Độc Sủng Sửu Phu

Chương 86-90



Chương 86: Tình địch bại lui

Sau khi Tưởng Chấn để người đi báo quan, liền không có quản chuyện sau đó nữa, Trịnh Dật cũng không đi quản, bọn họ cũng liền không biết, cái Huyện lệnh kia sau khi mang theo nha dịch đến trại hải tặc, cơ hồ mừng đến phát khóc ——người trong nha môn không cần tiếp tục đói bụng, cả huyện nha rốt cục cũng có thể vận hành bình thường.

Mà đó, cùng Tưởng Chấn đi vội vã có quan hệ rất lớn.

Tưởng Chấn vội vã trở lại, cho nên đồ trong kho hải tặc cũng không có chuyển xong hết, chỉ đem bạc và hàng hóa quý trọng dời đi.

Nếu không phải trên thuyền có rất nhiều người phải nuôi sống, Tưởng Chấn thậm chí còn không dự định chuyển lương thực trong kho.

Bởi vậy, hắn cũng bỏ lại trong kho không ít thứ... Mà trại hải tặc này cũng không chỉ có đồ trong kho đó.


Trong nhà đám hải tặc, ít nhiều gì cũng có chút ngân lượng và lương thực.

Sau khi người trong nha môn đến, đem cả ngọn núi san bằng một lần, tự nhiên thu hoạch khá dồi dào, mà chờ sau khi bọn hắn biết được nữ nhân song nhi còn có những thủy thủ bị cướp đến bên trong trại đều được người của Kim Chấn tiêu cục mang đi, Huyện lệnh lại càng không nhịn được cảm khái: "Người của Kim Chấn tiêu cục đúng thật là người tốt."

Nếu như bọn hắn cứu ra một đám người, dù sao cũng phải bỏ bạc thu xếp, hiện tại cuối cùng lại tiết kiệm được một khoản bạc.

Tiêu diệt hải tặc, liền lấy được một ít lương thực và bạc có thể cứu tế giúp đỡ bách tính, vị Huyện lệnh mới nhậm chức rất là cao hứng, cũng giúp đỡ Kim Chấn tiêu cục tuyên truyền một phen.

Việc này Tưởng Chấn cũng không biết, bất quá thật muốn nói đến, đám lương thực đó đúng là hắn cố ý lưu lại.


Làm người, tóm lại không thể quá tham.

Tưởng Chấn sau khi báo cáo với Trịnh Dật xong, liền vội vàng đem thủy thủ phân phối, đưa cho Trịnh Dật rất nhiều người, mà chờ hắn hết bận, sắc trời đã tối.

Ở bên ngoài ăn gió nằm sương mấy ngày, Tưởng Chấn mệt cực kì, buổi tối ngày hôm ấy liền ôm Triệu Kim Ca ở trong khoang chủ thuyền ngủ, hôm sau xuất phát cũng lưu ở trên chủ thuyền.

Kể từ đó, Triệu Kim Ca cũng liền không gặp lại được hai người mơ ước Tưởng Chấn.

Y thậm chí không ăn được cơm nước đầu bếp nữ nọ làm —— Tưởng Chấn phân phó người bảo nàng đi làm cơm, cố tình vật liệu trên thuyền không đủ, đầu bếp nữ nọ cũng không làm ra được gì.

Triệu Kim Ca ước gì vẫn luôn ở trên chủ thuyền, không đi gặp Liễu Thiên Thiên và Triệu Linh Hi, nhưng đó là thuyền của Tưởng Chấn, hiển nhiên không thể không đi...


Chạng vạng hôm nay mấy chiếc thuyền dừng lại ở bờ sông, quyết định nghỉ ngơi chút lát, Tưởng Chấn liền mang theo Triệu Kim Ca lên trên thuyền của mình.

Thời điểm đi Triệu Kim Ca lòng tràn đầy đề phòng, Tưởng Chấn lại đã quên mất sự kiện kia từ lâu, ngược lại một lòng nghĩ đến muốn cho Triệu Kim Ca nếm thử đồ ăn đầu bếp nữ làm —— đầu bếp trên chủ thuyền sẽ không đặc biệt làm cơm cho Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca cứ mãi ăn dưa muối cũng không tốt.

Tưởng Chấn vừa lên thuyền liền phân phó đầu bếp nữ đi làm cơm, sau đó không bao lâu, đầu bếp nữ liền đem thức ăn đưa tới.

Mặc dù đã từ trên chủ thuyền cầm rất nhiều đồ gia vị và đồ ăn, nhưng trên thuyền đồ vật có thể ăn vốn cũng không nhiều, Triệu Kim Ca lại không ăn dầu mỡ, món có thể làm tự nhiên cũng cũng rất ít... Mà coi như như vậy, đầu bếp nữ vẫn có thể làm ra vài món ăn ngon.
Một mâm tôm sông luộc, một bát trứng luộc nước trà, một bát dưa muối mầm đậu xanh, còn có một đĩa rau trộn rong biển cùng một bát lớn canh trứng hoa.

"Phu nhân không thể ăn thức ăn mặn, không biết tôm có thể ăn được hay không, không thể thì ta lại đi đổi." đầu bếp nữ nói.

Triệu Kim Ca có thể ăn tôm. Y ngửi thấy vị thịt, ngửi thấy mùi dầu mỡ liền khó chịu, nhưng lại cảm thấy rất tôm thả lát gừng luộc này ăn ngon.

Đầu bếp nữ đặc biệt dùng tỏi điều chế một bát dấm chua, Triệu Kim Ca càng ngửi càng cảm thấy thích, lột tôm chấm dấm chua ăn, y ăn đến quả thực không dừng được.

"Ta trước đây cảm thấy ăn tôm có thể chấm nước tương đã rất ngon, không nghĩ tới chấm dấm chua ăn mùi vị càng ngon hơn." Triệu Kim Ca không nhịn được nói. Ở thôn Hà Tây, không ai đi bắt tôm sông đến ăn, nhưng những thứ đồ này, thời điểm bắt cá sẽ thường không cẩn thận vớt được.
Vật này bình thường mỗi lần sẽ có thể vớt được vài con, không ai sẽ đặc biệt đi luộc, mà tiểu con cũng rất thích tôm thịt, đương nhiên không thể lãng phí.

Người thôn Hà Tây nếu như mò được tôm, bình thường sẽ thả vào bát, thời điểm nấu nước múc chút nước sôi đổ vào ngâm một chút —— tôm sông không lớn, ngâm như thế cũng đã có thể ngâm chín.

Sau khi chín bọn nhỏ có thể lột ăn thịt, người trong nhà có nước tương, còn có thể đổ ra một chút nước tương để con sau khi lột tôm có thể chấm nước tương ăn.

Đối con mà nói, đây không phải mỹ vị bình thường. Triệu Kim Ca vẫn rất hoài niệm chuyện khi còn bé ăn tôm.

Khi đó ca ca vẫn còn, hai người bọn họ đẻ một chút cơm tẻ vào rổ lại đem rổ đặt vào trong sông, chờ tôm sông cá nhỏ tiến vào rổ ăn cơm, liền lập tức đem rổ nhấc lên... Bọn họ tổng có thể bắt được rất nhiều tôm sông, có thể ăn đến hài lòng.
Chỉ là sau đó ca ca qua đời, bất kể là hắn hay cha nương, cũng đều không có tâm tình đi làm những việc này.

Người thôn Hà Tây chỉ cần điều kiện gia đình không có trở ngại, vẫn sẽ mua chút nước tương về ăn, mà thứ dấm chua này, bình thường sẽ không ai đi mua.

Cũng chính là Tưởng Chấn trước đó kiếm được lời, mới cầm một ít dấm chua về nhà, nhưng vì Triệu Lưu thị không quá biết dùng nên Triệu Kim Ca cũng không ăn được nhiều dấm chua lắm.

Cho nên đến lúc nàyTriệu Kim Ca mới phát hiện nguyên lai dấm chua ăn ngon như vậy.

"Tôm này từ đâu mà có?" Tưởng Chấn hỏi, một mâm tôm sông đó cũng không dễ bắt.

"Trên thuyền có người rất giỏi bắt tôm, ta liền nhờ bọn họ đi bắt một chút." đầu bếp nữ ngay lập tức liền nói: "Lão gia nếu như thích, có thể để cho bọn họ bắt nhiều chút, chúng ta lúc này đậu bên bờ cỏ nước, sẽ có tôm."
"Vậy các ngươi hãy đi bắt nhiều chút đi." Tưởng Chấn nói.

"Không cần..." Triệu Kim Ca không quen để cho người khác đặc biệt vì mình làm đồ ăn lắm, vội vã từ chối.

"Không có chuyện gì, ngươi thích thì ăn nhiều chút." Tưởng Chấn vỗ vỗ vai Triệu Kim Ca, lại nói với đầu bếp nữ: "Phu nhân ta thích khẩu vị chua ngọt, lần sau ngươi cũng có thể làm cá chua ngọt gì đó."

Hắn và đầu bếp nữ nói vài điều rồi để nàng rời đi, lại bảo nhi tử nàng ở lại, lại nói với Triệu Kim Ca: "Nó tên Tiểu Nhược, sau này liền theo ngươi."

Đầu bếp nữ trước đây chính là ở trên thuyền làm cơm cho nhà chủ nhân, Tiểu Nhược cũng vẫn đi theo làm ít việc hầu hạ người, nó cũng giật mình, ngược lại rất dụng tâm mà hầu hạ Triệu Kim Ca, còn muốn gắp đồ ăn cho Triệu Kim Ca, sau đó lại bị Triệu Kim Ca vội vội vã vã mà cự tuyệt.
Bữa cơm này, bởi vì có người ở bên nhìn nên Triệu Kim Ca ăn có chút không được tự nhiên, nhưng trên tổng thể vẫn rất hài lòng, ít nhất một bàn đồ ăn này không thể nói y không thích.

Thậm chí, y ăn còn hơi nhiều, đặc biệt là tôm.

Kỳ thực y ăn một nửa liền không ăn nữa nhưng Tưởng Chấn còn ở nơi đó lột cho y ăn, sau đó y vừa mới hơi mất tập trung liền ăn nhiều, làm hại Tưởng Chấn không có ăn.

Triệu Kim Ca có chút ngượng ngùng, Tưởng Chấn ngược lại rất hài lòng. Triệu Kim Ca sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy lại nôn khan, sợ rằng vẫn không thể thấy dầu mỡ, nhưng ăn được cá tôm mà nói vậy không ăn đồ dầu mỡ cũng không sao.

Tưởng Chấn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, bồi Triệu Kim Ca cơm nước xong liền rời đi, chỉ để lại Triệu Kim Ca cùng Tiểu Nhược.
Tiểu Nhược tuổi không lớn lắm, Triệu Kim Ca coi nó như con, hai người ngược lại không bao lâu đã liền có thể trò chuyện vui vẻ.

Sau đó, Triệu Kim Ca liền hỏi tới sự tình bên trong trại hải tặc.

"Lão gia rất lợi hại, hắn mang người xông lên núi, một đao xuống liền gϊếŧ chết được mấy tên hải tặc, một đấm xuống liền đánh chết mấy tên hải tặc, còn một cước đạp chết mấy tên hải tặc..." Tiểu Nhược nhát gan, nó và nương lúc đó kỳ thực trốn ở bên trong phòng chứa củi căn bản không dám đi ra ngoài, cho nên những việc nó tất cả đều do nó sau khi nghe người ta nói mà bịa chuyện.

Triệu Kim Ca cũng biết điểm này, dù sao lời kia quá giả, nhưng y vẫn nghe rất cao hứng.

Chỉ là nghe chốc lát, Triệu Kim Ca liền cảm thấy mình... Tựa hồ có điểm quá hư hỏng.

Tưởng Chấn ở bên ngoài bận việc, y cũng không thể cứ như vậy ở mãi trong phòng, chỉ cùng tiểu tư nói chuyện không ra khỏi cửa đi?
Triệu Kim Ca suy nghĩ, bản thân tốt nhất vẫn nên đi ra ngoài giúp đỡ Tưởng Chấn.

Triệu Kim Ca đi ra ngoài, Tưởng Chấn cũng không ở trên thuyền, mà đi trên một chiếc thuyền khác.

"Làm sao vậy?" Triệu Kim Ca hỏi Vương Hải Sinh.

"Trên chiếc thuyền kia có chút ký hiệu, lão đại muốn làm sạch chúng nó." Vương Hải Sinh nói.

Từ chỗ hải tặc giành được thuyền cùng hàng hóa, đều cũng có chủ cũ nên mặt trên còn có ký hiệu.

Tuy rằng chủ cũ cơ bản đều bị đám hải tặc gϊếŧ, nhưng người nhà của bọn họ vẫn còn, không khéo liền sẽ rước lấy phiền phức.

Tưởng Chấn kỳ thực không nghĩ tới điểm này, vẫn do Trịnh Dật nhắc nhở lại phái người giúp hắn kiểm tra, hắn mới đem những chỗ không thoả đáng đều tìm được, định tìm người chỉnh đốn và sửa lại một chút.

Không có Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca nhất thời có chút mất mát, dạ dày cũng không thư thái lắm.
Nhưng đúng vào lúc này, y thấy được Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi.

Vừa nhìn thấy hai người này, Triệu Kim Ca lúc này ý chí chiến đấu sục sôi lên.

Y dù như thế nào, cũng không muốn yếu thế ở trước mặt hai người này, nôn khan cái gì khẳng định không được... Nghĩ như vậy, Triệu Kim Ca cũng liền không buồn nôn nữa.

Triệu Kim Ca bề ngoài dù yên tĩnh thế nào đi nữa, trong lòng y kỳ thực rất sợ hãi, dù sao y cảm thấy bản thân cùng hai người này so sánh, bộ dáng thật quá xấu...

Chỉ là y tự ti người khác lại không thấy được.

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi chỉ cảm thấy bộ dáng Triệu Kim Ca cau mày trợn mắt thoạt nhìn rất hung ác, đều làm cho bọn họ không dám tiến lên nói chuyện.

Thế nhưng... Ngày hôm nay bị bức ép làm việc cả ngày, không làm xong sẽ không có cơm ăn, bọn họ thực sự không chịu nổi...
Chỉ sợ bọn họ làm việc thoải mái nhất, bọn họ cũng không muốn làm nữa.

Kỳ thực, trong lòng bọn họ cũng động tâm tư khác, tỷ như thay người thông đồng, nhưng Tưởng Chấn từng hạ xuống tử lệnh cho thủ hạ, nói là ai đụng vào nữ nhi song nhi trên thuyền này, thì không cho theo hắn nữa.

Kể từ đó, những thủ hạ của Tưởng Chấn nơi nào còn dám động tâm với những người này? Bọn họ đương nhiên là một người đều thông đồng không được.

Những người được cứu ra giống như bọn họ, bọn họ ngược lại thông đồng được, mà những người kia, câu được cũng vô dụng thôi!

Hai người này thực sự muốn làm việc cũng làm không nổi, trước đó ở bên ngoài õng ẹo làm dáng Tưởng Chấn cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái...

Cắn răng một cái, bọn họ liền dứt khoát tìm đến Triệu Kim Ca.
"Phu nhân, ngươi liền lưu lại chúng ta đi, để chúng ta hầu hạ ngươi."

"Chúng ta thân thể không sạch sẽ, lưu lại dù thế nào cũng không thể lướt qua ngươi đi, chúng ta cũng sẽ nghe lời ngươi, sau này ngươi bảo chúng ta làm gì, chúng ta liền làm đó."

"Chúng ta đảm bảo có thể nhìn kỹ lão gia, để cho hắn không bị hồ mị tử bên ngoài câu đi."

...

Hai người này lộ ra bộ dáng tội nghiệp cầu khẩn Triệu Kim Ca.

