Độc Sủng Thành Hôn

Chương 30: Chương 30:




Sáng hôm sau.
Khi Thẩm Lăng xuống lầu liền nhìn thấy người đứng trong phòng khách, khẽ run, sau đó trực giác cho thấy đã xảy ra chuyện lớn.
Quản lý Viên vẫn đang gửi tin nhắn, nghe thấy tiếng bước chân vội ngẩng đầu, giọng nói cũng có chút run, "Thẩm tổng."
 "Nói đi. " Thẩm Lăng bước một bước lớn xuống hai bậc thang, vài bước đã xuống đến dưới.
Quản lý Viên xoa cái trán đầy mồ hôi, "Hệ thống ngân hàng của Thẩm thị đã bị tê liệt, trung tâm thông tin vẫn bận đến bây giờ, không có cách khác khôi phục lại. Còn có. . . "
Anh ta vô thức liếc mắt nhìn Thẩm Lăng, tim cũng nhảy đến cổ rồi.
Thẩm Lăng cách xa anh ta mấy bước, nhưng có thể cảm giác được nhịp tim của anh ta cũng rất nhanh rối loạn, giọng nói lành lạnh, ra hiệu với quản lý Viên: "Tiếp tục đi."
"Hệ thống làm việc của12 công ty chi nhánh dưới quyền của Thẩm thị cũng nằm trong trạng thái tê liệt. Còn có, Thẩm tổng, điện thoại của anh vẫn luôn không ... liên lạc được."
Thẩm Lăng hít sâu một hơi, phất tay một cái, "Biết rồi, cậu về trước đi."
"A?" Quản lý Viên cho rằng là bản thân bị lãng tai nghe lầm.
Chuyện nghiêm trọng như vậy, sao anh ta không có chút sốt ruột nào thế?
"Thẩm tổng, ngân hàng chín giờ sẽ giao dịch bình thường, nhưng nếu như hệ thống vẫn bị tê liệt, chúng ta sẽ phải đối mặt với nguy hiểm tiềm ẩn bên trong rất lớn, hơn nữa hậu quả. . . "
Thẩm Lăng ngắt ngang lời của anh ta, "Ở nhà của tôi dùng bữa sáng đi?"
"Không. . . Không cần đâu ạ." Quản lý Viên lại là đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ thầm, hẳn là Thẩm Lăng bị sợ đến choáng váng rồi.
Dù sao hệ thống ngân hàng bị tê liệt, còn có nhiều hệ thống công ty chi nhánh cũng xuất hiện vấn đề, tổn thất cũng không phải ít, cũng không biết mấy lão già trong ban giám đốc lại muốn vấn trách Thẩm Lăng thế nào nữa đây.
Tít tít, điện thoại của quản lý Viên quản lý lại có tin nhắn đến.
Anh ta giương mắt nhìn về phía Thẩm Lăng, giọng nói yếu ớt, "Lại có thêm hệ thống của hai công ty chi nhánh không thể vận hành."
Thẩm Lăng không lên tiếng.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh ta đi thẳng đến trước bàn ăn bắt đầu dùng bữa sáng, nhưng không thấy biểu hiện phải làm sao để cứu vãn tổn thất, cũng không tò mò điện thoại của mình tại sao không gọi được.
Quản lý Viên vô vị đứng thêm vài phút, tức giận ra về, anh ta còn phải trở về chủ trì đại cuộc trong trung tâm thông tin.
Đây chắc hẳn là ác ý hãm hại của đối thủ cạnh tranh, nhưng ngay cả kỹ sư trong trung tâm thông tin của bọn họ cũng phải bất lực, người nào lại có bản lĩnh cao như vậy chứ?
Đợi quản lý Viên vừa đi, Thẩm Lăng mới lấy điện thoại ra, không có tín hiệu, xem ra là bị nhiễu sóng rồi. Nhưng cũng tốt, bớt được mấy người phiền lòng gọi đến chất vấn.
Nhưng đặt trong mắt của hội đồng quản trị, anh ta khẳng định lại có thêm một tội danh không làm tròn nhiệm vụ.

