Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 37: Canh Sâm



Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: An Thục phi

Nhất thời không khí thật xấu hổ, toàn bộ nội điện đều lâm vào yên lặng, Tần Phiên Phiên cứ trợn tròn không chớp mắt mà nhìn hắn như vậy, biểu tình cực kỳ vi diệu.

"Đừng nhìn trẫm, nhìn đến lòi tròng mắt ra rồi kìa!"

Tiêu Nghiêu hung tợn mà nói, trong giọng nói mang theo mười phần thẹn quá hóa giận.

Hắn có thể làm sao bây giờ, hắn cũng rất tuyệt vọng, rõ ràng khi nhìn đến cánh hoa đào trên mông của nàng, ngôi cửu ngũ vẫn là hưng phấn không thôi, ở trong lòng yên lặng nảy sinh ác độc, muốn làm nàng trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang, tới nông nỗi nàng xin tha cũng dừng không được.

Kết quả con mẹ nó, mới đến một lần đã xuất rồi, vậy liền không được?

Tần Phiên Phiên là một nữ nhân ngoan biết nghe lời, nam nhân kêu nàng đừng nhìn nàng sẽ không nhìn, nàng yên lặng mà cúi đầu, ánh mắt dời xuống, tầm mắt trực tiếp phóng ở vị trí hai người kết hợp.

Nàng xem cứ xem đi, còn không chịu cô đơn mà nhướng mày, ánh mắt bắt bẻ kia đều không nói ra cũng hiểu.

"Cũng không cho xem phía dưới!" Ngôi cửu ngũ tiếp tục hung tợn nói.

Thời điểm hắn đang nói chuyện, Tần Phiên Phiên theo bản năng mà giương mắt, tầm mắt lại dừng ở trên mặt hắn.

Hiện giờ vẻ mặt của nam nhân là biểu tình hung thần ác sát, nhìn liền không vui. Thời điểm hai người bốn mắt giao nhau, hắn lập tức dựng mày, tựa như muốn hé miệng ăn sống nàng.

Tần Phiên Phiên cảm thấy Cẩu Hoàng đế càng ngày càng khó hầu hạ, vừa không được nhìn lên mặt, cũng không cho nhìn phía dưới, vậy nàng làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể nhắm mắt lại.

"Hoàng thượng, ngài rất lợi hại, thần thiếp thực thoải mái." Nàng đúng lúc cứu vãn lại, sợ hắn không tin lại bỏ thêm hai chữ: "Thật sự."

Cô nương có bạn lữ[1] hẳn đều biết, có đôi khi ở trên giường bạn lữ biểu hiện không phải tốt như vậy, lúc này phải xem kỹ thuật diễn của các cô nương, nếu muốn tốt đẹp, phải làm bộ kêu to hai tiếng.

[1] bạn lữ: chỉ người cùng tồn tại, cùng sinh hoạt, cùng làm việc, cũng chỉ phu thê.

Thứ lòng tự tôn của đàn ông này có đôi khi không phải tự bọn họ cho chính mình mà còn phải các cô nương cho, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, vậy cũng nên khen hai câu.

Kể cả Tuyết Đào tiên tử được sủng ái nhất là nàng cũng không chút ngoại lệ.

"Ư ưm ~" nàng thật sự thì thầm hai tiếng.

Tiêu Nghiêu vẫn ở vào trạng thái bình tĩnh như cũ, đầy mặt đều là cảm xúc muốn mạnh mẽ bóp chết nàng.

Mẹ ơi, hắn đều không hề động, nàng lại kêu đến vui thú như vậy, có thể nghiêm túc một chút hay không, vừa mới thời điểm tình thâm nghĩa trọng như vậy cũng không thấy nàng kêu lên vui vẻ.

Lúc này nàng nhắm mắt lại, chỉ dựa vào tưởng tượng kêu vui sướng như vậy, đối với ngôi cửu ngũ, quả thực là có tính chất đả kích hủy diệt.

Hắn xuống tay không chút khách khí, nhắm ngay mông nàng mà chụp hai bàn tay lên.

"Ngươi kêu cho ai nghe đây? Ái tần, tội khi quân chính là phải chém đầu." Tiêu Nghiêu gian manh nói.

