Độc Sủng Thành Hôn

Chương 49: Chương 49:




Mộ Thời Phong xoay người Đào Nhiên đang ngây ngốc ôm vào trong lòng, rất nghiêm túc gọi tên cô: “Đào Nhiên.”
Đào Nhiên vâng một tiếng, cái trán để trên ngực anh, cảm thụ được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, chờ mong lời cầu hôn tiếp theo của anh, cô đồng ý, sau đó bọn họ đi lãnh giấy đăng ký kết hôn, trình tự có lẽ là như vậy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Mộ Thời Phong vẫn không nói gì.
Gió lạnh thổi qua, Đào Nhiên có chút lạnh, luồn tay vào túi áo khoác của anh để sưởi ấm.
Mộ Thời Phong cúi đầu, hơi thở ấm áp phả phía sau tai của cô, giọng nói của anh rất nhẹ, lại gợi cảm trầm thấp, anh nói: “Đào Nhiên, anh không danh không phận đi theo em nhiều năm như vậy, giúp em làm ấm giường giặt quần áo nấu cơm, ngay cả con cũng cho em một đứa rồi, hiện tại tuổi của anh cũng không nhỏ, em cũng phải cho anh một câu trả lời chứ nhỉ?”
Đào Nhiên: “...........”
Mộ Thời Phong nén cười: “Hôm nay nếu em không cho anh một câu trả lời, anh sẽ cãi nhau với em ở trước cửa Cục Dân Chính!”
Đào Nhiên: “!!!!!!!!!!!!!!!!”
Mộ Thời Phong tiếp tục nói nhỏ bên tai cô: “Hôm nay em đã bị anh tóm được rồi nhé, về sau anh sẽ rất tự hào nói với người khác, anh là chồng của Đào Nhiên.”
Cơn lốc xoáy này, Đào Nhiên tựa như ngồi hồi tàu lượn siêu tốc, nội tâm dậy sóng.
Cô ngửa đầu, nhón mũi chân, hôn lên môi anh một cái, giọng nói có chút khàn khàn, “Nhưng em không thể lãnh giấy đăng ký kết hôn cùng anh được, tất cả thông tin của em đều bị xóa bỏ rồi.”
Hai tay của Mộ Thời Phong nâng mặt cô, lòng bàn tay lau khô nước mắt trên mặt cô, “Đừng lo, chuyện đặc biệt của chúng ta phải làm theo cách đặc biệt chứ.”
Đào Nhiên mỉm cười, giả vờ nói móc anh: “Có ai cầu hôn như anh à, sắp lãnh giấy đăng ký kết hôn rồi mà vẫn chưa nhìn thấy nhẫn.”
Mộ Thời Phong hôn lên trán của cô, “Mọi người kết hôn đều dùng nhẫn, chúng ta có chút đặc biệt.”
Anh từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, Đào Nhiên liếc nhìn, hẳn là thứ giống như lắc tay.
Mộ Thời Phong ngồi xổm xuống, xắn ống quần phải của cô lên, lộ ra mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, anh cẩn thận đeo lắc chân ngọc bích vào chân cô, đeo xong lại thân mật chỉnh lại ống quần cho cô.
Đứng lên ôm cô vào trong ngực, “Kiếp sau em vẫn là của anh.”
Từ đăng ký chỗ tấp nập cặp vợ chồng mới cưới đi ra, đều nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ hoặc ghen tị.
Mộ Thời Phong buông cô ra, “Vào thôi, lát nữa họ tan làm đấy.”
Đào Nhiên cười nói: “Thật sự không định đưa nhẫn cho em à?”
Mộ Thời Phong lắc đầu, “Nửa năm trước chúng ta đã từng cầu hôn, nhẫn là em chuẩn bị, em trao nhẫn cho anh, anh trao em lắc chân, không phải rất tốt sao.”

“Chiếc nhẫn anh vẫn còn giữ sao?”
“Tất cả những thứ em tặng cho anh, anh đều cất giữ.”
Anh nhẹ ôm lấy bả vai của cô đi vào nơi đăng ký kết hôn.
Một cánh cửa kiếng ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
Tống Tử Mặc đứng cách đó mấy chục mét, nhìn bóng hình xinh đẹp biến mất ở cửa, đau đớn chua xót lan tràn từ trong đáy lòng, nháy mắt lan tràn vào lục phủ ngũ tạng.
