Độc Sủng Thành Hôn

Chương 13: Chương 13:




Khi Đào Nhiên xuống từ bàn phẫu thuật về đến phòng bệnh đã gần 6h, phẫu thuật là gây mê cục bộ, đầu của cô vẫn còn tỉnh táo, chỉ là sắc mặt có bệnh trắng bệch, chẳng có tí tinh thần nào, Tưởng Mộ Thừa nhìn thấy trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Anh ta dùng bông ngoái tay thấm nước ấm lau đôi môi khô khốc cho cô, anh ta không khéo ăn nói, cũng không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ là nhẹ nhàng xoa đầu của cô.
Cô mấp mấy môi: “ Cậu ơi, con không sao đâu, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Khóe miệng của Tưởng Mộ Thừa khó khăn mỉm cười: “ Cậu không mệt, con ngủ đi.”
Đào Nhiên có chút không chịu nổi, giằng co cả một đêm, cộng với tác dụng của thuốc, hai mí mắt của cô đã đánh nhau rồi, không bao lâu đã mệt mỏi muốn ngủ.
Khi lần nữa tỉnh lại đã gần 10h, bị vết thương làm đau đến tỉnh giấc, cô liếc nhìn phòng bệnh, chẳng có một người nào cả, cô nhẹ giọng gọi: “ Cậu ơi?”
Lúc này cửa toilet bị đẩy ra, tóc của Tưởng Mộ Thừa vẫn còn ướt nhẹp, nhưng đã thay một bộ âu phục khác, vừa đi vừa đeo khuy măng sét, thấy Đào Nhiên đã tỉnh: “ Bây giờ cảm thấy thế nào?”
“ Chỉ là vết thương có hơi đau thôi ạ.”
Tưởng Mộ Thừa ngồi ở mép giường của cô: “ Qua 2 ngày nữa thì sẽ tốt hơn một chút, bác sĩ đã kiểm tra phòng, đợi con tỉnh lại sẽ rút ống nước tiểu cho con.”
“…” Tàn nhẫn như vậy à? Cô mới phẫu thuật ngày đầu tiên đã phải rút ống nước tiểu?
Tưởng Mộ Thừa giải thích: “ Vận động có lợi đến sự hồi phục của vết mổ, muốn đi toilet có y tá dìu con đi.” Anh ta liếc nhìn thời gian, vẻ mặt hơi có chút nôn nóng, lại dặn dò cô: “ Cô giúp việc sẽ lập tức mang canh củ cải đến, sau khi thông khí mới có thể ăn cơm được.”
Đào Nhiên yết ớt trả lời: “ Dạ, biết rồi ạ.”

Tưởng Mộ Thừa do dự một chút rồi mới nói: “ Công ty xảy ra chút chuyện, cậu trở về xử lý một chút, buổi trưa sẽ đến cùng con. Có chuyện gì thì nhấn chuông, y tá sẽ sang đây giúp con, cô giúp việc hơn 20 phút cũng có thể đến.”
Đào Nhiên quan tâm nói: “ Nghiêm trọng không ạ?”
“ Chuyện nhỏ thôi.”
Đào Nhiên gật đầu: “ Con có thể tự chăm sóc tốt bản thân, cậu đi làm việc trước đi.”
Tưởng Mộ Thừa lại đút cho cô chút nước rồi mới rời đi. Sau khi anh ta đi, Đào Nhiên có chút nhàm chán, muốn xem điện thoại, thế nhưng đầu giường cũng không có, hình như là được Tưởng Mộ Thừa để trong ngăn kéo, nhưng trên tay đang truyền dịch, vết mổ còn đau nên cô không dám lộn xộn, chỉ có thể than ngắn thở dài với ngăn kéo tủ.
Lúc này cô đang nhớ trường học, hôm nay là đại hội thể thao của cấp 3, trước kia cô cũng đã tính xong là trốn tiết đi xem bọn họ thi đấu, không ngờ bản thân phải vào bệnh viện, xem ra hôm nay không có duyên tận mắt nhìn thấy phong thái của Mộ Thời Phong trên sân thể thao mà.
Tin nhắn cô gửi trước khi lên bàn phẫu thuật tối qua cũng không biết anh đã trả lời chưa, nếu như đã trả lời, anh sẽ nói gì nhỉ? Đại khái sẽ lại châm chọc nói cô bị nhược trí.
Cô đối với anh hoa rơi hữu ý, mưu đồ làm loạn, vậy còn anh thì sao? Đối với cô là nước chảy vô tình hay là lạc mềm buộc chặt?
Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, còn cho rằng y tá đến rút ống nước tiểu cho cô nữa.
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, tay ở trong chăn của cô cũng từ từ siết chặt, nghĩ thầm, bây giờ cô đang ngủ, y tá sẽ không tàn ác vô nhân đạo như vậy mà rút ống nước tiểu của cô đi đâu nhỉ.
Cảm nhận được người đến đang ngồi xuống mép giường, hơi thở này cô có chút quen thuộc, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, nhưng suy nghĩ này trong nháy mắt lại bị bản thân phủ nhận.
Khi đầu ngón tay ấm áp từ gò má của cô dần dần trượt xuống, cô cuối cùng cũng có thể khẳng định bản thân không có mơ mộng xuân, người ngồi bên canh cô là Mộ Thời Phong, sự đụng chạm thế này của anh cô một chút cũng không bài xích, thậm chí có chút yêu thích.

