Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 166: Hoàng Thượng trả thù



Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu nghi

Tổ tôn hai người thoáng cái liền đi rồi, các cung nhân trong điện cũng rất nhạy bén, đều đi theo Thái hậu và Thái tử điện hạ cùng nhau lui xuống.

Tiêu Nghiêu nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, liền thấy nàng cười khẽ ra tiếng, trong ánh mắt mang theo vài phần hài hước, như là gặp được chuyện gì cực kỳ thú vị vậy.

"Nàng cười cái gì chứ, Long Càn cung cùng Thưởng Đào các đều không thích hợp để gặp mặt, cho nên chỗ của mẫu hậu là an toàn nhất." Tiêu Nghiêu trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi nhẹ giọng giải thích.

Chẳng qua những lời này đã lập tức làm bại lộ tâm tư của hắn, thật đúng là tới để hẹn hò với Tần Phiên Phiên.

Hắn đi tới, cầm lấy đôi tay nàng tinh tế đánh giá.

"Không bị thương chứ? Trẫm nghe nói nửa đêm hôm qua có động tĩnh lớn." Nam nhân nhẹ giọng hỏi một câu.

Lúc hắn dậy sớm để thượng triều, cũng đã nghe được tin tức này, nhưng lại sắp tới lúc lâm triều, cộng thêm đang trong thời kỳ đặc thù, chuyện người bắt rắn vẫn không thể công khai, cho nên hắn mới vẫn luôn ẩn nhẫn không phát tác.

Mãi đến lúc tới Duyên Thọ cung, nhìn thấy nàng ở chỗ Cao Thái hậu, ngôi cửu ngũ mới để lộ ra sự lo lắng của chính mình.

Tần Phiên Phiên lắc đầu: "Không có đâu, Hồng Y cùng Hồng Thường một tấc cũng không rời bảo hộ ta, sao có thể dễ dàng bị thương được. Chỉ là tối hôm qua không ngủ ngon thôi."

Nửa câu cuối cùng ngữ điệu mềm mại, rõ ràng là đang làm nũng với hắn.

Tầm mắt nam nhân dừng lại ở trên đôi mắt có hơi phát xanh của nàng, lập tức nói: "Nhất định là do ta không ngủ cùng nàng rồi."

Đối với loại hành vi tự dát vàng lên mặt mình của hắn, Tần Phiên Phiên nhún vai, không cho hắn có cơ hội tiếp tục khoe khoang.

"Người bắt rắn quả nhiên là xảy ra vấn đề, hôm nay cho người thẩm vấn một chút, có lẽ sẽ có kết quả. Cho dù hắn ngậm miệng không nói, vậy Bính Quý nhân cũng chạy không thoát khỏi hiềm nghi được. Chỉ là tạm thời có muốn động đến nàng ta hay không thôi, thần thiếp đang đắn đo, không biết có bị rút dây động rừng hay không?"

Tần Phiên Phiên kéo đề tài tới trên người người bắt rắn, ngày ấy hai tiểu thái giám nâng đến một thùng, cho dù bên trong đầy rắn độc, vậy cũng bị bắt đến bảy tám phần.

Lấy đâu ra nữa còn vừa khéo mỗi buổi tối chết một cái phi tần cùng cung nhân bên người phi tần, một đêm thay một cái cung điện, hơn nữa những cung điện này cũng không phải gần nhau, thậm chí ngay cả lãnh cung cũng có.

Đây rõ ràng là người làm, có người ở bên trong hậu cung lấy rắn độc làm việc.

Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện này, hậu cung vốn đã canh phòng nghiêm ngặt, lại càng tuần tra đến cực kỳ gắt gao, căn bản là không trà trộn vào cung được, cũng không thể mang rắn tiến vào.

Trừ phi là người vốn ở trong cung, còn phải biết khống chế rắn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mấy người bắt rắn lưu tại trong cung mà thôi.

Hơn nữa bọn họ còn là người hành động tốt nhất, rắn trời sinh vốn chính là kẻ phục kích.

Tiêu Nghiêu duỗi tay sờ sờ gương mặt nàng, lại ôm nàng vào trong lòng ngực, như là người trước mắt là trân bảo mất mà tìm lại được vậy, trân trọng như thế nào cũng không thấy đủ.