Bọn họ cảm thấy, Triệu Kim Ca nhất định sẽ đồng ý... Dù sao bọn họ đã nghe ngóng, Triệu Kim Ca kỳ thực tính khí không xấu.

Hai người bọn họ đều đã từng bị hải tặc bắt đi, cho dù làm tiểu thiếp cũng không được sủng ái lắm, Triệu Kim Ca lưu bọn họ lại tuyệt đối là một ý kiến hay, bọn họ thậm chí còn có thể giúp Triệu Kim Ca đối phó người muốn leo lên khác.

Nếu như sau này Tưởng Chấn coi trọng người xinh đẹp khác, Triệu Kim Ca nói không chừng còn muốn ăn dấm đó! Có bọn họ lại không giống như vậy, bọn họ sẽ giúp Triệu Kim Ca đem người mới đuổi đi a!
Hai người định liệu trước, Triệu Kim Ca lại có điểm ngốc.

Hắn ban đầu nghe không hiểu ý của hai người còn tưởng bọn họ thật muốn đến hầu hạ mình, sau đó mới nghe rõ, sau đó liền không khỏi phẫn nộ vạn phần.

Hai người này đều muốn theo Tưởng Chấn!

Nghĩ đến Tưởng Chấn có thể sẽ tốt với hai người này, cũng sẽ hôn nhẹ sờ sờ hai người này, Triệu Kim Ca liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Y nguyên bản tính khí không tệ, hơn nữa tự ti, cho dù thật gặp phải tình huống này, phỏng chừng cũng chỉ tức giận trong lòng, sau đó yên lặng rời đi, nhưng lúc này...

Nhìn hai người này, Triệu Kim Ca đột nhiên nói: "Cút!"

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều sửng sốt, bản thân Triệu Kim Ca cũng không nghĩ tới mình sẽ đuổi người như vậy.

Bất quá, lời đã nói ra... Triệu Kim Ca cắn răng một cái, lại nói: "Các ngươi đừng nghĩ đánh chủ ý lên Tưởng Chấn, muốn thì tìm người khác đi!"
Vóc người cao to của Triệu Kim Ca vốn đã rất có lực áp bách, mi tâm y lại có vết sẹo nhìn càng thêm doạ người, Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi cùng nhau lui một bước.

"Làm sao vậy?" Tưởng Chấn từ bên ngoài trở về, liền phát hiện động tĩnh của nơi này.

Triệu Kim Ca im lặng không nói, y tuyệt sẽ không nói cho Tưởng Chấn, hai người này nghĩ muốn đi theo hắn!

Hai người đó lúc này, nhưng lại muốn nói còn xấu hổ mà nhìn Tưởng Chấn, còn lộ ra biểu tình oan ức, nhìn, giống như Triệu Kim Ca khi dễ bọn họ vậy.

"Gia..." Liễu Thiên Thiên thậm chí còn nặn ra nước mắt.

Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, cũng không đồng tình trái lại bất mãn lên.

Hắn hiểu rõ Triệu Kim Ca vô cùng, người này miệng vụng không biết nói chuyện, càng không thể động thủ với người khác, hai người này làm ra cái bộ dáng này tới làm cái gì hả? Đây là... Muốn hãm hại Triệu Kim Ca đi?
"Đem hai người bọn họ đưa đến trên thuyền khác đi." Tưởng Chấn lười ứng phó hai người này, nói thẳng.

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều ngây ngẩn cả người.

"Tưởng huynh đệ, ngươi cũng quá không thương hương tiếc ngọc." Thương nhân béo La Thiên Tứ da thịt đều bị đói đến phải lổng từ phía sau Tưởng Chấn đi tới, cười hì hì nói với Tưởng Chấn: "Ngươi nếu không muốn bọn họ, không bằng liền tặng cho ta đi."

"Bọn họ nếu như nguyện ý theo ngươi, đương nhiên không thành vấn đề, bất quá, phí cơm của bọn họ ngươi tới trả." Tưởng Chấn nói, hắn đã nghe nói, hai người này đều không chịu làm việc...

"Được, chuyện này không thành vấn đề." La Thiên Tứ lập tức nói: "Bất quá phải đợi đến kinh thành, ta mới có thể trả thù lao."

Tưởng Chấn đồng ý, La Thiên Tứ này vừa nhìn liền biết quen sống trong nhung lụa không thiếu tiền, mà hắn có thể ở trong ổ hải tặc sống sót, càng chứng minh hắn rất có bản lĩnh. Phải biết, đám hải tặc sau khi đoạt thuyền, chắc chắn sẽ trước hết đem người có tiền trên thuyền gϊếŧ chết nhưng người này lại còn sống.
La Thiên Tứ được Tưởng Chấn đồng ý, lập tức nhìn về phía Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi, mà hai người này không chút do dự mà đồng ý.

Tuy rằng La Thiên Tứ bàn luận ngoại hình không sánh được với Tưởng Chấn, nhưng Tưởng Chấn mắt thấy đã không thể trông cậy vào, bọn họ chỉ có thể lùi lại mà cầu người khác.

La Thiên Tứ biết được của tiểu tâm tư bọn họ, nhưng cũng không thèm để ý, dù sao hắn chỉ muốn dọc theo đường đi có hai người sai khiến, chờ đến kinh thành, tùy tiện cho chút tiền đuổi đi thì được rồi.

"Tưởng huynh đệ, ta đây đem người thu, phu nhân ngươi nhất định sẽ rất cao hứng." La Thiên Tứ lại nói, hắn nghe nói phu nhân Tưởng Chấn đã tới, nhưng chưa từng thấy người.

"Ân, hắn sẽ thật cao hứng." Tưởng Chấn nhìn về phía Triệu Kim Ca cách đó không xa, sau đó liền thấy Triệu Kim Ca vội vã thu liễm nụ cười trên mặt.
La Thiên Tứ lúc này mới chú ý tới Triệu Kim Ca, cũng lúc này, mới chú ý tới vết tích trên mi tâm Triệu Kim Ca.

Nhìn lầm a! Cư nhiên là song nhi! Thời điểm La Thiên Tứ mang theo hai mỹ nhân đi, có chút ngất ngất ngây ngây.

Tưởng Chấn này yêu thích cũng thật khác với tất cả mọi người...

Triệu Kim Ca lúc này, trái lại cao hứng không thôi, cả người đều tràn đầy ý mừng.

Tưởng Chấn chỉ cần một mình y, thật quá tốt rồi!

Cũng không biết có phải hay không bởi vì tâm tình tốt, trong mấy ngày kế tiếp, Triệu Kim Ca hoàn toàn không nôn khan, chỉ không ngửi được dầu mỡ, không chịu nổi thịt.

Bất quá, bởi vì đầu bếp nữ căn bản không làm những mốn đó cho y nên y cơ bản không có cơ hội nhìn thấy những thứ đồ đó, cũng không có cơ hội nôn khan.

Đồng thời y cũng phát hiện, chỉ cần không ăn đồ dầu mỡ, không ăn thịt, ăn cái khác y đều không ngại, còn rất thích ăn cá tôm.
Mỗi ngày thay phiên ăn cá ăn tôm, còn đều là khẩu vị chua ngọt mình thích, Triệu Kim Ca khí sắc trở nên vô cùng tốt, mà vào lúc này, đội thuyền ở một cái phủ thành khá lớn dừng lại.

Trước, vì chuyện hải tặc, đội thuyền đã chừng mười ngày không có dừng thuyền bổ sung vật tư, lần này, Trịnh Dật liền quyết định ở đây dừng lâu hơn, bổ sung một chút vật tư, cũng để cho mọi người nghỉ ngơi thật tốt.

Từ khi lên đường, Triệu Kim Ca chưa từng dạo chơi, hiện tại rảnh rỗi, Tưởng Chấn liền dẫn y lên bờ đi dạo.

Chương 87: Cư nhiên mang thai

Bất kể là Tưởng Chấn hay Triệu Kim Ca, thời điểm từ bên trên thuyền đi xuống đứng ở trên đất, đều có loại cảm giác lơ mơ, chỉ cảm thấy mặt đất rất không bằng phẳng, thật giống như đang lắc lư.

Đây là di chứng nán lại lâu ở trên thuyền.
Nơi này bến thuyền rất lớn, nhưng cũng không lớn hơn bến thuyền ở huyện Hà Thành bao nhiêu, ngược lại phòng ốc nơi này cơ hồ tất cả đều lớn hơn phòng ở huyện Hà Thành, nhìn cũng rất khác nhau.

Bất quá hai bên khác nhau lớn nhất, phỏng chừng vẫn là ngôn ngữ.

Mười dặm bất đồng âm trăm dặm bất đồng chữ, tiếng địa phương Giang Nam cùng tiếng địa phương phương Bắc khác nhau lớn vô cùng, ít nhất thời điểm khuân vác tới tiếp lời, Triệu Kim Ca liền một câu đều nghe không hiểu.

Mà Tưởng Chấn nghe hiểu, người nơi này nói có chút tương tự với tiếng phổ thông ở hiện đại, chỉ cần nhân gia nói chậm chút, hắn vẫn có thể nghe hiểu.

Nhìn Tưởng Chấn cùng người kia giao lưu, Triệu Kim Ca không khỏi lại có chút xoắn xuýt... y gần nhất thật vất vả đem khẩu quyết phép nhân gì gì đó thuộc rành, tính đồ càng lúc càng nhanh, cũng nhận thức một chút chữ, nhưng bây giờ... y tựa hồ lại muốn học nói chuyện...
Y thật sự là khắp nơi không sánh được Tưởng Chấn...

Triệu Kim Ca tâm tình có chút thấp, nhưng sau khi Tưởng Chấn nắm chặt tay y, y liền phấn chấn lên, nắm chặt cái tay kia lại.

Tưởng Chấn thời điểm nắm tay Triệu Kim Ca cũng đã chuẩn bị sẽ bị Triệu Kim Ca rút lại, không nghĩ tới Triệu Kim Ca cư nhiên không có làm như vậy...

Nếu Triệu Kim Ca không có từ chối của mình, Tưởng Chấn cũng quang minh chánh đại nắm tay Triệu Kim Ca.

Người thời đại này, đều phi thường khắc chế, ít nhất sẽ không ai ở trên đường cái tay trong tay, thế cho nên hai người bọn họ đưa tới rất nhiều người chú ý.

Triệu Kim Ca hậu tri hậu giác phát hiện điều này, lúc này mới vội vội vã vã mà buông tay Tưởng Chấn ra, đồng thời cảm thấy mình có hơi bị váng đầu —— y gần nhất cũng không biết là chuyện gì xảy ra, luôn muốn kề cận Tưởng Chấn.
"Kim Ca, nói cho ngươi chuyện." sau khi Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca đi dạo một vòng, đột nhiên nói.

Triệu Kim Ca không hiểu nhìn sang.

"Chờ chút ta muốn mua đồ ngươi một chút cũng không thể ngăn, như vậy sẽ khiến ta thật mất mặt, biết không?" Tưởng Chấn cười nhìn về phía Triệu Kim Ca.

Nương y cũng đã nói, đi bên ngoài phải cho nam nhân mặt mũi, bớt nói... Triệu Kim Ca ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Ngươi có muốn ăn gì không?" Tưởng Chấn lại hỏi.

Triệu Kim Ca ngửi được mùi bánh bao thịt, theo bản năng mà tránh khỏi cửa tiệm bánh bao bên cạnh, sau đó mím môi một cái nói: "Ta muốn ăn ngọt." Y mấy ngày nay đặc biệt muốn ăn các loại đồ ngọt, bánh lúa mạch đường đỏ, bánh lúa mạch thật ngọt, bánh bột đậu... Tất cả đều muốn vô cùng.

Mà trên thuyền rất nhiều thứ đều không có, một chút đường còn lấy hết nấu ăn cho y, y rất muốn ăn nhưng cũng quá dằn vặt người... cho nên y cũng nhịn không nói với Tưởng Chấn.
Nghe Triệu Kim Ca nói muốn ăn đồ ngọt, Tưởng Chấn ngay lập tức liền mang y đến một tiệm bánh ngọt.

Này bánh ngọt điểm có gạo nếp làm một nắm, nhìn như cho vay nặng lãi, cũng có hạch đào bánh ngọt bánh đậu xanh cái gì, cũng không tinh xảo, mà nghe rất hương vị ngọt ngào.

Những thứ đồ này Tưởng Chấn Khi ở hiện đại ít nhiều gì đều hưởng qua, hắn lại không thích ăn ngọt, thấy được cũng không phản ứng, mà Triệu Kim Ca, những thứ đồ này bình thường lại cũng chưa từng ăn, nhìn chúng nó thèm ăn không thôi.

Tưởng Chấn nhìn thấy Triệu Kim Ca ở đó nuốt nước miếng, đột nhiên có chút đau lòng.

Trước hắn không có tiền, đều không để Triệu Kim Ca ăn qua vật gì tốt, cũng không biết Triệu Kim Ca nguyên lai thích ăn ngọt...

Thời điểm Tưởng Chấn không có tiền dùng tiền rất tiết kiệm, có tiền trái lại rất hào phóng, lập tức liền biểu thị nơi này hết thảy bánh ngọt, mỗi loại đều muốn một cân —— tiệm điểm tâm này tổng cộng có chín loại bánh ngọt, một cân cũng chỉ chín cân mà thôi.
Nói đến, nếu không phải lúc này không tủ lạnh để đồ sẽ hỏng, hắn thậm chí không ngại mua nhiều hơn nữa.

Triệu Kim Ca cảm thấy mua nhiều qua có chút muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới việc Tưởng Chấn nói qua phải cho Tưởng Chấn mặt mũi, đến cùng không mở miệng.

Bất quá, Tưởng Chấn nói như vậy kỳ thực chính là muốn mua đồ cho y đi?

Đem tất cả bánh ngọt xách ở trên tay, Triệu Kim Ca cao hứng liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái.

Cắn răng, y lại thừa dịp người khác không chú ý, lấy đầu ngón tay ngoắc ngoắc đầu ngón tay Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn nhất thời cảm thấy bánh ngọt này mua rất đáng giá.

Tưởng Chấn mấy ngày nay cùng Triệu Kim Ca ăn cơm nên đều không có ăn thịt, kỳ thực thật muốn mua nhiều chút thịt trở lại, nhưng nghĩ tới Triệu Kim Ca ăn không được, đến cùng vẫn nhịn.
Mà Triệu Kim Ca kéo lại Tưởng Chấn: "Chúng ta đi mua mấy con gà. Chỉ gà thôi, ta nghe mùi vị cũng không có chuyện gì."

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca lúc trở về, mang theo rất nhiều đồ ăn, còn mang vài con gà sống.

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều không muốn đi ra ngoài, nằm úp sấp ở đầu thuyền nhìn thấy Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca trở về, liền nhìn thấy Triệu Kim Ca trong tay mang theo bánh ngọt, cũng không khỏi có chút đố kị.

"Nếu như cha nương ta không bán ta, nói không chừng ta cũng có thể gả cho nam nhân như thế." Liễu Thiên Thiên không nhịn được nói.

"Ai nói không phải đâu." Triệu Linh Hi cũng thở dài, nhà y là làm ăn, cũng coi như có ít tiền, y trước đây còn cùng tiểu ca ca cửa tiệm đối diện xem mắt... Nhưng cha nương y một lòng muốn đem y gả cho người đọc sách, cuối cùng thậm chí không tiếc làm cho y làm vợ kế cho một cử nhân chừng bốn mươi tuổi.
Nếu như y gả cho người mình thích kia, căn bản cũng không cần xa xứ gặp phải tai họa bất ngờ, y và người kia từ nhỏ tình cảm, người kia hẳn cũng sẽ đối với y rất tốt.

Triệu Linh Hi không khỏi có chút phiền muộn.

