Độc Sủng Thành Hôn

Chương 27: Chương 27:




Sáng thứ hai.
Ăn xong điểm tâm, Tưởng Mộ Thừa khoác áo khoác lên người cô, kiên nhẫn kéo xong khóa kéo, cài cúc áo.
Nhìn tóc đuôi ngựa của cô đã có vài cọng rơi ra, liền bảo cô vào phòng trang điểm.
Cô vẫy vẫy tóc đuôi ngựa, "Cậu ơi, con cảm thấy tóc của con buộc rất đẹp mà. "
Tưởng Mộ Thừa nói không hợp, còn nói không cần đợi đến trưa thì tóc đều đã rơi xuống hết.
Cô nghe lời Tưởng Mộ Thừa vào phòng trang điểm.
Về mặt ý nghĩa, đây không tính là phòng trang điểm, không có bao nhiêu đồ trang điểm, chỉ sữa rửa mặt và kem dưỡng da hằng ngày cô dùng thôi.
Nhưng Tưởng Mộ Thừa vẫn giữ lại căn phòng này cho cô, mặc dù cô thỉnh thoảng mới vào đây một lần.
Ngồi trước gương, Tưởng Mộ Thừa bắt đầu chải tóc cho cô.
Lúc cô còn rất nhỏ, chỉ có thể nhớ là hằng ngày Tưởng Mộ Thừa sẽ thắt tóc cho cô, chính là kiểu tóc bím.
Anh ta khéo tay, nhưng bà ngoại luôn nói anh ta là một người khó hiểu, có một dạo còn lo lắng anh ta không cưới được vợ nữa.
Lúc đó cô liền nghĩ, chỉ dựa một chuyện có thể thắt tóc này thôi cũng sẽ có rất nhiều cô gái bằng lòng gả cho anh ta.
"Cậu ơi, sau này nếu như bác sĩ Tô gả cho cậu, chắc là sẽ hạnh phúc lắm nha."
Từ trong gương nhìn thấy khóe mắt của anh ta khẽ nhăn một cái, "Sao con cứ nhắc đến bác sĩ Tô vậy. "
Hiếm khi anh ta không cau có với cô, cô càng lúc càng to gan, "Con chỉ muốn để chị ấy làm mợ của con nha."
Xứng đôi với cậu, tính tình không ăn nhân gian lửa khói, nét mặt cao ngạo lạnh lùng, nhưng trái tim ấm áp.
Quan trọng là bác sĩ Tô đẹp, còn có chút đáng yêu nữa chứ.
Tưởng Mộ Thừa không lên tiếng, chỉ là dùng lược nhẹ nhàng gõ gõ đầu của cô, ý bảo cô đừng nói lung tung nữa.
Chải tóc xong, rồi lại chỉnh nón trên áo khoác của cô.
Đến phòng khách, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Hôm nay cậu đi Thượng Hải."
Cô ngẩng đầu, hỏi anh ta đi mấy ngày.
Anh ta đem túi sách đưa cho cô, "Về kịp trước 11h tối, sẽ không làm muộn giấc ngủ của con đâu."
Vậy thì tốt rồi, cô nhát gan, trước khi ngủ đều muốn người khác đọc sách cho cô nghe, tốt nhất là nhìn cô ngủ rồi hẳn rời đi.
Nhưng cô lại có chút đau lòng cho Tưởng Mộ Thừa, "Nếu muộn quá không về kịp cũng không cần gấp đâu ạ, trong nhà còn có nhiều người lắm, con không sợ."
Tưởng Mộ Thừa không có tiếp lời, chỉ cười nhạt, đi lấy áo khoác của mình, điện thoại reo lên, anh ta liếc nhìn dãy số rồi nghe máy.
"Không tham gia tiệc rượu, từ chối rồi, trước 11h cậu sẽ trở về."
"Dạ."
Kế tiếp chính là chuyện thư ký báo cáo công việc, sau khi cô nghe được vài câu, liền ra sân trước đợi anh ta.
Sáng sớm trong viện có hơi lành lạnh, hai tay của cô nhàm chán kéo dây ba lô.