"Hoàng thượng, đang nói chính sự với ngươi mà." Tần Phiên Phiên tùy ý để hắn ôm, đợi một hồi lâu nam nhân trước mắt vẫn dính lấy nàng, làm ra động tác thân mật.

Đối với vấn đề lúc trước nàng nói, lại hoàn toàn không nghe được.

"Trẫm đang vội vàng chính sự mà, là nhìn kỹ nàng đấy." Tiêu Nghiêu đáp lại cứ như theo lý thường nên vậy.

"Ta rất tốt, không có bị thương, người bắt rắn kia còn chưa có ra thiên điện đã bị đánh hôn mê rồi." Tần Phiên Phiên liên tục bảo đảm với hắn.

"Không bị thương điểm này ta xác nhận, nhưng sau khi chúng ta chia giường ngủ cả đêm, nàng ngủ ngon sao? Mơ thấy ai? Đêm nay lại ngủ một mình, trong lòng nàng trẫm vẫn là quan trọng nhất sao? Trẫm vĩnh viễn là vị trí thứ nhất sao? Liệu có ngủ mấy buổi tối, nàng liền mơ thấy nam nhân khác, thậm chí là con chó con mèo khác không."

Tiêu Nghiêu nghiêm túc mà nhìn nàng, cực kỳ nghiêm túc gật đầu, lúc sau liền bĩu môi, bắt đầu chất vấn nàng.

Mỗi một vấn đề hắn đưa ra, Tần Phiên Phiên lại nhíu chặt mày thêm một phần, thẳng đến cuối cùng bị hắn hoàn toàn chọc cười.

Chẳng qua tách ra ngủ một buổi tối mà thôi, Hoàng thượng liền hỏi nàng loại câu hỏi này.

"Chàng đây là nói cái gì vậy, mới một buổi tối, ta lại không phải nữ tử lả lơi ong bướm, nghĩ đến nam nhân khác cái gì chứ. Tiêu Muốn Muốn chàng đây là không xem trọng ta, hay là khinh thường chính chàng đây? Ta ngủ không tốt, cả đêm đều nghĩ đến chàng, không có Hoàng thượng ở bên người làm ấm ổ chăn, cứ cảm thấy như thiếu cái gì."

Tần Phiên Phiên bất đắc dĩ, đành phải mở miệng trấn an hắn.

Kết quả liền thấy mặt Tiêu Nghiêu vốn đang thấp thỏm, bỗng nhiên liền mở to hai mắt nhìn nàng, lòng tràn đầy vui mừng.

Hắn lập tức bế nàng lên, bắt đầu xoay quanh, như là con cún đang vui vẻ vậy.

Tần Phiên Phiên bị động tác bất thình lình của hắn làm hoảng sợ, lập tức duỗi tay ôm cổ hắn.

"Thả ta xuống dưới a a a ——"

Ban đầu nàng muốn giãy giụa, kết quả Tiêu Nghiêu lập tức làm ra một động tác muốn quăng nàng ra ngoài, làm nàng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, lập tức ôm chặt lấy hắn, cũng không dám giãy giụa nữa.

Gần đây ngôi cửu ngũ khắc khổ rèn luyện rất có hiệu quả, ôm nàng xoay vài vòng, cũng không thấy hắn mặt đỏ thở hổn hển.

Cuối cùng vẫn là hai người chóng mặt đến không chịu nổi, Tiêu Nghiêu mới chịu thả nàng xuống.

"Chàng lại phát điên cái gì đấy?" Tần Phiên Phiên choáng váng, trong đầu như bị chiếc đũa không ngừng quấy loạn lên, còn sinh ra một trận cảm giác ghê cổ.

Tiêu Nghiêu dựa vào trên người nàng, còn choáng váng hơn cả nàng, vừa định há mồm nói chuyện, kết quả một chữ còn chưa nói ra đã nôn khan trước một tiếng.

Tần Phiên Phiên bị một chiêu này của hắn làm cho sắc mặt trắng bệch, vội đẩy hắn ra, máu toàn thân đều xông lên ót, thuần túy là bị chọc giận rồi.