Đố kị Triệu Kim Ca, đương nhiên không chỉ hai người bọn họ, trước đó nữ nhân, song nhi thân phận cao, tính tình mãnh liệt hoặc bị hải tặc gϊếŧ hoặc sẽ tự sát, những người khác... Bọn họ không cảm thấy mình tốt hơn Triệu Kim Ca bao nhiêu, tự nhiên cũng không dám thật đến tranh đoạt.

Triệu Kim Ca vẫn luôn yêu thích đem thứ tốt lưu lại cuối cùng mới ăn, hoặc để đó từ từ ăn, mà lần này, y chẳng biết vì sao có chút không quản được miệng mình.

Sau khi mua bánh ngọt, trên đường y liền ăn hơn một cân, sau khi về trên thuyền, y càng thêm không nhịn được ăn một khối lại ăn một khối, không bao lâu, bánh ngọt cư nhiên ít đi một phần ba.
Đây là... Có tiền, liền không nhịn được muốn tốn tiền bậy bạ?

Triệu Kim Ca cảm thấy mình ăn thực sự có chút nhiều, rất không tiện, Tưởng Chấn trái lại không cảm thấy gì.

Triệu Kim Ca trước đây chưa từng ăn ngon, hiện tại cuối cùng cũng coi như có thể ăn ngon hơn, ăn nhiều chút cũng bình thường, chính là thức ăn ngọt như bánh ngọt, ăn nhiều đến cùng cũng không tốt.

"Kim Ca, lâu lâu một lần còn được nhưng ngươi cũng đừng ăn mỗi ngày, bằng không mập lên thì làm sao bây giờ?" Tưởng Chấn sờ sờ bụng Triệu Kim Ca. Mập chút thì thôi nhưng ăn ngọt nhiều còn dễ bị bệnh tiểu đường...

Ở hiện đại bị bệnh tiểu đường tốt xấu có thể uống thuốc, nhưng ở cổ đại thì không ổn.

Triệu Kim Ca nghe thấy Tưởng Chấn nói, trong lòng cũng quýnh lên.

Đúng vậy, y làm sao liền quên mất chuyện mình sẽ mập đây? Nếu như y mập, Tưởng Chấn nói không chừng liền không thích y nữa!
Triệu Kim Ca biết đến Tưởng Chấn hẳn là rất yêu thích trên người mình bắp thịt, muốn không phải cũng sẽ không tổng đến mò của mình, mà như vậy ưu thế hắn đương nhiên phải giữ vững trụ, bằng không...

Tưởng Chấn nếu như không còn hứng thú với y thì làm sao bây giờ?

"Ngày mai ta và các ngươi cùng đi huấn luyện." Triệu Kim Ca nói.

Tưởng Chấn gật gật đầu, nếu như Triệu Kim Ca kiên trì rèn luyện mà nói, như vậy thì tính ăn nhiều hơn cũng sẽ không sao.

Hai người nói như vậy, Tiểu Nhược liền đem thức bưng tới ăn cho bọn họ, bên trong chỉ có một con gà.

Lúc này gà cũng không đầy mỡ, Tưởng Chấn ăn gà mặc dù có ảnh hưởng tới Triệu Kim Ca nhưng ảnh hưởng cũng không lớn, thậm chí, Triệu Kim Ca còn có thể ăn một chút ức gà.

Bất quá y gần nhất khẩu vị nặng, chỉ ăn ức gà cảm thấy không ngon, cứ phải ức gà chấm vào trong nước cảu cá chua ngọt, mới có thể ăn ngon được.
Bất tri bất giác, Triệu Kim Ca liền ăn nhiều...

Y ngày mai nhất định phải dậy sớm một chút rèn luyện!

Không, tối hôm nay y liền phải luyện một chút, hít đất gì đó, không phải có thể luyện cho bụng nhỏ sao?

Buổi tối trước khi ngủ, Triệu Kim Ca nói bản thân muốn làm hít đất.

Tưởng Chấn rất tán thành: "Được, ta ngồi ở trên chân ngươi giúp ngươi đè lại, ngươi tới làm, chúng ta năm mươi năm mươi mà làm, trước tiên làm hai trăm cái."

Triệu Kim Ca trước đó một lần làm một trăm cái rất dễ dàng, bất quá gần nhất thân thể y không quá thoải mái lại có đoạn thời gian không rèn luyện, tốt nhất không cần lập tức làm quá kịch liệt.

Nói, Tưởng Chấn tiện tay sờ soạng cái đùi tinh tráng của Triệu Kim Ca một cái, lại sờ bộ vị giữa hai chân Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca: "..."

Triệu Kim Ca đã thành thói quen bị Tưởng Chấn thỉnh thoảng mà quấy rầy mình một phen, rất nhanh liền phục hồi tinh thần, sau đó bắt đầu nhanh chống hít đất.
Triệu Kim Ca làm cực kỳ nhanh, ván giường phát ra từng trận tiếng vang, Vương Hải Sinh cùng huynh đệ Hạ gia trụ ở sát vách bọn họ đều có chút nằm không yên.

Động tĩnh này... Lão đại thật kịch liệt a!

"Ta có chút nhớ lão bà của ta... Các ngươi nói lần sau ta có nên mang hắn tới hay không?" Vương Hải Sinh không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

Hà Xuân Sinh không nói lời nào, Vương Hải Sinh tốt xấu có lão bà còn hắn ngay cả lão bà đều không có!

"Những nữ nhân và song nhi sắp trở về đó lớn lên thật đẹp a, chính là lão đại không cho chạm..." Hà Hạ Sinh nói, hắn từ lúc nhìn thấy Liễu Thiên Thiên, liền bị mê hoặc, nhưng đáng tiếc Tưởng Chấn không cho bọn họ chạm vào.

Hắn cuối cùng lại trơ mắt mà nhìn Liễu Thiên Thiên theo tên béo...

Kỳ thực, bị mê hoặc đâu chỉ Hà Hạ Sinh, chính là Hà Xuân Sinh và Vương Hải Sinh cũng không nhịn được động lòng.
"Ta nếu như đi tìm nữ nhân song nhi khác, lão bà ta khẳng định không cao hứng, các ngươi chớ nhìn hắn cả ngày im lìm không lên tiếng, ta cùng người khác nói nhiều mấy câu, hắn đều sẽ không cao hứng." Vương Hải Sinh nói: "Hắn trước đây lớn lên cũng rất đẹp, lần này có tiền, ta mua cho hắn chút son, hắn hảo hảo sửa soạn một chút, khẳng định liền trở nên đẹp."

Nghe thấy Vương Hải Sinh nói như vậy, Hà Xuân Sinh liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhớ những nữ nhân song nhi kia nữa.

Hắn vẫn là trở về cưới người mình thích tốt hơn.

Ba người bọn họ đang nói chuyện, ngay lúc đó động tĩnh quy luật ở sát vách truyền đến đột nhiên im bặt.

"Nhanh như vậy?" Vương Hải Sinh không nhịn được nói, thời gian có chút ngắn...

Hà Xuân Sinh trừng Vương Hải Sinh một cái, người này lại dám xoi mói lão đại bọn họ, đây là không muốn sống nữa?
Bất quá, hình như có chút nhanh nha...

Chính hắn dùng tay cũng lâu hơn một chút đó...

Đám người Hà Xuân Sinh chính đang suy nghĩ năng lực của Tưởng Chấn ở phương diện nào đó, Tưởng Chấn lúc này lại lo lắng nhìn Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca đang hít đất, đột nhiên liền cuộn người lại, nói là bụng vô cùng đau.

"Kim Ca, ngươi không sao chứ?" Tưởng Chấn lo lắng hỏi.

Triệu Kim Ca trong lúc nhất thời nói không ra lời, thấy bộ dáng y như vậy, Tưởng Chấn lập tức bật dậy sau đó liền đi gõ vang cửa phòng đám người Vương Hải Sinh.

"Vương Hải Sinh, mau dậy!"

"Lão đại?" Vương Hải Sinh bò dậy, không hiểu nhìn Tưởng Chấn, đây là thế nào?

"Kim Ca đột nhiên đau bụng, ngươi và Hà Xuân Sinh ở bên này nhìn hắn chút, ta đến chủ thuyền tìm đại phu." Tưởng Chấn nói.

Nguyên lai là đau bụng mới đột nhiên ngừng sao? Bây giờ là mùa hè, không cần mặc quần áo gì nhiều, Vương Hải Sinh cùng Hà Xuân Sinh rất nhanh liền bò dậy, sau đó đến khoang cư trú của Tưởng Chấn.
Triệu Kim Ca nằm ở trên thuyền, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt có chút hồng, ngượng ngùng ôm bụng... Bọn họ đồng thời dời tầm mắt.

"Ta không sao, vừa nãy phỏng chừng chính là có chút chuột rút." Triệu Kim Ca lúc này cũng đã bớt rồi. Bụng y vừa nãy đột nhiên quặn đau, nhưng bây giờ đã hết, một chút chuyện cũng không có.

"Hay là đi tìm đại phu tới xem một chút tốt hơn." Tưởng Chấn nói, chuột rút hẳn sẽ không ở trên bụng đi?

"Ta thật không có chuyện gì." Triệu Kim Ca ngồi dậy, y chỉ đột nhiên đau một chút, căn bản cũng không cần phải vào đêm khuya mà còn đi tìm đại phu.

Trước đây ở nông thôn làm việc, có chút nhứt đầu nóng sốt gì đó, lúc nào mời qua đại phu?

Triệu Kim Ca kiên trì, y lúc này cũng đã ngồi dậy, nhìn xác thực không có chuyện gì, Tưởng Chấn cũng không có ép y đi xem đại phu, chỉ nghĩ là y ăn nhiều lại vận động mạnh, cuối cùng dạ dày không chịu được, hoặc là tác động mạnh đến ruột thừa mới đau như vậy.
Bất quá, mặc dù không có bức Triệu Kim Ca đi xem đại phu, Tưởng Chấn lại cũng không dám để Triệu Kim Ca làm vận động nữa, rất sớm mà liền mang y đi ngủ.

Kết quả vừa mới ổn, liền xảy ra vấn đề rồi.

Hôm sau vừa rạng sáng, Triệu Kim Ca mới vừa rời giường, cư nhiên liền nôn ra.

Trước đó mỗi lần y nôn cũng chỉ nôn khan, nôn mấy lần liền thôi, lần này lại nôn thật sự, không chỉ nôn hết đồ vật ăn đêm qua cuối cùng ngay cả mật đắng đều nôn luôn.

Y hiển nhiên phi thường khó chịu, nước mắt giàn giụa, thoạt nhìn chật vật cực kỳ.

Tưởng Chấn bị hoảng sợ, quay người liền chạy ra ngoài đi, tìm đại phu đi.

Hồ đại phu mấy ngày nay, xoắn xuýt đến ngay cả râu mép của mình cũng sắp nhổ xuống.

Ông làm nghề y mấy chục năm, tự nhận y thuật không sai, không nghĩ tới trước đó mấy ngày lại bị một thô hán ở nông thôn vượt mặt.
Những người bị thương trong lúc chiến đấu với hải tặc, lúc đó liền không chết, sau đó bởi vì phát sốt mới lục tục chết một ít, mà trong đó... người ông trị liệu cư nhiên chết nhiều hơn so với Tưởng Chấn trị liệu!

Hồ đại phu đã tận tâm chăm sóc những người bị thương kia, lại đến một kết quả như thế, dù sao cũng hơi không tiếp thụ được.

Tại sao lại như vậy? Người bị ông phán sẽ chết, Tưởng Chấn cư nhiên cứu sống mười người... Mười người kia hiện tại thân thể cường tráng, còn rõ ràng sẽ không chết nữa.

Tưởng Chấn cái thô hán này, lẽ nào thật sự còn lợi hại hơn ông?

Hồ đại phu nghĩ đến mình mấy ngày nay bị nghi ngờ cùng Tưởng Chấn được truy phủng, liền tức giận không thôi, lại có chút mất mát cùng lúng túng.

Ông cũng không phải người nhân tâm nhân đức phổ độ tế thế, bình thường cũng có chút tiểu tâm tư, nhưng sau khi thu tiền vẫn sẽ luôn tận tâm tận lực mà đi cứu người, kết quả ngược lại hảo, cuối cùng lại so không bằng tên Tưởng Chấn kia!
Tên Tưởng Chấn đó căn bản không hiểu y thuật, bất quá dùng cái thủ đoạn nhỏ, làm sao lại đột nhiên được người tôn kính cơ chứ?

Hồ đại phu lái kéo râu mép của mình một phen, sau đó không thể không thừa nhận, biện pháp Tưởng Chấn thật rất hữu dùng.

Trịnh đại thiếu bảo ông phối hợp Tưởng Chấn nghiên cứu biện pháp này một chút, sau khi thành công sẽ cho tiền thưởng, cố tình... ông không chịu được mất mặt đi tìm Tưởng Chấn.

Sáng dậy, Hồ đại phu trước hết thở dài một hơi, kết quả cơn giận này của ông mới vừa than thở xong, cửa phòng liền bị gõ vang, còn từ ngoài cửa truyền đến âm thanh Tưởng Chấn: "Hồ đại phu! Hồ đại phu!"

Hồ đại phu giật mình đứng lên, tiến lên một bước mở cửa phòng, sau đó che giấu đi nội tâm kích động của mình hỏi: "Có việc?" Tưởng Chấn tìm ông, có chuyện gì?
Không quản, nói chung ông đây đã có thể cùng Tưởng Chấn có tiếp xúc!

"Hồ đại phu, vợ ta nôn đến thật lợi hại, ngươi đến xem cho hắn đi." Tưởng Chấn kéo Hồ đại phu, xoay người rời đi.

Triệu Kim Ca nôn chốc lát, liền thấy Tưởng Chấn rời đi, nhất thời có chút ngơ ngác.

Bởi vì mùi khó ngửi, cho nên Tưởng Chấn chạy?

Tuy rằng cảm thấy việc này có thể thông cảm được, nhưng Triệu Kim Ca vẫn còn có chút thương tâm, sau đó cũng không biết là chuyện gì xảy ra, y lại càng nôn càng lợi hại.

Sau khi nôn xong, Triệu Kim Ca cả người có cảm giác mệt lả, trước đó y còn muốn đi rèn luyện, hiện tại lại hơi động đều không động đậy được nữa.

Bộ dáng này của mình, cũng quá vô dụng... Triệu Kim Ca lấy khăn chà xát mặt, muốn đem thứ nhơ bẩn trong thùng mình nôn ra đổ đi, kết quả liếc mắt nhìn một cái lại không nhịn được liền nôn khan một trận.
Đúng lúc này, Tưởng Chấn rốt cục mang theo Hồ đại phu tới.

Hồ đại phu lúc này một đôi chân không ngừng được mà có chút run —— Tưởng Chấn cái tên này chê ông đi chậm rãi, cư nhiên vác ông, sau đó theo tấm gỗ nhỏ từ chủ thuyền chạy tới trên thuyền nhỏ này!

Tuy rằng những thuyền viên cả ngày ở trên tấm gỗ nhỏ nhắn liên kết giữa hai chiếc thuyền đi tới đi lui cũng đã quen rồi, nhưng Hồ đại phu bình thường đều không lớn dám đi, lại bị người vác đi, thì càng làm cho ông sợ hãi.

Tưởng Chấn đáng chết này!

Hồ đại phu sau khi bị thả xuống, một hồi lâu đều chưa hoàn hồn lại, Tưởng Chấn cũng đã lần thứ hai thúc dục: "Hồ đại phu, ngươi nhanh xem cho Triệu Kim Ca."

"Được rồi được rồi, không phải là nôn thôi sao? Có thể có chuyện gì? Nhất định là ăn hỏng bụng." Hồ đại phu nói, thuyền viên ở trên thuyền thường xuyên uống nước lã, ăn cũng qua loa, bị nôn hết sức bình thường.
"Không phải, Kim Ca đã nôn một đoạn thời gian, ngày hôm nay thì ngay cả mật đều nôn ra rồi!" Tưởng Chấn rất lo lắng, ăn hỏng bụng không đến mức vậy... vấn đề tâm lý, theo lý cũng sẽ không nôn lợi hại như vậy a!