Khi hai ngón tay vuốt ve đến cằm của cô thì dừng lại vài giây, sau đó hung hăng bấm một cái, liền nghe thấy anh nói: “ Còn giả bộ chết với anh!”
Đào Nhiên đau đớn chợt mở mắt ra, đệt, bây giờ cô vẫn là bệnh nhân mà, có còn chút thông cảm không chứ? Cô không kiềm được tức giận: “ Mộ Thời Phong, anh đúng là…”
Anh cười tiếp lời: “ Không bằng cầm thú phải không?”
Đào Nhiên: “…” Da mặt dày lại còn có thể chí khí hùng hồn như vậy nữa.
Mộ Thời Phong lại thấp giọng hỏi thăm cô: “ Vết mổ còn đau không?”
Đào Nhiên giật mình rồi mới phản ứng lại, nói chuyện với anh mà đầu óc đúng là lúc nào cũng như đang ngồi trên cáp treo ấy, vừa rồi còn bắt nạt cô, bây giờ thì lại rất quan tâm cô.
Thực ra rõ ràng rất đau, nhưng cô nghĩ một đằng nói một nẻo: “ Vẫn ổn, không đau chút nào.” Nói chung là không muốn làm cho anh lo lắng.
Anh không nói gì thêm, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, phòng bệnh lúc này vô cùng yên tĩnh, cô cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Lúc này cô cực kỳ muốn làm nũng với anh, hắng giọng, chỉ vào nơi kim tiêm, giọng nói yếu ớt mềm mại: “ Mu bàn tay có hơi đau.”
“ Anh đóng bình truyền dịch chảy chậm một chút, lại liếc nhìn chữ trên túi nước biển: “ Loại thuốc tiêu viêm này tiêm nhanh thì sẽ đau.” Rồi sau đó đặt tay kim tiêm kia của cô trong lòng bàn tay của anh, rồi lại nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cho cô, hỏi tiếp: “ Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”
Trước mặt bị màn sương trong mắt dâng lên che mờ, cô không nhìn rõ mặt của anh, dùng sức gật đầu, giọng nói cũng có hơi khàn khàn: “ Đỡ nhiều rồi.”
Bầu không khí dường như cũng ngưng động thưo, rất lâu sau cô mới phá vỡ sự im lặng: “ Sao anh biết em ở bệnh viện?”

