sau khi rời đi khoang, Tưởng Chấn mới phát hiện thuyền của bọn họ vẫn ngừng ở chỗ cũ chưa rời đi.
Nhìn thấy tình huống này, Tưởng Chấn dù sao cũng hơi kinh ngạc, lập tức giật mình.

Hắn vẫn luôn có một ý tưởng, trước đó cảm thấy muốn đi theo Trịnh Dật không thể thực thi, hiện tại nhưng có thể thử xem.

Tưởng Chấn tìm được Trịnh Dật, nói ý nghĩ của mình.

"Ngươi muốn đi đánh đám hải tặc?" Trịnh Dật nghe thấy Tưởng Chấn nói, kinh ngạc mở to hai mắt.

Hắn còn đang lo lắng đám hải tặc sẽ đánh tới cửa, Tưởng Chấn... Hắn cư nhiên muốn đi đánh đám hải tặc!

"Phải." Tưởng Chấn gật gật đầu: "Thủ hạ ta đều chưa từng trải qua chiến đấu, kinh nghiệm quá ít, ta muốn dẫn bọn họ đi ra luyện một chút."

Nếu như có thể, tốt nhất lại cướp ít tiền.

Chương 83: Cướp tiền của hải tặc

Trịnh Dật đem thuyền ngừng ở bên này vẫn luôn không đi, cũng là hành động bất đắc dĩ.
Trước đó chiến đấu cùng hải tặc, trên chủ thuyền vì nhiều hộ vệ, tốt xấu ngăn cản hải tặc nên thương vong cũng không lớn, nhưng mấy chiếc thuyền khác liền không giống như vậy.

Lúc đó rất nhiều hải tặc trèo lên những chiếc thuyền đó, sau khi chiến đấu trừ chủ thuyền thì trên bốn chiếc thuyền này, ít nhất cũng giảm một phần ba nhân thủ, còn có rất nhiều người bị thương chấn kinh, thành chim sợ cành cong, cho nên nhân thủ có chút không đủ dùng.

Trịnh Dật ở sau khi chiến đấu kết thúc muốn lập tức lái thuyền rời đi, ít nhất phải từ bỏ một chiếc thuyền lớn trong đó mới được, mà lần này tao ngộ hải tặc đã tổn thất rất nhiều người, dẫ vậy thì làm sao có thể lại tổn thất hàng hóa?

Hắn dù sao cũng là một thương nhân, đi ra ngoài là muốn kiếm tiền.
Bất đắc dĩ, Trịnh Dật chỉ có thể tu chỉnh một ngày, laij đem nhân thủ một lần nữa an bài lại, đồng thời, cũng để cho thủ hạ có thể ở bên bờ an táng người chết trên thuyền, để người bệnh nghỉ ngơi thật tốt.

Trịnh Dật làm một số an bài, lại để một ít hộ vệ tạm thời đảm nhiệm thủy thủ, vốn dự định xế chiều hôm nay sẽ tiếp tục lên đường, không nghĩ tới lúc này, Tưởng Chấn cư nhiên đưa ra một cái yêu cầu như thế.

"Ngươi có nắm chắc không?" Trịnh Dật hỏi, đám hải tặc nhân số đông đảo, có chắc chắn còn tốt, nếu như Tưởng Chấn không nắm chắc...

Nếu như Tưởng Chấn xảy ra chuyện, hắn hành trình kế tiếp, chỉ sợ cũng không dễ đi.

"Có." Tưởng Chấn rất khẳng định biểu thị, đám hải tặc đều là bách tính lưu lạc sau khi có nạn hạn hán thì qua đi thì tụ lại, bên trong mặc dù có mấy người lợi hại một chút, nhưng cũng bất quá chỉ là cái dũng của thất phu, chỉ cần làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, dưới cái nhìn của hắn muốn bắt được một đám hải tặc như thế cũng không khó.
Tưởng Chấn trước đã nghĩ rồi, sau này nhất định không thể để mình, để Triệu Kim Ca rơi vào hiểm địa, mà muốn làm được điều này, không thể cứ nghĩ sao né tránh hết thảy nguy hiểm, mà cần phải nghĩ cách trở nên mạnh hơn.

Chỉ có hắn trở nên mạnh mẻ, người trên tay hắn trở nên mạnh mẻ, hắn mới có thể không e ngại nguy hiểm.

Mà muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải đi luyện.

Những hải tặc mới vừa bị đánh bại, đầu lĩnh hải tặc cũng bị gϊếŧ, hiện tại phỏng chừng còn loạn... Cõi đời này, còn có đối tượng luyện tập so với bọn họ càng tốt hơn sao?

Tưởng Chấn cũng không gạt Trịnh Dật, trực tiếp liền đem quyết định của mình nói.

"Tưởng Chấn, ngươi nếu như đi tòng quân, nhất định có thể trở thành hãn tướng lấy ít thắng nhiều." Trịnh Dật kính nể nói.
"Trịnh thiếu, ta đi tòng quân thì nói không chừng đến chết cũng chỉ là tên lính quèn." Tưởng Chấn nói, thời đại này, lên chức cái nào dễ dàng như vậy?

Hơn nữa, hắn hiện tại dựa vào, bất quá chỉ là kinh nghiệm mang binh khi ở hiện đại, mà hắn ở hiện đại... Nhiều nhất cũng chỉ từng mang chừng một trăm người.

Để cho hắn luyện ra một kì binh không thành vấn đề, nhưng nếu như muốn để hắn mang tới vạn đại quân... Hắn không chắc có thể mang tốt.

Trịnh Dật cũng biết không có quyền không có thế ở trong quân rất khó lên chức, cười cười nói: "Ta có thể ở chỗ này chờ ngươi mấy ngày, bất quá có cái yêu cầu."

"Trịnh thiếu cứ việc nói." Tưởng Chấn nói.

"Ngươi đem Lục Đại mang đi, lại chọn mấy người dưới tay hắn cùng đi, giúp ta luyện bọn họ một chút." Trịnh Dật nói. Trịnh Dật trước đây cảm thấy Lục Đại cùng thủ hạ của hắn ta đã thật lợi hại, hiện tại cùng Tưởng Chấn và thủ hạ Tưởng Chấn so sánh, lại cảm thấy bọn họ khắp nơi đều là khuyết điểm.
Trước đó thời điểm hắn dùng tiền mời Tưởng Chấn gia nhập đội ngũ lên phía bắc của hắn, mặc dù coi trọng Tưởng Chấn, nhưng Tưởng Chấn đối với hắn mà nói, kỳ thật cũng không hơn kém Lục Đại.

Hắn thậm chí cảm thấy, hắn hoàn toàn có thể đem Tưởng Chấn cùng thủ hạ Tưởng Chấn biến thành hộ vệ Trịnh gia giống như bọn Lục Đại.

Bất quá bây giờ hắn đã không nghĩ như vậy nữa, Tưởng Chấn so với hắn tưởng tượng lợi hại hơn rất nhiều, không thể luôn ở dưới tay hắn làm một quản sự, tiêu cục của Tưởng Chấn, phỏng chừng cũng có thể phát triển rất tốt.

Hắn sẽ cho Tưởng Chấn đầy đủ tôn trọng, cũng sẽ không coi Tưởng Chấn như thủ hạ của mình, nếu như thế, chỉ hy vọng Tưởng Chấn có thể huấn luyện thủ hạ của mình một chút.

Đối với yêu cầu của Trịnh Dật, Tưởng Chấn cũng ước gì được như thế.
Thủ hạ của hắn mặc dù phần lớn từng làm đả thủ, nhưng bất quá chỉ là đả thủ ở nông thôn ỷ thế hiếp người mà thôi, thực sự không lợi hại gì, Lục Đại cùng thủ hạ của hắn lại không như thế.

Những người kia, đều từng thấy máu.

"Trịnh thiếu, ta đương nhiên nguyện ý mang thêm mấy người đi, bất quá vẫn cần bọn họ tự nguyện." Tưởng Chấn nói.

Hắn lần này đi ra ngoài, đi chính là con đường kì binh, cũng không muốn trong đội ngũ xuất hiện người không nghe lời.

Từ chỗ Trịnh Dật rời đi, Tưởng Chấn liền đi làm chuẩn bị.

"Những hải tặc đó có chừng mấy ngàn người, lần hành động này rất nguy hiểm, cho nên, có đi hay không do các ngươi quyết định." Tưởng Chấn đem tất cả thủ hạ không bị thương của mình đều gọi đến, nói ra việc mình muốn đi đánh hải tặc.
"Ta đi!" Vương Hải Sinh cùng mấy người trước đó cùng Tưởng Chấn lặn đi gϊếŧ đầu lĩnh hải tặc ngay lập tức liền nói.

Sau khi cùng Tưởng Chấn đi gϊếŧ đầu lĩnh hải tặc cứu thương đội, bọn họ luôn được người sùng bái, còn có người đưa tới lễ vật cảm tạ cho bọn họ, làm cho bọn họ vừa hưng phấn vừa cao hứng.

Bọn họ yêu thích loại cảm giác được người sùng bái này, hiện tại cũng ước gì có thể có chiến đấu để cho bọn họ tham gia.

"Lão đại, chúng ta cũng đi!" Những người còn lại cũng đều hô, bọn họ thống hận đám hải tặc, bọn họ cũng muốn được người hâm mộ.

Không phải là gϊếŧ hải tặc sao? Bọn họ ngày hôm qua gϊếŧ còn ít sao?

Là nam nhân, ít nhiều đều muốn kiến công lập nghiệp. Tưởng Chấn còn chưa dùng vật chất đến cổ động những người này, bọn họ đều đã sôi nổi đồng ý.
Hợp với bên Lục Đại, Tưởng Chấn cuối cùng tổng cộng chọn ra sáu mươi người, lại tốn chút thời gian chuẩn bị các loại trang bị dùng được, sau đó mới rời khỏi.