Nghiêm trọng như thế? Hồ đại phu cũng có chút lo lắng, duỗi tay nắm lấy cổ tay Triệu Kim Ca.

"Hắn gần nhất ngoại trừ nôn, còn có bệnh trạng gì?" Hồ đại phu biểu tình đột nhiên trở nên hơi kỳ quái.

"Hắn gần nhất không thể ăn dầu mỡ... Đúng rồi, hắn ngày hôm qua một hơi ăn xong mấy cân bánh ngọt, chắc không phải bởi vì nguyên nhân này chứ?" Tưởng Chấn lại hỏi.

Hồ đại phu biểu tình càng cổ quái.

"Làm sao vậy?" Tưởng Chấn lo lắng, Triệu Kim Ca cũng biến thành đặc biệt căng thẳng —— y sẽ không bị phải bệnh gì đi?

"Có thai chừng hai tháng, sẽ nôn cũng là phản ứng bình thường." Hồ đại phu nói, liền bỏ thêm một câu: "Yên tâm, hắn tráng tựa như con trâu, không hề có một chút vấn đề gì."
Dựng phu khỏe mạnh như thế, rất hiếm thấy.

Chương 88: Đến kinh thành

Mang thai? !

Triệu Kim Ca vừa mừng vừa sợ, y nguyên lai không phải sinh bệnh, mà mang thai?

Vì mười hai mười ba tuổi liền theo Triệu Phú Quý đi làm làm việc , Triệu Kim Ca vẫn luôn không tiếp xúc nữ nhân song nhi trong thôn nhiều lắm, Triệu Lưu thị cũng không nói cho y những việc này, cho nên y trước khi kết hôn căn bản không biết người khác mang thai sẽ có bộ dạng gì.

Sau khi y kết hôn, Triệu Lưu thị ngược lại cũng nói qua chuyện mang thai, nhưng cũng không nói tường tận, càng không nói bệnh trạng mang thai, chỉ nói chờ y có con sẽ hầm gà cho y ăn, y cũng hoàn toàn không nghĩ tới vụ này... Đương nhiên, nguyên nhân càng quan trọng hơn là y vẫn cảm thấy mình sợ sẽ không dễ có con như vậy.

Không phải đều nói y không dễ sinh sao?
Kết quả, hiện tại y mang thai? Còn đã hai tháng?

Thật giống mang thai là sẽ nôn... Cho nên y căn bản liền không phải là bị cảnh tượng huyết tinh hù đến mới nôn đi?

Triệu Kim Ca trong lúc nhất thời thanh tĩnh lại, đồng thời cao hứng không thôi.

Tưởng Chấn lúc này lại có chút ngơ ngác.

Chuyện này... Làm sao liền mang thai?

Tuy rằng đã sớm biết song nhi sẽ mang thai có thể sinh con, còn từng dùng chuyện sinh con đùa giỡn Triệu Kim Ca, nhưng ước chừng do Triệu Kim Ca thực sự không khác biệt gì với nam nhân nên Tưởng Chấn trước giờ chưa bao giờ nghĩ sâu tới việc Triệu Kim Ca sẽ mang thai.

Sau khi cùng Triệu Kim Ca rời huyện Hà Thành, hắn càng triệt để quên mất chuyện này.

Trước đó Triệu Kim Ca nhìn thấy dầu mỡ ngửi thấy vị thịt liền muốn nôn, hắn vẫn cho rằng bởi vì tâm lý, kết quả... Kỳ thật do mang thai?
Triệu Kim Ca trong bụng có con, đứa nhỏ này sau khi ra đời sẽ gọi mình ba ba...

Hắn sắp có con...

Triệu Kim Ca mang thai hắn phải làm gì?

Con phải quản thế nào?

Triệu Kim Ca nhìn hoàn toàn như nam nhân, con phải làm sao sinh ra?

Mang thai liền phải ăn gì uống gì chú ý gì?

Triệu Kim Ca không có sữa đứa nhỏ này sau khi sinh ra liền phải ăn cái gì? (Bao: anh thật lo xa...)

...

Tưởng Chấn trong lòng trong nháy mắt chợt lóe vô số ý nghĩ, cả người đều ngốc trệ.

Hắn hiểu không ít tri thức, nhưng đối với việc mang thai này, thì thật một chữ cũng không biết, cũng chỉ thỉnh thoảng nghe chiến hữu nhắc tới vài câu mà thôi.

Tỷ như mang thai liền phải ăn tốt chút bồi bổ, lại tỷ như mang thai không thể ăn quá tốt miễn cho con quá lớn.

Cho nên... Hắn rốt cuộc nên bồi bổ cho Triệu Kim Ca hay không?

Tưởng Chấn đứng ở nơi đó, cả người sững sờ.
Hồ đại phu nguyên bản đối với Tưởng Chấn, phải nói tràn ngập oán hận, nhưng lúc này, ông lại đột nhiên không khỏi cao hứng, đắc ý.

Những người cảm thấy được Tưởng Chấn y thuật tốt hơn ông đều tới xem một chút a! Tới xem một chút cái bộ dáng này của tên này!

Hắn căn bản không hiểu y thuật, vợ của mình mang thai cũng không biết!

Hồ đại phu phát hiện mình đến cùng vẫn lợi hại hơn so với Tưởng Chấn, tâm tình nhất thời trở nên cực kỳ khoan khoái, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng.

"Ngươi ngươi... tức phụ ngươi mang thai đều hai tháng, trước đó hắn là mang theo con đánh thổ phỉ?" Hồ đại phu nhìn Tưởng Chấn cả kinh nói.

Tưởng Chấn vẫn không có phản ứng, ngơ ngác như trước.

Triệu Kim Ca ngược lại đã phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn về phía Hồ đại phu: "Ta mang thai đã hơn hai tháng? Nhưng ta trước khi lên thuyền đã tìm người xem qua không có mang thai, sau khi lên thuyền, ngươi cũng xem qua cho ta, cũng không nói ta mang thai."
Đội thuyền này từ rời đi huyện Hà Thành cho tới bây giờ, cũng chỉ qua một tháng mà thôi, y mang thai đã hai tháng, làm sao trước đó không ai nói cho y biết?

"Tháng ít, bắt mạch nơi nào ra được?" Hồ đại phu ngay lập tức liền nói, sở trường của ông cũng không phải bên sinh đẻ, mới có một tháng trước có thể chỉ dựa vào bắt mạch xem ra... Kỳ thực cho dù sở trường bên mang thai, mới có một tháng cũng chưa chắc có thể nhìn ra.

"Phải nói song nhi người ta, sau khi mang thai màu sắc của dựng chí ở mi tâm sẽ sậm lại, còn có thể thể nhìn ra được chút gì, ngươi đây không phải đem dựng chí mình xẻo mất sao?" Hồ đại phu lại nói, vểnh râu mép hừ hừ hai tiếng.

Triệu Kim Ca thấy thế, nhất thời lúng túng.

Y theo bản năng mà nhìn về phía Tưởng Chấn, hi vọng Tưởng Chấn có thể giúp hỏi một chút về việc mang thai, lúc này mới phát hiện Tưởng Chấn bộ dáng mờ mịt, rõ ràng vẫn chưa có hồi thần.
Hồ đại phu cũng phát hiện điểm này, nhất thời có chút bực mình —— người này làm sao liền ngây dại? Cũng không biết theo mình hỏi nhiều vài câu? Ông cũng dễ hỏi tới việc khâu may vết thương a...

Tưởng Chấn không phản ứng, Triệu Kim Ca chỉ có thể tự mình hỏi: "Ta mang thai, hiện tại phải chú ý cái gì?"

"Thân thể ngươi tốt, ngay cả đánh hải tặc đều được, làm cái gì không được?" Hồ đại phu nói, nhìn thấy Triệu Kim Ca lúng túng, mới nói: "Động tác kịch liệt không thể làm, còn ăn đồ ăn, chỉ cần không phải tai hại, muốn ăn cái gì cũng được."

Nghe thấy Hồ đại phu nói "động tác địch liệt" không thể làm, Triệu Kim Ca lập tức liền nghĩ tới đêm qua hít đất, kém chút bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lại có chút vui mừng, may mà y chưa cùng đi huấn luyện, bằng không...
Con nếu như không còn, y sẽ hối hận chết!

Vương Hải Sinh và Hà Xuân Sinh vẫn luôn ở bên cạnh nghe, nghe thấy lời này của Hồ đại phu, cũng không hẹn mà cùng nhớ lại động tĩnh đêm qua.

Ngày hôm qua Triệu Kim Ca đột nhiên đau bụng, tuyệt đối do lão đại nhà họ làm quá kịch liệt.

Lão đại nhà họ cũng thật đúng là, cư nhiên để song nhi mang thai đánh hải tặc còn dằn vặt nhân gia như vậy...

Đương nhiên, này chủ yếu vẫn là bởi vì không biết... Vương Hải Sinh đồng tình liếc mắt nhìn Tưởng Chấn đang dại ra.

Hồ đại phu một lòng muốn cùng Tưởng Chấn trò chuyện, mà Tưởng Chấn vẫn luôn ngơ ngác mà đứng, cũng không nói lời nào.

Ông ngồi rất lâu, rốt cục ngồi không nổi nữa, Vương Hải Sinh cùng Hà Xuân Sinh cũng đều cảm thấy không khí này rất kỳ quái...

"Hồ đại phu, ta trước tiên đưa ngươi trở về, chờ sau đó lão đại của chúng ta nhất định sẽ đặc biệt đi cảm tạ ngươi." Hà Xuân Sinh nói.
Hồ đại phu kéo kéo râu mép của mình, vung tay lên, thời điểm muốn từ thuyền nhỏ nơi này đi về thuyền lớn còn đặc biệt bảo người thay đổi tấm gỗ rộng rãi hơn.

Mà chờ những người khác đều đi, Tưởng Chấn rốt cục phục hồi tinh thần lại.

Kỳ thực hắn vẫn nghe được lời của nhóm người Hồ đại phu, chính là trong đầu nghĩ quá nhiều chuyện, cho nên có chút không phản ứng kịp.

Hiện tại... Tưởng Chấn nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Triệu Kim Ca không rời mắt, sau đó cực kỳ cẩn thận ngồi ở bên giường, lại cực kỳ cẩn thận lấy tay sờ sờ: "Trong này có con?"

"Đúng vậy! Chúng ta có con!" mặt Triệu Kim Ca phảng phất có thể tỏa ánh sáng: "Nương ta vẫn luôn lo lắng ta không sinh được, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có!"

"Đó là do ta nỗ lực nhiều..." Tưởng Chấn theo bản năng mà đùa giỡn một câu, sau đó liền nhíu mày: "Kim Ca, chúng ta sau đó phải làm sao?"
Cái gì làm sao? Triệu Kim Ca có chút mờ mịt, không phải là sinh rồi nuôi sao?

"Đứa nhỏ này sau khi sinh ra, bú sữa hay ăn cái gì? Sau đó giáo dục thế nào? Chúng ta không phải nên lấy mình làm gương tốt cho nó nôi theo sao? Sau đó đi đâu học tốt hơn..." Tưởng Chấn trước đây chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề con, thời điểm nghe chiến hữu cũ xoắn xuýt vấn đề giáo dục con còn rất vui vẻ, cảm thấy mình không cần quan tâm cái này không cần mua khu phòng gần trường thực sự quá tuyệt.

Nhưng bây giờ hắn cũng có con!

Hắn đi về cổ đại!

Hiện đại tuy rằng cũng có bọn buôn người gì đó, nhưng thật lòng so với cổ đại an toàn nhiều hơn, con hắn sinh ra ở một thời đại như vậy, sau đó...

Tưởng Chấn càng nghĩ càng nhiều, Triệu Kim Ca ngược lại chưa từng nghĩ tới nhiều như vậy.

Ở nông thôn, thêm con cũng chỉ là chuyện thêm đôi đũa, mọi người duy nhất cần thiết cân nhắc, chính là con quá nhiều tương lai có thể sẽ không nuôi nổi... Nhưng bọn họ đây là đứa đầu, Tưởng Chấn lại có tiền, căn bản không cần lo lắng không nuôi nổi.
Bất quá Triệu Kim Ca tuy rằng trước kia không nghĩ nhiều, nhưng bị Tưởng Chấn nói một trận như vậy, y nhưng cũng không thể tránh khỏi nghĩ nhiều tới.

Trong lúc nhất thời, trong phòng liền trở nên trầm mặc.

Chỉ trầm mặc một hồi, Tưởng Chấn lại đột nhiên đứng lên: "Ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi!" Triệu Kim Ca còn chưa ăn sáng, này đối với thân thể không tốt.

Tưởng Chấn chạy thật nhanh ra ngoài, một lát sau, hắn liền bưng một bát nước đường trở về : "Ngươi trước tiên uống nước, đầu bếp nữ đã đang làm thức ăn, lập tức liền có... bằng không ngươi ăn trước chút bánh ngọt lót dạ?"

Triệu Kim Ca gật gật đầu, liền muốn đi lấy bánh ngọt, rồi lại bị Tưởng Chấn ngăn cản.

Tưởng Chấn thu túi bánh ngọt kia, chỉ cho Triệu Kim Ca một khối bánh hạch đào cỡ hai ngón tay: "Khi mang thai không thể ăn quá nhiều thức ăn ngọt, ngươi ăn ít chút."
Hắn từng nghe qua... Có loại bệnh gọi là bệnh tiểu đường lúc thai kỳ?

Tưởng Chấn có chút nhớ không rõ, lại nhớ rõ một điều, đó chính là mang thai ăn quá nhiều, đứa nhỏ sẽ đặc biệt lớn.

Này nếu như ở hiện đại, con lớn thì lớn đi, tóm lại có thể sinh mổ nhưng ở cổ đại...

Đứa nhỏ năm cân cùng tám cân, nghĩ cũng biết sẽ rất lớn!

Triệu Kim Ca nơi đó chặc như vậy, đứa nhỏ nhỏ chút cũng liền thôi, nếu như quá lớn...

Tưởng Chấn càng nghĩ càng nôn nóng, cuối cùng vẫn là quyết định đến chỗ Hồ đại phu hỏi một chút.

Tưởng Chấn đến chỗ Hồ đại phu, Triệu Kim Ca nhìn bánh hạch đào trên tay có chút mờ mịt, không phải mang thai sẽ có thể ăn được ăn ngon sao? Làm sao Tưởng Chấn biết đến y mang thai, trái lại không cho ăn?

Bất quá nữ nhân song nhi trong thôn bọn họ coi như mang thai có thể ăn ngon hơn, cũng bất quá ăn trứng gà ăn chút thịt, đều không ăn ngon bằng y lúc bình thường.
Triệu Kim Ca sáng sớm nôn đến lợi hại, lúc này lại đã không sao, thậm chí không biết có phải đã yên tâm chuyện đại sự rồi hay không, y cư nhiên không có chút nào muốn nôn, còn rất đói.

Ăn bánh hạch đào, liền đợi chốc lát bữa sáng liền được đưa tới, ngược lại là Tưởng Chấn như trước không thấy tăm hơi.

Triệu Kim Ca đợi chốc lát không đợi được Tưởng Chấn, không nhịn được ăn trước.

Tưởng Chấn ngày hôm qua cho người đi mua rất nhiều thứ, trên thuyền nguyên liệu nấu ăn nhiều hơn rất nhiều, bữa sáng hôm nay cũng là phi thường phong phú.