Chỉ sợ hiện tại phần lớn mọi người trong hội đồng quản trị đã tập hợp ở công ty.
Còn cha đại nhân của anh ta, chủ tịch của hội đồng quản trị Thẩm thị, đoán chừng đã tìm anh ta đến phát điên rồi.
Còn có ông nội nữa, ông nội đoán chừng vì chuyện này đã ném bể không chỉ một chiếc ly trà tử sa đâu.
Ha.
Theo anh ta biết, người có thể thành công xâm nhập hệ thống ngân hàng của Thẩm Thị bọn họ, lại có thể làm cho người của anh ta khoanh tay bất lực, ngoại trừ Tưởng Mộ Thừa thì chính là Mộ Thời Phong.
Mà lúc này, anh ta đã đắc tội hai người bọn họ, nếu như hai người bọn họ liên thủ, anh ta ngoại trừ con đường chết thì vẫn là đường chết mà thôi.
Cho nên tối qua Tưởng Mộ Thừa đã thỏa hiệp.
Bởi vì Tưởng Mộ Thừa không sợ anh ta không đưa Nhiên Bảo trở lại.
Mẹ nó, thực sự là tiểu nhân nham hiểm hèn hạ mà.
Anh ta trì hoàn, thì tổn thất của Thẩm thị sẽ càng nghiêm trọng.
Đây chính là cái giá tối qua anh ta cố ý muốn dẫn Nhiên Bảo về.
Tưởng Mộ Thừa đúng là thâm độc máu lạnh, không nghĩ chút nào đến lợi ích của Thầm gia bọn họ.
Anh ta mượn điện thoại của người giúp việc, gọi cho Tưởng Mộ Thừa.
Cũng không vòng vo với anh ta nữa, đi thẳng vào vấn đề, "Cậu Tư, gần nhất con xã giao nhiều, Nhiên Bảo trong khoảng thời gian này vẫn là do cậu đưa đón nhé. "
Anh ta không có gì nổi bật, nhưng lăn lộn đã lâu trong giới kinh doanh, tính biết co biết dãn anh ta vẫn có đủ, nhận thua trước mặt của Tưởng Mộ Thừa vốn cũng không có chuyện gì mất mặt cả.
Giọng nói của Tưởng Mộ Thừa vẫn lộ ra vài phần khàn khàn, hẳn là vẫn chưa rời giường, "Sao vậy, ngủ một giấc chút đầu óc bình thường lại rồi à? Không gọi tôi là Anh tư Tưởng nữa à? "
Tưởng tiểu tứ, xem tôi sau này làm sao trị anh!
Anh ta ngẩng đầu liền thấy Đào Nhiên đang chậm rãi xuống lầu, "Nhiến bảo muốn ăn cơm rồi, trước hết cứ như vậy đi. " Dứt khoát cúp điện thoại.
Mặc kệ Tưởng Mộ Thừa làm gì với anh ta và Thẩm thị, anh ta cũng không muốn để cho Nhiên bảo biết, cô tuy là vô tâm không tim không phổi, nhưng lại là một người rất dễ lo lắng.
Chỉ muốn bản thân ức hiếp anh ta, nhưng lại không muốn thấy người khác ức hiếp anh ta.
Anh ta tuy nói lúc này hận không thể chém Tưởng Mộ Thừa thành vạn khúc, nhưng cũng vô ý khiến cho cô bị kẹp trong thế khó xử.
Đào Nhiên kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh anh ta, "Chào buổi sáng, anh ba."
Liếc nhìn điểm tâm trên bàn, "Không phải anh làm?"
Thẩm Lăng đưa một ly nước ấm đến bên miệng cô, "Uống mấy ngụm nước rồi ăn. Tối qua ngủ muộn, kêu nguồ giúp việc làm."    