Xuyên qua cửa sổ sát đất, thấy Tưởng Mộ Thừa ở trong phòng vẫn còn đang nói điện thoại, những thứ anh ta hi sinh cho cô hình như còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô nữa.
Không quá 2 phút, Tưởng Mộ Thừa cũng đi ra khỏi biệt thự, tay phải cầm điện thoại vẫn còn đang trò chuyện, áo khoác vắt trên cánh tay trái.
Cô tiến lên mấy bước nhận lấy áo khoác của anh ta, học theo động tác anh ta mặc quần áo cho cô, cẩn thận khoác áo khoác lên người anh ta.
Đang nghĩ có lẽ không cần mấy năm nữa, cô sẽ có thể vào mỗi sáng sớm khoác áo khoác cho Mộ Thời Phong, sau đó dặn anh một câu Đi đường cẩn thận.
Tưởng Mộ Thừa cúp điện thoại, đưa tay xoa đầu của cô, "Trưởng thành rồi."
Cổng trường học, trước khi xuống xe, Tưởng Mộ Thừa lại căn dặn cô, "Buổi trưa ăn cơm ngoan ngoãn, không được kiêng ăn."
"Vâng ạ."
"Bất kể thành tích thế nào, cứ cư xử bình thường."
"Dạ." Đào Nhiên trong lòng trong chốc lát liền ấm áp.
"Không được bắt nặt bạn học nam."
". . . Gần đây không có mà. "
"Trước 8h tối phải về biệt thự. "
"Vâng ạ."
"Hôm nay có thể để Mộ Thời Phong đưa con về, vẫn như cũ sẽ. . . \ "
Cô tiếp lời, "Cậu sẽ phái người đi theo."
Tưởng Mộ Thừa gật đầu.
Cô đưa tay ôm anh ta một cái, "Cậu ơi, con sẽ nhớ cậu. " Cười một hơi rồi đi vào tầng học.
Ngày hôm nay sẽ tuyên bố thành tích thi giữa kỳ.
Tiết 1: Giờ học Ngữ văn, Đàm lão đầu nâng mắt kính trên sống mũi một cái, ánh mắt quét một vòng cả lớp, nhưng Đào Nhiên chột dạ cảm nhận được, ánh mắt của Đàm lão đầu dừng lại vài giây trên người cô .
Sẽ không thi rớt nữa đâu nhỉ, thi bét nhất sao.
Đàm lão sư hắng giọng một cái, "Đào Nhiên --" Cố ý kéo dài âm cuối, rồi dừng lại.
Năm ngón tay của Đào Nhiên không tự chủ đều nắm chặt lại.
Cô cảm giác các bạn học trong lớp đều đang tập trung nín hơi, thành tích của cô cũng sẽ không còn là kết quả của cá nhân cô nữa, mà là liên quan đến vinh dự của cả lớp học.
Đàm lão đầu chậm rãi nói: " 56 điểm."
Sau đó tất cả bạn học đều đồng thanh, " Woa ~" Người khoa trương nhất là Dương cầm đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm vậy.
Đào Nhiên đỡ trán, trong lòng rất muốn làm thịt cậu ta.
Đàm lão đầu phất tay ý bảo im lặng, trong lớp nháy mắt khôi phục lại yên tĩnh, "Ừm, có tiến bộ, cuối cùng đã thoát khỏi 3 lời nguyền. . . \ "
Sau đó lời nói của giáo viên hướng dẫn một câu cô cũng không nghe lọt tai, chỉ là nếu được 56 điểm, còn 4 điểm nữa mới được 60 điểm nha.
Thầy Đàm bắt đầu đọc thành tích của những học sinh khác, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mộ Thời Phong, [ Đại Mộ Mộ, ngữ văn của em thi được 56 điểm : )]

Sau đó lại báo cáo với thầy Tống Tử Mặc, [ 56 điểm: (nếu làm tròn lên, cũng coi như là được 60 điểm nha. . . ]
Mộ Thời Phong chưa trả lời cô, nhưng đã gửi cho cô một lì xì 5.20.
