Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 67: Mặt đột nhiên biến sắc



Edit: Cát Sung dung

Beta: Nga Quý tần

Tần Phiên Phiên ghé vào trong lồng ngực của Hoàng thượng, vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn giống như trứng cút.

Tiêu Nghiêu vẫn luôn lạnh mặt, môi mỏng mím chặt, toàn thân tản ra một loại khí tức "Ta rất không vui", Tần Phiên Phiên lại càng không dám đắc tội hắn.

Ra cửa điện, long liễn liền ngừng ở cửa, Tiêu Nghiêu buông nàng xuống, ngồi thẳng người lên.

Tần Phiên Phiên đứng ở một bên, hắn không phân phó nên không dám lên kiệu, mấy thái giám nâng long liễn cũng không dám có động tác gì.

Trương Đại tổng quản thật buồn mà, Hoàng thượng là cẩu hẹp hòi, hiện giờ hắn đang nổi nóng, nếu tức giận với các phi tần khác, vậy Trương Hiển Năng khẳng định sẽ không chút nào do dự, trực tiếp cho người nâng long liễn lên đi rồi.

Nhưng vị trước mắt này chính là Đào Tiệp dư, Hoàng thượng thịnh sủng nữ nhân này lâu như vậy, hơn nữa vẫn là nữ nhân duy nhất sau khi hoài thai long chủng không bị Hoàng thượng truy cứu.

Trước mặt nàng tức giận của ngôi cửu ngũ cũng không tính là tức giận, nếu tự mình làm chủ, lúc sau chỉ biết lại càng nhanh bị vả mặt.

Tiêu Nghiêu ngồi trên long liễn, chung quanh yên tĩnh như chết, hỏa khí dưới đáy lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt, hắn không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Hiển Năng.

"Đi mau!" – Hắn gầm nhẹ.

"Khởi giá---", giọng nói bén nhọn của Trương Hiển Năng truyền đến, long liễn lập tức bị nâng lên, chậm rãi di chuyển về phía trước.

Tần Phiên Phiên ngoan ngoãn lui về sau, đứng tại chỗ cúi đầu nhìn chằm chằm giày thêu của mình, trên thực tế tảng đá lớn trong lòng rớt xuống.

Hoàng thượng ném nàng ở nơi này cũng khá tốt, dù sao nàng cũng có kiệu liễn, chờ lát nữa kêu một chút là đến nơi, không cùng Hoàng thượng ở bên nhau sẽ không bị mắng, quả thực là quá tuyệt vời.

Chỉ là ý niệm này trong đầu nàng còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy âm thanh "cộc cộc cộc" rất nhỏ vang lên.

"Ngươi đứng ở chỗ đó làm gì? Đi lên".

Long liễn bị đặt trên mặt đất, thuận tiện cho nàng đi lên, Tiêu Nghiêu còn dịch sang bên cạnh, trừ ra một chỗ rất rộng, hiển nhiên là sợ nàng bị chật chội.

"Đi chậm lại một chút".

Chờ tới thời điểm long liễn bị nâng lên, Hoàng thượng còn không quên dặn dò một tiếng.

So với vội vã lúc trước, lần này trên đường trở về có vẻ bình yên khác lạ, mấy thái giám nâng kiệu theo dấu chân một trước một sau, đi đường cực kì vững chắc.

Tần Phiên Phiên ngồi trên cỗ kiệu cũng không thành thật, nàng không biết sau khi trở lại Thưởng Đào các, Hoàng thượng sẽ đối xử với nàng như thế nào, cho nên thừa dịp hiện tại mới ra khỏi Duyên Thọ cung, lửa giận của Hoàng thượng vẫn ở mức bình thường, chưa bị lên men.

Nàng lập tức duỗi tay sờ mu bàn tay hắn, nhéo ngón tay hắn, thậm chí muốn nắm chặt hết tất cả cơ hội, cùng hắn mười ngón tay giao nhau.

Tiêu Nghiêu phất phất tay, né tránh thân cận của nàng, đặt tay trên đầu gối, lại cách xa nàng một ít.

Tần Phiên Phiên kiên quyết không buông tay, lại vuốt ve tay hắn đang đặt trên đầu gối, Tiêu Nghiêu lập tức bắt lấy tay nàng, thu chân về bên sườn, không cho nàng đụng tới.