Dưới chân giống bị đóng đinh, làm thế nào cũng không nhấc bước chân lên được.
Anh ta đến tòa nhà bên cạnh tìm một người, không nghĩ tới khi xuống lầu liền thấy được một màn ấm áp mà lại tàn nhẫn. Quanh quẩn nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn ở bên nhau.
Đi ra khỏi cánh cửa kia thì cô sẽ trở thành bà Mộ.
Tối hôm qua anh ta đã gửi tin nhắn cho cô muốn trưa nay đến đón cô, cô đến khuya mới trả lời anh ta, nói hai ngày này muốn ở cạnh con, chờ có thời gian sẽ hẹn lại sau.
Thì ra không phải không có thời gian cùng anh ta đi ra ngoài ăn cơm, mà là có chuyện càng tốt hơn để làm.
Tài xế đã dừng xe ở trước mặt anh ta từ lâu, tài xế không dám lên tiếng, yên lặng chờ anh ta.
Mãi cho đến khi còi xe phía sau nói xe của họ cản đường, Tống Tử Mặc mới hoàn hồn, lại nhìn cánh cửa nơi đăng ký kết hôn, xoay người kéo cửa xe ngồi vào bên trong.
Tài xế nhỏ giọng hỏi anh ta, “Tống tổng, đi đâu ạ?”
“Tùy anh.” Tống Tử Mặc bất lực tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, cả người đều có chút cảm giác mệt lả.
Tài xế sửng sốt một lúc lâu, giống như hiểu rõ tâm tình của anh, khởi động động cơ, lái xe từ từ rời đi.
Trôi qua nhiều năm như vậy, anh ta rốt cuộc đã có thể hoàn toàn buông bỏ.
Về sau, anh ta cũng sẽ có vợ, có nhà, cô gái bướng bỉnh dựa lên bàn làm việc khó khăn làm bài tập ngữ văn kia, rồi cuối cùng sẽ trở thành hồi ức đặc biệt nhất trong thời niên thiếu tươi đẹp nhất của anh ta.
Nhiều năm trước, sau khi cô chia tay Mộ Thời Phong, anh ta ở trên đường phố New York tình cờ gặp được cô, anh ta cho rằng cơ hội của anh ta cuối cùng cũng đã đến.
Khi đó cô giống như một đứa trẻ lạc đường, anh ta cùng cô đi du lịch một lần.
Anh vẫn nhớ rõ khi bọn họ du lịch đến sa mạc Sahara, cô điên cuồng hát bài《 Trời cao biển rộng 》 “Trời cao biển rộng mưa to gió lớn sau này, quay đầu lại cười chua xót nhìn quá khứ...”

Hát xong, cô còn khóc lóc thảm thiết nữa.
Anh ta biết cô là đang nhớ Mộ Thời Phong.
Còn anh ta ngoại trừ im lặng đi cùng cô, chuyện gì cũng không làm được.
Năm ấy cô 20 tuổi, anh ta 23tuổi. Thanh xuân của bọn họ khi đó, chính là một nỗi đau, sau khi nỗi đau qua đi vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Một năm ấy, anh ta đi cùng cô đi qua rất nhiều nơi trên thế giới, cùng cô chơi cùng cô điên cùng cô khóc cùng cô cười, tùy ý hoang phí tuổi trẻ thuộc về bọn họ.
Anh ta đã suy nghĩ cứ đi mãi như vậy, cho đến tận cùng của thế giới.
Nhưng thanh xuân đến cuối cùng cũng có thời khắc kết thúc.
Anh ta đã từng nỗ lực, muốn đi vào trái tim đã vỡ vụn của cô, nhưng trước sau vẫn không có kết quả. Anh ta hiểu được cô là phượng hoàng, không phải cây ngô đồng, còn anh, vĩnh viễn cũng không phải là cành cây của cô.
Xe dừng lại, Tống Tử Mặc mở mắt, thì ra xe đang đợi đèn đỏ. 90 giây trôi qua, đèn xanh sáng, anh ta phải tiếp tục đi về trước, còn cô, vẫn dừng lại ở góc đường kí ức kia.
Nửa giờ sau Đào Nhiên một dáng vẻ ngoan ngoãn, kéo cánh tay Mộ Thời Phong từ nơi đăng ký đi ra.
