"Mẫu thân vất vả rồi, chỉ là người trông chừng nàng như vậy cũng không phải chuyện tốt, chờ đến lúc trở về phủ, tổ mẫu sẽ trách tội người."
Tần Phiên Phiên luôn luôn nhìn xa trông rộng, nàng lập tức nhớ đến lão phu nhân, đây cũng không phải là người dễ lừa gạt đâu.
Vốn vị biểu muội này đến đây chính là muốn nhân cơ hội xem xem có thanh niên tài tuấn nào không, hiện tại Tần phu nhân trông coi nàng ta kĩ như vậy, không cho nàng ta tiếp xúc với người bên ngoài, nhất định lúc trở về nàng ta sẽ tìm lão phu nhân khóc lóc kể lể.
Tần Phiên Phiên có thể tưởng tượng ra, vị biểu cô nương này vừa khóc, tim của lão phu nhân không biết đã bay đến nơi nào rồi ấy chứ.
Nhưng thật ra Tần phu nhân lại không lo lắng chút nào, khẽ cười, nói: "Chuyện đó không ngại, ta đều đã sắp xếp ổn thỏa. Tuy rằng nàng ta có thể đến đây nhưng duyên phận thì không đến, vừa đến thì hôm sau liền đổ bệnh, cứ mơ mơ màng màng nằm trên giường như muốn ngủ. Cũng không phải ta không cho nàng ta ra ngoài, mà chính nàng ta không ra được thôi."
Tần Phiên Phiên hơi kinh ngạc, lập tức hiểu ý của Tần phu nhân, không nhịn được âm thầm bội phục vị mẹ cả này.
Cũng thật quyết đoán, phỏng chừng bệnh của vị biểu cô nương này đến cũng thật ly kỳ.
Nếu không xảy ra bất ngờ gì, hẳn là do một tay Tần phu nhân tác động, vì khiến cho vị biểu cô nương này ngoan ngoãn, thủ đoạn của Tần phu nhân cũng thật tàn nhẫn.
"Vẫn là mẫu thân có kế sách hay." Tần Phiên Phiên cười, gật gật đầu.
Gánh nặng trong lòng Tần phu nhân được gỡ bỏ, bà còn sợ thứ nữ cảm thấy bà ngoan độc, thật ra cũng không thể trách bà cẩn thận như vậy.
Chủ yếu là Tần gia đã sa sút rồi, Tần Phiên Phiên có thể lên làm chủ của lục cung đều là dựa vào bản thân tự cố gắng, Tần gia không thể làm cản trở kéo chân sau của nàng.
Lúc biểu cô nương này vừa đến Tần phủ, Tần phu nhân thấy dung mạo nàng ta xinh đẹp, miệng lại ngọt, rất thu hút.
Từ đầu bà còn tưởng lại thêm một Tần Phiên Phiên thứ hai, tri kỷ như vậy thật sự khiến người ta thích, trên dưới Tần phủ đều bị nàng ta dỗ cho vui vẻ.
Nhưng chờ sau khi Tần phu nhân phí tâm tư tìm cho nàng ta hai gia môn liền cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Biểu cô nương này mắt cao hơn trán, nhìn ai cũng đều tỏ ra không vừa mắt, còn bày ra tư thế muốn bước vào phủ đệ nhà cao cửa rộng.
Lúc trước, lão phu nhân đau lòng khuê nữ, vốn dĩ chính là thấp gả, lại nói đến, cũng là do mệnh cô em chồng này không tốt, vốn cô gia này tiền đồ vô lượng, sau khi trải qua những ngày tháng khó khăn thì chính là những ngày quang vinh vô hạn.
Hơn nữa, những ngày khổ cực còn có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, lão phu nhân và người huynh trưởng như Tần Tri nhất định sẽ không để bà ta bơ vơ không nơi nương tựa.
Nhưng lại không đoán được mắt thấy đã sắp khổ tận cam lai thì vị cô gia kia lại chết, em chồng bà thủ tiết, chỉ có một nữ nhi này.
Trong nhà cô gia còn có cha mẹ huynh đệ, trước khi chết liền cầu xin cô em chồng này chăm sóc nhiều hơn.
Cô em chồng thật thà, lại rất trọng tình nghĩa nên thật sự ở lại Dương Châu chăm sóc nhà đó.
