Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 121: Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG

IMG

IMG

IMG

“Hóa ra nàng lo lắng cái này.” Mạnh Bố Ngạn bỗng nhiên nở nụ cười “Ta vẫn chưa có Vương phi, hiện tại tất nhiên sẽ không có đứa nhỏ có huyết thống thuần khiết. Sau này nếu nàng sinh cho ta thật nhiều những đứa trẻ có huyết thống không thuần khiết như vậy thì có nhiều đứa nhỏ có huyết thống thuần khiết hay không ta cũng không cần. Ta biết nàng rất thông minh, có bản lĩnh, cũng chịu được khổ cực nhưng đứa nhỏ của nàng rõ ràng có một người phụ thân yêu thương nó, vì sao phải sống những ngày như một đứa trẻ mồ côi? Theo ta trở về đi, con của Mạnh Bố Ngạn ta cho dù trong thân thể chảy dòng máu gì cũng tuyệt đối không có ai xem thường. Nếu nàng còn không yên tâm thì chỉ cần nàng sinh ra con trai thì đó là thế tử, nàng cũng sẽ trở thành Vương phi. Nếu là con gái…”

hắn nói đến đây thì dừng lại, Chương Tĩnh Cầm mở to mắt nhìn thẳng hắn.

Nàng đã bị hắn nói đến cảm động nhưng nếu nàng sinh con gái thì không thể bảo vệ sao?

Vậy thì nàng cũng không thể nghe theo hắn, vẫn nên làm việc theo kế hoạch của mình.

Cho dù đứa nhỏ là con gái cũng là người thân nhất của nàng, nếu ý nghĩ của hắn không như vậy thì không cần nói gì nữa.

“… Nếu là con gái đương nhiên phải cưng chiều hơn con trai, nàng vẫn là Vương phi, chúng ta có thể không ngừng cố gắng, cố gắng nhiều hơn.”

Hóa ra là cố ý đùa giỡn nàng, lấy nàng làm trò cười!

Chương Tĩnh Cầm tức giận đấm một đấm vào ngực Mạnh Bố Ngạn.

Nhưng mà khi hắn hỏi “đi trở về cùng ta được không?” nàng vẫn gật đầu.

Tình cảm của nàng với hắn vẫn chưa sâu đậm nhưng nàng đồng ý đánh cược một lần, vì đứa nhỏ, cũng vì bản thân.

Những ngày cô nhi quả phụ sống với nhau có lẽ cũng sẽ vui vẻ nhưng những ngày có trượng phu, có phụ nhân tuyệt đối sẽ không giống vậy.

Nếu hắn dám nuốt lời, cùng lắm thì nàng lại trốn một lần nữa, mang theo đứa nhỏ, chân trời góc bể, vĩnh viễn không gặp lại.

Nhưng, vẫn muốn cược một lần, cược rồi, có một nửa cơ hội là kết quả tốt, không cược thì không có kết quả tốt.

(Hết ngoại truyện Chương Tĩnh Cầm và Mạnh Bố Ngạn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.