Tức khắc Tần Phiên Phiên lại ủy khuất lại tức giận, nàng thật sự rất muốn cứ như vậy bò dậy đánh nát đầu chó của hắn!

Là nàng khiến hắn nhanh như vậy sao? Không kéo dài như vậy thì trách ai a, hơn nữa rõ ràng tối hôm qua lúc đọc thơ, Hoàng thượng hưng phấn như vậy, một bộ dáng duy ngã độc tôn[2] lật trời, hôm nay nàng đem những câu thơ mình biết đọc hết ra, chính là ám chỉ hắn thêm chút sức lực để sinh hài tử tới hoan hảo.

[2] duy ngã độc tôn (唯我独尊): tự cao tự đại, cho rằng mình mình ghê gớm nhất.

Kết quả hắn kích động quá mức, chính mình mềm, trách ai!

Còn phải dùng tội khi quân tới uy hiếp nàng, nếu nàng có quyền tự chủ, kiên quyết sẽ không nuôi cẩu tử như vậy, bạch nhãn lang.

"Tần thiếp không lừa gạt ngài, chẳng lẽ Hoàng thượng cảm thấy ngài không lợi hại sao? Tần thiếp chỉ cần ở bên ngài, liền cảm thấy mười phần dương khí của ngài, trong lòng vui mừng vô cùng." Tần Phiên Phiên mở to đôi mắt, vẻ mặt vô tội mà nhìn hắn.

"Ngươi câm miệng đi!" Tiêu Nghiêu nâng tay, che mặt nàng lại.

Lớn lên đẹp thì thế nào, nhưng con mẹ nó là cái đứa ngốc!

Trên dưới một nhà Tần gia đáng ra đều phải chết có phải hay không? Rõ ràng lúc trước hắn uy hiếp Tần lão gia, kêu nhà hắn đừng lại đưa cái loại nữ nhân mắt cao hơn đầu tiến cung, đối với chuyện cho hắn đội nón xanh, hắn vô cùng để ý.

Bên kia đã đáp ứng, kết quả ngoạn ý nhi[3] này tiến cung, giống như Tôn Ngộ Không tiến vào hội Bàn Đào, đều nhảy nhót lung tung.

[3] ngoạn ý nhi (玩意儿): món đồ chơi, vật bài trí, hoặc chỉ sự vật thú vị.

Nếu về sau làm nàng sinh đứa nhỏ, phỏng chừng thêm một Na Tra nháo hải[4], mẹ, hai tai họa trong một quyển 《 Tây Du Ký 》 đều đến đông đủ!

[4] Na Tra nháo hải (哪吒闹海): thành ngữ dựa theo sự tích Na Tra đánh bại Tứ hải Long vương làm hại nhân gian.

Tần Phiên Phiên dẩu miệng, nín thở thật sự không hé răng.

Sau một lúc lâu, ngôi cửu ngũ thu thập tốt tâm tình, thời điểm dốc sức làm lại bắt đầu tiến lên, người dưới thân lại không rên một tiếng.

Hắn lại phát một cái lên mông: "Sao không kêu?"

Nàng quả thực muốn trợn trắng mắt, người này thật là khó hầu hạ.

Một đêm này thành một đêm Đào Uyển nghi không muốn nhớ lại nhất, ngôi cửu ngũ rõ ràng là bị nàng động đến tự tôn, ngang ngạnh cắn răng kiên trì không ngừng, lấy tinh thần khêu đèn đọc sách tới đối mặt với việc giường chiếu của bọn họ.

Thậm chí ở thời điểm nghỉ ngơi, hắn còn sai tiểu thái giám trực đêm bên ngoài chuẩn bị cho hắn một chén canh sâm, sau khi uống xong lại là một hảo hán mạnh mẽ oai phong.

"Hoàng thượng, nửa đêm ngài uống canh sâm không tốt đâu, dễ bị ngủ không ngon giấc. Đêm nay Hoàng thượng nghỉ ngơi không tốt, ngày hôm sau lâm triều tinh thần không tốt. Tần thiếp phải làm một nữ nhân hiền lương thục đức, tất nhiên không thể...."