Không ngờ bà ta không thể sống đến ngày nữ nhi xuất giá đã đi rồi, sau khi biểu cô nương giữ đạo hiếu thì người ta lại từ hôn, lúc này cùng đường mới đến nhờ cậy nhà ngoại tổ mẫu.
Ban đầu Tần phu nhân cũng thương hại nàng ta, nhưng chờ sau khi sống chung, phát hiện ra biểu cô nương này cũng không đơn giản, có lẽ lần từ hôn kia cũng là do nàng ta coi thường dòng dõi nhà người ta mới gây nên cơ sự này.
Nếu không gia môn trong sạch sẽ không vì việc giữ đạo hiếu mà từ hôn, đây nhất định là do có người chọc phá.
"Ta làm gì có kế sách gì, hiện tại ta còn đang lo lắng hãi hùng, chỉ sợ liên lụy đến người thôi. Nàng ta nhiều tâm tư, cũng không biết sao lại như vậy, cha mẹ nàng ta đều là người tốt, là người thật thà, kết quả là sinh hạ nàng ta lại là dạng một bụng mưu ma chước quỷ, thể diện của một cô nương cũng không cần. Ta chỉ sợ nàng ta va chạm đến ai, hoặc làm ra loại chuyện mất mặt gì, thể diện của Tần gia đã bị Cảnh Vương phi phá hủy gần hết, cũng không đáng nhắc đến, xấu mặt thì xấu mặt đi, dù sao cô nương đều đã được gả ra ngoài. Nhưng người mới lên làm Hoàng hậu không lâu, cũng không thể để vì loại chuyện này mà bị liên lụy."
Tần Phu nhân thở dài một hơi, bà luôn luôn hiểu rõ, vốn đã khiến Tần Phiên Phiên chịu thiệt thòi, có thể lên ngôi Hoàng hậu, đó là do Tần Phiên Phiên có phúc.
Tần Phiên Phiên vừa nghe lời này của bà, lập tức cảm thấy đáy lòng thoải mái không ít.
"Ở trong cung người trôi qua hẳn cũng không tệ nhỉ, sắc mặt hồng nhuận, tươi cười hớn hở. Đáng tiếc lần này không thể gặp được Đại Hoàng tử, cha người vẫn luôn lải nhải, đã làm rất nhiều món đồ chơi nhỏ cho ngài ấy, còn có một chú ngựa gỗ nhỏ. Lần này đến cứ một hai bắt mang theo nhưng bị ta ngăn cản. Lần đầu thu săn sau khi Hoàng thượng đăng cơ, có thể bớt đi chuyện nào hay chuyện đó."
Tần Phiên Phiên nắm lấy tay bà, tinh tế nhìn biểu tình vui vẻ thật lòng trên mặt bà.
Tần Phiên Phiên cũng cười theo, nàng không cần nhiều lời Tần phu nhân đã có thể nhìn ra nàng trôi qua không tệ, dù sao lúc trước Hoàng thượng và nàng cưỡi chung ngựa cũng không phải chuyện đùa giỡn.
Trước đó dường như mọi người đều nhìn thấy, hai người Đế Hậu lắc lư cả một buổi tối, lại còn cưỡi chung một con ngựa, còn lưu luyến quên trời đất, đến cả trở về cũng muộn.
Hơn nữa lần thu săn này, bên cạnh Hoàng thượng cũng chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương, đủ thấy rốt cuộc Tần Phiên Phiên được sủng ái đến mức nào.
"Chờ sau khi thu săn kết thúc, tổ mẫu và cha mẹ đều có thể tiến cung nhìn nó một cái. Hiện tại ta là Hoàng hậu, không có nhiều quy củ như vậy, trình thẻ bài vào trong cung là được. Dáng vẻ bé con cứng cáp, chỉ là rất ầm ĩ, cho nên Hoàng thượng chọn nhũ danh là Nháo Nháo."
Thật ra Tần Phiên Phiên vô cùng thân thiết, Tần phủ là nơi nàng lớn lên, tuy là thân phận thứ nữ nên khiến nàng so với đích nữ kém hơn một cái đầu, nhưng nàng cũng không phải chịu ngày khổ nào, cái nên có đều có.
Sau khi nàng chủ động muốn vào cung, Tần gia càng đối với nàng tốt hơn, để cho nàng vị trí đích nữ, còn trục xuất Tần Kiêu khỏi gia phả.