Anh vẫn đang chăm chú xoa nắn bàn tay cho cô, đầu cũng không ngẩng lên, “ Định vị điện thoại của em.”
Sau đó cô lại liên tưởng đến cậu vội vàng chạy về công ty, tất cả suy nghĩ sinh động như thật, tầm mắt lại rơi lên mặt của anh: “ Mộ Thời Phong, có phải anh hack hệ thống của công ty cậu rồi mượn cớ đẩy cậu đi không?”
Anh như cười như không, cũng không phủ nhận: “ Cũng chưa có ngốc hết thuốc chữa nhỉ.”
Cô nóng nảy, đó là cậu ruột của cô mà, lo lắng cả đêm không nói, lại bị đâm sau lưng, chuyện này đặt lên người của ai thì ai mà chịu được chứ? “ Mộ Thời Phong, anh làm như vậy công ty của cậu em sẽ bị tổn thất nghiêm trọng đó.”
“ Không đâu, anh đảm bảo sẽ không có bất kỳ tổn thất kinh tế nào.” Anh tùy ý cười: “ Nhưng bóng ma trong lòng và trên tinh thần thì anh không tính được rồi.”
Đào Nhiên: “…” Nếu cậu biết bản thân thua trong tay một học sinh, diện tích bóng ma trong lòng đoán chừng sẽ bao trùm cả người của cậu.
Nhưng cậu cũng là cao thủ IT, tốt nghiệp ngành IT của CMU, sau đó bị ấm đầu, mới đến đại học thương mại Harvard học chuyên sâu, trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới tài chính hiện nay.
Tuy cậu không nghiên cứu về kỹ thuật của phương diện máy tính nữa, nhưng chắc chắn là có thể dễ như trở bàn tay tra đuọce là ai hack hệ thống internet của cậu. Cô lo lắng nhìn về phía Mộ Thời Phong: “ Nếu cậu của em tra được là anh làm thì phải làm sao đây?” Cậu trong giới kinh doanh nổi tiếng là người thủ đoạn tàn độc không niệm tình thân.
Mộ Thời Phong lại điềm nhiên như không: “ Còn có thể làm gì chứ? Chiến tranh lạnh.” Anh chuyển đề tài: “ Đang yên đang lành, sao bị viêm ruột thừa cấp tính vậy?”
Nếu như anh không muốn nói nhiều về Tưởng Mộ Thừa, cô cũng không nhắc đến nữa. Trả lời câu hỏi của anh: “ Thể chất của em đều luôn không tốt như vậy, anh đừng thấy em sinh ra rất mập, thực ra…” Thực ra gì nhỉ? Bản thân cô cũng không bịa tiếp được nữa.
Nhưng Mộ Thời Phong vẫn quan tâm cô, thay cô lấp liếm: “ Tôi biết, có một kiểu mập gọi là mập giả.”
Đào Nhiên bị sặc, nước miếng đóan chừng là phun lên mặt anh, cô vội vàng quay đầu chỗ khác không dám nhìn anh, cô thật sự không phải cố ý đâu.
Sau đó tay của cô bị anh cầm lên đưa lên mặt của anh cọ cọ mấy cái, có lau đến nước miếng không thì cô không biết, chỉ là cảm thấy da mặt của anh lành lạnh, còn rất … nhẵn mịn nữa. Sau đó chính là một luồng khí ấm áp, không biết là mu bàn tay của cô chạm đến môi anh, hay là anh hôn lên mu bàn tay của cô nữa.
Cô đành phải nuốt nước miếng, không có tiền đồ đến tay cũng bắt đầu không tự giác run rẩy, nhịp tim nhanh đến mức hít thở cũng có chút khó khăn, trái tim không an phận kia lúc này không thể để yên nữa rồi.

Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm sườn mặt của cô: “ Đào Nhiên.”
Cô từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn anh, giọng nói yếu ớt trả lời anh: “ Dạ?”
Anh hỏi: “ Thận của em không tốt?”
“ …” Đào Nhiên đầu óc mơ hồ, chuyện này sao có thể nói đến thận chứ?
Anh tiếp tục nói: “ Người bình thường thận không tốt, chất thải dư thừa và độc tố của cơ thể không cách này bài trừ kip thời, về sau nghiêm trọng sẽ tạo thành tứ chi run rẩy.”
Mẹ nó! Nhưng được anh nói như vậy, cái tay run kia được anh nắm hình như càng run mãnh liệt hơn, cô không biết xấu hổ nói một câu: “ Có thể đúng là thận không tốt.” Dẫu sao cũng không phải đàn ông, thận tốt hay không cũng thật sự không quan trọng.
Trong lúc bất chợt đầu ngón tay của cô truyền đến cảm giác đau buốt và ẩm ướt, “ Á, đau!” Cô thét chói tay, theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn, anh đã đặt ngón tay của cô ở trong miệng hung hăng cắn một cái… Chuyện này có biết bao ái muội ( biến thái).
Sau khi anh cắn cô cũng không tỏ ra cái gì không ổn hay lúng tùng, mà là không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, ngũ quan anh tuấn, ánh mắt thâm tình, làm cô nhất thời thèm muốn thưởng thức mỹ sắc mà quên mất lên tiếng chỉ trích anh.
Tiếng tim đập mạnh mẽ của cô trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh cực kỳ chói tai, chắc hẳn anh cũng đã nghe thấy rồi. Cô ngượng ngùng quay đầu đi, lúc này không chỉ là tay run, cả người đều bắt đầu không khỏi phát run, dòng điện chạy qua khắp người tê dại.
Anh đây là muốn tỏ tình với cô sao?
Dựa theo tính cường thế của anh, chắc hẳn sẽ không nói lời đường mật với cô đâu, trực tiếp bá đạo hôn cô mới đúng, sau đó họ sẽ hợp lẽ trở thành người yêu của nhau, từ đây cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc.
Khi cô còn đang ở trong thế giới nhỏ của mình tưởng tượng tình yêu trai gái rạo rực, anh đã đem tay của cô nhẹ nhàng đặt xuống, rút một miếng khăn giấy ướt trên tủ đầu giường lau tay và miệng của mình, giải thích qua loa vì hành vi không nghiêm túc vừa rồi của bản thân: “ Có cảm giác đau chứng tỏ không phải tệ lắm, thận của em chắc hẳn còn có thể cứu được.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.