Trước khi rời đi, hắn đặc biệt đi xem Triệu Kim Ca, kết quả Triệu Kim Ca cư nhiên còn ngủ...

"Kim Ca." Tưởng Chấn xoa xoa đầu Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện trời đã sáng: "Muộn lắm rồi sao? Ta lập tức dậy."

"Không cần, ngươi lại nghỉ ngơi một chút nữa đi." Tưởng Chấn nói, liền hôn Triệu Kim Ca một cái: "Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi chờ ta trở về."

Tưởng Chấn ban đầu, cũng nghĩ tới muốn Triệu Kim Ca cùng đi, nhưng đến cùng vẫn bỏ qua.

Triệu Kim Ca sau khi gϊếŧ người đã rất áy náy, phản ứng rất lớn, hắn cũng không tiện mang y đi gϊếŧ người nữa...

Tưởng Chấn nói xong rồi đi, Triệu Kim Ca vội vã bò dậy, thu thập bản thân xong rồi ra cửa, thế mới biết Tưởng Chấn cư nhiên dẫn người đi đánh hải tặc.
Tưởng Chấn muốn đi đánh hải tặc?!

Triệu Kim Ca tuy rằng cảm thấy Tưởng Chấn lợi hại nhất, đối với Tưởng Chấn tràn ngập tin tưởng, nhưng y vẫn lo lắng cho Tưởng Chấn, nghe nói Tưởng Chấn muốn đi đánh hải tặc, nhất thời gấp không thôi.

Những hải tặc đó ác như vậy, người lại nhiều, Tưởng Chấn bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đi?

Triệu Kim Ca càng ngày càng lo lắng, cũng không biết có phải hay không là nhớ lại tình cảnh chiến đấu trước đó, dạ dày y co rút lại, lại không nhịn được liền nôn khan một trận, dừng đều không dừng được.

"Triệu Kim Ca, ngươi không sao chứ?" một thủ hạ bị thương cánh tay của Tưởng Chấn hỏi.

Người này cũng là một trong số người được Tưởng Chấn trợ giúp khâu vết thương.

Hắn nguyên bản bởi vì mình bị không phải vết thương trí mệnh, không muốn để cho Tưởng Chấn hỗ trợ khâu, nhưng sau khi bị Tưởng Chấn liếc mắt nhìn, cư nhiên theo bản năng mà đáp ứng...
Tưởng Chấn lần này đem người có thể mang đi ra ngoài đều mang đi hết, mà bị thương cánh tay như hắn sẽ phải lưu lại.

"Ta không sao, chỉ đói bụng." Triệu Kim Ca nói.

"Vậy ngươi nhanh đi ăn một chút gì đi." Người này nói, liền có chút mất mát: "Ta làm sao liền bị thương đâu? Nếu như ta không bị thương, liền cũng có thể đi đánh hải tặc rồi!"

Triệu Kim Ca gật gật đầu, có chút thất hồn lạc phách đi phòng bếp, người này cũng đi về chỗ cho những người bị thương ở.

Tưởng Chấn lần này ra ngoài, thủ hạ mình để lại năm người, một là người bị thương nặng kia, bốn người khác, thì lại chỉ bị thương nhẹ và hành động bất tiện mà thôi, lúc này, liền do những người bị thương nhẹ phụ trách chăm sóc bị thương nặng.

Nhưng trên thực tế... Những nhân bệnh trọng thương căn bản đều không cần bọn họ chăm sóc.
Trịnh Dật đối với những người bị trọng thương do Tưởng Chấn khâu vết thương rất coi trọng, cũng đặc biệt đem hai nha hoàn của hắn phái quá tới chăm sóc người.

Yêu cầu của Tưởng Chấn đối với những đại nam nhân trên thuyền mà nói thì có chút rườm rà vụn vặt, nhưng đối với hai nha hoàn này mà nói thì lại đều cần phải làm.

Các nàng hầu hạ Trịnh Dật rửa mặt, không chỉ dùng nước sôi để nguội, nước trước khi nấu tốt nhất phải lắng đọng mấy ngày!

Các nàng chăm sóc người rất tỉ mỉ, hơn nữa bằng hữu đồng bạn của những người bị thương kia cũng sẽ tới hỗ trợ, cho nên mấy thủ hạ bị thương nhẹ của Tưởng Chấn căn bản không cần làm cái gì, nhiều nhất cũng chỉ cần coi chừng người ở thôn Hà Tây trên đùi bị chém một đao bị trọng thương kia một chút.
Người kia đã tỉnh rồi, lúc hắn mới vừa tỉnh còn lòng tràn đầy sợ hãi, cho rằng mình sẽ mất mạng, nhưng sau khi mọi người nói với hắn một trận, hắn nhưng bởi vì đối với Tưởng Chấn tràn ngập tin tưởng mà cảm thấy mình nhất định có thể sống.

Nhân gia bụng lủng bị lủng, lúc này còn rất tốt đó, hắn bất quá chỉ bị chém một đao trên đùi, liền sợ cái gì?

Những người bị trọng thương tỉnh rồi đại thể rất lạc quan, nhưng đến cùng không phải tất cả mọi người đều có thể sống sót —— có người phát sốt.

Bị thương còn phát sốt, muốn cố nhịn qua liền khó hơn, bất quá, cùng bên này so sánh, người bị thương nhẹ Hồ đại phu trị liệu qua, phát sốt cư nhiên càng nhiều hơn.

Sau khi bị thương phát sót vốn là chuyện phi thường bình thường, nhưng cùng Tưởng Chấn bên này so sánh, liền thấy rõ Hồ đại phu y thuật không tinh.
Trước còn một lòng cảm thấy Tưởng Chấn là đang hồ nháo Hồ đại phu hai ngày nay càng ngày càng xoắn xuýt.

Triệu Kim Ca đi nhà bếp, nghe thấy bên trong truyền tới vị thịt, liền nôn khan một trận, may là có người hỗ trợ lấy cho y cháo cùng dưa muối đơn giản nhất, để cho y mang về khoang ăn, y cuối cùng mới coi như tốt hơn.

Nhưng cháo này, y cũng ăn mà không biết vị.

Tưởng Chấn lần này không dẫn y theo, phỏng chừng vì y động một chút liền muốn nôn.

Y tại sao cứ vô dụng như vậy? Người khác coi như cũng sẽ nôn như vậy nhưng hai ngày thì đã tốt rồi, y thì sao? Cư nhiên nôn không ngừng...

Nếu như y không nôn, nhất định có thể cùng đi, cũng sẽ không cần ở lại chỗ này lo lắng sợ hãi...

Ăn cơm xong, Triệu Kim Ca liền đi ra cửa, muốn tìm Hồ đại phu xem cho mình, tốt nhất có thể kê chút dược dừng nôn.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Triệu Kim Ca vừa ra cửa, liền gặp được Hồ đại phu, chỉ là y còn chưa lên đi chào hỏi Hồ đại phu, Hồ đại phu liền ác hung hăng nhìn lại đây... Triệu Kim Ca cứng đờ, nhất thời bỏ qua dự định trước đó.

Y vẫn còn nhớ chuyện Hồ đại phu trước đó nghi ngờ Tưởng Chấn... Hồ đại phu không thích y, y cũng không thích Hồ đại phu.

Triệu Kim Ca bỏ qua dự định nhờ Hồ đại phu xem cho mình, xoay người rời đi.

Ở trên thuyền sinh hoạt, Triệu Kim Ca vốn rất yêu thích, tuy rằng cuộc sống không quen, nhưng Tưởng Chấn vẫn luôn ở bên cạnh y bồi y.

Nhưng trước mắt, Tưởng Chấn không ở.

Không còn Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca chỉ cảm thấy cả người không ổn, cả người không nhấc lên được chút sức lực.

Y người này vốn cũng không phải thích nói chuyện giao du khắp nơi, vì mình là một song nhi, càng thêm không thế cùng người tiếp xúc, lúc này càng cảm thấy không có chuyện gì có thể làm, lại không tự chủ suy nghĩ miên man.
Tưởng Chấn nếu như gặp phải nguy hiểm, nên làm sao bây giờ?

Triệu Kim Ca trong lòng lo lắng không thôi, đứng ngồi không yên, kết quả nôn khan lợi hại hơn...

Tuy rằng hắn chỉ nôn khan, không đem đồ đã ăn nôn ra, nhưng điều này cũng phi thường ảnh hưởng đến hành động, sau này... y có phải sẽ không thể bồi Tưởng Chấn xuất môn huấn luyện nữa không?

Y dung mạo khó coi cũng liền thôi, hiện tại lại liền ngay cả bồi Tưởng Chấn chiến đấu đều không làm được, lại tiếp tục như thế...

Triệu Kim Ca càng nghĩ càng bất an, cuối cùng cắn răng một cái, quyết định đi tìm Trịnh Dật.

Triệu Kim Ca vẫn luôn có chút sợ Trịnh Dật. Y cảm thấy mình cùng Đại thiếu gia như Trịnh Dật không phải người cùng một con đường, dĩ vãng cùng Tưởng Chấn đi gặp Trịnh Dật, thì ngay cả lời cũng không dám cùng Trịnh Dật nói.
Mà ngày hôm nay...

Triệu Kim Ca lên tinh thần, đi tìm Trịnh Dật.

"Trịnh, Trịnh thiếu..."

"Có chuyện gì sao?" tính tình Triệu Kim Ca, Trịnh Dật liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, lúc này Triệu Kim Ca chủ động tới tìm hắn, hắn cũng hơi kinh ngạc.