Cô nghiêng đầu, “Đại Mộ Mộ, năm em 15 tuổi đã muốn gả cho anh rồi đấy.”
Mộ Thời Phong rút cánh tay lắc lắc đầu cô: “ Bà Mộ à, sau này phải đối xử với chồng của em tốt một chút nhé.”
Một tiếng bà Mộ đã làm cho hốc mắt của Đào Nhiên nóng lên. Từ nhỏ đến nhớ nhiều cách xưng hô như vậy thì cái này là cảm động nhất.
Mộ Thời Phong đi xuống hai bậc thang ngồi xổm xuống, “Leo lên cổ anh đi, anh đưa em đi ngắn tuyết.”
Không có bất kỳ động tĩnh gì.
Mộ Thời Phong quay đầu, cô vẫn sững sờ đứng tại chỗ.
Anh hối thúc cô: “Nhanh nào, trời tối sẽ không nhìn thấy đâu.”
Đào Nhiên không thể tin được, “Anh muốn đi bộ đến đó à?”
“Chỉ đi một đoạn ngắn, tài xế chờ chúng ta ở con đường phía trước rồi.”

Đào Nhiên vẫn là do dự không tiến lên: “Em nặng như vậy, sẽ không đè gảy cổ anh chứ.”
Mộ Thời Phong kiên nhẫn giải thích: “Sẽ không đâu. Em hiện tại cao 1m66, hơn 90 cân, lúc học lớp 9 em cao 1m65, gần 100 cân, trước kia không đè gãy cổ anh, hiện tại sẽ càng sẽ không thể. Lên đi.”
Thì ra trước kia cô được cưng đến như vậy.
Liền không do dự nữa.
Cho dù trước kia là mỗi ngày đều ngồi trên cổ anh, không muốn đi bộ, nhưng đã không còn chút ấn tượng nào, lại lần nữa ngồi lên có chút kinh hồn bạc vía, sợ ngã xuống.
Mộ Thời Phong vẫn luôn trấn an cảm xúc khẩn trương của cô, để cô thả lỏng, sau khi cô ngồi lên vẫn không khỏi phát run. Mộ Thời Phong đỡ hai tay của cô, chậm rãi đứng lên.
Mỗi một bước đi của anh đều càng cẩn thận hơn, mới đi hơn 200 mấy mét, áo sơ mi sau lưng anh đều ướt đẫm, không ngừng thở dốc, nguyên nhân cũng không phải mệt, cứ sợ trượt chân sẽ làm cô ngã xuống đất.
Hai tay của Đào Nhiên đặt trên đầu anh, cảm giác có mồ hôi đang chảy ra, “Đại Mộ Mộ, thả em xuống đi.”
“Không sao đâu, em ngồi vững là được.”
Đào Nhiên khăng khăng muốn xuống, Mộ Thời Phong ngoảnh mặt làm ngơ lời nói của cô, vẫn thật cẩn thận tiến về trước.
Quan trọng là con đường này không phải của riêng bọn họ, trên đường còn có nhiều người như vậy, đều tò mò nhìn bọn họ, có người đã đi qua bọn họ, còn lưu luyến ngoái đầu nhìn lại.
Đào Nhiên bị nhìn có chút chân tay luống cuống, ngượng ngùng ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu nhìn tuyết trắng xóa dưới chân của Mộ Thời Phong.
Con đường này rõ ràng không dài lắm, nhưng giống như đi đến cùng trời cuối đất, nhìn không thấy tận cùng.
Đào Nhiên khó hiểu hỏi: “Sao anh không thả em xuống?”
Mộ Thời Phong thở có chút dồn dập: “Đây là việc trước kia em thích nhất.”
Tay của Đào Nhiên nhẹ nhàng khảy mái tóc ngắn của anh, “Trước kia em còn thích làm gì nữa?”
Mộ Thời Phong đứng vững tại chỗ nghỉ ngơi, sẵn tiện trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, " Ngọi trừu không thích học ra thì những chuyện khác đều thích làm.”
“......”
Mộ Thời Phong cười khẽ hai tiếng, nhịn không được cười cô: “Lãnh giấy đăng ký kết hôn xong thì sẽ không giống thế nữa, dịu dàng e thẹn, nếu là ngày thường, em đã sớm cãi nhau với anh rồi.”