Đợi một lúc lâu lại gửi cho cô một tin nhắn, [ Trưa nay em đến căn tin xếp hàng mua cơm đi. ]
Cô hỏi, [ Anh có việc à? ]
[ Không có việc gì cả, chỉ muốn ăn cơm bạn gái mua thôi. ]
Rõ ràng là mùa đông, phòng học cũng không có mở hệ thống điều hòa, nhưng cả người cô đều nóng rang.
Tin nhắn của Tống Tử Mặc gửi đến, hỏi cô, [ Như vậy muốn kinh hỉ à? ]
Còn không phải là cho anh mặt mũi sao, nếu như biểu hiện không lạnh không nhạt với quà tặng, hình như có chút không tôn trọng thầy nha, [ Vâng, đương nhiên chờ mong rồi. ]
Tống Tử Mặc: [ Được, tối ngày Noel tặng cho em. ]
Rốt cuộc là kinh hỉ gì, còn cần phải chờ tới Noel mới tặng được nhỉ.
Chẳng lẽ là táo bình an?
Cũng không biết có phải là bởi vì  nguyên nhân hôm nay tuyên bố thành tích hay không, đại khái là có người vui mừng có người buồn, giờ trưa, căn tin vắng lặng không ít, so với người dùng cơm vào ngày thường ít đi rất nhiều, chí ít không cần xếp hàng xa tít tắp.
Sau khi gọi cơm xong, cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đợi Mộ Thời Phong.
"Chỗ này có người không?"
Cô ngước mắt, nhìn người đi tới, chột dạ gật đầu, "Vâng, anh. . . tôi. "
Dứt lời, Tống Tử Mặc ngồi xuống đối diện cô, đẩy đĩa thức ăn kia nhích sang một bên.
Hở hở hở? ?
Đừng đẩy nha, cẩn thận Mộ Thời Phong đánh anh nha, anh có biết anh ấy đã sớm thấy anh ngứa mắt không hả?
Tống Tử Mặc vừa ngồi xong, Mộ Thời Phong liền ung dung bước tới.
Oan gia ngõ hẹp, người gặp họa nói chung là cô rồi.
Mộ Thời Phong nhìn đĩa thức ăn, rồi lại nhìn Tống Tử Mặc, im lặng vài giây, Tống Tử Mặc hiển nhiên cũng không có ý muốn đứng lên nhường chỗ.
Mộ Thời Phong Ha một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Mặc, xéo với Đào Nhiên.
Tầm mắt của hai người đều rơi lên người cô, cô bỗng cảm thấy có một vạn mũi tên bắn về phía cô.
Liền vội vàng cúi đầu ăn cơm, đột nhiên trước mặt rơi một vật không rõ nguồn gốc, khi vật không rõ nguồn gốc bịch một cái rơi ở trên bàn, cô sợ đến suýt chút nữa hồn phi bay phách lạc.
Liếc nhìn vật không rõ nguồn gốc, thì ra là kẹo bạc hà, giống y như cái mà ngày hôm đó Mộ Thời Phong cho cô vậy .
"Hoắc Tinh bảo anh mang cho em. " Mộ Thời Phong cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Cô cất kẹo bạc hà, nghĩ thầm, lại là anh đi cướp chứ gì.
Mềm lòng nhận lấy cười với anh, "Thay em cảm ơn chị Hoắc Tinh nha. "

Lúc ăn cơm, bọn họ đều rất trầm mặc, cô rất cảm kích Mộ Thời Phong cùng Tống Tử Mặc không có đấu tranh trực diện, càng không có khiến cho cô bị kẹp ở giữa làm khó dễ.
Cô còn chưa ăn được mấy miếng liền nhận được điện thoại của Tưởng Mộ Thừa, "Cậu."
"Ăn cơm chưa?
"Đang ăn ạ. "
Tưởng Mộ Thừa lại tiện thể hỏi một câu ăn với ai.
Cô không để lại dấu vết liếc nhìn Tống Tử Mặc, "Ăn cùng Mộ Thời Phong, còn có thầy giáo phụ đạo ngũ văn của con nữa. "
Bên kia giật mình, sau đó, "Ha, thật náo nhiệt. Buổi sáng cứ bận suốt, tin nhắn của con cậu mới vừa đọc được. "
Chủ nhiệm lớp thông báo sau khi tan học muốn mở cuộc họp phụ huynh, cô liền gửi ngay tin nhắn cho cậu.