"Tưởng Chấn... Hắn lúc nào trở về?" Triệu Kim Ca hỏi, ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Dật, trong mắt tràn đầy quan tâm.

Nguyên lai là lo lắng cho Tưởng Chấn nên mới tới... Trịnh Dật đối với Triệu Kim Ca ấn tượng không sai, lúc này tự nhiên không có chút nào che giấu: "Cụ thể mấy ngày cũng không rõ lắm, nhưng ước chừng sẽ hai ba ngày."

"Hai ba ngày..." lông mày Triệu Kim Ca chặt chẽ nhíu lại.

"Ngươi yên tâm, Tưởng Chấn nói hắn chắc chắn." Trịnh Dật nói, nhìn thấy Triệu Kim Ca một bộ dáng lo lắng, lại nói: "Đúng rồi, hắn trước khi xuất phát còn băn khoăn ngươi, nhờ ta đưa chút trứng gà cho ngươi ăn."
"Ừm." Triệu Kim Ca đáp một tiếng, tâm tình càng không tốt hơn.

Tưởng Chấn có công việc bề bộn phải làm như vậy, y cư nhiên còn phải phiền phức Tưởng Chấn chăm lo cho mình, thật rất không nên... Còn có... Tưởng Chấn đặc biệt nhờ Trịnh Dật làm trứng gà cho y ăn, là vì y hiện tại không ăn được thịt đi? Y như vậy thật không tốt...

Trịnh Dật chú ý tới Triệu Kim Ca không hăng hái lắm, rất nhanh liền đoán được quá nửa là do Tưởng Chấn không mang theo y... Lập tức cười nói: "Tưởng Chấn lần này muốn dẫn người ở bên ngoài ở hai buổi tối, hắn đoán chừng là không muốn ngươi cùng đám thô hán tử ở chung, mới không mang ngươi theo."

"Đổi thành ta, ta cũng sẽ tuyệt đối không muốn để song nhi của mình cùng một đám nam nhân thúi ở chung với nhau."

Trịnh Dật nói, lại dùng biểu tình mang theo trêu đùa nhìn về phía Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca thật nhanh cúi đầu, nhưng không thể phủ nhận, Trịnh Dật vừa nói như thế, trong lòng y ngược lại thoải mái rất nhiều.

Thời điểm Triệu Kim Ca ở trên thuyền lo lắng sợ hãi, Tưởng Chấn đã mang người đi tới phụ cận sào huyệt hải tặc.

Những người này là hải tặc, nhưng rõ ràng không thế nào thích nước... Bọn họ lại trụ ở trên núi.

Trại hải tặc này quản lý có thể nói rất lỏng lẻo, ở Tưởng Chấn xem ra, có thể nói khắp nơi đều là sơ hở.

Hắn cảm thấy, coi như hắn nghênh ngang đi lên núi, phỏng chừng cũng sẽ không có ai cản hắn.

Đánh một cái trại như vậy, thật một chút cảm giác thành công đều không có, bất quá dùng để luyện tập một chút ngược lại không tệ.

Hai ngày sau.

Tưởng Chấn dẫn theo người, có thể nói là vững vàng mà công phá cái trại tụ tập mấy ngàn hải tặc này.
Theo lý thuyết nơi này có chừng mấy ngàn người, một người một đao, đều có thể đem bọn Tưởng Chấn lăng trì, mà những người kia... Bọn họ hoàn toàn không có ý chí chiến đấu.

Nghĩ đến tất cả gặp được trước đó, khóe miệng Tưởng Chấn giật một cái.

Hắn còn có rất nhiều đại chiêu chưa dùng, đám hải tặc đó cư nhiên bỏ chạy hết...

"Lão đại, ta đã đi hỏi người rồi, ngày đó đám hải tặc muốn cướp chúng ta, sau khi nếm mùi thất bại trốn về, nơi này liền loạn lên. Bên trong trại đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia cũng đã không còn, những người còn lại liền bắt đầu tranh đoạt quyền lợi, kết quả vừa mới bắt đầu tranh đều chưa tranh ra kết quả, chúng ta đã tới rồi..." Hà Xuân Sinh nói với Tưởng Chấn.

"Nhị đương gia, tam đương gia cũng mất?" Tưởng Chấn hơi kinh ngạc hỏi, thời điểm gϊếŧ đầu lĩnh hải tặc cũng không nghe nói trên thuyền còn có cái gì nhị đương gia, tam đương gia a...
"Lão đại, nhị đương gia, tam đương gia đều là huynh đệ của đại đương gia, lúc đó chúng ta không phải gϊếŧ mấy người theo tương đối gắt sao..." Vương Hải Sinh nói, buổi tối ngày hôm ấy bọn họ đã gϊếŧ mấy người, bất quá đem nhị đương gia, tam đương gia đều gϊếŧ, vẫn thật không nghĩ tới.

Tưởng Chấn sau khi để người hỏi thăm, cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình cụ thể của trại hải tặc này.

Trên đoạn sông bên này, vốn có rất nhiều hải tặc, bọn họ phân tán rất xa, mỗi nhóm người nhiều thì mấy trăm, chậm thì mấy chục, vì bên trong trẻ có già có nên thực lực không mạnh, bình thường chỉ cướp một ít thuyền.

Mà trước đó không lâu, đại đương gia đã bị hắn gϊếŧ của nhóm hải tặc này bộc lộ tài năng, đã đem toàn bộ hải tặc chung quanh thống nhất lại.
Bọn họ liên tiếp làm được mấy cuộc làm ăn lớn, lòng tự tin bành trướng, liền muốn cướp đến thuyền càng lớn hơn, làm sinh ý càng lớn hơn, không nghĩ rằng vừa ra tay liền đụng phải kẻ khó chơi, đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia đều không còn.

Ban đầu có một nhóm nhỏ đầu lĩnh hải tặc, cơ bản đều đã bị đầu lĩnh hải tặc trước đó gϊếŧ chết, vì thế, trại hải tặc này liền như rắn mất đầu loạn cả lên.

Hai ngày nay, bên trong trại đã có rất nhiều người trộm trốn đi, cũng vì chạy trốn đều là tiểu binh, cho nên không mang đi thứ gì mà thôi, Tưởng Chấn nếu như đến trễ nữa... Nói không chừng trại này liền tản đi hết rồi.

Chính mình vận may quá tốt... sau khi phát hiện kho trại vì người bên trong trại không có chìa khóa cư nhiên hoàn hảo không chút tổn hại, tâm tình Tưởng Chấn nhất thời trở nên vô cùng tốt.
Lần này, có thể nói là thu hoạch lớn.

Có khoảng thu nhập thêm này, hắn có thể phát thưởng vàng cho thủ hạ, có thể cho người tử vong càng nhiều tiền an ủi, nói không chừng còn có thể đi mua mấy chiếc thuyền lớn, sau đó cũng không cần lúc áp tải còn phải đi thuê thuyền.

Còn có người trong nhà... chờ trở về, hắn liền đi xây cho vợ chồng Triệu Phú Quý một căn phòng lớn, còn có thể để cho Triệu Kim Ca muốn ăn cái gì thì ăn cái đó...

Tưởng Chấn càng nghĩ càng cao hứng, cuối cùng lại có chút xoắn xuýt.

Nói đến, hắn như thế nào lại cảm thấy, đen ăn đen so với làm ăn đứng đắn kiếm lời còn nhiều hơn?

Chương 84: Cứu ra một đám người

Cơ hội đen ăn đen cũng không phải nhiều như vậy, gửi hy vọng vào những thứ đó, còn không bằng thành thật kiên định mà làm việc.
Tưởng Chấn bất quá cũng chỉ thoáng suy nghĩ một chút liền buông tha, bắt đầu xử lý sự tình của trại hải tặc tiếp đó.

An bài mấy người đi mở kho của hải tặc, lại an bài người đem hải tặc bên trong trại thu thập một chút, đem người đầu hàng tụ tập cùng một chỗ, Tưởng Chấn liền đi xem thủ hạ bị thương.

Trận chiến đấu cùng hải tặc này, ở Tưởng Chấn xem ra chẳng hề kịch liệt.

Hết cách rồi, đám hải tặc đại thể cũng không có ý chí chiến đấu, rất nhiều người nhìn thấy bọn họ liền chạy, càng nhiều người thì lại đầu hàng, ngay cả chạy cũng không dám chạy.

Đương nhiên, chiến đấu bọn họ vẫn phải trải qua vài trận. Bởi vì Tưởng Chấn không có phân chia, mọi người tụ lại với nhau có thể chăm nom lẫn nhau, không chỉ mỗi người đều thay phiên luyện tay, cũng không có người bị thương nặng, chỉ có mấy người bị thương nhẹ.
Bất quá, vết thương trong mắt Tưởng Chấn là vết thương nhẹ, vào trong mắt người thời này, tuyệt đối là bị thương nặng.

Đổi thành trước đó, những người bị thương không chừng liền muốn khóc, mà bây giờ biết Tưởng Chấn còn có thể trị thương, tâm tình của bọn họ cũng rất ổn định, còn có người có tâm tình cùng người nói giỡn: "Ta đây là để Tưởng lão đại ở trên người ta động kim chỉ, cảm giác rất không sai."

"Chờ ta trở lại trên thuyền, khẳng định có rất nhiều người sẽ chuyên môn đến xem vết thương của ta, nói không chừng còn sẽ có người hâm mộ."

"Chính là có điểm đau... Hơn nữa sau đó vết sẹo phỏng chừng sẽ không dễ nhìn."

...