Nàng dẩu dẩu miệng, trực tiếp duỗi tay sờ đầu gối hắn.

Tiêu Nghiêu bị nàng dọa cho hoảng sợ, này còn ở trên long liễn đấy, rõ như ban ngày, hành động này của nàng lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy.

Hắn lạnh mắt trừng nàng, Tần Phiên Phiên liền cười cười với hắn, bàn tay trắng nõn nhu mì mềm mại đặt trên đầu gối hắn, cũng không sờ loạn, giống như cho thấy đây là địa bàn của nàng.

"Ngồi yên". Hắn lạnh giọng mở miệng nói.

"Tần thiếp mỏi eo". Nàng xích lại gần hắn một chút, thấp giọng nói.

Tiêu Nghiêu nhướng nhướng mày, có chút không tin, thấp giọng cảnh cáo nói: "Đừng giả vờ".

"Không giả vờ, thật sự eo tần thiếp có chút không thoải mái". Nàng lại xích sát vào một chút, bĩu môi giống như muốn hôn hắn.

Tiêu Nghiêu lạnh mặt giơ tay, nụ hôn này của nàng dừng ở trên mu bàn tay hắn, nhẹ như lông chim.

Môi Tần Phiên Phiên luôn luôn rất mềm, đã hôn qua nàng vô số lần nên ngôi cửu ngũ biết rất rõ, chỉ là không nghĩ tới thời điểm môi nàng dừng trên mu bàn tay, cái loại cảm xúc mềm mại này vẫn rõ ràng như vậy, giống như ăn bánh chưng ở Tết Đoan Ngọ, ngọt ngào mềm mềm, rồi mềm tới tận trong lòng.

Hắn bị hôn như vậy, đại hoả khí trong lòng cứ vậy biến mất, nhưng trên mặt vẫn đang giả vờ tức giận.

Tần Phiên Phiên thấy hắn không giao động, không khỏi có chút nhụt chí, trong bụng nàng còn có cái "long chủng", cũng chỉ có thể hôn hôn sờ sờ như vậy, ở trên lòng sàn cũng đừng nghĩ đến chuyện sinh hoạt xấu hổ.

Cũng không biết đến bao giờ mới có thể dỗ tốt hắn.

Nàng nghĩ đến đây, eo cong, lưng cũng cong, giống như cả người không còn ý chí để phấn đấu.

Nàng biết tiếp xúc phía sau lưng nàng không phải là long liễn lạnh lẽo, mà là cảm xúc ấm áp, nàng vừa quay đầu lại, liền thấy cánh tay Hoàng thượng đặt trên vị trí sau lưng của nàng, chỉ cần hơi dựa ra sau một chút, thì chính là dựa trên tay hắn.

Trên mặt Tần Phiên Phiên lập tức liền mang theo tươi cười, trong ánh mắt lập lòe vài phần ý vị giảo hoạt, trạng thái nản lòng ban đầu tiêu tán, nàng cảm thấy mình còn có thể làm lại, cũng có thể dỗ Hoàng thượng thật tốt.

"Muốn Muốn, ngài thật tốt".

Nàng tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói một câu, âm thanh mềm mại hỗn loạn có vài phần ý vị làm nũng.

Tiêu Nghiêu quay đầu đi không phản ứng lại nàng, chỉ là khoảng cách với nàng thật ra cũng không xa, cánh tay kia vẫn luôn che ở phía sau nàng.

Trương Hiển Năng dẫn đường ở phía trước, bởi vậy đến tột cùng hai vị ở trong long liễn xảy ra chuyện gì, ở sau lưng hắn cũng không có mắt, cho nên không nhìn thấy.

Chỉ là lúc tới Thưởng Đào các, Tiêu Nghiêu xuống cỗ kiệu trước, sau đó xoay người, vươn tay về phía Tần Phiên Phiên.

Đào Tiệp dư cười cười lấy lòng hắn, Hoàng thượng giống như mặt lạnh, chẳng qua cuối cùng nửa ôm nàng xuống dưới, như vậy chưa tính, hai người còn tay nắm tay đi vào nội điện.