Đầu bếp nữ nin cháo, bên trong có nhiều rau xanh cùng tôm bóc vỏ, ngửi rất thơm nhìn cũng đẹp mắt, ngoài ra, nàng hoàn trộn hai dĩa rau trộn và bánh rán.

Bên trong bánh rán mỏng manh, cuốn trứng gà cùng mầm đậu và dưa chuột xào kỹ, nhìn liền phi thường dụ người, vì trứng gà chỉ dùng dầu lạc xào, hoàn toàn không có làm Triệu Kim Ca không khỏe.
Một cái bánh rán một bát cháo, lại ăn mấy đũa rau trộn... Triệu Kim Ca kém chút đem phần của Tưởng Chấn ăn luôn.

Kết quả y đều ăn xong rồi, Tưởng Chấn còn chưa có trở lại.

Tưởng Chấn lúc này còn ở chỗ Hồ đại phu, bắt lấy Hồ đại phu hỏi các loại hạng mục công việc mang thai cần phải chú ý.

Hồ đại phu ban đầu nhìn thấy khi Tưởng Chấn thật đến tìm mình, là thật cao hứng, còn cùng Tưởng Chấn nói chỉ cần Tưởng Chấn dạy ông khâu vết thương, ông liền giúp Tưởng Chấn coi chừng Triệu Kim Ca.

Sau khi Tưởng Chấn đồng ý, ông liền càng cao hứng, quyết định muốn đem phương pháp chăm sóc dựng phu dốc túi dạy dỗ cho Tưởng Chấn.

Kết quả... Tưởng Chấn hỏi quá nhiều quá tỉ mỉ rồi!

Ông am hiểu chính là trị thương, không phải phụ khoa, có vài thứ ông thật không biết!
Hồ đại phu phát hiện rất nhiều vấn đề ông căn bản liền không đáp lại được, đều muốn cầu xin tha thứ, mà Tưởng Chấn còn vẫn đang hỏi không ngừng.

"Ngươi không đi trở về nhìn tức phụ ngươi một chút?" Hồ đại phu rốt cục không thể nhịn được nữa: "Hắn mới vừa mang thai, cần phải có người trông chừng."

"Đúng... Ta phải đi nhìn hắn một chút..." Tưởng Chấn đã hỏi đến không sai biệt lắm, lúc này lập tức đứng dậy, liền đi ra ngoài, sau khi ra khoang lại chạy đi.

Trịnh Dật đang ăn điểm tâm, từ chỗ cửa sổ gian phòng mình ở nhìn ra phía ngoài vừa vặn thấy cảnh này, không khỏi có chút giật mình —— Tưởng Chấn đây là thế nào? Sao lại không thận trọng như vậy?

Hắn đang nghĩ như thế, liền nhìn thấy một màn làm cho hắn không dám tin tưởng, Tưởng Chấn hắn cư nhiên...
Triệu Kim Ca trước cảm thấy mình nôn khan là có bệnh, liền không dám ra ngoài, miễn cho ở trước mặt người khác nôn mửa, nhưng bây giờ biết mình kỳ thật là mang thai nên cũng không cần thiết.

Thậm chí mơ hồ, y còn rất muốn để cho người khác nhìn thấy mình nôn khan.

Người khác thấy được, nhất định sẽ hỏi y một tiếng, sau đó y có thể cùng người đó nói mình mang thai...

Triệu Kim Ca khẩn cấp muốn khoe khoang một chút, nhưng y ra cửa, vừa bị gió bên ngoài thổi, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, căn bản sẽ không muốn nôn.

Y đang có chút mất mát, đột nhiên có người chạy tới: "Triệu Kim Ca, không xong, Tưởng Chấn hắn rơi xuống sông rồi."

Tưởng Chấn hắn rơi xuống sông rồi.

Từ chỗ Hồ đại phu rời đi, hắn còn có chút hoảng hốt, kết quả vừa hơi mất tập trung, liền đạp lên trên tấm gỗ không cố định, cuối cùng cả người trượt đi rơi xuống sông.
Hai chiếc thuyền đều đậu ở trong sông, người trên thuyền muốn qua lại thì ở chính giữa bắc một tấm gỗ, sau đó ở trên tấm gỗ đi tới đi lui.

Hai chiếc thuyền nếu cao như nhau, tấm gỗ tùy tiện bắc một chút là được, nhưng thuyền của Trịnh gia, so với thuyền của Tưởng Chấn muốn cao một chút.

Như vậy tấm gỗ giữa hai chiếc thuyền nếu như không cố định, chú ý chút thì đi cũng không có chuyện gì, nhưng vừa không chú ý một cái, cả tấm gỗ ngược lại cũng sẽ trượt...

Tỷ như lần này, Tưởng Chấn chạy hai bước, tấm gỗ kia liền từ trên chủ thuyền trượt xuống, Tưởng Chấn cũng bị rơi xuống sông.

"Lão đại!"

"Tưởng Chấn như thế nào lại rơi xuống sông?"

"Mau lấy thang dây đến!"

...

Mọi người luống cuống tay chân đem Tưởng Chấn từ trong sông vớt lên.

Mà Tưởng Chấn rơi vào sông cư nhiên một chút sinh khí hoặc ngượng ngùng đều không có, hắn vuốt mặt một cái, thậm chí bắt đầu cười ha hả.
Đây là... Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ ?

"Tưởng Chấn, đây là thế nào?" Trịnh Dật dẫn người tới, không nhịn được hỏi.

"Kim Ca mang thai, ta có chút cao hứng." Tưởng Chấn nói, hắn rơi xuống nước một hồi, cả người mới thanh tỉnh lại, sau đó liền khắc chế không nổi mà muốn cười.

Hắn sắp làm cha!

Hắn có con!

Tuy rằng vẫn rất lo lắng, nhưng hắn hiện tại càng cao hứng hơn.

Triệu Kim Ca đang suy nghĩ chuyện muốn nôn một chút, để cho người khác biết y mang thai, Tưởng Chấn vừa xảy ra chuyện như vậy, lần này, tất cả mọi người biết đến chuyện y mang thai.

Còn biết bởi vì y mang thai, Tưởng Chấn đặc biệt cao hứng, còn nhảy sông...

Thuyết pháp này, sao lại quái như vậy?

Triệu Kim Ca đối với việc mang thai hoàn toàn không có kinh nghiệm, vốn mang thai y cũng có chút lo lắng sợ sệt, e sợ mình nơi nào không làm tốt sẽ thương tổn tới đứa nhỏ, mà một số biểu hiện quá khoa trương của Tưởng Chấn ngược lại làm cho toàn bộ lo lắng sợ sệt của y đều bay mất.
"Tách giường ngủ... Ta cũng không thấy trong thôn chúng ta có ai mang thai sẽ tách giường ngủ, cùng lắm thì không làm cái kia..."

"Tổ yến? Ăn đồ vật quý giá như vậy làm cái gì? Có trứng gà cũng đã rất tốt... Ta một bữa ăn cá ăn trứng còn chưa đủ?"

"Boong thuyền ta đi rất vững vàng... Ít nhất không giống như ngươi rơi xuống sông nha."

...

Triệu Kim Ca phần lớn thời điểm, hoàn toàn nguyện ý theo Tưởng Chấn, nhưng cũng có số sự tình sẽ phản đối... Tưởng Chấn cũng quá khoa trương.

Mấy ngày trước vừa tóm lấy y liền muốn thân thiết, bây giờ lại muốn tách giường!

Triệu Kim Ca quả thực có chút dở khóc dở cười, trong lòng rồi lại ngọt ngấy, đương nhiên, y đôi khi cũng sẽ khá phiền muộn... Tưởng Chấn cư nhiên mỗi ngày chỉ cho y ăn một khối bánh ngọt to bằng nửa lòng bàn tay.
Y gần nhất đặc biệt rất thích ăn ngọt, Tưởng Chấn càng không cho thì y càng muốn ăn.

"Kim Ca, ăn ngọt dễ mập." Tưởng Chấn khuyên, hắn cũng không phải không cho Triệu Kim Ca ăn, chỉ là Triệu Kim Ca... Quá có thể ăn.

Triệu Kim Ca không một lát liền có thể xử một cân bánh ngọt, hắn không coi chừng, tuyệt đối muốn ăn ra chuyện luôn.

Cá tôm trứng gà lòng trắng trứng những thứ ít mỡ, hắn ước gì Triệu Kim Ca ăn nhiều hơn, còn thức ăn ngọt mỡ vẫn là thôi đi.

"Mang thai mập một chút cũng không sao." Triệu Kim Ca nói.

"Nếu như sau đó gầy không được thì làm sao?" Tưởng Chấn lại hỏi.

Triệu Kim Ca cứng đờ, nếu như y biến thành đại bàn tử... Tưởng Chấn có thể sẽ không thích y hay không?

Triệu Kim Ca nhất thời ngay cả một khối nhỏ thức ăn ngọt Tưởng Chấn cho phép cũng không ăn.

Đương nhiên, cái này cũng là có nguyên nhân... tại sau khi xác định mình kỳ thật là mang thai, hắn đã không còn nôn, sau khi qua vài ngày, cho dù ngửi thấy được mùi thịt cũng không cảm thấy buồn nôn.
Sau đó y liền phát hiện, so với thức ăn ngọt y thật ra vẫn càng yêu thích ăn thịt, thịt gì y đều muốn ăn.

Đáng tiếc... Thịt gà thịt vịt thịt nạc Tưởng Chấn tùy tiện y ăn, thịt mỡ lại đồng dạng không cho y ăn nhiều.

Triệu Kim Ca có chút buồn bực, nhưng càng nhiều kỳ thật là cao hứng.

Tưởng Chấn cả ngày theo dõi chuyện thức ăn của y, đây là quan tâm y, nữ nhân song nhi nào trong thôn có thể làm cho nam nhân mình quan tâm mình như vậy?

Triệu Kim Ca cũng biết Tưởng Chấn là muốn tốt cho mình, Tưởng Chấn không cho ăn, liền thật không ăn, còn mỗi ngày ấn theo yêu cầu của Tưởng Chấn đi vòng quanh thuyền bốn mươi vòng.

Kỳ thực y rất muốn đi hết một lần cho xong việc, nhưng Tưởng Chấn lại bảo y buổi sáng đi hai mươi vòng buổi chiều đi hai mươi vòng... Đi thì đi đi, kỳ thực cũng không có gì.
Lúc y đi, tổng sẽ có người tới chúc mừng y, tuy rằng trên mặt y không thấy được, trong lòng lại rất cao hứng, lúc này nhìn cái gì đều vừa mắt, đương nhiên, ngoại trừ những song nhi nữ nhân muốn đánh chủ ý lên Tưởng Chấn!

Sau ngày thứ mười Triệu Kim Ca được phát hiện mang thai, đội thuyền Trịnh gia rốt cục tới mục đích, đi tới kinh thành.

Đội thuyền không thể vào thành, liền dừng ở một cái bến thuyền ngoài thành, mà bọn họ mới vừa dừng lại không bao lâu, đã có người tới tiếp Trịnh Dật —— Trịnh gia ở kinh thành bên này sau khi thu được tin tức Trịnh Dật vào kinh, vẫn luôn phái người ở bến thuyền bên này trong coi, cho nên đội thuyền Trịnh gia vừa đến, bọn họ liền biết.

Chương 89: Dàn xếp cùng bán hàng

Đội thuyền bên này có rất nhiều chuyện phải xử lý, những người kia tới đón Trịnh Dật, kỳ thực cũng bất quá chỉ là đem Trịnh Dật tiếp đến dàn xếp vào trong một cái nhà ở phụ cận Trịnh gia lại thôi —— Trịnh gia vẫn luôn từ nam chí bắc mà làm buôn bán, cho nên ở phụ cận bến thuyền mua một tòa nhà.
Tòa nhà kia liền ở trên danh nghĩa của Trịnh Dật, Trịnh Dật liền làm chủ, để Tưởng Chấn mang thủ hạ đến đó ở.

Bọn họ muốn rời khỏi, kỳ thực rất phiền toái. Trên thuyền hàng hóa tuy rằng tạm thời không cần dỡ xuống, tìm người trông là được, nhưng bạc là nhất định phải mang theo, bên Trịnh Dật, hết thảy bài lá cũng đều phải mang theo.

Nguyên bản nhiều đồ như vậy, bọn họ không thể thiếu muốn thuê khuân vác hỗ trợ, nhưng bởi vì Tưởng Chấn từ chỗ hải tặc cứu rất nhiều người, cuối cùng ngược lại cũng đủ dùng.

Giằng co gần hai canh giờ, Trịnh Dật cùng Tưởng Chấn mới phân biệt tổ chức xong đội ngũ, để thủ hạ gánh đòn gánh đi đến tòa nhà kia của Trịnh gia.

Nhìn đội ngũ đi, Trịnh Dật liền bắt chuyện với Tưởng Chấn: "Tưởng Chấn, nơi này có xe ngựa, ngươi cùng ta đi đi."
"Đa tạ Trịnh thiếu." Tưởng Chấn nói, bên ngoài mặt trời rất lớn, hắn còn thật không nỡ để Triệu Kim Ca mang thai ở bên ngoài đi bộ.

Xe ngựa là rất tinh quý, nuôi một chiếc xe ngựa so với nuôi mấy hạ nhân còn muốn phí tiền hơn, đã như vậy, nhưng xe ngựa này ngồi xuống kỳ thực cũng không thoải mái bao nhiêu.

Sau khi phát hiện trên xe ngựa rất xóc nảy, Tưởng Chấn liền lo lắng mà nhìn về phía Triệu Kim Ca, sợ rằng Triệu Kim Ca không chịu được xóc nảy... người bên trong phim thường động một chút là sẩy thai, xóc nảy như thế có thể cũng không quá tốt hay không?

Tưởng Chấn trong lòng lo lắng, Triệu Kim Ca ngược lại hoàn toàn không có cảm giác.

Trước đó y còn nôn khan, hiện tại cũng đã một chút cảm giác cũng không có, luôn cảm thấy có con, cùng thời điểm không có con cũng không có gì khác nhau.
Lúc này, Triệu Kim Ca cực kỳ cẩn thận nhìn chung quanh, đối với mình ngồi xe ngựa còn có người kéo xe tò mò vạn phần.

Giang Nam bên kia, ngựa rất hiếm thấy, toàn bộ huyện Hà Thành đều không mấy chiếc xe ngựa, y cũng chưa từng thấy nhiều.

"Triệu Kim Ca ngươi thích xe ngựa? Có thể bảo Tưởng Chấn mua cho ngươi một chiếc mang về." Trịnh Dật cười nói: "Kinh thành bên này xe ngựa so với Giang Nam tiện nghi hơn nhiều."

"Không cần..." Triệu Kim Ca vội vàng nói, lời nhiều hơn cũng không nói ra được.

Tưởng Chấn ngược lại giật mình, xe ngựa thì chưa tính, nhưng ngựa... Hắn còn thật muốn nuôi một con.

Nếu như ở hiện đại, hắn chắc chắn sẽ không muốn nuôi ngựa, nhưng sẽ muốn mua một chiếc xe tốt, mà thời đại này không có xe, hắn cũng chỉ có thể nhớ tới ngựa.

Triệu Kim Ca rõ ràng rất câu nệ, Trịnh Dật sau khi cùng y nói một câu, liền không lại cùng y tán gẫu, mà cùng Tưởng Chấn nói đến chuyện khác.
"Hàng hóa trên thuyền ngươi không cần dỡ xuống, sau khi tìm được người mua, để cho bọn họ tới dỡ hàng là được, còn bạc, ta ở thôn trang có lưu cái kho hàng cho ngươi, thời điểm đó ngươi đem bạc để ở nơi đó, lại tìm người trông là được." Trịnh Dật nói.

Tưởng Chấn gật gật đầu, nói cám ơn Trịnh Dật, dù sao nếu như không có Trịnh Dật cho mượn kho hàng, hắn còn thật không biết nên làm sao với số bạc đó.