Sao phải khổ vậy chứ? Không thể xoay còn ôm nàng xoay quanh, có nhiều cách biểu đạt vui sướng như vậy, hắn lại đi chọn loại không thoải mái nhất, còn làm cho hắn như muốn nôn trước mặt Tần Phiên Phiên nữa.

"Trẫm cao hứng mà, nàng thích trẫm như vậy, nhất định sẽ khen thưởng nàng." Tiêu Nghiêu thật vất vả mới đè cơn nôn xuống đáy lòng, miễn cưỡng nói ra một câu.

Làm màu không được, hắn sao lại choáng như vậy chứ, trước mắt đều là ngôi sao nhỏ đang xoay quanh.

"Đây rốt cuộc là muốn thưởng hay là trừng phạt chứ?" Tần Phiên Phiên lườm hắn.

Đến bây giờ Tiêu Nghiêu vẫn còn choáng váng, cho dù không thấy rõ biểu tình của nàng, cũng biết lúc này tâm tình nàng không tốt.

"Vậy đổi một cái thưởng khác đi." Hắn vừa nói vừa chen lại đây, một tay ôm nàng, một cái tay khác lại ấn trên gáy nàng.

Tần Phiên Phiên vừa nhấc đầu liền thấy hắn chu môi hôn lại đây, nàng theo bản năng quay đầu đi, thành công trốn thoát.

Hắn không tin, lại nghiêng đầu lại đây, lại lần nữa bị hụt.

"Không được trốn." Hắn thấp giọng nói ba chữ, còn có chút ý ủy khuất trong đó.

Tần Phiên Phiên không trốn, chỉ là nhẹ nhàng giương cằm lên, vì thế hắn liền hôn lên chóp mũi nàng.

"Miệng của nàng ở đâu vậy?" Tiêu Nghiêu cảm giác hiện tại vẫn còn hoa mắt, ngũ quan Tần Phiên Phiên như là bị lệch vị trí, làm hắn căn bản là không tìm thấy đúng chỗ được.

Tần Phiên Phiên có chút vô ngữ, lại bị động tác không đâu này của hắn chọc cười, cuối cùng chủ động giơ tay ổn định đầu hắn lại, nhẹ nhàng nhón chân đặt môi lên bờ môi của hắn.

Cánh môi hai người tiếp xúc, truyền đến một trận cảm giác mềm mại, ấm áp.

Bởi vì nàng hỗ trợ, Tiêu Nghiêu chuẩn xác mà tìm được vị trí môi nàng, lập tức liền dán lên đó.

Đầu lưỡi của hắn rất nhanh liền xen vào, cạy hàm răng nàng ra, hoành hành ngang ngược ở trong miệng nàng, tạo nên một cái hôn triền miên mà ướt át.

Chờ đến lúc tách ra, giữa hai cánh môi còn kéo ra một sợi chỉ bạc, lộ ra một loại cảm giác uể oải.

Rõ ràng bọn họ đều đã xem như vợ chồng già, thậm chí Thái tử điện hạ cũng hơn hai tuổi rồi, nhưng Tiêu Nghiêu đối với nàng vẫn luôn rơi vào một loại trạng thái tùy thời sẽ động tình.

"Có câu cửa miệng nói: Một ngày không thấy, như cách tam thu. Ta chỉ cả đêm không thấy nàng, liền có cảm giác như đã mấy đời rồi."

Hắn cúi đầu nhìn nàng, vừa nói vừa giơ tay vuốt ve búi tóc của nàng.

Tần Phiên Phiên nhìn thẳng vào hắn, trong đôi mắt của nam nhân là ảnh ngược của nàng, hơn nữa ánh mắt còn tỏa sáng, như là chứa đựng vô số ngôi sao trong đó.

"Khoa trương." Nàng duỗi tay đấm ở ngực hắn một chút.

"Không khoa trương, không có nàng để trẫm ôm ngủ, tối hôm qua như thế nào cũng không ngủ yên được. Sau lại đến nửa đêm, trẫm ôm gối đầu ngủ, vẫn thấy ngủ không ngon. Gối đầu không có thơm ngọt như nàng." Tiêu Nghiêu tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói thầm.