Trương Đại tổng quản nhướng mày, thủ đoạn của tiểu yêu tinh đúng là càng ngày càng lợi hại, phạm vào sai lầm lớn như vậy, vậy mà ở trên đường có thể dỗ tốt, cẩu tử này cũng càng ngày càng dễ dỗ.

Cho đến khi vào đến nội điện, hắn mới buông tay nàng ra, cười lạnh một tiếng: "Hiện tại năng lực của ngươi thật lớn, có thể cáo trạng trước mặt mẫu hậu".

Ngữ khí của nam nhân không tốt, Tần Phiên Phiên cúi đầu đứng trước mặt hắn, rất giống đứa trẻ đang ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Hắn vừa thấy bộ dáng ngoan ngoãn này của nàng liền không chịu nổi, rõ ràng trong lòng biết nữ nhân này sẽ lại nói dối, nhưng vẫn nhịn không được bị biểu tình này của nàng lừa gạt.

"Từ nhỏ tần thiếp lớn lên bên người mẹ cả, tuy nói mẫu thân đối với ta thật không tồi, nhưng cũng luôn kém một phần. Tính tình Thái hậu hào sảng lại hoạt bát, đáy lòng cũng thiện lương, tần thiếp có thể cảm giác được bà ấy thật tình thương ta, nên nhất thời không nhịn được, liền muốn giống như hài tử làm nũng với bà, cả gan coi bà như mẹ ruột. Hơn nữa, thời điểm bà cười đùa với Hoàng thượng, tần thiếp cảm thấy rất có ý tứ".

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt là tươi cười chân thành hiếm thấy, mặt mày đều tràn đầy âm áp, cực kì đáng yêu.

"Bà cùng trẫm cười đùa? Ngươi với bà cùng cười đùa trẫm thì có?". Thiếu chút nữa Tiêu Nghiêu đã bị nàng lừa gạt, nếu không phải một câu cuối cùng làm hắn đột nhiên bừng tỉnh, hắn đã thật cho rằng ba người bọn họ là đại đoàn viên.

Người ta hai người một lòng, chơi đùa hắn đến xoay mòng.

Tần Phiên Phiên nói không ra lời, trong lòng hối hận, mẹ nó nhiều lời thêm một câu làm gì chứ, hiện giờ đầu óc của cẩu tử cũng dùng được rồi.

Trương Đại tổng quản nhìn hai người bọn họ quyết đấu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn tốt còn tốt, hôm nay cẩu Hoàng đế đã phát huy vượt xa người thường, hy vọng xoay người là rất lớn.

"Tất cả mọi người đều cười cực kì vui vẻ?". Tần Phiên Phiên lập tức bổ sung cứu nguy.

Tiêu Nghiêu nhăn mày lại, ngữ khí chất vấn cực kì không tốt: "Nhìn trẫm bị đánh, ngươi rất vui vẻ?".

Tần Phiên Phiên hít nhẹ một hơi, Nhị cẩu tử hôm nay có chút khó thu phục, nàng thay đổi phương pháp tiếp tục nói: "Tần thiếp muốn mẫu hậu lộ ra nhiều tươi cười như vậy, thời điểm Tiên hoàng còn sống, nhất định bà ấy là một người thích cười?".

"Đúng vậy, thời điểm bà liên thủ với người khác cùng nhau đùa giỡn trẫm, đều cười thật cao hứng. Ngươi cũng rất vui vẻ chứ hả?". Tiêu Nghiêu cong cong khóe môi, biểu tình trên mặt cười như không cười, thấy thế nào cũng đều mang theo mười phần trào phúng.

Cái này bảo nàng phải trả lời thế nào, tất nhiên nàng rất vui vẻ, nhưng mà nàng không dám nói.

Bên trong đại điện bỗng lâm vào yên tĩnh xấu hổ, đại não Tần Phiên Phiên nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lập tức nói: "Hoàng thượng, ngài đừng có gấp, kiên nhẫn từ từ, chờ tần thiếp sinh hài tử cho ngài, hai ta cùng nhau trêu đùa hắn".

"Ý kiến hay". Tiêu Nghiêu lập tức tiếp miệng nói.

Hắn còn ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, bên trong nhứ chứa đầy ngôi sao.