Đôi chân mềm mại của nàng duỗi dài trên giường, nhìn hắn bưng chén sứ men xanh lên, uống một hơi hết sạch canh sâm trong chén.

Bởi vì động tác uống quá mức dũng mãnh, còn có vài giọt canh sâm trượt xuống theo khóe miệng hắn.

Có lẽ là tươi cười trên mặt Hoàng thượng thật sự quá mức dữ tợn, Tần Phiên Phiên cười so với khóc còn khó coi hơn, lời nói đều nói không hoàn chỉnh.

Còn tới? Chịu không nổi, quậy với heo con hơn hai trăm cân, còn quậy cả buổi tối, đây quả thực là muốn mạng già.

"Tất nhiên không thể cái gì cũng tùy vào ái tần nói, lúc trước ngươi muốn làm gian phi họa quốc trẫm chuẩn, hiền lương thục đức trẫm cũng chuẩn, còn để ngươi chiếm tiện nghi hơn nửa đêm, thiếu điều gọi trẫm là nhi tử. Lúc này vẫn nên nghe trẫm."

Sau khi Hoàng thượng uống xong canh sâm, cả người đều lộ ra một cảm giác thăng hoa, cả người đều tràn ngập sức lực.

Tần Phiên Phiên nằm ở trên giường run bần bật, cái gì cơ đồ Cẩu Hoàng đế?

Chính mình làm không được, vì thực hành chứng minh còn muốn uống chén canh sâm, nào có gian lận như vậy!

Hiện giờ làm rối kỉ cương trường thi là phải chém đầu, nàng muốn báo quan, thời điểm lên giường Cẩu Hoàng đế làm rối kỉ cương!

"Vì có thể làm Hoàng thượng càng thêm vui vẻ, tần thiếp cũng muốn uống." Nàng tội nghiệp mà nói một câu.

Đương nhiên bị Hoàng Thượng tàn nhẫn cự tuyệt: "Không, ái tần, trẫm cảm thấy ngươi không cần. Mới vừa rồi thời điểm ngươi đọc thơ, cả người đều là tràn đầy sức lực, hoàn toàn không cần ngoạn ý nhi này. Tới đây, tiếp tục."

Sau khi Tần Phiên Phiên dùng thân thể nghiệm, càng thêm xác định, chén canh sâm vừa rồi Cẩu Hoàng đế uống kia là củ sâm già ngàn năm đã sắp thành tinh, hiệu quả hoàn toàn khác biệt, trên cơ bản là dựng sào thấy bóng.

[5] dựng sào thấy bóng (立竿见影): thành ngữ ý chỉ hành động có thể ngay lập tức thấy được hiệu quả.

Nàng ngâm nga toàn bộ bài《 du tử ngâm 》, 《 tư mẫu 》, 《 nhớ cha 》, 《 khuyên hiếu ca 》 thay phiên oanh tạc đều không dùng được, bởi vì Hoàng thượng vẫn luôn tinh thần gấp trăm lần, còn thay nàng vỗ tay khích lệ, muốn nàng đọc lớn tiếng hơn một chút, gần như khiến nàng phát khóc.

Ngày hôm sau thời điểm nàng tỉnh ngủ, bên người tất nhiên không có bóng dáng Cẩu Hoàng đế, ngày hôm qua chén canh sâm nửa đêm kia không phải uống vô ích, buổi tối người ta ngựa con vui vẻ chạy lộc cộc khắp giường, ban ngày ngựa quen đường cũ huy xích phương tù[6].

[6] huy xích phương tù (挥斥方遒): một câu trong "Thấm xuân viên - Trường Sa" của Mao Trạch Đông, chỉ người thanh niên nhiệt tình xông xáo, có đủ sức mạnh.

"Chủ tử, ngài nghỉ ngơi thêm một chút đi?" Liễu Âm thấy nàng mở mắt ra, giãy giụa muốn đứng dậy, lập tức tiến lên nhẹ giọng khuyên một câu.

Rốt cuộc sắc mặt chủ tử nhà mình thoạt nhìn cũng không tốt lắm, tối hôm qua hẳn lại là một đêm vô cùng phong phú, nàng vẫn là rất đau lòng Đào Uyển nghi.