Đào Nhiên vẫn là: “......”
Không phải bởi vì lãnh giấy đăng ký kết hơn, mà là vì sợ buổi tối bị chỉnh rất thảm, cho nên ban ngày liền thức thời một chút, dù sao cũng tốt hơn buổi tối khóc thảm thiết cầu xin anh buông tha.
Nghỉ ngơi một lát, Mộ Thời Phong trả lời cô, “Trước kia em thích ngắm anh đánh trống Jazz, còn thích nghe anh đàn dương cầm, thích nhất chắc là bảo anh đưa em đi đua xe, dù sao thì đua mãi cũng không thắng.”
Dừng lại, nhấn mạnh nói: “Vừa rồi anh nói sai rồi, em thích nhất không phải đua xe, nếu đua xe xếp thứ 2, xếp thứ nhất nhất chính là cùng anh vận động trên giường trước khi ngủ.”

Đào Nhiên rốt cuộc không cách nào im lặng được nữa, nghiến răng nói: “Mộ Thời Phong!”
Mộ Thời Phong cười đến bả vai đều phát run.
Đào Nhiên tức giận cào loạn tóc của anh.
Một màn vừa bạo lực lại ấm áp này tất cả đều thu vào trong mắt của Lâm Bách Xuyên.
Bởi vì kẹt xe, dòng xe nửa ngày đều không nhích được chút nào, anh ta trong lúc vô tình liếc nhìn lối đi bộ, liền thấy được Đào Nhiên đang ngồi trên cổ của Mộ Thời Phong.
Nói trắng ra, quá gây sự chú ý, đối với anh ta mà nói là chói mắt.
Thời gian này xuất hiện ở gần đây, lại là đi từ đó đến đây, anh ta không muốn thừa nhận một sự thật cứ hiện lên trong đầu.
Nơi phía sau họ mấy trăm mét, anh ta quá mức quen thuộc.
Anh ta tổng cộng đã đến đó hai lần.
Lần đầu tiên là khi cùng Đào Nhiên kết hôn, lần thứ hai khi cùng Đào Nhiên ly hôn. Trước kia vẫn luôn ảo tưởng, có thể có lần thứ ba hay không.
Nhưng cô hiện tại đã là bà Mộ.
Mới vừa rồi, anh ta không nên bảo tài xế đi con đường này, anh ta cũng không nên quay đầu nhìn lối đi bộ.
Giờ phút này anh ta rốt cuộc hiểu rõ tâm trạng năm ấy của Mộ Thời Phong, năm đó sau khi anh ta cùng Đào Nhiên kết hôn, Mộ Thời Phong hẹn anh ta ra đánh một trận, lúc ấy anh ta gần như không biết đánh trả thế nào, nhưng mỗi một đấm của Mộ Thời Phong cơ hồ đều muốn đánh chết anh ta.
Loại thù hận này đến từ nơi sâu nhất trong cơ thể.
Bởi vì anh ta đã cưới người phụ nữ mà Mộ Thời Phong yêu nhất.
Mà hiện tại anh ta, đồng cảm như bản thân mình cũng bị như vậy.
Điện thoại của anh ta đúng lúc vang lên, vang lên rồi dừng lại, dừng lại rồi vang lên, anh ta trước sau đều không để ý đến.
Tài xế từ kính chiếu hậu cảm thấy anh ta rất lạ, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này nhìn lên mới hiểu được vì sao ngay cả điện thoại cũng nghe không thấy.
Sau khi Lâm Bách Xuyên hoàn hồn mới nhìn điện thoại, cũng không quan tâm đến cuộc gọi nhỡ kia, trực tiếp gọi cho thư ký, “Cậu lập tức gọi điện thoại cho Mộ Thời Phong, hỏi cậu ta có cần trực thăng hay không.”
Mộ Thời Phong biết lái trực thăng, còn Đào Nhiên thích nhất đi bộ ngắm tuyết dưới trời tuyết rơi. Ngồi ở trên trực thăng ngắm cảnh tuyết rơi ở Bắc Kinh, chắc chắn vô cùng lãng mạn.
Anh ta không thể nào thản nhiên chúc phúc cho hai người bọn họ.
Mong ước duy nhất có thể làm, chính là hy vọng cô có thể vui vẻ.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.