Hơn nữa bất luận ở lúc nàng được sủng ái hay lên làm Hoàng hậu cũng không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ hy vọng nàng có thể trôi qua tốt.
Tần phu nhân càng là tùy thời đợi nàng triệu tiến cung, đã từng thay nàng đưa Hách cô nương tiến cung, cũng đã làm những chuyện khác nữa, không để người tần gia trở thành vật cản kéo chân sau của nàng, đây cũng là sự quan tâm mà gia tộc dành cho nàng.
Tần phu nhân vừa nghe, trên mặt lập tức vui vẻ khác thường: "Thích ầm ĩ là tốt, trở về ta sẽ nói với lão phu nhân."
Hai mẹ con đang nói chuyện, bỗng nhiên có một tiểu nha hoàn từ bên ngoài tiến vào, thần sắc trên mặt có chút hoảng loạn.
"Hoàng hậu nương nương, phu nhân, biểu cô nương giãy giụa muốn rời giường, nói muốn qua đây bái kiến Hoàng hậu nương nương, còn nói biết rõ Hoàng hậu nương nương giá lâm mà không đi bái kiến là rất thất lễ, trong lòng áy này không yên."
Tần phu nhân vừa nghe những lời này, mày liền nhíu chặt, có chút hận rèn sắt không thành thép mà quát lớn: "Các ngươi trông coi thế nào vậy hả, nàng ta hẳn phải ngủ chưa tỉnh mới đúng chứ, sao lại vừa ngủ đã tỉnh rồi? Còn biết Hoàng hậu nương nương đến, rốt cuộc là kẻ nào lắm miệng, sau khi trở về ta nhất định phải xé rách miệng nó mới được."
Bà thật sự tức giận đến xanh mặt, vừa rồi còn bảo đảm với Tần Phiên Phiên nhất định sẽ không kéo chân nàng.
Kết quả chỉ sau chớp mắt lời này đã bị vả mặt, vốn nên là người bị bệnh nằm trên giường, đột nhiên tỉnh, còn biết tin tức Tần Phiên Phiên qua đây, nhìn kiểu gì cũng bất thường.
Tần phu nhân và Tần Phiên Phiên đều biết, chỉ sợ là trong đám nha hoàn có người của lão phu nhân nên mới dám mật báo cho biểu cô nương.
"Biểu cô nương họ Vệ, tên chỉ có một chữ Tình. Nếu nàng ta nói gì người không tiện trả lời thì cứ để ta." Lúc này Tần phu nhân chỉ cảm thấy vừa buồn bực vừa xấu hổ, lại không thể đuổi Vệ Tình ra ngoài, chỉ có thể để người mời nàng ta vào.
Lão phu nhân thật là càng lớn tuổi càng hồ đồ, sao có thể làm bậy loại chuyện này, đây là bà ta nhìn ra Tần phu nhân không hài lòng với ngoại tôn nữ, cho nên muốn mượn cơ hội này để ngoại tôn nữ gặp được Tần Phiên Phiên cho dù phải hủy đi mặt mũi của con dâu.
Tần Phiên Phiên chính là Hoàng hậu nương nương, thay Vệ Tình tìm một mối hôn sự là chuyện rất dễ dàng.
Tuy lão nhân gia suy nghĩ tốt nhưng cũng phải khiến ngoại tôn nữ này đáng tin cậy mới được.
"Dân nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương." Sau khi Vệ Tình tiến vào liền vô cùng quy củ hành lễ với nàng.
Vẻ mặt Vệ Tình tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn là dáng vẻ bệnh đã lâu.
Tần Phiên Phiên có hơi kinh ngạc, Tần phu nhân sẽ không ra tay quá đáng, Vệ Tình này rõ ràng là tư thái bị ngược đãi thành bệnh, nhìn vào giống như Tần phu nhân đã ngược đãi nàng không ít vậy.
Ấn tượng đầu tiên khiến Tần Phiên Phiên nổi lên lòng cảnh giác.
Quả nhiên là đúng như lời Tần phu nhân, biểu cô nương này có rất nhiều tâm tư.
Vệ Tình đúng là giở chút thủ đoạn nhỏ khiến cho bản thân có trạng thái đặc biệt không tốt.