Cô tránh ly nước, không muốn uống nước, trực tiếp cầm một cái sandwich.
Nhưng Thẩm Lăng vẫn nâng ly nước đến trước mặt cô, nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Cô bĩu môi, làm dáng vẻ uống một ngụm, rồi đẩy ly nước ra.
Thẩm Lăng đem ly nước đặt trên bàn cơm, giọng nói không vui: "Tảng băng vạn năm buổi sáng cũng không cho em nước ấm uống?"
Chuyện đã qua rồi còn bới móc nha.
Cô vẫn chưa ngủ đủ, ngáp một cái, "Uống à, ít nhất uống ba ngụm. "
Thẩm Lăng hừ lạnh một tiếng, cúi đầu bắt đầu ăn điểm tâm.
Sau đó hình như điện thoại rung rung, rung không ngừng, sau ba phút mới dừng lại. Anh ta liếc mắt, 139 tin nhắn.
Đều là tin nhắn kêu gào thay đổi vị trí.
Đây là điện thoại mà tảng băng vạn năm đưa ra khỏi lãnh cung, nhưng thời gian thoát khỏi cảnh đen tối này đại khái còn khó chịu hơn ở trong lãnh cung.
Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ tìm ra anh ta đấy.
Đào Nhiên nhíu mày, "Anh ba, điện thoại của anh bị hư à?"
"Không có, tối qua tắt điện thoại."
Đào Nhiên cũng không hỏi nhiều nữa, chăm chú ăn.
Đến cổng trường học, cô vội xuống xe, Thẩm Lăng đưa tay giữ cửa xe, "Chờ chút. "
Cô quay đầu, "Có chuyện gì ạ?"
Anh ta dừng lại, "Trong khoảng thời gian này anh tương đối bận rộn, suy nghĩ lại, em vẫn là đến chỗ của tảng băng vạn năm đi. "
Gì cơ?
Đến nhà của tảng băng vạn năm?
Anh chưa uống rượu mà đã say thế này rồi à?
Cô hưng phấn lại lo lắng không yên, "Anh ba, anh chắc chứ? "
Thẩm Lăng gật đầu, "Tối qua là không ưa tảng băng vạn năm, cũng không sjuy nghĩ đã muốn đưa em đi."

Hạnh phúc tới quá đột nhiên, cô mất cả năng lực suy tính.
Lý do đương nhiên cho rằng giống như anh ta nói vậy.
Cô ha ha ha bật cười, ôm anh ta làm nũng đủ kiểu, nịnh nọt đủ kiểu.
Trước khi xuống xe lại hôn anh ta một cái, "Anh ba, chuyện đó, em đến chỗ của tảng băng van năm làm nội ứng, thay anh chỉnh cậu thật tốt nha."
Thẩm Lăng vỗ vỗ đầu của cô, "Chỉnh chết anh ta luôn. "
". . . " Khách khí với anh một chút, còn tưởng thật nha.
Cô đi vào sân trường, anh ta mới ra hiểu bảo tài xế lái xe đi.
Tối qua anh ta phạm vào một tối kỵ tấn công, phía Tưởng Mộ Thừa là người chịu thua thiệt.
Anh ta chỉ chờ đợi thôi!.
Đến khi nghỉ đông, triệt để cắt đứt toàn bộ nhớ nhung của Nhiên Bảo.
Anh ta vẫn luôn không biết, tại sao về chuyện cô yêu sớm này, anh ta và tảng băng vạn năm có bất đồng, tảng băng vạn năm không phải càng truyền thống hơn sao.
Cực lực phản đối Nhiên bảo yêu sớm chính là cái người tảng băng vạn năm kia mới đúng, có thể mọi thứ đều thoát khỏi quỹ đạo rồi.
Vấn đề rốt cuộc xuất hiện ở đâu chứ?
Nhưng mặc kệ chân tướng là gì, cũng sẽ không phải tảng băng vạn năm muốn cố ý đối nghịch với anh ta, mới đồng ý cho Nhiên bảo yêu sớm chứ.
Tối qua suy nghĩ cả đêm, anh ta cũng không thể nào hiểu nổi.
Đại khái là tảng băng vạn năm điên rồi.
Anh ta dựa ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Kỳ thực anh ta cũng không phải là một phụ huynh cổ hữu, nhưng cô còn quá nhỏ, nếu như bây giờ cô đang học đại học, 18 tuổi hoặc là 20 tuổi, mặc kệ cô thích người nào, anh ta nghĩ anh ta cũng sẽ ủng hộ cô.
Nhưng cô chỉ mới học lớp 9 thôi.
Tuổi mụ 15 tuổi, còn chưa tròn 14 tuổi.
Không phải là cái tuổi nên yêu sớm.
Yêu đương tựa như một con dao hai lưỡi, đồng thời mang đến cho cô ngọt ngào, cũng sẽ khiến cho cô thương tích đầy mình.
Tuổi này của cô thì hiểu cái gì là tình yêu?
Điện thoại trong túi bắt đầu run lên, tin nhắn của quản lý Viên gửi đến, [ Thẩm tổng, hệ thống ngân hàng đã khôi phục, tất cả hệ thống của công ty chi nhánh cũng hoạt động bình thường, không có bất kỳ tổn thất kinh tế nào. ]
[ Ừm, đến công ty nói tiếp. ] Anh ta cất điện thoại.
Trận này im lặng đánh cược với Tưởng Mộ Thừa, anh ta đã thua rất triệt để.
Kỳ thực cũng không trách anh ta.