Tưởng Chấn sau khi giúp đỡ một thủ hạ bị thương khâu vết thương ở ngực, liền nghe thấy những câu nói này, nhất thời có chút vô ngữ.
Nói đến, những người này đại thể đều là vết thương nhẹ không phải trọng thương, cùng vũ khí thời đại này đều không thế nào sắc bén có quan hệ rất lớn, lúc này muốn làm ra một thanh đao tốt sắc bén, sẽ cần tốn rất nhiều công phu, mà đao tốt như vậy, liền không phải ai ai đều có thể có?

Những vũ khí hải tặc cầm, loại hình phần lớn là dao phay và cuốc, tỷ như người bị thương ngực này, chính là hắn dùng sào tre đâm hải tặc một cái, hải tặc kia trước khi chết đem cái rìu đốn củi ném hắn làm hắn bị thương.

"Vết thương đã khâu xong, mấy ngày nay phải chú ý chút, đừng làm cho vật bẩn dính vào vết thương." Tưởng Chấn nói, hắn nói về vi khuẩn với những người này mà nói thì những người này cũng nghe không hiểu, hắn liền đổi thành "Vật bẩn".

Nếu như có thể có thứ như cồn có thể tiêu độc thì tốt rồi...
"Dạ! Lão đại!" Người kia nói, hắn tuy rằng bị thương, nhưng bởi vì cứu trị đúng lúc, nhìn tình hình không tệ.

Xử lý xong người bệnh, Tưởng Chấn liền đi về phía kho, dọc theo đường đi, hắn thấy được rất nhiều người bị thủ hạ của mình trục xuất ra đang ôm đầu ngồi xổm, trong những người này có hải tặc, cũng có người vừa nhìn đã biết do bị hải tặc đoạt đến.

Trại này nhiều năm rồi, cho nên có một cái kho phi thường vững chắc, lúc Tưởng Chấn tới, thủ hạ của hắn còn đang lăn lộn với cửa kho, làm thế nào đều không mở ra.

Chuyện này rất bình thường, chỉ dựa vào rìu và dao bầu, muốn bổ ra một cái cửa gỗ lớn rắn chắc tổng không dễ như vậy.

"Chiếu một chỗ mà chém, sau khi chém ra được một cái động, lại dùng cái cưa đến cưa." Lúc Tưởng Chấn tới, Lục Đại đang chỉ đạo người khác làm sao mở cửa.
Rất hiển nhiên, hắn cũng có chút kinh nghiệm.

Sau khi Tưởng Chấn đến gần, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khóa đồng lớn trên cửa treo vào lúc mọi người chém mở cửa phát ra tiếng lách cách lang cang.

"Tại sao không mở khóa?" Tưởng Chấn hỏi.

"Chúng ta không có chìa khóa." Lục Đại liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, ánh mắt kia thật giống như đang nhìn thứ ngớ ngẩn.

Nếu như có chìa khóa, hắn cần phải phá cửa sao?

Tưởng Chấn đi lên phía trước, trực tiếp một cước đem hắn đạp lăn, sau đó liền ở bên trong túi vải bó bên hông của mình tìm kiếm.

Đời trước từng trải làm Tưởng Chấn có thói quen mang chút vật nhỏ ở trên người mình, mà lúc này, hắn liền từ hông của của mình tìm ra một đôi đũa thiết.

Hai đầu đũa thiết này đều có chút nhọn, không chỉ có thể làm đũa dùng, còn có thể dùng để xuyên nướng thịt, búi tóc, làm vũ khí, bây giờ thì...
Tưởng Chấn cầm nó, đâm vào bên trong lỗ khóa.

Ổ khóa ở cổ đại khóa hoàn toàn khác hiện đại, nó phi thường dễ mở.

Tưởng Chấn cũng không có học cái bản lĩnh mở khóa cao thâm gì, mà muốn mở một cái khóa như thế, lại rất rất đơn giản.

Khóa đồng cực lớn theo tiếng mà mở, ánh mắt người ở bên cạnh Tưởng Chấn nhìn hắn càng thêm sùng bái.

Về phần từ dưới đất bò dậy Lục Đại... Hắn đột nhiên phát hiện ngớ ngẩn rõ ràng là mình.

Hắn lại coi thường Tưởng Chấn.

"Vào xem xem." Tưởng Chấn nói, tiếp đẩy cửa ra.

Trong kho hàng có rất nhiều thứ, có lương thực có hàng hóa các loại, còn có một đóng hòm bạc.

Tưởng Chấn mở ra một cái hòm trong đó, liền thấy được rất nhiều bạc trắng toát, hắn kiến thức rộng rãi coi như bình tĩnh, thủ hạ của hắn lại đều trợn tròn mắt nhìn, trong mắt tràn đầy ước ao.
"Lần này hết thảy người tham gia hành động, mỗi người lấy trước năm mươi lượng bạc, chờ từ kinh thành trở lại, ta còn sẽ luận công ban thưởng." Tưởng Chấn liếc mắt nhìn đám bạc, nói thẳng.

"Tạ ơn lão đại!" Mọi người đồng thời hô lên! Năm mươi lượng bạc! Đều có thể cưới một tức phụ như hoa như ngọc rồi!

Những người này không một ai bất mãn, nếu không phải Tưởng Chấn, bọn họ căn bản sẽ không làm được việc như vậy, đã như vậy, liền có cái gì để bất mãn?

Cho dù là Lục Đại, lúc này đều không nửa lời oán hận, hắn vẫn không thích Tưởng Chấn, nhưng đối với Tưởng Chấn rốt cuộc cũng chịu phục.

Bất quá, Tưởng Chấn lại có chút xoắn xuýt, nhiều thứ như vậy, liền phải làm sao mang đi?

Xoắn xuýt chỉ giằng co cũng chỉ có mấy giây, Tưởng Chấn liền thả ánh mắt thả lên những người ngồi xổm bên ngoài.
Cái trại này bên trong có rất nhiều người, cũng rất hỗn tạp.

Bên trong nhiều nhất là lưu dân từ phụ cận tạo thành hải tặc, nhưng cũng bao gồm mấy người khác.

Lưu dân bản địa đại thể không thông kỹ năng bơi, bọn họ sau khi cướp được ít thuyền, sẽ lưu lại trên thuyền để thuyền viên giúp bọn họ làm việc, đương nhiên, nếu như người trên thuyền có một ít bản lĩnh khác, cũng sẽ bị bọn họ lưu lại.

Còn lại chính là nữ nhân và song nhi.

Đám hải tặc sẽ không gϊếŧ nữ nhân và song nhi, cướp tới hoặc chạy nạn lại đây, bên trong trại không sai biệt lắm có hai trăm nữ nhân và song nhi, đều bị bọn họ xem như đồ chơi.

Hiện tại, hai trăm nữ nhân song nhi này, còn có ước chừng bốn, năm trăm nam nhân, ngay cả ý niệm trốn chạy đều không có, cũng đã đầu hàng, bị mấy chục người bọn họ trông chừng.
Tưởng Chấn đem cửa kho hàng một lần nữa đóng lại, bắt đầu xử lý những người ở trước mắt.

Hắn trước hết để cho những người này chỉ ra và xác nhận lẫn nhau, trong đó tìm ra hải tặc đã từng người trói lại hết.

Những người bị sợ vỡ mật không dám lừa người, bọn họ nhận ra người cơ bản đều dựa vào khẩu âm bản địa, bộ dáng nhìn còn đều chưa từng chịu đói, vừa nhìn liền biết tuyệt đối là hải tặc.

Kế tiếp, Tưởng Chấn lại để cho những người này, đặc biệt là nữ nhân và song nhi tự làm quyết định đi hay ở.

Muốn đi, hắn sẽ cho bọn họ một ít bạc cùng lương thực.

Nghe được lời này của Tưởng Chấn, những người nhà lại ở phụ cận bị đám hải tặc mang đến nơi này nhất thời tâm động không thôi.

Tưởng Chấn có thể gϊếŧ bọn họ, đương nhiên không đến nỗi còn muốn lừa bọn họ, cho nên... Bọn họ thật có thể trở lại?
Bất quá, những người bản địa muốn về nhà, còn những người bị hải tặc cướp tới lúc này lại không muốn đi.

Bọn họ coi như có thể từ bên trong trại đi ra ngoài... Ai có thể bảo đảm bọn họ nhất định có thể an toàn? Nói không chừng cách trại này, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ lần thứ hai bị thổ phỉ cướp.

"Đại nhân, ngài là người của quan phủ sao?" Một người trung niên ngồi ở trên đất bên cạnh đột nhiên hỏi.

Người trung niên này phỏng chừng trước kia là một tên mập, hắn bây giờ bị đói bụng gầy rồi thì da thịt trên người liền tiu nghỉu xuống, thoạt nhìn có chút buồn cười.

"Không, ta là người của Kim Chấn tiêu cục." Tưởng Chấn nói.

Mập mạp này chưa từng nghe tới cái gì Kim Chấn tiêu cục, hắn quan sát Tưởng Chấn vài lần, mới nói: "Đại nhân, nếu như chúng ta không đi, ngài có thể mang bọn ta đi không? Đại nhân, ngài nếu như nguyện ý đưa ta về nhà, ta có thể hậu tạ số tiền lớn."
Mập mạp này đầy mặt mong đợi mà nhìn Tưởng Chấn, ngóng trông Tưởng Chấn có thể đáp ứng hắn.

Trời mới biết hắn có cỡ nào muốn về nhà!

"Có thể." Tưởng Chấn không chút do dự mà đáp ứng: "Bất quá ta không nhất định có thể lập tức đưa ngươi về nhà, chúng ta muốn đi kinh thành."