Nhưng sau khi Tần Phiên Phiên nghe thấy câu nói đó, lập tức liều mạng lắc đầu, hiện tại nàng bò cũng phải bò đi, ở tại chỗ này thật sự rất đáng sợ.

"Ngài muốn ăn cháo lót dạ trước không? Chờ có chút sức lực lại đi?" Liễu Âm tiếp tục khuyên nàng.

"Đi đi đi, ta phải về Thưởng Đào các của ta ăn, ăn ở chỗ này ta sợ nghẹn!" Tần Phiên Phiên khóc thút thít mà nháo phải đi về, hiện tại ngủ ở trên cái long sàng này cũng cảm thấy cả người đều đau.

Cảm giác có vô số thanh đao cắt qua người nàng, cực kỳ thống khổ.

Vẻ mặt Liễu Âm đồng tình mà nhìn nàng, thở dài một hơi, sâu kín nói: "Chủ tử, ngài trở về không được."

Tần Phiên Phiên mang xong giày đang dùng lực đứng lên, kết quả vừa nghe những lời này, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống.

"Ngươi nói cái gì? Vì sao không đi được?" Nàng đều sắp khóc.

"Bởi vì ngài nói rất muốn lưu lại trăm ngày, Hoàng thượng dặn dò riêng vài vị công công thủ vệ bên ngoài, trăm ngày sau lại thả ngài đi ra ngoài. Ngài cứ yên ổn mà đợi ở chỗ này đi, nếu thiếu cái gì cứ nói với nô tỳ một tiếng, nô tỳ đi Thưởng Đào các lấy cho ngài. Nếu ngài cảm thấy không náo nhiệt, còn có thể kêu Vọng Lan cô cô cùng Lý Đức tới, nếu thân mình không thoải mái liền đi thỉnh thái y. Hoàng thượng đã buông lời nói, nhất định muốn cho ngài ở nội điện Càn Long cung, đợi cho tới khi không nghĩ ở lại nữa mới thôi!"

Liễu Âm bùm bùm nói một đống, hiển nhiên những lời này đã sớm thuộc trong lòng, chuyên môn ở chỗ này chờ nàng.

Tần Phiên Phiên lập tức nói: "Lúc này ta liền không nghĩ tiếp tục ở lại, lập tức đi."

Nàng của ngày hôm qua nói muốn nghỉ ngơi trăm ngày đã bị Hoàng thượng giết chết rồi, hiện tại nàng là một diễn tinh mới hoàn toàn khác thông minh khỏe mạnh thuần khiết.

Nàng hành động thật dũng mãnh, vừa dứt lời đã muốn chạy tới cửa, chỉ là lập tức nhảy ra vài đại thái giám ngăn cản đường đi của nàng.

"Xin lỗi, Đào Uyển nghi ngài về đi." Vẫn là cái đại thái giám dọa người kia đi đầu.

Tần Phiên Phiên bĩu miệng, lập tức sai Liễu Âm giải thích thay nàng: "Ngươi mau nói với bọn họ, Hoàng thượng làm ta ở cho đến khi không nghĩ ở lại nữa mới thôi, hiện tại ta liền không nghĩ ở lại nữa."

Liễu Ấm bày vẻ mặt đồng tình mà nhìn nàng, trầm giọng nói: "Chủ tử, Hoàng thượng nói làm ngài ở lại cho đến khi hắn không nghĩ làm ngài ở nữa mới thôi, không phải ngài không nghĩ ở. Về đi, long sàng rất thoải mái, ngài lại đi nằm đi, rất nhiều phi tần chủ tử muốn đi lên đều không thể đi lên đâu!"

Tần Phiên Phiên gần như kêu cha gọi mẹ bị kéo trở về, nàng bị hạn chế tự do thân thể.

Giường kia thật sự ở không nổi nữa, trên cây cột giường điêu khắc kim long ngũ trảo, phía trên thanh trướng cũng thêu rồng bay lên, thật là địa điểm mọi người tha thiết ước mơ.

Nhưng Tần Phiên Phiên vừa thấy liền cảm thấy eo chân bủn rủn, mở miệng không được, nhấc không nổi chân.