Cung nhân trong cung điện thấy tâm tình Hoàng thượng tốt lên, một đám đều mang tươi cười trên mặt, dường như đều chờ mong tiểu bảo bảo trong bụng Đào Tiệp dư.

"Cười cái gì mà cười! Ngươi đùa giỡn trẫm còn chưa đủ, còn muốn đùa giỡn nhi tử của trẫm! Tần Phiên Phiên, ngươi đừng quá phận!". Hắn lập tức lạnh mặt răn dạy nàng.

Cung nhân chung quanh lại lần nữa khôi phục bộ mặt quan tài, thoạt nhìn tất cả đều giống như mặt than.

Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng: "Tần thiếp nói giỡn với ngài thôi, nhất định tần thiếp sẽ đối đãi với hắn thật tốt, để hắn cảm nhận được cả người đều ngập trong từ ái".

Nàng vừa mới đắc ý vênh váo, thiếu chút nữa quên mất thời thơ ấu của cẩu Hoàng đế có khuyết điểm, nên vẫn luôn hi vọng hài tử của mình sẽ có một người nương đáng tin cậy.

Rõ ràng Tiêu Nghiêu rất không tin tưởng mà nhìn chằm chằm nàng, mặc kệ như thế nào Tần Phiên Phiên vẫn không giống như người mẫu thân đáng tin cậy.

"Muốn ngươi thời thời khắc khắc đều chăm hắn, không thể bởi vì trẫm không cao hứng, liễn đi dỗ trẫm, mà xem nhẹ hắn. Cũng không cần buổi tối giảng giải cho hắn chuyện quỷ quái ngày xưa, hắn sẽ trèo lên đầu tường vứt quần đi, muốn ngươi ôm hắn một cái, không thể cười nhạo hắn. Càng không thể bồi hắn lúc hắn chơi trò chơi, hắn chơi đùa còn tốt hơn ngươi, ngươi sẽ thở phì phì đến cáo trạng với trẫm! Nếu trẫm đã biết, sẽ chỉ cười nhạo ngươi, nhất định không cùng mặt trận thống nhất với ngươi đi bắt nạt hắn...".

Trăm triệu lần Tần Phiên Phiên không nghĩ tới, nàng thuận miệng nói một câu, thế mà rước lấy vô số câu lên án của cẩu Hoàng đế, hơn nữa cảm xúc càng ngày càng kích động, đôi mắt mở càng ngày càng lớn, mắt thấy không thể tự khống chế.

Nhìn Tiêu Nghiêu không hề mặt lạnh, biểu tình nghẹn khuất trong chốc lát lại bất đắc dĩ thay đổi, Tần Phiên Phiên cảm thấy nói với hắn câu nói kia, đổi thành Tiêu Muốn Muốn càng tốt.

Hóa ra thời thơ ấu của Tiêu Muốn Muốn là như vậy, khó trách tâm lý vặn vẹo, đối với nương của hài tử tương lai của mình yêu cầu thành như vậy, nhìn ai cũng không hài lòng.

Hắn tìm nữ nhân gì chứ, rõ ràng là tìm nương thôi.

Chỉ là loại tiểu cô nương giống như Tần Phiên Phiên vừa cập kê không lâu, chỉ có yêu kiều khả ái, không có tiểu cô nương thành thục ổn trọng, chưa sinh qua hài tử, trên người sẽ không phát ra ánh sáng mẫu thân, cho nên hắn mới cảm thấy nữ nhân toàn bộ hậu cung đều không hợp.

Đoán chừng lúc trước đối với lời nói kia nói với Cao Tố Tuyết, cũng bởi vì người ngốc sẽ nghe lời hơn một chút, dễ lừa hơn một chút.

"Khụ khụ ----".

Thời điểm cảm xúc của Hoàng đế nhất thời kích động, Trương Đại tổng quản ho nhẹ một tiếng.

Hắn rất hiểu cẩu Hoàng đế, nếu lúc này hắn không nhắc nhở, để Hoàng thượng tiếp tục mất mặt, như vậy lát nữa rời khỏi Thưởng Đào các, hắn sẽ phải chịu đựng.

Quả nhiên nghe thấy âm thanh ho khan này, Tiêu Nghiêu đang lên án lập tức ngừng lại, hắn nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, nói câu tổng kết cuối cùng.