"Đại nhân, đại nhân ta chính là nhân sĩ kinh thành a đại nhân!" Mập mạp vui mừng nhào tới bên người Tưởng Chấn, ôm lấy cái đùi lớn của Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn vội vội vã vã mà đem chân rút ra, sau đó liền nghe thấy người này lại hỏi: "Đại nhân, ngươi có thể cho chút đồ ăn không? Ta đói a!"

Tưởng Chấn: "..." Đã nhìn ra.

Người dự định cùng Tưởng Chấn đi cũng thật không ít, ước chừng có hai trăm nam nhân, chừng trăm nữ nhân song nhi, mà những người này đều có một cái điểm chung, đó chính là bọn họ đều bị đám hải tặc cướp tới.
Mà bọn họ ngoại trừ cùng Tưởng Chấn đi, cũng không có đường khác.

"Ta sẽ dẫn các ngươi theo, bất quá các ngươi phải làm việc." Tưởng Chấn nói thẳng, sau đó chỉ chỉ cái kho bên kia: "Chờ chút các ngươi trước tiên ăn bữa cơm, sau đó liền đem đồ dời ra bên ngoài rồi chuyển hết lên thuyền."

Những chiếc thuyền của hải tặc, hiện tại cũng thành của hắn.

Nói xong, Tưởng Chấn vừa chỉ chỉ người mập mạp kia: "Đương nhiên, nếu như các ngươi giống như vị gia này có thể đưa ra tiền thuê chúng ta, vậy các ngươi chính là cố chủ của tiêu cục chúng ta, không chỉ không cần làm việc, ta còn sẽ chiêu đãi tốt cho các ngươi, đưa các ngươi về nhà."

Trong những người này, lại thật có người gia cảnh không tệ giống như tên mập mạp này, lấy ra được tiền thuê.

Bọn họ không phải làm việc, liền dồn dập đi ra nói nhà mình ở nơi nào, làm cái gì, nhờ Tưởng Chấn đưa bọn họ về nhà.
Tưởng Chấn lấy giấy bút ghi danh cho những người này một chút, cũng biểu thị bọn họ đã là cố chủ của Kim Chấn tiêu cục, nếu như tiện đường, hắn sẽ mau chóng đưa bọn họ về nhà, nếu như không tiện đường, những người này liền phải chờ một chút.

Những người này bị hải tặc dằn vặt khổ không thể tả, hiện tại nơi nào không đồng ý ? Nghe thấy Tưởng Chấn nói như vậy liền dồn dập đồng ý.

Cũng không phải tất cả mọi người đều có tiền, tuyệt đại đa số nam nhân trước đó đều là thuyền viên bình thường, ăn cơm xong liền ngoan ngoãn đi làm việc.

Mà những nữ nhân cùng song nhi...

"Nữ nhân và song nhi có thể chuyển bớt ít đồ, nếu như mang thai, có thể không cần làm việc." Tưởng Chấn đối với những nữ nhân cùng song nhi vẫn rất khoan dung.

Người ở bên cạnh Tưởng Chấn quen thấy Triệu Kim Ca cùng bọn họ huấn luyện, làm việc chung, lúc ở nông thôn, nữ nhân cũng đều phải xuống làm ruộng, bởi vậy Tưởng Chấn nói lời như vậy, bọn họ không một ai cảm thấy không đúng.
Trong đó những nữ nhân song nhi tư sắc bình thường, cũng cảm thấy bình thường, trên thực tế sau khi bọn họ bị hải tặc đoạt tới, ngoại trừ bị tóm tiết dục, cũng cần phải làm việc, giặt quần áo làm cơm trồng rau... việc rất nặng.

Ngày khổ sở như vậy nhưng bọn họ đều vẫn sống, hiện tại không cần lại bị người chà đạp, chỉ cần làm chút việc thật không tính là cái gì.

Thế nhưng... Những bên trong nữ nhân và song nhi được cứu, cũng có mấy nữ nhân và song nhi lớn lên đặc biệt xinh đẹp, dung mạo cực kỳ xuất chúng.

Bọn họ lớn lên phi thường đẹp, cho dù bị hải tặc đoạt đến, cũng chỉ theo hải tặc cố định, thậm chí trực tiếp theo đầu lĩnh hải tặc, sau đó có người hầu hạ, nhưng bây giờ... Người này bảo bọn họ đi chuyển hàng?

Những người này nhất thời trợn tròn mắt, một nữ nhân trong đó lá gan khá lớn, xuyên quần áo tươi đẹp, trên mặt thậm chí đánh son phấn tội nghiệp mà nhìn Tưởng Chấn: "Vị gia này, thân thể ta không khỏe..."
Nàng sóng mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình với triều Tưởng Chấn.

Nữ nhân này vốn là người làm sinh ý da thịt, nguyên bản nàng dự định hoàn lương, liền đáp lên một cái thương nhân, để người chuộc thân cho nàng dự định về nhà làm tiểu thiếp cho thương nhân này, không nghĩ vận may không tốt trên đường bị cướp.

Người khác khóc sướt mướt, nhưng nàng suy nghĩ sống ở đâu cũng là sống, liền không khóc không làm khó, quay người lại đáp lên đầu lĩnh hải tặc, ngày cư nhiên trải qua rất tốt đẹp.

Nàng không có bản lãnh gì, bảo nàng một mình rời đi ai biết gặp phải chuyện gì? Tự nhiên cũng quyết định chủ ý muốn đi theo Tưởng Chấn, thậm chí còn đã nghĩ muốn cám dỗ Tưởng Chấn rõ ràng là đầu mục.

Kết quả... Tưởng Chấn vẫn luôn không nhìn nàng nhiều một cái không nói, hiện tại... Còn muốn cho nàng đi chuyển hàng?
Nữ nhân này cũng không có biện pháp, mới sẽ chủ động lên tiếng.

Bị người này gọi một tiếng, nghe thấy bốn chữ "Thân thể không khỏe", Tưởng Chấn ngược lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, gọi lại những nữ nhân cùng song nhi kia: "Chờ đã."

"Gia..." nữ nhân vừa nãy bắt chuyện với Tưởng Chấn tha thiết mà nhìn Tưởng Chấn.

"Trong các ngươi, có ai am hiểu hầu hạ người hay không?" Tưởng Chấn hỏi.

"Gia, ta am hiểu a!" Nữ nhân này vội vàng nói, cho rằng Tưởng Chấn muốn tìm người hầu hạ hắn.

Mà công việc này, còn có ai am hiểu hơn nàng sao?

"Không cần nữ nhân." Nhìn thấy nữ nhân này, Tưởng Chấn liền nhíu nhíu mày, hắn là muốn tìm người chăm sóc Triệu Kim Ca, mà người trước mắt này hoàn toàn không hợp yêu cầu của hắn.

Thẩm mỹ của hắn đối với song nhi tuy rằng cùng người bấy giờ không giống nhau lắm, nhưng đối với nữ nhân, thẩm mỹ của hắn vẫn rất bình thường.
Nữ nhân này ngực to mông vểnh, lớn lên xinh đẹp còn biết trang điểm, là một trong những nữ nhân đẹp mắt nhất hắn gặp được từ khi xuyên qua tới nay, thả một cái nữ nhân như thế ở bên người Triệu Kim Ca, hắn có thể an tâm sao?

Song nhi cũng có thể lấy vợ đó!

Nguyên lai là tên yêu thích song nhi! Nữ nhân kia trừng mắt liếc Tưởng Chấn một cái, trong lòng bị đè nén.

"Những song nhi các ngươi, có ai biết hầu hạ người hay không?" Tưởng Chấn lại hỏi.

Có mấy cái song nhi không muốn lại bị chà đạp trốn ra sau lưng người sau, cũng có hai cái song nhi đã không còn để ý uốn mông đi ra.

Tưởng Chấn: "..."

Tưởng Chấn đột nhiên phát hiện, những người này tựa hồ lý giải sai ý của hắn rồi hắn: "Vợ ta là một song nhi, ta muốn tìm người hầu hạ hắn... Không cần đẹp!" Triệu Kim Ca luôn cảm thấy Hà Thu Sinh dung mạo rất xinh đẹp, nếu như coi trọng những song nhi xinh đẹp thì làm sao bây giờ?
Hai cái song nhi kia cũng biến sắc, thực sự gặp quỷ, người này không tìm người hầu hạ hắn, cư nhiên tìm người hầu hạ vợ hắn!

Tưởng Chấn nguyên bản nghĩ muốn tìm một song nhi lớn tuổi biết chăm sóc người, kết quả ánh mắt quét một vòng, phát hiện bên trong đám song nhi, có người đặc biệt nhỏ gầy, đen thui.

Đứa nhỏ này nhìn liền biết chưa thành niên, phỏng chừng chỉ có mười hai mười ba tuổi, bên người còn có một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ bình thường nắm tay nó.

"Hai người các ngươi đưa tay ra cho ta nhìn một chút... Trước kia làm cái gì ?" Tưởng Chấn hỏi.

"Ta làm đầu bếp." Nữ nhân kia rất bất an, nàng và đứa bé đồng thời duỗi tay ra, trên tay tràn đầy vết chai cùng với vết bỏng.

Bọn họ là một đôi mẫu tử, vì nữ nhân này tay nghề làm cơm không tệ, lại kiên trì muốn nhi tử làm trợ thủ cho mình, mới có thể đồng thời được hải tặc lưu lại.
"Liền hai người các ngươi." Tưởng Chấn nói, hắn vốn chỉ muốn tìm một người chăm sóc Triệu Kim Ca, bây giờ suy nghĩ một chút... Đến hai người cũng không tệ.

Sau khi chọn lựa người chăm sóc Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn vung tay lên, liền để nữ nhân song nhi còn lại đi chuyển hàng.