Nếu đêm nay Hoàng thượng lại rót hết mấy chén canh sâm lăn lộn nàng, nàng liền treo cổ ở long sàng thì hơn.

Mặc kệ Tần Phiên Phiên gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nhưng không có ý chỉ của Hoàng thượng, nàng chính là không đi được, chỉ có thể đảo quanh bên trong nội điện.

Sau khi Hoàng thượng hạ triều, chậm rãi nhìn một đống tấu chương, không chút để ý hỏi về nàng.

"Đào Uyển nghi như thế nào?"

Trương Hiển Năng lập tức tiến lên báo cáo: "Đào Uyển nghi lo âu thật sự, vẫn luôn muốn chạy nhưng là không đi được, đồ ăn sáng cũng không ăn bao nhiêu, thoạt nhìn rất có tư thái không màng ăn uống. Vẫn luôn nói muốn gặp ngài, còn nói trăm ngày tới rồi, nàng có thể đi rồi."

Tiêu Nghiêu nghe được nàng quá lo âu bất an như vậy, tức khắc tâm tình tốt lên không ít.

"Lúc này mới một ngày, như thế nào đã trăm ngày?" Tiêu Nghiêu có chút kinh ngạc.

"Trên trời một ngày, nhân gian một năm. Tối hôm qua nàng cùng ngài cùng đến tiên cảnh, có khi cũng đã ba trăm ngày." Trương Hiển Năng rất bội phục bản lĩnh lấy cớ của Đào Uyển nghi, nghe những lời này, thật sự không phải người bình thường có thể nghĩ ra được.

Tiêu Nghiêu cười lắc đầu, tức khắc cảm thấy nghe nàng nói chuyện, tâm tình cũng có thể thả lỏng không ít.

"Được, thả nàng đi thôi, không cần thiết giam cầm nàng, trẫm còn sợ nàng vẫn luôn lưu tại nơi đó, nội điện bị nháo đến nghiêng trời lệch đất đây."

Rốt cuộc ngôi cửu ngũ vẫn nhả ra, để nàng rời đi.

Tần Phiên Phiên nghe thấy tin tức này, một đường chạy nhanh rời đi, khi nàng hô hấp đến không khí bên ngoài, thiếu điều vung tay hoan hô.

Nhị Cẩu Tử thật sự tâm quá tàn nhẫn, lần trước nàng làm hắn có bóng ma tâm lý đối với Thưởng Đào các của mình, lúc này hắn liền trả thù, Tần Phiên Phiên không bao giờ muốn đi ổ chó của hắn!

"Chủ tử, ngài xem Hoàng thượng vẫn là đối tốt với ngài. Chỉ là nói giỡn cùng ngài, ngài nghĩ ra được liền thả ra. Lần tới cũng không cần làm ra loại sự tình này, muốn ăn vạ trên long sàng một trăm ngày là do chính ngài đề cập, hối hận cũng là ngài, ngài cũng phải thông cảm cho Hoàng thượng một chút, ngày nào cũng trăm công ngàn việc."

Lúc này Liễu Âm nhịn không được muốn nói chuyện thay Hoàng thượng, không phải Hoàng thượng tốt bao nhiêu, mà là chủ tử nhà mình làm quá, Liễu Âm phải bắt lấy tất cả cơ hội, khuyên nàng ấy bớt lăn lộn, nếu không chịu tội vẫn là chính nàng ấy.

"Hoàng hoa đại cô nương (xử nữ) ngươi biết cái gì, hắn không lưu ta ở Long Càn cung, cũng không phải mềm lòng gì đó, hắn là vì chính mình. Ngươi phải biết rằng tinh lực nam nhân là hữu hạn, hắn không có khả năng sênh ca hàng đêm, để một tiên tử như ta ở trên giường, hắn lại không dùng được, vậy khẳng định là không ngăn được cảm giác thất vọng ở đáy lòng, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ."

Tần Phiên Phiên ném ánh mắt xem thường cho nàng ta, trên mặt đều là biểu tình khinh thường.

Liễu Âm dấu chấm hỏi đầy đầu, chủ tử, mới vừa rồi ngài còn gào khóc muốn nhanh chóng lăn đi, kết quả người ta để ngài đi rồi, ngài lại nhiều lời như vậy, thật là!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.