"Tóm lại, hài tử là nhất, trẫm thứ hai, ngươi thứ ba". Hắn chém đinh chặt sắt nói.

"Đương nhiên, tần thiếp sẽ như ngài mong muốn". Tần Phiên Phiên gật đầu như đảo tỏi.

Nói hay nói hay, đến lúc đó người nào không làm được trước người đó là cẩu!

Tiêu Nghiêu nhìn thái độ nhận sai tốt đẹp của nàng, lại tội nghiệp nàng đứng lâu như vậy, nhớ tới thai phụ ba tháng đầu cực kì quan trọng, lập tức vẫy vẫy tay với nàng.

"Mệt mỏi không? Lại ngồi đây".

Tần Phiên Phiên chậm rãi đi qua, thời điểm ngồi xuống liền làm ra trạng thái cứng eo, thời điểm khom lưng lại càng nhăn chặt mày, dương như đang phải thừa nhận thống khổ rất lớn.

Tiêu Nghiêu lại chủ động duỗi tay phủ lên eo nàng, lòng bàn tay của nam nhân có độ ấm cực nóng, không ngừng cuồn cuộn truyền tới, làm đáy lòng Tần Phiên Phiên mềm nhũn.

Nhị cẩu tử vẫn có tiềm chất của một nam nhân tốt, ít nhất giờ khắc này là vậy.

"Chờ lát nữa dựng một phòng bếp nhỏ ở Thưởng Đào các, không cần phải chạy đến Ngự Thiện Phòng, người ngu ngốc nhà ngươi chiếu cáo với thiên hạ, người nhìn chằm chằm khẳng định không ít, Ngự Thiện Phòng nhiều người nhiều miệng, trong cung của ngươi có phòng bếp nhỏ sẽ an toàn hơn nhiều. Cộng thêm thái y cứ cách ba ngày sẽ tới bắt mạch cho ngươi, tìm người tin được, nếu người không thích Tiết Viện Phán thì đổi, đáng tiếc Hách thái y đã về quê. Nếu ngươi hoài thượng sớm một chút, trẫm còn có thể giữ lại hắn, ai cũng chưa nghĩ đến cái thai lại tới lúc này...".

Một tay Tiêu Nghiêu chống đỡ lưng ghế nàng, một tay khác vô ý thức thưởng thức đầu ngón tay nàng, đầu ngón tay giao nhau, mang theo nhiệt độ cùng tình ý vô hạn.

Cùng với giọng nói trầm thấp của hắn tinh tế dặn dò, Tần Phiên Phiên bỗng cảm thấy trên người thật ấm, so với phơi dưới ánh mặt trời trong giờ Ngọ còn ấm hơn.

"Ngươi cười ngây ngô cái gì?". Tiêu Nghiêu vừa ngẩng đầu lên liền thấy nàng đang cười với mình, còn cảm thấy đẹp như vậy, có chút chói mắt, tức khắc ngữ khí lại hung hăng hơn.

Có phải hắn đối với nàng quá tốt, nữ nhân này thuộc kiểu không đau thì không vừa lòng, nếu thái độ của hắn tốt như vậy, đoán chừng sẽ càng lợi hại hơn.

"Hoàng thượng tốt với tần thiếp như vậy, tất nhiên tần thiếp vui vẻ. Chỉ là tần thiếp có một chuyện không rõ, còn thỉnh Hoàng thượng giải thích một chút". Nàng nghiêng đầu.

"Nói".

Tần Phiên Phiên có chút do dự, người là loài động vật dễ dàng cảm động, cho dù nàng tự cho là mình lãnh tâm lãnh phổi, thời điểm Hoàng thượng đối tốt với nàng, vẫn nhịn không được mà xúc động.

"Có gì cần nói, ngươi cứ nói, trẫm không tức giận". Tiêu Nghiêu thấy vẻ mặt chần chừ của nàng, âm thanh không khỏi mềm lại.

Hắn phát hiện, sự bao dung của hắn đối với Tần Phiên Phiên càng ngày càng lớn, hơn nữa hắn rất hưởng thụ sự dung túng như vậy.