Trên thực tế, nàng ta mơ thật đẹp, Hoàng hậu nương nương là thứ nữ, nhìn qua Tần phu nhân lại là người lợi hại như vậy, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát, sao có thể đối tốt với thứ nữ.
Cho nên nàng ta làm ra vẻ bị ngược đãi, nhất định có thể kích thích đến hồi ức bị ngược đãi của Hoàng hậu nương nương năm đó ở Tần gia, đâu hiểu là lại biến khéo thành vụng.
Tuy rằng tính tình Tần phu nhân lợi hại nhưng lại cực kỳ thông minh và có chừng mực, bà là nữ tử hào sảng, không hề làm ra mấy chuyện kiểu như vô cớ khó xử thứ nữ.
"Ây da, mau đứng lên đi, đã bệnh thành như vậy rồi còn đến vấn an bổn cung. Thật khiến bồn cung khó xử, ngươi nói xem, nếu nửa đường bị ngất xỉu vậy bổn cung sẽ thành tội nhân mất. Mau trở về nghỉ ngơi đi, vẫn là nên nằm trên giường dưỡng bệnh cho tốt mới phải."
Tần Phiên Phiên lập tức phất phất tay, Hồng Y trực tiếp tiến lên cưỡng ép kéo nàng ta đứng lên.
Vệ Tình cả kinh trong lòng, chỉ nói mấy câu như vậy, nàng ta liền biết bản thân suy tính sai rồi, lời này của Hoàng hậu nương nương là ý tại ngôn ngoại, rõ ràng là ý tứ trào phúng nàng ta ăn vạ.
"Không hề gì, thân thể của dân nữ rất khỏe mạnh, chỉ là lần này có thể là không thích ứng kịp nên mới ngã bệnh, đã khiến nương nương lo lắng." Vệ Tình ngẩng đầu, cười một cách suy yếu với nàng.
Tính Tần phu nhân thẳng, bà không nhìn nổi vị chất nữ này, thật muốn trợn trắng mắt luôn rồi.
Nếu nữ oa này là nữ nhi của bà, chắc chắn sẽ dạy dỗ cho tốt, tật xấu đầy mình, nhà giàu nào muốn nàng ta làm con dâu mới lạ đó.
Tần Phiên Phiên đương nhiên cảm nhận được mẹ cả không kiên nhẫn, tính của Tần phu nhân luôn không được tốt.
"Nghe nói biểu muội vào kinh là muốn tìm một gia môn trong sạch, không biết biểu muội có yêu cầu gì, tiện thì nói ra nghe một chút. Nếu tổ mẫu đã để mẫu thân xem giúp ngươi, bổn cung là người làm biểu tỷ cũng không thể ngồi yên không làm gì. Ngươi nói trước xem, nếu bổn cung có ai thích hợp liền thu xếp giúp ngươi một hai."
Lúc trước khi Tần Phiên Phiên nói chuyện với Tần phu nhân vẫn luôn xưng ta - người, nhưng với Vệ Tình liền lôi hai chữ "bổn cung" ra.
Vệ Tình cúi đầu, bởi vì sắc mặt tái nhợt quá mức, cũng không nhìn ra được có phải do quá mức e lệ không.
"Hiện tại dân nữ không cha không mẹ, từ Dương Châu đến kinh đô nhờ vả nhà ngoại tổ mẫu. Hết thảy đều nghe các trưởng bối làm chủ, cũng không có yêu cầu gì." Nàng ta nhỏ giọng, nói.
Tần Phiên Phiên nhướng nhướng mày, Tần phu nhân lại càng tức giận đến đen mặt.
"Ngươi vẫn nên nói một chút đi, lúc trước ta thay ngươi tìm vài nhà, đều là nhân tài có dòng dõi tốt. Ngươi lại đều không hài lòng, luôn có lý do để nói với ta. Không có yêu cầu gì chính là yêu cầu cao nhất, ngươi còn muốn gả cho nhi tử của Tể tướng?" Tần phu nhân không hề khách khí mà lên tiếng nói nàng ta.
Đầu Vệ Tình càng cúi thấp hơn, chớp chớp đôi mắt, liền có nước mắt trong suốt lăn xuống, nhìn thật đáng thương.
Tần phu nhân lập tức ngậm miệng, nhưng thực ra lửa giận trong lòng bà càng cháy dữ dội hơn.