Hắn trước đây vẫn cho rằng ở Đại Tề là có thể đem bạc gửi vào tiền trang (Bao: ngân hàng tư nhân), sau đó dùng ngân phiếu của tiền trang giao dịch, nhưng mà sự thật căn bản liền không phải như vậy.

Bây giờ đã có sản vật tương tự tiền trang, cũng có ngân phiếu, nhưng đều là chỉ có thể dùng ở bản địa, nói cách khác, ngươi muốn đi xa nhà làm buôn bán, nhất định phải mang theo vàng thật bạc thật hoặc là hàng hóa.
Không thể không nói, cũng bởi vì như vậy, bây giờ thương mại mới sẽ không phát đạt như vậy, đại thương nhân cũng tương đối ít.

Bạc Tưởng Chấn từ chỗ hải tặc cướp được có tới mấy vạn lượng, phải mấy chục người mới có thể nâng được, Trịnh Dật bên kia, người phụ trách gánh hàng liền càng nhiều.

Xe ngựa ở phía trước chậm rãi mở đường, mà phía sau bọn họ, một đội ngũ khổng lồ theo sát, rất nhiều người gánh nặng hơn bên trong đều là bạc.

Bạc rất nặng, nâng không tiện, nhưng cũng không phải không chỗ tốt, ít nhất... Muốn trộm cướp của người khác số bạc lớn, liền không phải một chuyện dễ dàng.

Trịnh Dật cùng Tưởng Chấn thương thảo một số chuyện, Tưởng Chấn từng cái ghi nhớ, mà qua gần nửa canh giờ như vậy, đã đến tòa nhà của Trịnh gia.
Tòa nhà rất lớn, có tới vài cái sân, Trịnh Dật sau khi đến, liền chỉ một cái sân trong đó cho Tưởng Chấn ở.

Sân kia không lớn, phòng cũng không nhiều, nhưng bất kể là Tưởng Chấn hay là thủ hạ hắn đều rất cao hứng.

Nơi này phòng nhỏ hơn nữa, ở cũng thoải mái hơn so với trên thuyền.

Ở trên thuyền lâu như vậy, trời mới biết bọn họ cỡ nào tưởng niệm sinh hoạt trên đất bằng!

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca thời điểm ở trên thuyền vẫn còn có khoang có thể ở, nhưng bây giờ có thể ở trong sân, cũng thật cao hứng, Triệu Kim Ca nhìn một vòng, sau khi phát hiện sân này đã thu thập sạch sẻ, trên giường cồn có chiếu mới, càng hận không thể lập tức liền nằm trên đó an an ổn ổn mà ngủ một giấc.

Đương nhiên, y cũng không có làm như thế, y còn bị đói.

Trịnh Dật để người đưa một chút thức ăn tới cho bọn họ, có thịt heo thịt dê cũng có rau dưa mới mẻ, Tưởng Chấn để người đưa một chút lên thuyền, còn phần còn lại đều làm hết, mọi người ăn một bữa thật ngon, sau đó mới mang theo Triệu Kim Ca đi nghỉ ngơi.
Một giấc này không ai quấy rầy, Tưởng Chấn một hơi ngủ thẳng tới hôm sau trời sáng choang, mà hắn dậy rồi, Triệu Kim Ca lại còn đang ngủ.

Cân nhắc chặn đường này đến đây, Triệu Kim Ca sợ đã mệt đến cực kì Tưởng Chấn cũng không có đi đánh thức y, mà rón rén rời giường, đi ra ngoài.

Hắn thức dậy hơi trễ, những người khác cơ bản cũng đã dậy rồi, đang túm năm tụm ba mà tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, mà đầu bếp nữ cùng Nhược Nhi hai người thì lại ở trong sân giặt quần áo.

"Lý thị, điểm tâm làm xong chưa?" Tưởng Chấn hỏi, đầu bếp nữ này họ Lý, hắn không tiện gọi thẳng tên huý, luôn gọi nàng là Lý thị.

"Lão gia, đã làm xong." Lý thị vội vàng nói, dùng nước sạch rửa tay một cái, liền muốn đi bưng cơm —— hiện tại trời nóng, không cần lo lắng thức ăn sẽ bị lạnh, nàng liền chuẩn bị thức ăn rất sớm.
Tưởng Chấn ngăn cản nàng: "Ta đến nhà bếp ăn là được."

Tưởng Chấn chỉ để Lý thị phụ trách cơm nước cho mình và Triệu Kim Ca, còn bảo nàng làm thêm đồ ăn có lợi với người mới mang thai, nàng gần nhất liền thường xuyên làm nhiều món canh hoặc có nước.

Tỷ như ngày hôm nay nàng chuẩn bị, chính là vài món cháo dùng canh gà nấu, bánh rán hành, ngoài ra còn có dưa chuột trộn, gà sợi trộn cùng thịt kho tàu.

Những món này đối với Tưởng Chấn mà nói có chút không ăn no, hắn từ bên trong thức ăn của thủ hạ mình cầm bánh màn thầu so với nắm đấm còn lớn hơn gặm một cái, uống một bát cháo, ăn ba cái bánh rán hành, mới thư thái hơn, sau đó dẫn theo người đi ra cửa.

Nguyên bản hắn chỉ cần bảo vệ Trịnh Dật, nhưng bây giờ có thêm rất nhiều hàng hóa, liền bận rộn, may là đã đến kinh thành, Trịnh Dật đã không cần bảo vệ.
Tưởng Chấn sau khi trở lại thuyền, cái tên bàn tử tên La Thiên Tứ kia liền tìm tới, nói là người nhà của hắn đã tới đón hắn.

Nhanh như vậy đã có người đến đón, Tưởng Chấn càng cảm thấy người này không đơn giản, nhưng cũng không có miệt mài theo đuổi.

La Thiên Tứ nhiều lần nói cám ơn, đưa cho Tưởng Chấn năm trăm lượng bạc ròng, lại đưa cho Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi chiếu cố hắn nửa tháng mỗi người hai mươi lượng bạc, liền rời đi, chỉ để lại Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi có chút há hốc mồm.

Bọn họ còn tưởng La bàn tử này sẽ thu bọn họ làm tiểu thiếp gì đó, không nghĩ tới chỉ cho hai mươi lượng bạc...

Bất quá bọn họ cũng chỉ theo hắn hơn nửa tháng, có thể có hai mươi lượng bạc, kỳ thực cũng xem là không tệ, nhưng bọn họ sau này liền phải làm sao?
Mặc kể là thủy thủ, hay là nữ nhân song nhi cứu được, bọn họ chỉ cần muốn đi đều có thể đi, Tưởng Chấn đều không ràng buộc, nhưng bọn họ cơ hồ tất cả đều không đi, cho dù Triệu Linh Hi cùng Liễu Thiên Thiên cũng đều không đi.

"Các ngươi có thể lưu lại, nhưng ở chỗ của ta phải nghe ta, tương lai nếu muốn đi, thì nhất định phải chào hỏi trước." Tưởng Chấn nói.

Hắn vừa nói ra, những người kia liền càng không muốn đi, chỉ có một nữ nhân đứng dậy, âm thanh lắp bắp : "Ngươi... Ngươi có hay không... Đem chúng ta đưa đi những... Những địa phương dơ bẩn?"

Bọn họ từng gặp tội như vậy, còn nữ nhân song nhi xa xứ bị hải tặc gϊếŧ nam nhân, nhà cơ bản là trở về không được, bọn họ nghĩ muốn đi theo Tưởng Chấn, nhưng lại có chút sợ bị bán đến nơi phấn hoa.
Ở nơi phấn hoa kia, nữ nhân lớn lên đặc biệt xinh đẹp có khả năng còn có thể tìm cho mình cái lối ra, tuyệt đại đa số người ngược lại vẫn luôn bị chà đạp, thường sống không tới ba mươi tuổi, sau khi chết, hơn nửa vẫn chỉ được người dùng chiếu cuộn lại tùy tiện ném.

"Điểm này các ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không đem các ngươi đưa đến địa phương như vậy, bất quá các ngươi đều phải làm việc." Tưởng Chấn nói.

Tưởng Chấn dọc theo đường này, vẫn luôn coi chừng những nữ nhân song nhi này, kiên quyết không cho nam nhân trên thuyền này xâm phạm bọn họ, nhưng cũng giao cho bọn họ rất nhiều việc, tỷ như đưa bọn họ vải vóc bảo bọn họ làm quần áo gì đó.

Bây giờ nghe Tưởng Chấn nói vậy, lại suy nghĩ chuyện lúc trước, những người muốn sau đó hảo hảo sinh sống đều thở phào nhẹ nhõm, yên lòng, nhưng người như Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi cũng không khỏi có chút do dự.
Bọn họ không muốn làm việc, nhưng rời đi, bọn họ có thể đi nơi nào?

Có lẽ chỉ có người ham muốn dung mạo của bọn họ muốn bọn họ, nhưng sẽ lại chơi mấy ngày, liền vừa ném bọn họ hay không? Chờ bọn họ tuổi già sắc suy, liền phải làm sao?

Liễu Thiên Thiên nặn nặn hai mươi lượng bạc La bàn tử đưa trong tay cuối cùng cắn răng chui vào trong đám nữ nhân.

Hiện tại đi bên ngoài không chừng sẽ gặp phải chuyện gì, nàng còn không bằng trước tiên theo Tưởng Chấn, cùng lắm thì sau đó tìm được đường ra sẽ rời đi.

Liễu Thiên Thiên lựa chọn, Triệu Linh Hi cũng theo sát lựa chọn giống vậy.

Tưởng Chấn đối với hai người kia kỳ thật cũng không quá yêu thích, nhưng không đến nỗi đi làm khó bọn họ, chỉ là lại nói: "Sau này nên làm việc các ngươi đều không thể bớt làm, cũng đừng động cái gì ý đồ xấu gì, bằng không ta sẽ không khách khí với các ngươi."
Những người kia nghe vậy, liên tục gật đầu.

Bọn họ nhìn ra được, Tưởng Chấn xác thực sẽ không khách khí với bọn họ, hắn nói không làm việc không cơm ăn, sẽ thật sự không cho người không làm việc ăn cơm, không quản người kia lớn lên thật đẹp.

Thủ hạ của hắn, cố tình lại rất nghe lời của hắn...

Tưởng Chấn đem những người này xử lý tốt, liền đem hàng hóa trên thuyền kiểm kê một lần, nhìn thấy thời gian không còn sớm, liền vội vã đi trở về.

Thời điểm Tưởng Chấn chạy về, Triệu Kim Ca đang mang theo Nhược Nhi tản bộ ở bên ngoài tòa nhà.

Bọn hạ nhân ở phụ cận tòa nhà trồng rất nhiều thực vật, bên trong có vài loại Triệu Kim Ca trước đây chưa từng thấy, y liền tìm tới người trồng trọt, nước đổ đầu vịt nửa ngày muốn dùng tiền mua hạt giống, sau đó mình cũng có thể thêm đồ ăn ăn.
Sau đó, thời điểm Tưởng Chấn trở lại, liền nhìn thấy Triệu Kim Ca lấy tay nâng một khối bùn, mặt trên khối bùn này còn có rau hẹ xanh mượt.

Nhìn thấy Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca bước chân dừng một chút, sau đó hướng về Tưởng Chấn lộ ra cái nụ cười lấy lòng. Tưởng Chấn nhìn y rất chặt, ít để cho y làm việc, bây giờ thấy y làm cho mình bẩn vậy có không cao hứng hay không?

Y có chút muốn đem đồ cầm trên tay ném đi nhưng lại không nỡ.

"Ngươi ôm rau hẹ làm cái gì?" Tưởng Chấn hỏi.

"Cái này gọi là rau hẹ?" Triệu Kim Ca hơi kinh ngạc, lại nói: "Huyện Hà Thành không có vật này, ta muốn mang về trồng." Y nhìn thấy rau trong đất dài dài ngắn ngắn đều có, tựa hồ là cắt một bó có thể lập tức mọc ra một bó khác, liền muốn chút hạt giống mang về trồng, kết quả người kia nghe không hiểu lời y, cuối cùng cư nhiên đào một cái này cho y...
"Trồng cái này rất tốt, ta lần sau dẫn ngươi đi mua hạt giống." Tưởng Chấn gật gật đầu, lại nói: "Về phần hiện tại..."

Tưởng Chấn mang theo uy hiếp mà nhìn Triệu Kim Ca, sau đó đem Triệu Kim Ca bị hắn hoảng sợ kéo về phòng tắm rửa.

Tắm rửa này, tắm cư nhiên không phải tắm bình thường, mà là uyên ương dục.

Hắn và Triệu Kim Ca trong phòng có cái thùng tắm lớn, không đem ra dùng thật quá đáng tiếc... Đương nhiên, quan trọng nhất là, nhìn thấy Triệu Kim Ca ôm một khối bùn mọc rau hẹ, hắn không biết tại sao đột nhiên liền không nhịn được...

Tuy rằng không nhịn được, nhưng bận tâm đứa nhỏ trong bụng Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn đến cùng không có thật làm cái gì, chỉ là dùng hai cái chân của nhân gia, làm Triệu Kim Ca mặt đỏ tới mang tai.

Tối hôm đó, Tưởng Chấn ăn cơm trễ, đồng thời ăn được rau hẹ đã lâu không gặp.
Hắn rất thích cái mùi vị này, Triệu Kim Ca lần đầu ăn, ngược lại không thích lắm, mà nhìn thấy Tưởng Chấn thích, y liền cân nhắc muốn mang hạt giống trở lại trồng thật nhiều.

Liên tiếp mấy ngày, Tưởng Chấn đều rất bận, mỗi ngày đều đi bến thuyền bên kia, đi sớm về trễ, chỉ để Triệu Kim Ca ở nhà một mình.

Này đối với những khác song nhi mà nói, là phi thường bình thường sự tình, mà Triệu Kim Ca lại không nhịn được có chút mất mát.

Trước đây, y đều có thể cùng Tưởng Chấn đi ra ngoài, nhưng bây giờ, y cả ngày không có việc gì.

Bất quá, Triệu Kim Ca cũng chỉ thất lạc mấy ngày mà thôi.

Hôm nay sau khi Tưởng Chấn trở về, liền nói với Triệu Kim Ca: "Ngày mai ta muốn đi nói chuyện làm ăn với người khác, ngươi cùng ta đi đi?"

Triệu Kim Ca cảm thấy mình cùng đi, e rằng chỉ có thể thêm phiền phức cho Tưởng Chấn, nhưng y lại thật lòng muốn đi... "Được."
Triệu Kim Ca đồng ý, Tưởng Chấn hôm sau liền dẫn y ra cửa.

Mấy ngày trước, bất kể là Trịnh Dật hay là Tưởng Chấn, đều bận chỉnh lý hàng hóa trên tay mình, hỏi thăm giá thị trường, cho tới hôm nay, mới chánh thức bắt đầu bán hàng.

Bọn họ cũng không cần tự mình đi tìm người mua, mấy ngày trước sau khi đem trên tay mình có loại hàng báo cho người môi giới, ngày hôm nay, liền có rất nhiều thương nhân cảm thấy hứng thú với hàng hóa của bọn họ nghe tin mà đến rồi.

Những thương nhân này có số đi tới chỗ Trịnh Dật, cũng có chừng mười người đến chỗ Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn đối với giá thị trường không biết, mà Trịnh Dật cũng để chưởng quỹ dưới tay đến xem hàng của hắn và định giá tiền cho hắn không sai biệt lắm, hắn tự nhiên cũng liền không đến mức phải chịu thiệt.
Hàng trên tay Tưởng Chấn rất nhiều hàng hóa, cũng rất hỗn tạp, mà trong đó số lượng nhiều nhất chính là vải vóc.