"Lúc trước ngài nói không muốn để những người khác hoài thai long chủng, là mong muốn mẫu thân của tiểu Hoàng tử tương lai có thể giúp chồng dạy con, có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ phải không? Vì sao tần thiếp có thể có vinh quang này?".

Nếu Tiêu Nghiêu cho nàng đặc quyền này, như vậy thực sự nàng không cần.

Biểu tình trên mặt Tiêu Nghiêu cứng lại, thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng mới cau mày, có chút hoài nghi nhìn nàng: "Quả nhiên đúng là Cao Tố Tuyết có nói gì đó với ngươi? Trẫm nghĩ tới, khó trách mấy buổi tối lúc trước, ngươi muốn trẫm vắng vẻ ngươi, còn thúc dục trẫm cần cù. Ái tần, ngươi cần cù lúc thị tẩm trên giường sao?".

Hoàng thượng lập tức nhớ tới chỗ không thích hợp của Tần Phiên Phiên lúc trước, một bộ biểu tình thiểu năng trí tuệ mà nhìn.

Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, cảm thấy hiện giờ mình không thừa nhận cũng vô dụng.

"À, trẫm cảm thấy làm hài tử của ngươi, nhất định sẽ rất khoái hoạt, vĩnh viễn đều có thể xem không hết tuồng". Tiêu Nghiêu còn cực kì nghiêm túc hỏi qua vấn đề này.

Tần Phiên Phiên ngẩn ra, ngược lại đáy lòng dâng lên vài phần cảm giác áy náy.

Nếu nói nàng tương kế tựu kế, tiếp tục ngụy trang giả mang thai, vậy người nàng phải xin lỗi nhất chính là Hoàng thượng.

Bởi vì hắn đã phá vỡ quy định lúc trước của chính mình, hơn nữa chiếu cố nàng mọi thứ, dặn nàng phải chiếu cố thật tốt cho hài tử đáng ra phải có này.

Toàn bộ hậu cung, không tính Cao Thái hậu, thì chỉ có một mình hắn chờ mong đứa trẻ này được sinh ra, các phi tần khác có lẽ hận không thể xé Tần Phiên Phiên ra thành tám mảnh.

"Hoàng thượng, tần thiếp---", nàng cầm tay hắn, trong lòng dâng lên một trận xúc động, dường như muốn uyển chuyển nói ra lời trong miệng.

Nàng muốn bảo hắn thỉnh thái y đáng tin cậy đến bắt mạch, hoặc chính nàng uống dược Hách cô nương lúc trước khai cho, để nàng có nguyệt sự như bình thường, vậy mọi chuyện cũng sẽ tự nhiên sụp đổ.

Tiêu Nghiêu nhìn đôi mắt nàng như sương mù mênh mông, giống như cảm động đến sắp khóc, lập tức giơ tay bảo nàng ngừng nói, có chút ngang bướng nói: "Đừng cảm động, trẫm còn nói chưa xong. Về sau có thể trẫm lại tìm một nữ nhân hiền lương thục đức, thay trẫm sinh con, nếu ngươi không đảm đương nổi việc làm mẫu thân, vậy để nàng ấy nuôi hai đứa nhỏ. Trẫm tư tiền tưởng hậu[1], cảm thấy ngươi có hài tử bên cạnh vẫn tương đối tốt, cho nên ngươi không thể quên những lời đã đáp ứng trẫm, nếu không đứa nhỏ này được sinh ra, ngươi cũng không xứng làm mẫu thân của hắn".

[1] Tư tiền tưởng hậu: Suy xét trước sau.

Tần Phiên Phiên lạnh mặt, đao ở đâu? Nàng vẫn nên một đao cắt đi bảo bối nỗi dõi tông đường này của hắn, ngôi vị Hoàng đế của Tiêu gia này không cần người kế thừa.

Trương Đại tổng quản làm người đứng xem, không khỏi rụt rụt cổ, hắn bị khuôn mặt biến sắc trong nháy mắt của Đào Tiệp dư dọa sợ rồi.

Hắn vẫn cảm thấy bởi vì cẩu Hoàng đế đột nhiên kêu lên, đã bỏ lỡ lời nói mà tiểu yêu tinh muốn nói, lời nói kia hẳn là rất quan trọng, quan trọng đến mức không nghe sẽ có khả năng bị thiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.