Mười ngón tay hai người đan vào nhau, nói những lời thì thầm như vậy.

Đến lúc tìm chỗ ngồi xuống, Tiêu Nghiêu còn ôm nàng vào trong ngực.

Có lẽ đúng như Cao Thái hậu đã nói, tới Duyên Thọ cung trộm hẹn hò, loại cảm giác này thật tốt quá, làm cho bọn họ hoàn toàn không bỏ xuống được.

Cũng có lẽ là tối hôm qua không được ngủ cùng nhau, hơn nữa lúc ban ngày, bọn họ đã có tám canh giờ không nhìn thấy nhau.

Rõ ràng ngày thường lúc nào cũng có thể tùy ý gặp mặt, bọn họ đều biểu hiện là không có nôn nóng như thế, hắn cho dù là thượng triều hay phê duyệt tấu chương, đều có thể hoàn thành đúng hạn.

Nhưng tới lúc này gặp mặt cũng phải vụng trộm, Tiêu Nghiêu một chút cũng không nghĩ quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự nữa, chỉ nghĩ cùng Hoàng hậu của hắn ở bên nhau lâu thêm một ít.

Cao Thái hậu mang theo Tiêu Nháo Nháo đi chơi hồi lâu mới trở về, nhìn thấy những cung nhân đó đều đứng chờ bên ngoài điện, một bộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, liền biết hai người trong nội điện còn chưa thì thầm xong đâu.

Bà không khỏi khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói thầm: "Tuổi trẻ thật tốt."

"Phụ hoàng, mẫu hậu."

Tiêu Nháo Nháo bị Cao Thái hậu dắt tay đi cả đoạn đường, lúc này sắc mặt của thằng bé trong trắng lộ hồng, mang theo chút mồ hôi.

Lúc ở hậu điện, bọn họ từ từ nhìn xem gà nhỏ, vịt nhỏ, tiểu sơn dương, thậm chí Cao Thái hậu còn cho người nuôi một con heo nhỏ, cũng mang theo thằng bé xem.

Đi xem hết một vòng như vậy, bà mới mang theo tiểu gia hỏa trở về, trong lòng chắc xong rồi.

Không nghĩ tới bà đã xem nhẹ trình độ dính nhau của hai người, cùng với độ dày da mặt của Hoàng thượng.

Thật đúng là xem Duyên Thọ cung như tẩm cung của chính mình, hẹn hò với vợ ở trong cung của bà là thế nào.

Lúc này, Cao Thái hậu chỉ hận chính mình không phải là ngôn quan, nếu không thế nào cũng phải can gián chết hắn mới được.

Bà lại đợi một lát, cuối cùng thật sự nhịn không nổi, nhẹ giọng dỗ Tiêu Nháo Nháo, kêu tiểu gia hỏa đi phá hư bọn họ hẹn hò.

Tiêu Nháo Nháo một đường gọi đi vào, cũng may mắn thằng bé nãi thanh nãi khí mà gọi vài câu, mới làm tâm linh nhỏ bé của mình không bị cha mẹ ân ái đả kích.

Nếu như để thằng bé biết Tiêu Nghiêu ôm Tần Phiên Phiên lâu như vậy cũng không kêu mệt một tiếng nào, mà lần trước mang theo thằng bé đi leo cây hái quả đào, lại thở hổn hển, có lẽ là sẽ bị tức phát khóc.

Tiêu Nghiêu rời khỏi Duyên Thọ cung trước, tạm thời giải nỗi khổ tương tư, hắn cũng muốn trở về bố trí một phen, đêm nay có một vở tuồng phải diễn rồi.

Còn Tần Phiên Phiên tất nhiên là ở lại nói mấy câu với Cao Thái hậu mới rời đi, hai người cũng không rời đi cùng nhau, cũng là vì làm bộ cho người ngoài xem.

- ----

Thái Hân ưu sầu cả ngày, cả người không buồn ăn uống, chỉ sợ bị người mang đi.