Những thương nhân đều cảm thấy rất hứng thú với vải vóc, Tưởng Chấn trước dẫn bọn họ đi lên thuyền xem vải, sau khi xem, lại hỏi: "Các ngươi nguyện ý ra giá bao nhiêu?"

Những thương nhân kia nhìn nhau, một người trong đó trước tiên đi về phía Tưởng Chấn: "Tưởng lão gia, ta họ Chu, là chưởng quỹ của cửa tiệm Vạn Long." Chưởng quỹ Chu nói chuyện, đưa tay giấu ở trong tay áo rộng lớn hướng về phía Tưởng Chấn.

Ở trên bến thuyền này, một chọi một nói giá tiền, mọi người sẽ trực tiếp mở miệng cò kè mặc cả, ngôn ngữ không thông liền lấy bàn tính gảy, mà giống như bây giờ một đám người đều muốn hàng, Tưởng Chấn treo giá, mọi người sẽ ở trong tay áo nói giá tiền.
Các thương nhân tự có một bộ thủ thế biểu thị mỗi cái giá cả.

Quản sự bên người Trịnh Dật từng cùng Tưởng Chấn nói về cái này, Tưởng Chấn tự nhiên cũng biết đến, liền luồn vào ống tay áo của chưởng quỹ Chu, đụng vào tay của đối phương "Xem" giá cả của đối phương.

Chưởng quỹ Chu ra giá cả chút thấp, hắn là chờ Tưởng Chấn tăng giá, sau đó hai người ở trong tay áo hảo hảo đàm luận một chút, không nghĩ tới Tưởng Chấn sau khi "Xem" giá tiền của hắn, tay rất nhanh liền rút ra ngoài, hoàn toàn không có ý muốn cùng hắn nói giá tiền.

Chưởng quỹ Chu có chút sửng sốt, đến xem sắc mặt Tưởng Chấn, thiên về liền xem cũng không được gì, chỉ có thể bổ sung một câu: "Tưởng lão gia, chúng ta Vạn Long cửa tiệm là rất thành tâm."

Tưởng Chấn "Xem" quá chưởng quỹ Chu giá cả, liền đi xem hạ một cái thương nhân giá cả đi, kết quả, người này cấp giá cả so với chưởng quỹ Chu còn thấp hơn.
Tưởng Chấn cùng trước giống nhau, rất nhanh liền thu tay về.

Mấy cái thương nhân mở đầu, đều cho giá cả so với giá tiền Tưởng Chấn mong muốn thấp hơn, rất nhanh, liền đến phiên một thương nhân tuổi khá trẻ, vóc người nhỏ xinh.

"Ta họ trầm, là đương gia của Thẩm gia." Thương nhân kia đồng dạng đưa tay ra, y ở trong tay áo ra giá cả, giá cả so với quản sự Trịnh gia xác định cho Tưởng Chấn cao hơn một chút.

"Được, chỉ bán cho ngươi." Tưởng Chấn sau khi "Xem" được giá cả của đối phương, lập tức biểu thị, hắn sẽ không cò kè mặc cả, chỉ muốn tìm người làm việc sảng khoái.

Thương nhân họ Thẩm kia rất trẻ trung, bộ dáng bất quá chừng hai mươi tuổi, mặt trắng không nói dáng dấp còn rất đẹp, nghe thấy Tưởng Chấn nói như vậy, y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhà y trước đây ở kinh thành, đó cũng có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng bây giờ lại đã xuống dốc, y đi ra làm ăn, càng là khắp nơi vấp phải trắc trở.
Chính là bởi vì như vậy, lần này đến đây, y mới có thể vừa lên đến liền cho cái giá cả thành thật, không nghĩ tới... Người này cũng không nói giá, cư nhiên liền nguyện ý đem đồ vật bán cho y.

"Tưởng lão gia, giá tiền cũng có thể thương lượng." thương nhân họ Chu trước đó vội vàng nói.

"Không cần thương lượng, là hắn: " Tưởng Chấn nói, rồi nhìn về phía thương nhân họ Thẩm: "Mặt hàng khác ngươi có muốn không?" Từng cái từng cái tìm người bán quá phiền phức, còn không bằng bán cho một người thôi.

"Muốn." Người kia nói, nhếch miệng lộ ra hai cái lúm đồng tiền. Hàng chỗ Tưởng Chấn cũng không tệ, có thể, hắn đương nhiên muốn ăn hết.

Chưởng quỹ Chu nghe vậy, sắc mặt cũng hơi đổi một chút. Tưởng Chấn bên này hàng hóa rất nhiều, hắn vốn tưởng rằng sẽ có thể mua được một hai dạng, không nghĩ tới cuối cùng lại một loại cũng không mua được...
Đương nhiên, làm cho hắn không vui nhất, là Tưởng Chấn cư nhiên đem hàng bán cho Thẩm An Tân.

Thẩm gia này, cùng cửa tiệm Vạn Long kỳ thật đối đầu.

"Tưởng lão gia, Thẩm gia bây giờ do song nhi đương gia, ngươi liền yên tâm theo người ta làm ăn?" chưởng quỹ Chu đột nhiên nói.

Tưởng Chấn nghe chưởng quỹ Chu nói vậy, kinh ngạc nhìn Thẩm An Tân một cái —— người cùng hắn nói chuyện làm ăn, là song nhi?

Tưởng Chấn tỉ mỉ đánh giá, quả thực phát hiện mi tâm của Thẩm An Tân có cái vết sẹo nhàn nhạt.

Hắn chỉ sợ cũng giống như Triệu Kim Ca khoét dựng chí của mình, nhưng y xử lý tốt nên vết sẹo liền cơ hồ không thấy được.

"Một cái song nhi, nào có thể làm tốt sinh ý?" chưởng quỹ Chu lại bổ sung một câu.

"Tưởng lão gia, Thẩm gia ta có mấy cái cửa tiệm, ta cũng có thể lấy ra hiện ngân đến..." Thẩm An Tân sắc mặt trở nên tái nhợt, vội vàng biểu thị. Rất nhiều người thấy y là song nhi, sẽ không chịu cùng y làm ăn, còn muốn chiếm tiện nghi của y, ông chủ nhỏ của cửa tiệm Vạn Long kia càng là muốn đem y cưới vào nhà chiếm gia sản Thẩm gia...
Mấy ngày nay gặp rất nhiều phiền phức, y lúc này quả thật có chút nóng nảy, chỉ sợ Tưởng Chấn đổi ý không bán cho y.

"Tưởng lão gia, cửa tiệm Vạn Long chúng ta có thể lấy giá tiền ra so với hắn cao hơn." chưởng quỹ Chu rất khẳng định biểu thị.

Rất nhiều nam nhân ở bên ngoài buôn bán, đều rất xem thường song nhi, cảm thấy bọn họ nên ở nhà giúp phu quân dạy con, chưởng quỹ Chu này vừa nguyện ý ra giá tiền cao hơn... Thẩm An Tân cơ hồ có thể khẳng định, mối làm ăn này tuyệt đối sẽ thất bại.

Y không khỏi có chút tuyệt vọng.

"Ta và hắn đã nói xong bán cho hắn." Tưởng Chấn chỉ chỉ Thẩm An Tân, lại làm ra một quyết định ngoài dự đoán mọi người —— chỉ bằng người này khoét dựng chí giống như Triệu Kim Ca, hắn liền đối với người này có hảo cảm.

Lời của Tưởng Chấn vừa thốt ra, chưởng quỹ Chu liền đen cả mặt.
"Thẩm chưởng quỹ thủ đoạn cao cường, sờ sờ tay liền đem người câu mất." Khinh bỉ mà liếc mắt nhìn Thẩm An Tân một cái, chưởng quỹ Chu xoay người rời đi.

Chương 90: Cũng là khẩu vị lớn

Lời thời điểm chưởng quỹ Chu rời đi nói, khiến sắc mặt Thẩm An Tân hơi khó coi.

Y là muốn hảo hảo làm ăn, cố tình những người kia cứ nhìn y như vậy... Hoặc là bọn họ cũng không phải nhìn y như vậy, mà chỉ muốn dùng ngôn ngữ cùng hành động như vậy đến đả kích y.

Song nhi cũng có thể cưới vợ sinh con đỉnh lập môn hộ, nhưng áp lực chịu đến, lại hơn lớn hơn rất nhiều so với nam nhân.

Sau khi chưởng quỹ Chu rời đi, những thương nhân khác cũng dồn dập ly khai, cùng chưởng quỹ Chu giống nhau, thời điểm bọn họ rời đi, ánh mắt nhìn Thẩm An Tân đều không thích hợp lắm, bộ dáng tựa như cười mà không phải cười khiến Thẩm An Tân tức giận trong lòng.
Mà Thẩm An Tân cũng biết, mình chỉ có thể nhịn.

Chờ những người khác đều ly khai, Thẩm An Tân lập tức mang chút áy náy nhìn về phía Tưởng Chấn: "Tưởng lão gia, mang đến cho ngươi phiền toái rồi, phi thường xin lỗi."

"Không có chuyện gì." Tưởng Chấn ngược lại phi thường bình tĩnh.

Sự tình như vậy không thể tránh khỏi, cho dù ở hiện đại, cũng có rất nhiều nữ nhân cũng phải chịu công kích như vậy, thậm chí có người cảm thấy nữ nhân xinh đẹp đi nói chuyện làm ăn đàm luận thành, nhất định là dựa vào thân thể...

Bất quá, hắn lại cảm thấy nam nhân muốn nói như vậy đặc biệt không phẩm vị, chuyện bản thân mình làm không được mà nữ nhân làm được, liền đi công kích nữ nhân, xem như trần trụi biểu diễn ra sắc mặt đố kị vô năng của mình.

Thẩm An Tân trong lòng buông lỏng, muốn nói cái gì, Tưởng Chấn lại lên tiếng: "Hàng hóa khác, Thẩm thiếu gia có muốn đi xem không?" Hắn sẽ không xem thường Thẩm An Tân, nhưng cũng không có ý định lại nói việc này.
Hắn đang vội vã bán hàng.

"Muốn." Thẩm An Tân hướng về Tưởng Chấn cười cười, lúm đồng tiền liền lộ ra.

Thẩm An Tân này ước chừng vì từ nhỏ được nuôi lớn như nam nhân cho nên mặc dù là song nhi, nhưng phương diện nói chuyện và hành động, cùng trang phục nữ khí của những song nhi hiện tại tuyệt nhiên bất đồng, cho dù tướng mạo cũng thiên về phía nam tử.

Đặt ở bên trong nam tử, y như vậy nhìn như một thư sinh nhã nhặn, phỏng chừng có không ít người yêu thích, nhưng y là song nhi... song nhi dáng dấp như vậy, tuyệt đối không coi là dễ nhìn, bất quá thời điểm y cười ngược lại có chút câu người.

Có lẽ là bởi vì như vậy cho nên y mới vừa nở nụ cười thì liền rất nhanh thu về, trở nên nghiêm túc.

Tưởng Chấn vẫn chưa chú ý tới chút tâm tư nhỏ này của y. Trước đó những thương nhân kia mang theo tiểu tư gì đó, gộp lại cũng có tới chừng hai mươi người, hắn sợ va chạm đến Triệu Kim Ca nên để Triệu Kim Ca vào bên trong khoang nghỉ ngơi, hiện tại những người kia đi rồi hắn liền đem Triệu Kim Ca gọi ra.
"Kim Ca." Tưởng Chấn kêu một tiếng, Triệu Kim Ca liền từ bên trong khoang không xa đi ra.

Y ban đầu đi có chút nhanh nhưng khi nhìn thấy Tưởng Chấn đang nhìn mình chằm chằm, liền thả chậm tốc độ —— Tưởng Chấn không cho y đi quá nhanh...

"Kim Ca, hàng của chúng ta chỉ bán cho vị Thẩm thiếu gia này, hiện tại muốn mang hắn đi xem hàng." Tưởng Chấn nói.

"Thẩm thiếu gia." Triệu Kim Ca có chút câu nệ gọi Thẩm An Tân cả người quý khí một tiếng.

Thẩm An Tân ánh mắt đảo qua mi tâm Triệu Kim Ca, hơi kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Chấn: "Tưởng lão gia, vị này chính là?"

"Đây là lão bà của ta." Tưởng Chấn giới thiệu Triệu Kim Ca, lại nói: "Hàng hóa khác ở trên thuyền khác, ngươi nếu như đưa ra giá cả thích hợp, liền toàn bộ đều cho ngươi."

Tưởng Chấn mang người đi đến bên cạnh cái thang, để Thẩm An Tân leo ra khoang thuyền trước, sau đó lại để cho Triệu Kim Ca leo sau: "Kim Ca, ngươi cẩn thận chút."
Bất quá là leo cái thang mà thôi, cái nào cần phải đặc biệt căn dặn một câu "Cẩn thận" ? Triệu Kim Ca hai ba cái liền bò lên, nhìn thấy Thẩm An Tân đang nhìn mình, hơi ngượng ngùng mà hướng về Thẩm An Tân cười cười.

Thẩm An Tân đáp lại Triệu Kim Ca một cái nụ cười, vì Triệu Kim Ca là song nhi nên y lần này ngược lại không có nhanh chóng đem nụ cười thu hồi lại.

Triệu Kim Ca quả thật cũng không nhìn y cười, lúc này, ánh mắt của y hoàn toàn đặt ở trên người Tưởng Chấn đang lên theo.

Tưởng Chấn nhanh chóng đến từ trong khoang thuyền bò lên, liền thấy chỗ Triệu Kim Ca đứng có chút gần bên ngoài, hắn kéo Triệu Kim Ca một cái, cùng Triệu Kim Ca thay đổi vị trí, bản thân đứng ở rìa ngoài thuyền, lúc này mới chỉ chỉ một chiếc thuyền cách đó không xa nói với Thẩm An Tân: "Thẩm thiếu gia, trên chiếc thuyền kia có một ít đồ sứ cùng vật liệu gỗ tốt nhất."
Nói xong, Tưởng Chấn liền nói với thủ hạ của mình: "Chúng ta muốn qua bên đó."

"Dạ!" Có người đáp một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

Giữa hai chiếc thuyền cũng đã gác tấm gỗ để cho người đi tới, làm sao không trực tiếp đi qua, lại còn muốn bàn giao như thế? Thẩm An Tân có chút không rõ, sau đó liền thấy thủ hạ Tưởng Chấn rất nhanh nhấc tới một tấm gỗ rộng gần ba thướt, gác ở giữa hai chiếc thuyền.

Loại tấm gỗ để cho người đi đại thể chỉ rộng hơn một thước, những thuyền viên đi quen rồi không cảm thấy có cái gì, cho dù những thương nhân kia, đi nhiều lần cũng đã quen thuộc từ lâu, mà mới ra ngoài làm ăn không bao lâu Thẩm An Tân ngược lại đi có chút sợ sệt, bây giờ thấy tấm gỗ đặc biệt rộng rãi này, nhất thời có chút cao hứng.

Triệu Kim Ca cũng cao hứng, nhưng cũng có chút ngượng ngùng, y đi tấm gỗ hẹp cũng rất vững vàng, cố tình Tưởng Chấn nhất định phải bảo người làm ra cái tấm gỗ rộng như vậy đến.
"Kim Ca, ngươi cẩn thận chút." Tưởng Chấn lại dặn dò một câu, trước đó hắn sau khi từ trên tấm gỗ rơi vào sông, để lại một chút bóng ma trong lòng, mà bóng ma trong lòng của hắn không phải lo lắng mình sẽ lại rơi vào trong sông nữa mà lo lắng Triệu Kim Ca sẽ rơi vào trong sông.

Tưởng Chấn thoáng đi sau Triệu Kim Ca một bước, tay duỗi hờ ở sau lưng Triệu Kim Ca, che chở Triệu Kim Ca ở tấm gỗ đi tới.

Thẩm An Tân đi ở phía sau bọn họ, luôn cảm giác mình thật giống có chút dư thừa.