Bởi vì bây giờ là mùa đông, chính là mùa mà tảng băng vạn năm được nước đắc ý.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, anh ta đột nhiên bật cười.
Tiếng cười kia quá mức quỷ dị, tài xế từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn anh ta.
Đầu óc của ông chủ bị hỏng sao?
*
Trong giờ học, Mộ Thời Phong lại đến tìm cô.
"Đào Nhiên, anh của cậu kìa!" Bạn học trong hành lang đứng cách cửa sổ gọi to, cô nghe rất rõ ràng.
Trong lòng ngọt ngào lan tỏa, loại này cảm giác mờ ám này, thật là mẹ nó quá sướng luôn.
Mộ Thời Phong vẫn là cầm bình giữ nhiệt hình hoạt hình kia, dựa trên bệ cửa sổ, rực rỡ chói mắt.
Không chỉ là nữ sinh, nam sinh đi ngang qua đều sẽ ngoái nhìn anh.
Anh vẫn như trước lười biếng đem cái chén trong tay đưa cho cô, "Sữa óc chó này phục vụ cả ngày, đầu óc cũng không thấy lớn nhỉ. "
". . ." Đầu óc của em gỉ rồi cũng không được sao? !
Nếu không phải trên hành lang còn có nhiều bạn học như vậy, cô thật muốn đá anh hai cái.
Chỉ là hiện tại không có sức lực cãi nhau với anh, trước mắt có chuyện quan trọng hơn phải làm, vội vàng chia sẽ vui sướng với anh.
"Tối nay em lại có thể ở nhà cậu của em rồi."
Sau đó tiến lên mấy bước, tới gần Mộ Thời Phong, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói rằng: "Sau khi tan học chờ em."
Bởi vì hôm nay có tiết học Vật Lý, đương nhiên sẽ có bài tập, cô bây giờ có bài tập gì cũng chẳng muốn làm.
Anh cười xấu xa, hạ giọng: "Hẹn anh làm chuyện xấu à? "
Cô nghe hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, bên tai không khỏi nóng lên, lườm anh ý bảo anh câm miệng.
Anh càng được nước lấn tới, ghé bên tai cô, "Anh rất nhớ đôi tay này của em nha."
Cố ý dừng lại, "À, không đúng, không chỉ là anh nhớ thôi, thằng nhóc của anh càng nhớ tay của em hơn."
Trong lúc cô xấu hổ không chịu nổi, anh thừa dịp cô chưa chuẩn bị len lén nhéo tay cô một cái.
Sau khi đạt được mục đích, thấp giọng cười mấy tiếng, sau đó thì giống như một người chẳng liên quan, trịnh trọng nói rằng: "Buổi trưa đợi em ăn cơm, đến sớm một chút nhé. " Rồi xoay người tiêu sái rời đi.
Trong lòng cô có vạn con ngựa gào thét chạy nhanh qua.
Mặt người dạ thú nha!

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.