Cũng may mắn ngày này gió êm sóng lặng, thậm chí còn có cung nữ tới truyền lời, nói là mấy người bắt rắn mấy đêm liền, Hoàng thượng để cho bọn họ tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày, lại tăng thêm mấy người bắt rắn, lần này nhất định sẽ không lại xảy ra chuyện gì nữa.

Ban đầu Thái Hân cho rằng chính mình bị bại lộ, sau lại cho người đi hỏi thăm một chút, mới biết được tin tức này là mỗi một chủ tử trong cung đều thu được.

Lúc này nàng mới yên lòng, màn đêm buông xuống, nàng cũng không đợi nữa.

Trực tiếp nằm lên trên giường, vốn còn tưởng rằng không ngủ được, nhưng cuối cùng nàng rất nhanh chìm vào bên trong mộng đẹp.

Chỉ là nàng vốn đang ngủ rất sâu, bỗng nhiên cảm thấy quanh người đều rất không thoải mái, giống như cả người đều bị thứ gì mạnh mẽ đè lên, hoàn toàn không thở được.

Nàng vốn dĩ không để ý tới, nhưng cái loại cảm giác siết nghẹt càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí còn truyền đến từng đợt cảm giác hít thở không thông.

Ngủ say nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, kết quả trong nháy mắt liền đối diện với một đôi mắt màu xanh biếc, cái đầu tam giác, còn có thứ gì không ngừng vươn tới, ngẫu nhiên còn liếm tới trên mặt nàng.

"A a ——" nàng muốn thét chói tai, nhưng lại không dám dùng sức, sợ quấy nhiễu đến thứ ở trước mắt này.

Cả người Thái Hân như rơi vào hầm băng, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trước mắt là một con rắn, hơn nữa còn là con rắn hình thể rất lớn, bởi vì cả người của nàng bị đè lên, từng vòng cuốn lấy thân thể của nàng, cộng thêm cảm giác lạnh băng khi tiếp xúc với da rắn, loại lạnh lẽo chỉ thuộc về động vật máu lạnh, làm nàng lạnh từ thân thể đến trong lòng.

Thái Hân bị dọa đến mức rơi nước mắt, lại không dám lớn tiếng kêu to, chỉ dám run rẩy mà gọi người, nhưng mà cung nhân gác đêm nhạy bén mọi hôm, đêm nay lại giống như kẻ điếc, không có một ai tiến vào nhìn một cái.

Cả người nàng không khống chế được mà run lên, đầu óc loạn thành một nắm.

Ánh trăng mỏng manh theo cửa sổ hắt vào, con rắn đang quấn lấy trên người cũng không thấy quá rõ ràng, nhưng chính là loại thị giác mơ mơ hồ hồ này, mới càng có vẻ khủng bố vô cùng, làm nàng gần như muốn chết ngất luôn đi cho xong.

Nhưng mà nàng lại tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào khác, hoàn toàn cảm thấy mình đang kề cận với cái chết.

Nàng biết loại rắn này đều là cuốn chặt con mồi lại từng vòng, làm con mồi hít thở không thông mà chết, sau đó xương cốt trong người đều đứt gãy hết.

Ngay sau đó liền nuốt chửng con mồi.

Thái Hân chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh kia, cả người nàng liền run lên như cầy sấy.

Một chiếc đèn bị thắp sáng, làm nội điện vốn chỉ có ánh trăng hắt vào, dần dần trở nên sáng ngời lên.

"Là ai, mau tới cứu ta, ta sẽ cho ngươi vô số ban thưởng." Thái Hân còn không có thấy rõ người nọ là ai, liền dị thường kích động mà nhẹ giọng kêu lên.

Thanh âm vẫn run run, nhưng thần sắc trên mặt tốt xấu gì cũng không còn tuyệt vọng như vậy nữa.

"Là trẫm." Tiếng nói trầm thấp, hai chữ nhẹ nhàng rơi xuống, lại làm Thái Hân trực tiếp chết tâm.

So với bị con rắn lớn cuốn lấy còn tuyệt vọng hơn.

Ánh nến chiếu sáng người bên cạnh bàn, liền thấy ngôi cửu ngũ vẻ mặt thanh thản ngồi ở chỗ kia, phía sau là Trương Thành, còn có một nam nhân xa lạ nữa.