Nhưng tính tình Tần Phiên Phiên lại rất tốt, nàng cười cười, kêu người lau nước mắt cho nàng ta: "Sao biểu muội lại khóc? Mẫu thân càng thương ai lời nói càng thẳng thắn, tuy nói không dễ nghe nhưng lời thật thường khó nghe. Dù sao săn thú vẫn còn mấy ngày nữa mới kết thúc, nếu ngươi nghĩ ra cái gì thì tùy thời có thể nói với mẫu thân, để bà nói với bổn cung, bổn cung thay ngươi nhìn một chút. Hiện giờ thân thể ngươi không tốt, vậy không để ngươi ngồi mệt ở đây nữa."
Nàng vừa phất tay vừa nói: "Hồng Y, đưa biểu cô nương trở về."
Hồng Y lập tức nâng Vệ Tình dậy, nàng ta mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng sức lực của Hồng Y lớn, sao có thể nàng ta nói gì chứ, lập tức tiễn nàng đi.
"Nhìn một cái tính tình này của nàng ta, cũng chỉ có ở chỗ của lão phu nhân, nàng ta mới duy trì bộ mặt người tốt giả dối thôi. Không ngờ ta làm chủ mẫu mấy năm nay, lúc cô nương nhà mình còn ở khuê các cũng chưa từng ăn mệt như vậy, nhưng bây giờ đến một vị biểu cô nương nhà cô em chồng lại được lĩnh giáo rồi, đúng là buồn cười."
Tần phu nhân không nhịn được phỉ nhổ về hướng cửa.
"Mẫu thân cũng đừng quá lo lắng, dù sao nàng ta cũng muốn xuất giá. Nhìn qua cũng không giống kẻ ngu dốt, chắc là có ý nghĩ gì khiến cho cố chấp mới có thể làm ra nhiều chuyện như vậy. Người giảng đạo lý với nàng ta, đến lúc đó mà vẫn không được thì cũng không cần khách khí. Năm đó các tỷ muội khác xuất giá thế nào, người lại vất vả thêm lần nữa, coi như người có thêm một thứ nữ đi, lại tìm một mối hôn sự là được."
Tần Phiên Phiên nhắc đến vài vị thứ nữ khác, rõ ràng là muốn bảo vệ Tần phu nhân, đáy lòng Tần phu nhân lập tức được an ủi không ít.
Chờ nàng vừa đi, Tần phu nhân lập tức đến nhìn nha đầu Vệ Tình kia, mắng một trận ra trò, hơn nữa nhắc đi nhắc lại nhiều lần là phải trông chừng nàng ta cho thật kĩ.
Tính tình nha đầu này quá khó trị, rất có thể sẽ xảy ra chuyện đó.
Nhoáng cái đã đến ngày thứ sáu, cuối cùng lần săn thú đầu tiên cũng bắt đầu, Đế Hậu cũng không làm ra chuyện gì kích thích người khác nữa, một trước một sau trở về doanh trướng.
Sau khi Tiêu Nghiêu phê duyệt một đống tấu chương, liền tìm một tờ giấy tuyên thành đến, bắt đầu vẽ tranh.
Vẽ được non nửa canh giờ thì dừng bút, liền thở dài một hơi, nói: "Trẫm đang nhớ Nháo Nháo, sớm biết như vậy đã đưa tiểu tử đó qua đây, như vậy trẫm không chỉ có thể khoe Hoàng hậu của trẫm còn có thể khoe với bọn họ nhi tử của ta lợi hại cỡ nào."
Tần Phiên Phiên đang lật thoại bản, bỗng nhiên nghe hắn cảm thán một câu không đầu không đuôi như vậy, không nhịn được cười thành tiếng.
"Hoàng thượng, để thần thiếp nhắc cho ngài nhớ, nhi tử của ngài mới chỉ được chín tháng rưỡi, vừa không biết nói lại không biết đi. Chỉ biết ê ê a a chảy nước miếng, còn có những chuyện phiền phức không đếm xuể khác. Nếu thật sự đưa nó theo, trong lúc người đang cổ vũ chiến thắng nhất định sẽ có đứa gào khóc phá hỏng không khí, đây cũng không phải chuyện gì đáng để khoe khoang, là xấu hổ mới phải."