Tưởng Chấn nơi này đồ sứ có tốt có xấu, Thẩm An Tân cho giá cả bất đồng, đều lấy lợi ích thực tế, còn vật liệu gỗ: "Không dối gạt Tưởng lão gia, ta dưới tay không có tiệm bán vật liệu gỗ, mua vật liệu gỗ này, ta sẽ phải qua tay cho người khác."

"Ngươi cho giá cả bao nhiêu?" Tưởng Chấn hỏi.
Thẩm An Tân cho giá cả như trước so với giá cả quản sự dưới tay Trịnh Dật cho cao hơn. Y trực tiếp báo giá cả, lại nói: "Trong này có mấy khối gỗ rất tốt, thích hợp làm quan tài, ta biết một lão phu nhân cũng đang tìm kiếm vật liệu gỗ như vậy..."

"Liền cái giá này, cho ngươi." Nếu giá cả thích hợp, Tưởng Chấn sẽ đồng ý, còn tốn nhiều công phu sẽ có thể kiếm lời càng nhiều... Hắn không có cửa đó, cũng không có tâm tư đó..

Thẩm An Tân cũng coi như nhìn ra rồi, Tưởng Chấn người này rất sợ phiền phức, mà muốn cùng hắn làm ăn, liền phải sảng khoái một chút.

Bản thân Thẩm An Tân cũng không phải người am hiểu cò kè mặc, nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, kế tiếp một vài thứ, y đều cho giá cả thành thật, mà Tưởng Chấn không chút do dự mà đồng ý hết, song phương còn ước định hai ngày sau tiền trao cháo múc.
"Tưởng lão gia, còn có một việc, ta muốn nhờ Tưởng lão gia hỗ trợ." Thẩm An Tân lại nói.

"Chuyện gì?" Tưởng Chấn hỏi.

"Hai ngày sau, Tưởng lão gia có thể hay không tìm người tới Thẩm gia hỗ trợ?" Thẩm An Tân hỏi: "Cũng không cần người của Tưởng lão gia giúp khuân hàng, chỉ cần giúp ta nhìn chút là được." thương nhân khác nhiều nhất cũng chỉ ở trước mặt y chanh chua vài câu, cướp mối làm ăn của y, nhưng cửa tiệm Vạn Long này...

Bọn họ tuy rằng không thể thật làm gì y nhưng tìm chút phiền phức cho y lại không thành vấn đề, cố tình một năm trước sau khi cha y qua đời, Thẩm gia liền bị đào đi rất nhiều người, cho nên trên tay y không đủ nhân lực.

"Không thành vấn đề." Tưởng Chấn đáp ứng, chuyển bạc chuyển hàng, hắn vốn cũng dự định phái người nhìn chút, hiện tại cũng bất quá chỉ phái thêm mấy người qua mà thôi.
Thẩm An Tân vừa muốn cười, lại mạnh mẽ nhịn xuống, phóng khoáng mà nói rằng: "Tưởng lão gia, phụ cận bến thuyền này có một tửu lâu không sai, ta làm chủ, mời Tưởng lão gia đi uống rượu đi."

Đề nghị như vậy nếu như lúc trước Thẩm An Tân sẽ không đề xuất ra. Y lúc trước bàn xong mối làm ăn, thật cao hứng mà mời người uống rượu, kết quả lại bị người đó đùa giỡn.

Người kia cảm thấy y mời mình uống rượu chính là coi trọng mình!

Chuyện tương tự như vậy Thẩm An Tân gặp phải không chỉ lần, sau một quãng thời gian, y liền không thích cùng người làm ăn chung vãng lai bên ngoài, chuyện làm ăn cũng làm càng gian nan.

Bất quá Tưởng Chấn không giống vậy, bên cạnh hắn còn có Triệu Kim Ca... Thẩm An Tân liền đưa ra lời mời.

Một phen bận rộn như thế, đã qua giờ ăn cơm trưa, Triệu Kim Ca khẳng định đói bụng. Mà trên thuyền đồ ăn không ngon, về chỗ của Trịnh Dật lại cần rất nhiều thời gian... Tưởng Chấn gật đầu đồng ý đề nghị của Thẩm An Tân.
Bến thuyền ở kinh thành lớn vô cùng, khách thương lui tới cũng nhiều, cho nên các loại cửa tiệm nhiều hơn rất nhiều so với huyện Hà Thành, tửu lâu nơi này, cũng lớn hơn so với tửu lâu của huyện Hà Thành.

Thẩm An Tân sau khi dẫn đường đến tửu lâu, liền hỏi: "Hai vị có kiêng gì không?"

"Không có" Tưởng Chấn nói: "Muốn một phần canh gà, Kim Ca yêu thích."

Bấy giờ gà đại khái vì tất cả đều thả rông, thịt bình thường có chút dai, nhưng dùng để hầm canh gà, mùi vị ngược lại không thể tốt hơn, Triệu Kim Ca liền phi thường thích uống canh gà.

Ngược lại hiện tại canh gà không nhiều mỡ, còn tinh khiết thiên nhiên không ô nhiễm môi trường, Tưởng Chấn tự nhiên cũng để cho y uống thả cửa.

Thẩm An Tân chọn một phần canh gà, lại gọi một con vịt quay cùng mấy loại rau xào, món chính thì lại gọi mì vịt.
Mì vịt này không chỉ dùng khung xương của vịt nướng chế biến nước súp mà còn cho thêm măng khô, mùi vị phi thường ngon, cũng coi như là thức ăn đặc sắc của tửu lâu này.

Y nguyên bản còn muốn gọi thêm một bầu rượu, nhưng bị Tưởng Chấn cự tuyệt.

Tưởng Chấn vốn cũng không thích uống rượu, chớ nói chi là hiện tại hắn đói bụng... Hắn lúc này cũng chỉ muốn thống thống khoái khoái ăn xong một bữa... Biết được mì vịt trong thời gian ngắn không lên được, Tưởng Chấn trực tiếp lại gọi bốn cái bánh bao.

Canh gà được mang lên trước nhất, phỏng chừng đã có hầm sẵn.

Nửa con gà được đặt ở bên trong bình ngói, đã hầm mềm mụp, mặt trên còn nổi lên chút cẩu kỷ tử đỏ đỏ, nhìn đặc biệt đẹp mắt.

Tưởng Chấn múc cho Triệu Kim Ca một bát canh, lại đem đùi gà gắp vào trong bát Triệu Kim Ca.
Gà đã được hầm rất lâu, canh gà đặc biệt ngon, thịt gà lại không thế nào ăn ngon, Thẩm An Tân ở phương diện ăn uống có chút xoi mói, canh gà như vậy từ trước đến giờ chỉ uống canh không ăn thịt, Triệu Kim Ca ngược lại không có chút nào ghét bỏ thịt gà kia.

Y tuy rằng thích uống canh gà, nhưng cảm thấy ăn gà quan trọng nhất vẫn là phải ăn thịt gà.

"Đây là cái gì?" Triệu Kim Ca chỉ chỉ cẩu kỷ tử hỏi Tưởng Chấn.

"Đây là cẩu kỷ tử, ăn tốt cho thân thể." Tưởng Chấn nói, lúc này vài món rau xào đều lục tục bưng lên, trong đó có một số loại Triệu Kim Ca đồng dạng không biết, Tưởng Chấn liền từng cái giới thiệu với y.

Triệu Kim Ca đem mỗi dạng đồ ăn đều nếm thử, ăn hai cái bánh bao, mì vịt tới sau cùng, y lại ăn một bát mì lớn, còn ở sau khi phát hiện Thẩm An Tân không ăn thịt gà, đem nửa con gà kia vớt ra gặm sạch.
Tuy nói nơi này bánh bao khá nhỏ cũng rất xốp, nhưng lượng ăn như vậy của Triệu Kim Ca, vẫn làm Thẩm An Tân kinh ngạc.

Bất quá y rất khoái liền tỉnh táo lại, bởi vì Tưởng Chấn ăn so với Triệu Kim Ca còn ăn nhiều hơn.

Tưởng Chấn đồng dạng ăn hai cái bánh bao, mì vịt lại ăn hai bát lớn, cuối cùng còn đem thức ăn trên bàn càn quét hết sạch, con vịt quay kia hơn nửa đều tiến vào bụng của hắn.

Một bát mì vịt chỉ ăn mì sợi, canh thì một bát đều uống không hết Thẩm An Tân: "..."

Y đi ra ăn cơm, cho tới bây giờ chưa từng đem thức ăn ăn được sạch sẽ như vậy!

"Ta lại đi gọi thêm vài món ăn." Thẩm An Tân vội vàng nói, y hậu tri hậu giác mà nhớ tới, như vậy mời người ta ăn cơm lại để người ta đem thức ăn đều ăn sạch sẽ không được tốt lắm.

"Lại gọi thêm liền không ăn hết." Tưởng Chấn nói: "Ta không thích lãng phí."
Tưởng Chấn chầu này ăn rất hài lòng, liếc mắt nhìn Triệu Kim Ca, sau khi phát hiện Triệu Kim Ca hẳn cũng rất hài lòng, hắn liền quyết định chủ ý, lần sau lại sẽ mang Triệu Kim Ca đến ăn.

Ăn cơm xong, Tưởng Chấn liền cùng Thẩm An Tân tách ra, sau đó mang theo Triệu Kim Ca trở về căn nhà của Trịnh gia.

Bọn họ dọc theo đường đi đi bộ về, Tưởng Chấn có lòng muốn để Triệu Kim Ca đi chậm chút, nhưng Triệu Kim Ca đã quen đi nhanh chân, cho nên không chậm lại được, thở dài, Tưởng Chấn tùy y đi.

Mà hai người bọn họ vừa tới cửa nhà Trịnh gia, liền có người từ bên trong phòng gác cổng chạy ra, nhìn thấy Tưởng Chấn, ông ta vỗ cái đùi một cái nói lớn: "Tưởng Chấn, có thể coi như bắt được ngươi!"

"Hồ đại phu? Có việc?" Tưởng Chấn hỏi.

"Đương nhiên có chuyện!" Hồ đại phu nói: "Chính là loại y thuật khâu vết thương kia, Trịnh đại thiếu bảo chúng ta tái nghiên cứu thêm."
Hồ đại phu kỳ thực mấy ngày trước liền đi tìm Tưởng Chấn mấy lần, kết quả Tưởng Chấn mỗi lần đều đi bến thuyền, chỉ còn lại một mình Triệu Kim Ca vừa hỏi liền ba không biết.

Sau khi y thuật nghiên cứu ra được, chính là lợi quốc lợi dân, Tưởng Chấn này làm sao liền một chút cũng không thèm để ý?

"Có thể nói ta đã nói." Tưởng Chấn nói, thời điểm hắn ở trên thuyền, kỳ thực đã cùng Hồ đại phu nói qua không ít, còn cái khác... Vẫn muốn dựa vào thực tiễn.

"Nhưng có thể chỉnh lý kỹ lưỡng hơn một chút!" Hồ đại phu nói: "Trịnh thiếu nói, đến lúc đó biện pháp này dùng danh nghĩa ngươi trình lên, này đối với ngươi mà nói, chính là chuyện tốt to lớn!"

Tưởng Chấn suy nghĩ một chút, đồng ý.

Này đối với hắn mà nói, đúng là mới có chỗ lợi, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra, có một phần công lao như thế đặt đó, thời điểm người khác muốn động hắn, cũng phải cân nhắc một hai.
Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca, đi đến chỗ của Hồ đại phu, sau khi phát hiện chỗ của Hồ đại phu có giấy bút, trên mặt càng thêm vui vẻ, sau đó cầm lấy giấy bút, liền để Triệu Kim Ca ở bên cạnh luyện chữ.

Hồ đại phu xem xét liếc mắt chữ viết xấu thảm thương của Triệu Kim Ca một cái, có loại cảm giác giấy tốt của mình bị lãng phí, nhưng ông muốn cầu cạnh Tưởng Chấn, ngóng trông biện pháp khâu vết thương sau khi nghiên cứu ra được, bên trên cũng có thể viết cái tên của mình, cuối cùng không chỉ có không ngăn cẳn, còn hào phóng mà đem giấy và bút mực tất cả đều đưa cho Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca mặc dù biết hiện tại Tưởng Chấn có tiền, nhưng vẫn không nhịn được muốn tiết kiệm tiền, nghe vậy càng cao hứng, đồng thời cẩn thận từng li từng tí một đến bắt đầu luyện chữ, để cho mình không nên đem chữ viết đến vừa thô lại vừa lớn.
Thời điểm Triệu Kim Ca làm việc rất nghiêm túc, hết sức chăm chú, sau khi Tưởng Chấn cùng Hồ đại phu tán gẫu một chút về chuyện tiêu độc cho vết thương, ánh mắt liền không tự chủ được bị Triệu Kim Ca hấp dẫn.

Dáng dấp Triệu Kim Ca dựa bàn luyện chữ, nhìn kỳ thật cũng có chút không quá hòa hợp, dù sao cả người y đều cùng vũ văn lộng mặc không quá dính dáng.

Nhưng y hết sức chăm chú, cứ như vậy dùng ngòi bút cẩn thận viết ra từng chữ từng chữ.

Tưởng Chấn liếc mắt nhìn, lại ở trong đó thấy được tên của mình.

Tên của hắn xuất hiện nhiều nhất cũng là Triệu Kim Ca viết đẹp nhất.

Đột nhiên, Tưởng Chấn nhìn về phía Hồ đại phu, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Mang thai... trên chuyện phòng the, có trở ngại gì hay không?" Hắn từng nghe chiến hữu oán giận, lão bà mang thai muốn một năm không có khai trai, từ lúc biết được Triệu Kim Ca mang thai cũng không dám có ý nghĩ "Không tốt", nhưng lại cứ nghĩ, hiện tại không để ý còn hỏi ra rồi.
Đang nghiên cứu y thuật lợi quốc lợi dân tay Hồ đại phu run một cái, trên giấy kéo một vệt mực.

Tưởng Chấn thật không ngại hỏi!

"Ta chỉ hỏi một chút, không được cũng không sao." Tưởng Chấn cũng có chút lúng túng. Kỳ thực để Triệu Kim Ca dùng tay dùng chân cũng không có gì, hắn thế nào thấy được Triệu Kim Ca ở nơi đó viết chữ liền không nhịn được cầm thú?

"Thân thể hắn khỏe, ngươi nhẹ một chút, thì cũng chẳng có trở ngại gì, chỉ là ba tháng đầu, ba tháng cuối, tốt nhất vẫn nên đừng làm cái gì." Hồ đại phu nói, việc nhày cũng phải xem người, có mấy người mang thai rất yếu ho vài tiếng đều có thể ho mất đứa nhỏ, mà Triệu Kim Ca loại này... Ở nông thôn có số người đứa nhỏ quá nhiều không nuôi nổi nên không muốn, còn không phải liều mạng dằn vặt đều không thể đem sẩy sao? Cho nên chỉ có thể sinh xong rồi bóp chết...
Hồ đại phu nghĩ đến mình trước đây thời điểm ở nông thôn làm nghề y nghe thấy nhìn thấy, không nhịn được thở dài.

Tưởng Chấn nhớ kỹ ba tháng cuối không thể làm việc này, còn ba tháng đầu... Một cái chớp mắt liền sắp tới rồi...

Trước hắn không biết Triệu Kim Ca đã mang thai, ngược lại một lần cũng không thiếu...

Tưởng Chấn có chút chột dạ, theo bản năng nhìn về phía Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca mới vừa viết xong mấy chữ, ngừng bút liền phát hiện bầu không khí không đúng lắm: "Làm sao vậy?" Y thật giống nghe được "Ba tháng" gì đó...

"Không có chuyện gì." Tưởng Chấn đặc biệt đứng đắn tỏ vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.