Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 122: Cố Phong và Phó Y Lan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG

IMG

IMG

IMG

Vì thế, Lô Nghi bị thị vệ đang đứng phía sau cây nhảy ra che miệng, bị kéo ra khỏi ngự hoa viên như một cái bao tải, để lại một nam nhân lòng đang lộn xộn…

***

Việc tuyển rể còn đang tiếp tục.

Ngày hôm đó, mọi người lại ở trog ngự thư phòng xem tranh.

Cố Phong mặt không cảm xúc đánh giá ba người khác một phen, thanh thanh cổ họng nói “Ta gặp được một người cực kỳ phù hợp. Xét về tuổi tác, cùng năm với Y Lan, không lớn không nhỏ. Xét xuất thân, là công tử gia đình cao quý, cũng tính là môn đăng hộ đối. Xét về bộ dạng, anh tuấn không giống bình thường. Xét về tài học, văn võ song toàn. Xét phẩm chất, trung trinh như một. Xét về tiền đồ, là tiên phong được coi trọng, tiền đồ vô lượng…”

“Người này rốt cuộc là ai?” Cố Thiền hỏi, một thiếu niên tốt như vậy mà nàng lại không có đầu mối nào, hoàn toàn không đoán được.

“Khụ, da mặt hắn mỏng, trước khi gặp mặt Y Lan, không muốn lộ ra thân phận.”

“Như vậy sao được, hoàng cung cũng không phải là nơi ai cũng có thể vào được.” Phó Y Lan không chút nghĩ ngợi liền phản đối nói.

“Có ta hỗ trợ tiếp khách, còn có thị vệ âm thầm bảo vệ, nàng và Xán Xán cũng không có chuyện nguy hiểm gì.” Cố Phong vội vàng nói, sợ lại bị phủ quyết nên chuyển sang Hàn Thác “Tỷ phu, ta làm việc thì người yên tâm đúng không?”

***

Hôm sau lại là ngự hoa viên.

Cố Thiền với Phó Y Lan đã đến nơi chỉ định, lại chỉ thấy một mình Cố Phong.

“Vị công tử thập toàn thập mỹ sao còn chưa đến?” Cố Thiền hỏi “không phải là hắn nhất thời thay đổi, nếu là như vậy thì đệ nên nói cho ta biết hắn là ai, trêu đùa mọi người như vậy là không thể được, ta sẽ bẩm báo Hoàng Thượng giúp Y Lan xả giận.”

“hắn sắp đến rồi.” Cố Phong ngồi ngay ngắn trên ghế đá, khó được ổng trọng, hơi hơi quay đầu, chếch bốn mươi lăm độ nhìn sườn mặt Phó Y Lan.

“Người đâu rồi?” Cố Thiền cảm thấy kỳ lạ hỏi, nhìn ngó xung quanh, căn bản không thấy được bóng người “Sao ta vẫn không thấy hắn?”

“Thần nhìn thấy hắn rồi.” Phó Y Lan nhẹ giọng nói.

“rõ ràng không nhìn thấy ai…” Cố Thiền vẫn đang cảm thấy nghi ngờ “Rốt cuộc là người đâu?”

không có ai trả lời nàng.

Cố Phong cùng Phó Y Lan vội vàng bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười.

(Hết ngoại truyện Cố Phong và Phó Y Lan)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.