Tên mập bởi vì bị đói bụng đến gầy cho nên da dẻ tiu nghỉu tên là La Thiên Tứ, hắn liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, trong mắt có chút hâm mộ.

Nữ nhân song nhi bên trong trại có mấy người lớn lên thực ở không tệ, người này lại người một cái đều chướng mắt, nhất định là tức phụ trong nhà lớn lên càng đẹp mắt hơn.

Thủ hạ bên người Tưởng Chấn ngược lại có chút xoắn xuýt mà nhìn Tưởng Chấn một cái —— lão đại bọn họ cũng quá không thương hương tiếc ngọc, nữ nhân song nhi yểu điệu như vậy, làm sao lại để cho bọn họ đi làm việc?
Bất quá... Ở sau khi nhìn thấy những nữ nhân cùng song nhi này làm việc cọ tới cọ lui, dưới tình huống ngay cả một cái túi gạo nhỏ đều không xê dịch nổi, những người này liền trầm mặc.

Lớn lên xinh đẹp thật tình vô dụng, người như vậy thật cười trở về, sẽ không phải còn phải tốn tiền thuê người hầu hạ bọn họ đi?

Tưởng Chấn bỏ ra một ngày, chỉ đạo người đem bạc cùng hàng hóa đáng giá bên trong trại đều chuyển lên mấy chiếc thuyền thuộc về hải tặc, sau đó liền khởi động mấy chiếc kia thuyền, hướng về đội thuyền của Trịnh Dật mà đi.

Trước khi đi, hắn còn để Vương Hải Sinh tìm chiếc thuyền nhỏ, mang theo một tên hải tặc quen thuộc địa hình bên này, đi nha môn báo án.

Trước Tưởng Chấn chỉ đem đám hải tặc trói lại, không gϊếŧ bọn họ, Hà Xuân Sinh liền rất kỳ quái, bây giờ nghe Tưởng Chấn dự định làm như thế, ngược lại rõ ràng đến cùng là chuyện gì xảy ra...
Chỉ là..."Lão đại, ngươi đã muốn đi báo án, tại sao không đem những người kia lưu lại?" Dù sao muốn đi báo án, để những người bị cướp tới lưu lại cũng không sao đi? Nha môn sẽ an bài cho họ.

"Ta thiếu người." Tưởng Chấn nhìn Hà Xuân Sinh liếc mắt một cái, hiện tại hắn cần có người giúp hắn lái thuyền, Trịnh Dật bên kia cũng thiếu thủy thủ, dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên không thể đem người lưu lại.

Về phần báo quan... Những hải tặc tán loạn nếu như không xử lý, sớm muộn liền sẽ tụ lại, hắn cũng không phải thích gϊếŧ chóc không có hứng thú đem người gϊếŧ sạch, đương nhiên vẫn nên để quan phủ đi xử lý tốt hơn.

Nếu như quan viên hủ bại không quản... Vậy thì không phải việc hắn có thể quản.

Hải tặc bên kia không có thuyền quá lớn, nhưng trong đó có số thuyền cũng không tồi, vì có thể thu xếp được tất cả mọi người, Tưởng Chấn tổng cộng chọn bảy chiếc coi như thuyền lớn.
Liền vì không để cho đội thuyền của Trịnh Dật hiểu lầm, Tưởng Chấn sớm phái một chiếc thuyền nhỏ đi qua thông báo.

Thuyền nhỏ tốc độ rất nhanh, sau khi đi thông báo, rất nhanh liền trở về, mà mũi thuyền của chiếc thuyền nhỏ còn có Triệu Kim Ca đứng đó.



Chương 85: Tiêu cục nổi danh

Triệu Kim Ca một mực chờ đợi Tưởng Chấn, chờ đến đứng ngồi không yên, ở sau khi có Tưởng Chấn tin tức, tự nhiên ngồi không yên, liền lên chiếc thuyền nhỏ tới báo tin.

Đứng ở trên thuyền nhỏ, xa xa mà nhìn thấy Tưởng Chấn trên thuyền lớn, khóe miệng Triệu Kim Ca không nhịn được cong lên.

Mấy ngày nay y cả người khó chịu, động một chút là nôn khan, nhưng bây giờ nhìn thấy Tưởng Chấn, những không khỏe đã toàn bộ biến mất hết.

Lúc này y nào còn nhớ tới nôn khan? Liền chỉ muốn sớm chút cùng Tưởng Chấn nói chuyện.
Triệu Kim Ca nhớ Tưởng Chấn, Tưởng Chấn cũng rất nhớ Triệu Kim Ca.

Nhìn thấy Triệu Kim Ca đứng ở đầu thuyền nhìn về phía vị trí của mình, đôi mắt Tưởng Chấn sáng rực lên, trong lòng cũng có loại cảm giác thỏa mãn.

Khi thắng lợi trở về có thể có người nghênh tiếp mình và chia sẻ vui sướng với mình, tuyệt đối là chuyện làm người cảm thấy cao hứng, hạnh phúc.

Chờ thuyền nhỏ tới gần, Tưởng Chấn lôi kéo thang dây liền từ trên thuyền lớn nhảy xuống, rơi xuống bên người Triệu Kim Ca.

Bởi vì hắn đột nhiên nhảy xuống, thuyền nhỏ kịch liệt đung đưa, trở nên rất vững chắn, Triệu Kim Ca cũng xém chút té ngã, bất quá y còn chưa ngã xuống thì Tưởng Chấn đã ôm lấy y: "Kim Ca, ta rất nhớ ngươi!"

Triệu Kim Ca đỏ cả mặt, nói không ra lời.

Tưởng Chấn làm sao có thể ở trước mặt mọi người ôm y, còn nói những lời đó? Hắn cũng không biết thẹn thùng sao?
Triệu Kim Ca không hé răng, trong lòng lại rất cao hứng, sau đó, y lại cảm giác được Tưởng Chấn sờ sờ đầu của y, theo đi xuống còn sờ mặt của y: "Kim Ca, ngươi nhớ ta không?"

Triệu Kim Ca không thể nhận ra mà gật gật đầu.

Tưởng Chấn cười rộ lên, nếu không phải đầu Triệu Kim Ca cúi rất thấp, hắn đều muốn đi hôn một cái.

Tưởng Chấn ôm Triệu Kim Ca không muốn buông, mà trên thuyền lớn phía sau hắn, nhìn thấy tình cảnh này rất nhiều người đều không rõ vì sao.

"Người kia là ai a?" nữ nhân trước đó đứng ra chủ động cùng Tưởng Chấn tiếp lời hỏi. Nữ nhân này tên là Liễu Thiên Thiên, trước giúp đỡ khuân đồ làm cho cánh tay nàng vừa mỏi vừa đau, cho nên không chỉ không có buông tha ý nghĩ với Tưởng Chấn, trái lại càng thêm nhất định muốn bằng được.

Nàng cũng không cầu Tưởng Chấn cưới nàng, chỉ cần đừng tiếp tục cho bà làm việc, để cho nàng có thể ăn ngon uống ngọt là được.
"Đúng vậy, người này là ai vậy?" Một song nhi dáng dấp đặc biệt tinh xảo cũng hỏi, song nhi này tên là Triệu Linh Hi, y nguyên bản là vợ kế của một cử nhân, trên đường cùng cử nhân kia hồi hương gặp hải tặc bị cướp, sau đó liền bị bắt đến trại hải tặc, cử nhân cũng bị gϊếŧ.

Y vốn không muốn đi theo đám hải tặc, nhưng bị đói bụng mấy ngày, đến cùng duy trì không nổi, mà nếu đã đi theo đám hải tặc, y liền càng ngày càng rất lạc quan.

Tướng công y đã không còn, lại ở trong ổ hải tặc lâu như vậy, dù có về quê nhà cũng chỉ sẽ bị người bắt trầm lồng heo, y liền quyết định không trở về, muốn tìm cho mình người dựa vào.

Mà y cảm thấy được, Tưởng Chấn chính là chỗ dựa không tệ.

Ngày đó khi Tưởng Chấn đánh tới, y cũng nhìn thấy, người này lấy một chọi mười cực kì vũ dũng! Nghe nói những đầu mục hải tặc cũng do hắn gϊếŧ chết...
Một nhân vật xuất sắc như vậy, cho dù không có tiền y cũng nguyện ý theo, chớ nói chi hiện tại tiền của hải tặc đều vào trong tay hắn, hắn không thể không có tiền.

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi hai người nhìn nhau, giữa hai người phảng phất có tia lửa bùm bùm chợt lóe, sau đó, bọn họ liền đồng thời nhìn về phía Hà Xuân Sinh.

Hà Xuân Sinh bị hai đại mỹ nhân như thế nhìn chằm chằm, phi thường không dễ chịu, dừng một chút mới nói: "Đó là tức phụ lão đại của chúng ta."

"Tức phụ?" Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều khịt mũi coi thường, lừa người cũng không cần lừa gạt như thế a! Người kia rõ ràng là nam nhân!

Đợi đã... mi tâm người kia có vết sẹo, hắn... có lẽ thật đúng là song nhi?

Trước đó Tưởng Chấn nói muốn tìm người hầu hạ tức phụ hắn, còn xem thường bọn họ, bọn họ còn tưởng song nhi nhà hắn đẹp như thiên tiên, kết quả... Cư nhiên lại xấu như vậy, nhìn giống như một nam nhân?
"Tức phụ của lão đại chúng ta rất lợi hại." Hà Xuân Sinh lại nói, hắn biết hai người này coi trọng Tưởng Chấn, liền muốn đánh tan ý niệm của bọn họ.

Không nói cái khác, Triệu Kim Ca đánh nhau so với hắn còn lợi hại hơn, hai mỹ nhân thân thể nhỏ bé như thế, phỏng chừng một đấm đã có thể đánh ngã.