"Cậu không về kịp, bảo Mộ Thời Cảnh đi họp phụ huynh cho con đi. "
Cô cả kinh: "Bảo Mộ Thời Cảnh đi họp phụ huynh cho con sao? " Cậu ơi, cậu không có nói đùa chứ?
Cô bị những lời này cho nghẹn luôn rồi, bắt đầu nấc cụt, tiếng rất lớn, vẫn cứ nấc cụt không ngừng.
Mộ Thời Phong đột nhiên cười ra tiếng, cánh tay dài duỗi ra, bưng canh đến bên miệng của cô, ý bảo cô uống hai ngụm.
Cô vừa nấc cụt vừa uống, Tống Tử Mặc cũng quay đầu đi nhịn không được cười.
Tưởng Mộ Thừa lại nói một câu, "Đừng kích động, cậu vẫn chưa bảo Mộ Thời Phong đi họp phụ huynh cho con mà. "
 ". . . " Sao cô không có phát hiện Tưởng Mộ Thừa cũng ...lạnh lùng mà hài hước như thế nhỉ.
Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn còn đang nấc cụt, cô nấc cụt đến mức bực bội, cơm cũng không còn tâm tư để ăn nữa.
Trước đây cũng không phải chưa từng nấc cụt, nhưng uống nước sẽ đè xuống, nhưng hôm nay gặp ma, uống hết hai chén canh, thì vẫn là như cũ.
Sau khi từ căn tin ra ngoài, cô và Tống Tử Mặc tạm biệt nhau, Mộ Thời Phong kề vai đi cạnh cô, đột nhiên tay vỗ lên bả vai cô, giọng nói cũng có chút khẩn trương, "Em nhìn kìa, sao Thẩm Lăng tới rồi kìa?"
Cô sợ đến nhìn loạn chung quanh, không phát hiện bóng người, nghiêng mặt hỏi anh, "Ở đâu? "
Anh xoa nắn gò má của cô, không nói một lời, cười rồi đi về phía tầng học của khối cấp 3.
Cô đứng trong gió Bắc, đột nhiên phát hiện bản thân không còn nấc cụt nữa.
Bắt đầu từ khi nào, hai chữ Thẩm Lăng này, lại có thể trị nấc cụt chứ?
*
Buổi chiều sau khi tan học.
Học sinh đợi phụ huynh về đều đang ở dưới lầu tán gẫu, phụ huynh cũng nườm nượp chạy tới.
Cô dựa lên cây khô trụi lũi, thỉnh thoảng nhìn về phía đầu đường.
Quả thực cô nhìn thấy bóng người của Mộ Thời Cảnh, Tưởng Mộ Thừa và Mộ Thời Cảnh quen thân như vậy từ khi nào nhỉ?
Trước đây anh ta đâu đối xử như vậy với bạn từ bé của Thẩm Lăng đâu nhỉ.
Cô vẫy tay với Mộ Thời Cảnh, "Anh Thời Cảnh. "
Sau khi đến gần, giọng điệu của Mộ Thời Cảnh có chút trách móc, "Đứng ở đầu gió không lạnh à? "
Cô cười, "Chờ ngươi mà. "
Anh ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Không tới trễ chứ?"
"Không có. Cậu làm sao bảo anh đến họp phụ huynh cho em thế?"

Trên mặt của Mộ Thời Cảnh bất đắc dĩ nói không thành lời, "Cậu của em nói, anh làm phụ huynh nhà trai, trong tình huống anh ta đang bận rộn, thì phải có nghĩa vụ đi họp phụ huynh cho em. "
". . . " Logic như vậy nha.
Nhưng cô nghe được lời này thì mặt đỏ tới mang tai, có chút cảm giác ngượng ngùng căng thẳng của cô vợ bé bỏng ra mắt cha mẹ chồng vậy.
Mộ Thời Cảnh đúng lúc đổi chủ đề, nói cho cô biết Mộ Thời Phong đang đợi cô ở cổng trường học.
Cô gật đầu, nhìn anh ta, muốn nói lại thôi.