Nhưng mà nhìn bộ dáng cụp mi rũ mắt kia, chắc là người bắt rắn Hoàng thượng mới mời vào cung.

"Hoàng, Hoàng thượng, ngài mau cứu cứu nô thiếp. Con rắn độc này bò tới trên giường nô thiếp, nô thiếp sắp bị cắn chết, cầu ngài cứu cứu nô thiếp......"

Lúc nàng nói chuyện đã bắt đầu nghẹn ngào, cho dù con rắn này đã dây dưa nàng lâu như vậy, nàng cũng không khiến cho loại động vật máu lạnh này ấm lên được.

Trước sau đều là cái loại cảm giác lạnh lẽo đến xương, ngẫu nhiên nó động động thân thể, còn có thể cảm thấy cảm giác dính nhớp của vảy rắn dây dưa ở trên người, cái loại cảm giác ghê tởm cùng sợ hãi từ trong xương đã hoàn toàn nuốt sống nàng.

Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Con rắn này chính là bảo bối người bắt rắn khó khăn lắm mới nuôi ra được. Tuy nói nó đối những người khác tính tình không tốt lắm, nhưng vẫn rất nghe lời với chủ nhân. Ngươi đến cùng là sống hay chết, đều được quyết định vào việc ngươi có muốn nói thật hay không."

Nam nhân thong thả ung dung nói, trên mặt còn treo một nụ cười như có như không, ở dưới ánh nến làm nổi bật lên, cho dù có gương mặt tuấn lãng như thế nào cũng sẽ có vẻ có vài phần dữ tợn.

Bình thường, Thái Hân luôn luôn chờ đợi Hoàng thượng có thể xuất hiện ở nội điện của nàng nhưng hiện giờ khi đã trở thành sự thật nàng lại có một loại cảm giác muốn chết.

"Nô thiếp cái gì cũng không làm, Hoàng thượng, ngài vì sao phải để rắn quấn lấy nô thiếp như vậy, nô thiếp cũng là cô nương trong sạch, là nữ tử tay trói gà không chặt mà thôi......"

Thái Hân đã hoàn toàn hỏng mất, vẫn luôn miệng run rẩy nhắc mãi.

"Ai là người sau lưng sai sử ngươi ở hậu cung làm nội ứng, làm người bắt rắn đi hại Hoàng hậu cùng phi tần trong các cung khác?" Hắn lạnh giọng hỏi một câu.

Ban đầu Thái Hân còn làm nhảm nói thầm, không chịu nói thật, Tiêu Nghiêu cũng không còn kiên nhẫn với nàng ta nữa, nói thẳng: "Ngươi không muốn nói vậy thì làm thức ăn đêm cho con rắn này đi, vừa lúc nó đói bụng cả một ngày rồi, cũng không tính là bôi nhọ ngươi."

Hắn vung tay lên, người bắt rắn kìa liền lấy ra một viên thuốc từ ống tay áo, chuẩn bị đưa lại đây.

Con rắn vốn đang ghé vào trên người nàng tựa hồ cảm ứng được cái gì, tốc độ phun ra nuốt vào của lưỡi rắn càng nhanh hơn, toàn bộ trong điện đều có thể nghe được tiếng "Tê tê".

"Ta nói, ta nói. Là cha ta! Hắn cùng người khác đạt thành ước định gì đó, nhưng lại không chịu nói cho ta, nói ta sẽ làm hỏng chuyện. Còn nói về sau khẳng định sẽ cho ta làm Hoàng hậu, Thái gia chúng ta chính là mệnh làm quốc trượng. Chỉ còn chờ về sau thăng chức rất nhanh nữa thôi!"

Nhìn cái đầu rắn lắc lư ở trước mắt, nàng cơ hồ có thể ngửi được mùi tanh hôi trên thân rắn, rốt cuộc không nhịn được, lại khóc lại kêu mà nói ra.

Nàng rất sợ chết, loại tử vong bị rắn nuốt vào như vậy khiến nàng càng sợ, trước khi chết còn phải bị tra tấn, xương cốt trên người đứt gãy, còn là bị siết chết nữa.

Xuống địa ngục chẳng qua cũng chỉ như thế đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.