Hà Xuân Sinh đang trần thuật lại sự thực, Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi lại đều nghĩ sai.

Người này rất lợi hại... Đây là đặc biệt sẽ ghen?

Nghĩ cũng phải, hắn đều xấu như vậy, nếu như lại không lợi hại chút, sẽ không phải trong nhà tiểu thiếp một đống?

Bất quá, một cái song nhi, lợi hại đến đâu cũng có ích lợi gì? Nam nhân muốn đem người vào nhà, đó cũng không phải chuyện hắn có thể ngăn được.

Chính là nhìn Tưởng Chấn đối với người kia rất có tình cảm, điểm này khá phiền toái...
Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi nhìn nhau, đều dâng lên ý chí chiến đấu.

Bọn họ trước từng trải cũng không vẻ vang, người trong sạch phỏng chừng cũng không muốn bọn họ làm thiếp, mà Tưởng Chấn lại không giống vậy, hắn sinh ra nghèo khổ, khẳng định không để ý nữ nhân có quá khứ, dung mạo của tức phụ hắn lại không xinh đẹp...

Theo Tưởng Chấn, bọn họ chắc chắn có thể làm một tiểu thiếp oai phong!

Triệu Kim Ca cũng không biết đã có người nghĩ muốn làm thiếp cho Tưởng Chấn, được Tưởng Chấn ôm chốc lát, y liền đem Tưởng Chấn đẩy ra: "Ngươi không sao chứ?"

"Ta lợi hại như vậy, có thể có chuyện gì? Chỉ là rất nhớ ngươi." Tưởng Chấn mang chút khiêu khích mà nặn nặn tay Triệu Kim Ca.

Đầu Triệu Kim Ca cúi thấp xuống, có chút xoắn xuýt có nên hay không cũng đi nắn lại tay Tưởng Chấn.
"Kim Ca, ta lần này lấy được rất nhiều thứ tốt, ngươi theo ta đi lên xem một chút đi." Nhìn thấy bộ dáng này của Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn nói.

Hắn hiện tại đặc biệt muốn ở trước mặt Triệu Kim Ca khoe khoang một chút, để Triệu Kim Ca biết mình lợi hại cỡ nào.

Triệu Kim Ca gật gật đầu.

Tưởng Chấn để Triệu Kim Ca trước theo thang dây trèo lên trên, mình theo ở phía sau, mà hắn mới vừa leo lên, liền thấy Triệu Kim Ca tới trước một bước đang cau mày sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm hai người.

Hai người kia... Không phải là người trước đó tự tiến cử muốn tới hầu hạ sao?

"Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Còn không đi làm việc? Không làm việc một chút đừng nghĩ có cơm ăn." Tưởng Chấn không khách khí chút nào mà nói, hắn sẽ không nuôi người không phận sự.

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi biểu tình đồng thời cứng đờ, sau đó, Liễu Thiên Thiên phản ứng lại trước tiên, nàng hướng về phía Tưởng Chấn liếc mắt đưa tình, âm thanh vừa mềm vừa ngọt: "Tưởng gia, ngươi đừng thúc dục, ta lập tức đi làm việc ngay."
Triệu Linh Hi nghe vậy, cũng hướng về phía Tưởng Chấn cười cười, âm thanh có chút câu người: "Gia, ta cũng lập tức đi làm việc."

Hai người bọn họ nói xong đều đi, quần áo mỏng manh đem tư thái của bọn họ hiện ra rõ ràng ở trước người, chỉ một cái bóng lưng cũng đã phi thường câu người.

Tưởng Chấn lại không có đi nhìn bọn họ, trái lại nhíu nhíu mày —— lời của hai người này, như thế nào lại thấy không thích hợp như vậy?

Tưởng Chấn cảm thấy không thích hợp, Triệu Kim Ca lại càng thấy không được bình thường.

Y vừa lên tới, thì có hai người lớn lên cực kì xuất sắc đến chào hỏi y, này đã làm cho y theo bản năng mà bắt đầu đề phòng rất không cao hứng, sau đó Tưởng Chấn bảo hai người kia đi làm việc, mới làm cho y dễ chịu một chút.

Nhưng mà... khẩu khí và thần thái khi hai người này nói muốn đi làm việc, hoàn toàn không đúng, bọn họ còn quăng mị nhãn với Tưởng Chấn!
Triệu Kim Ca chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận bốc lên, chua vô cùng.

"Kim Ca, ngươi đừng để ý tới bọn họ." Tưởng Chấn nói, liền tiến đến bên tai Triệu Kim Ca nói một câu: "Bọn họ cũng không phải người đứng đắn gì, chúng ta cách xa chút thì tốt rồi."

Tưởng Chấn cũng không kì thị người như Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Tê, thậm chí, nếu có chút nguy hiểm không thể tránh khỏi mà nói, so với tự sát, hắn càng muốn những nữ nhân và song nhi sẽ giống như hai người nghĩ thông chút.

Nhưng hắn không ghét bọn họ cũng không đại biểu muốn có dính dáng với bọn họ, càng không hy vọng Triệu Kim Ca có dính dáng với bọn họ.

Nếu như Triệu Kim Ca bị bọn họ dụ dỗ thì làm sao bây giờ? !

Triệu Kim Ca nghe thấy Tưởng Chấn nói như vậy đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng.
Bên trong thôn bọn họ cũng có nữ nhân và song nhi không đứng đắn, có một quả phụ cũng như vậy, dung mạo của nàng cũng không dễ nhìn, nhưng bởi vì dễ thông đồng, trong thôn rất nhiều nam nhân đều cùng với nàng có một chân.

Những nam nhân kia kỳ thực đều chướng mắt nàng, cũng không ai nguyện ý thú nàng, nhưng lại cứ sẽ đi ngủ nàng... (Bao: ghét bọn đàn ông như thế nhất, ngủ xong rồi khi dễ người ta, giả tạo)

Càng không đứng đắn, càng biết thông đồng người!

Người trong thôn đều nói, nam nhân cùng người leo tường vài lần không sao, trong lòng bọn họ vẫn chứa lão bà trong nhà, nhưng... Chỉ cần nghĩ đến Tưởng Chấn có thể sẽ cùng người thân mật, y liền không cao hứng.

Nhưng cố tình y không có so được với hai người kia... Hai người kia thật quá đẹp, y thì sao? Không chỉ xấu xí, thân thể còn thô.
Nếu như hai người kia đi câu dẫn Tưởng Chấn...

Triệu Kim Ca theo bản năng mà có chút tự ti, nhưng rất nhanh, trong lòng liền dâng lên chiến ý.

Dù cho Tưởng Chấn sau đó có khả năng sẽ thích người khác, hiện tại Tưởng Chấn không phải vẫn không có làm như vậy sao, còn nguyện ý ở bên y, y không thể để tiểu yêu tinh bên ngoài đem Tưởng Chấn thông đồng đi!

Coi như chỉ leo tường vài lần cũng không được!

Triệu Kim Ca trong lòng có chuyện, một lòng muốn đánh bại người khác, chẳng biết vì sao, lại quên mất chuyện nôn khan.

"Tưởng Chấn, hai người kia là chuyện như thế nào?" Triệu Kim Ca nỗ lực áp chế ghen tuông của mình, nỗ lực từ chỗ Tưởng Chấn tìm hiểu địch tình.

"Bọn họ do ta từ bên trong trại hải tặc cứu ra, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm." Tưởng Chấn nói, sau đó liền đem chuyện lúc trước cùng Triệu Kim Ca nói một lần.
Triệu Kim Ca nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong, đột nhiên nói: "Ta khí lực rất lớn, một lần chuyển một túi gạo lớn đều dễ dàng!" Y vẫn có chỗ hơn được hai người nha...

Triệu Kim Ca đây là muốn cùng người ta so khí lực? Tưởng Chấn nở nụ cười, lại nặn nặn tay Triệu Kim Ca: "Nhưng ta luyến tiếc ngươi đi chuyển gạo." Huấn luyện thì huấn luyện nhưng để Triệu Kim Ca đi chuyển đồ... Hắn lại không nỡ.

Có người khác thay thế làm việc, hắn cũng không muốn đi làm chuyện này, nào lại sẽ để cho Triệu Kim Ca đi làm?

"Chuyển ít đồ liền không coi là cái gì." Triệu Kim Ca nói.

"Ngươi nên được người hầu hạ mới đúng." Tưởng Chấn nói: "Đúng rồi Kim Ca, ta tìm cho ngươi người sai vặt."

Tưởng Chấn nói xong, liền để người gọi hai mẫu tử đầu bếp đến.

Hai mẫu tử này đã thu thập bản thân, đổi quần áo sạch sẽ, nhưng dù sao cũng hơi câu nệ.
"Tiểu song nhi sau này sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi có chuyện gì thì để cho nó đi làm, nữ nhân này là đầu bếp, ngươi muốn ăn cái gì, có thể nói cho nàng đi làm cho ngươi." Tưởng Chấn nói.

"Ta không cần người khác hầu hạ, lại không có việc gì phải làm, nơi nào cần phải bỏ tiền mướn người?" Triệu Kim Ca vội vàng nói, y có tay có chân, việc gì cũng có thể làm, căn bản không cần người khác tới hầu hạ mình.

Còn có, người sai vật cùng đầu bếp... chắc không phải bởi vì mình trước đó không ngừng nôn mửa, Tưởng Chấn mới muốn mời người chăm sóc mình chứ?

Triệu Kim Ca lúc này không chỉ cảm thấy ngượng ngùng, còn có chút hổ thẹn, chỉ cảm thấy mình thực sự quá vô dụng.