Mộ Thời Cảnh thận trọng, phát hiện sự khác thường rất nhỏ của cô, không vội đến lớp học, hỏi cô, "Có lời muốn nói với anh à?"
Cô cắn môi dưới, có hơi mất tự nhiên, "Thẩm Lăng hình như đã biết em và Thời Phong đang yêu nhau rồi, hơn nữa anh ấy dường như rất tức giận. À thì. . . Anh ba của em, có thể vì vậy mà xích mích với anh không?"
Mộ Thời Cảnh rất hiểu tâm trạng của Thẩm Lăng, kỳ thực anh ta cũng rất mâu thuẫn, cảm thấy dung túng Mộ Thời Phong như vậy, không phải chuyện mà một người anh trai  nên làm, nhưng khó mà thấy được Mộ Thời Phong vui vẻ như vậy, lại để tâm như vậy.
Trước khi gặp được Đào Nhiên, Mộ Thời Phong cả ngày đều đắm chìm trong thế giới Internet, giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài, đối với bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm.
Một dạo anh ta lo lắng nó bị tự kỹ.
Mộ Thời Phong giống như là một đứa trẻ bị lạc trong thế giới Internet, từ nhỏ hôn nhân của cha mẹ đã mang đến cho nó ám ảnh trong lòng rất lớn. Nó sợ bị bỏ rơi, cho nên rất ít qua lại thân thiết với người khác.
Nhưng nó vậy mà lại bằng lòng chủ động theo đuổi Đào Nhiên, còn nghĩ cách dỗ con bé vui vẻ nữa.
Đào Nhiên giống như là một tia nắng ấm trong thế giới tối tăm cô độc của nó, với tư cách là anh trai, anh ta không thể nào dập tắt chút ấm áp này được.
Anh ta vỗ vỗ đầu của Đào Nhiên, "Lo quá rồi, giao tình của anh và anh ba của em chẳng thể nói trở mặt thì trở mặt ngay được?"
Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với anh ta, đi về hướng cổng trường học. Điện thoại trong túi của cô rung lên, Mộ Thời Phong: [ Đứng đó chờ anh. ]
Cô vô thức ngẩng đầu, cuối đường có một bóng người quen thuộc đang tiến vào tầm mắt của cô.
Nhưng. . . Không phải Mộ Thời Phong.
Chỉ là, sao lại là Tống Tử Mặc chứ?
Cô liếc nhìn màn hình điện thoại lần nữa, xác định không có nhìn nhằm, là tin nhắn của Mộ Thời Phong.
Lần nữa ngẩng đầu lên, Tống Tử Mặc đã đến gần.
Từ trong túi lấy ra một món đồ nhét vào trong tay cô, nói, "Hôm nay dọn dẹp ngăn kéo mới phát hiện bên trong có kẹo, anh cũng không ăn, em giải quyết giúp anh nhé, nếu không ăn sẽ quá hạn đấy."
Không đợi cô nói hai thứ câu, anh ta đã đi lướt qua cô về hướng cổng Đông của trường học.
Cô xoay người, mờ mịt nhìn bước chân kiêu ngạo của anh ta, cách anh ta càng ngày càng xa.
Nhìn lại kẹo bạc hà trong tay, giống y như kẹo bạc hà lúc ăn cơm trưa Mộ Thời Phong đã đưa cho của cô.
Bởi vì sắp quá hạn, mới cho cô sao?
Cô là thùng rác à?
Trước hết mặc kệ mấy thứ này, vẫn là cất kẹo bạc hà vào, nếu như bị Mộ Thời Phong thấy cô cầm kẹo của Tống Tử Mặc, nói chung sẽ lại nổi cáu cắn bậy người ta mất thôi.
Cô lấy ba lô xuống, khóa kéo còn chưa kéo ra, thì đã cảm thấy phía sau có ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, cô dứt khoát xoay người.
Cách hơn mấy mét, Mộ Thời Phong đại gia tựa như mặt không biểu cảm nhìn cô chằm chằm.
! ! ! ! ! ! !
Anh đến đây từ lúc nào, đã thấy được bao nhiêu?
Hoa tuyết đang bay, gió Bắc đang thổi.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.