"Phu... Phu nhân..." đầu bếp nữ kia khẩn cầu mà nhìn về phía Triệu Kim Ca, nam nhân của nàng đã bị hải tặc gϊếŧ, còn bị mất một đứa con trai, nếu như Triệu Kim Ca không muốn các nàng chăm sóc... nàng cũng không biết sau đó còn có thể đi nơi nào.
Triệu Kim Ca đối mặt với biểu tình cầu khẩn của đầu bếp nữ, nhất thời bất an, Tưởng Chấn chú ý tới tình huống của y, lấy tay đặt ở trên bả vai của y, nói với đầu bếp nữ: "Là ta thuê ngươi, ngươi chỉ cần để ý chăm sóc tốt phu nhân là được, đúng rồi, ngươi đi nhà bếp làm chút thức ăn, không cần thức ăn mặn đầy mỡ, phu nhân mấy ngày nay khẩu vị không quá tốt."

Đầu bếp nữ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục, Tưởng Chấn lại lôi kéo Triệu Kim Ca trở về phòng.

"Ta thật sự không cần hầu hạ, nếu không... Chúng ta giúp nàng giới thiệu việc làm?" Triệu Kim Ca nói, lại có chút sầu lo: "Nhiều người như vậy... Sau này nên làm sao cho tốt bây giờ?" Tưởng Chấn nói hắn cứu ra không sai biệt lắm ba trăm người, nhiều người như vậy chỉ ăn cơm, một ngày liền muốn ăn đi rất nhiều lương thực đi?
Triệu Kim Ca nhất thời có loại cảm giác không đủ tiền dùng.

"Kim Ca, ngươi xem một chút đây là cái gì?" Tưởng Chấn đột nhiên mở ra một cái hòm trong phòng.

Trong hòm trắng toát một mảnh, nén bạc hoặc lớn hoặc nhỏ cứ như vậy chồng chất lên nhau.

"Bạc trên tay đám hải tặc này cũng không phải quá nhiều, nhưng có chừng năm vạn lượng, còn có rất nhiều hàng hóa càng đáng giá hơn." Khi đầu lĩnh hải tặc thống nhất mỗi nhóm hải tặc, thì sẽ đem bạc trên tay những người kia đoạt luôn, cho nên tích góp lại không ít của cải.

Kỳ thực năm vạn lượng... đã do hắn nói ít đi, chỉ sợ Triệu Kim Ca bị hù đến.

Bất quá, chút tiền này đối với Triệu Kim Ca mà nói phi thường nhiều, nhưng thực ra cũng không có nhiều đi nơi nào, trên chủ thuyền của Trịnh Dật có một cái giường hắn muốn mang đến kinh thành cho Trịnh gia tiểu thư làm của hồi môn, chỉ một cái giường, giá trị liền hết mấy vạn lượng bạc.
Năm vạn lượng... Triệu Kim Ca đã triệt để sửng sốt.

Từng có lúc, toàn bộ gia sản của y cũng liền không đến năm lượng, hiện tại... Cư nhiên tự dưng có năm vạn lượng?

Triệu Kim Ca cả người đều có chút hoảng hốt, ngồi ở mép giường đều nói không ra lời.

Đây là ngây dại? Tưởng Chấn nắm lấy cằm Triệu Kim Ca, hôn y vài ngụm, sau khi phát hiện Triệu Kim Ca vẫn không có phản ứng, liền ra dáng muốn cởϊ qυầи Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca lúc này cuối cùng cũng hồi thần, sau đó vừa thẹn vừa giận mà nắm lầy thắt lưng của mình.

Tưởng Chấn cười rộ lên, buông Triệu Kim Ca ra, lại nói: "Kim Ca, đi thôi, chúng ta đi gặp Trịnh thiếu." Thuyền đã dừng, hắn cũng nên đi hồi báo với Trịnh Dật một câu.

Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca có chút ngất ngất ngây ngây đi gặp Trịnh Dật, đem chuyện lần này nói với Trịnh Dật, lại nói: "Trịnh thiếu, bạc của hải tặc ta lấy, mà chuyện lần này có thể thành cũng nhờ có Trịnh thiếu, đám thuyền cùng hàng hóa còn có người trên thuyền, Trịnh thiếu có thể đi tiếp nhận một phần."
Thuyền cùng hàng hóa là đáng giá nhất, mà đưa cho Trịnh Dật, kỳ thực cũng không khó lý giải.

Hắn còn có rất nhiều chỗ phải dựa vào Trịnh Dật, lần này đi lên phía bắc, thật muốn nói ra hắn vẫn chỉ là nhân viên tạm thời của Trịnh Dật.

Tưởng Chấn nói như vậy, Trịnh Dật lại không có đáp ứng: "Tưởng Chấn, lần này không phải nhờ ngươi, đừng nói bảo vệ hàng hóa, cho dù mạng của chính ta đều không nhất định có thể lưu lại, ta như thế nào có thể lấy đồ của ngươi, đội thuyềncủa ngươi liền theo đội thuyền của ta đi chung đi, chờ đến kinh thành đem hàng hóa bán, ngươi còn có thể lại nhập vào chút hàng mang về Giang Nam."

Trịnh Dật nói xong, nhìn thấy Tưởng Chấn tựa hồ còn muốn nói điều gì, lập tức nói: "Tưởng Chấn, ta cũng không giả tạo với ngươi, ta là thấy được giá trị của ngươi, mới sẽ làm như vậy, sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn."
Coi như Trịnh Dật có đầy đủ tiền, cũng sẽ không ghét bỏ nhiều tiền, đám hàng hóa hắn đương nhiên cũng muốn.

Nhưng giá trị của Tưởng Chấn, tuyệt đối cao hơn đám hàng hóa đó.

Trịnh Dật không cần thuyền cùng hàng hóa Tưởng Chấn đưa cho hắn, nhưng thuyền viên Tưởng Chấn đưa, hắn lại rất cao hứng nhận.

Hắn thực sự rất thiếu người!

Có đầy đủ thuyền viên, liền nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau, đội thuyền lần thứ hai lên đường.

Mà vào lúc này, người Tưởng Chấn phái đi báo án cũng đã trở về.

Phủ Quảng Bình sẽ có dân chúng lầm than, vô số người vào rừng làm cướp làm giặc, đương nhiên không thể chỉ vì nạn hạn hán.

Kỳ thực đối với bách tính phủ Quảng Bình mà nói, nhân họa còn đáng sợ hơn thiên tai, mà nhân họa sau lần thiên tai này xuất hiện cũng đã bị người phát hiện.
Quan viên phủ Quảng Bình ở bên trong mấy tháng này, không sai biệt lắm đã thay đổi một tốp.

Những quan viên mới nhậm chức khởi đầu hùng tâm bừng bừng, còn nghĩ phải đem nơi này cai quane tốt, nhưng biết được tình huống của phủ Quảng Bình, lại đều có cảm giác bó tay toàn tập.

Bách tính đều đi làm thổ phỉ, muốn tìm quân đội đi diệt cướp... Năm ngoái lương bổng xuống không tới, rất nhiều võ tướng mang thủ hạ cũng kiêm chức làm thổ phỉ luôn.

Quả nhiên là quan phỉ một tổ!

Nhìn mấy nha dịch bên trong nha phủ ngồi ở dưới bóng cây buồn ngủ lay động quạt, một Huyện lệnh nào đó mới nhậm chức ở phủ Quảng Bình không nhịn được cắn răng —— những ngày tháng này quả thực không có cách nào đi qua!

Hắn muốn bảo những người này giúp hắn làm chút chuyện, kết quả những người này không thèm để ý hắn!
Huyện lệnh đang buồn bực, phụ tá hắn mang đến đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, đầy mặt kích động xông về phía hắn: "Đại nhân, đại nhân, đám hải tặc Tây Sơn đã bị người nhổ trại!"

Huyện thành bọn họ vốn dĩ bởi vì có sông lớn, còn có cái bến thuyền lớn, thuyền khách thương lui tới đều sẽ dừng lại nên luôn có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng từ lúc Tây Sơn nhảy ra một đám hải tặc, những thuyền khách thương liền không dám dừng lại ở bến thuyền nữa.

Bây giờ đám hải tặc bị diệt, đây chính là một chuyện quá tốt a!

"Việc này thật chứ?" Huyện lệnh nhảy lên, đầy mặt không dám tin tưởng.

"Đương nhiên thật! Đây là có người đến báo án, còn mang mấy tên hải tặc tới". Na Mạc Liêu nói: "Bọn họ là người của Kim Chấn tiêu cục, đám hải tặc muốn cướp thuyền bọn họ che chở, mới bị bọn họ nhổ trại."
"Kim Chấn tiêu cục? Không tồi, thật sự không tồi!" Huyện lệnh cực kỳ cao hứng.

Không còn hải tặc, bến thuyền liền có đất dụng võ rồi, hắn đem hải tặc bị đánh tan thu nạp, còn có thể để cho bọn họ làm việc cho hắn, còn có... Tuy nói vật đáng tiền bên trong trại hải tặc phỏng chừng đều bị mang đi, nhưng những người kia không thể đem tất cả mọi thứ đều mang đi nha, hắn đi xới ba tấc đất, tổng còn có thể tìm ít bạc làm cho hắn không đến nỗi bởi vì thiếu nợ không phát được bạc tiêu hàng tháng mà không sai khiến được nha dịch dưới tay... (Bao: khổ tâm anh huyện lệnh này... ^^)

"Đại nhân, chúng ta nhanh đi Tây Sơn xem một chút đi!" Huyện lệnh đang nghĩ như thế, những nha dịch nguyên bản đang hóng mát liền đồng thời vây quanh, mắt mỗi người đều bốc ánh sáng xanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.