Ban đêm, không gian xung quanh đều yên lặng, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu râm ran ngoài cửa sổ.
Tần Vị Trạch còn chưa trở lại tẩm điện, Thập Hoan xoa bả vai đau nhức của mình. Nàng muốn nhìn một chút, nhưng lại sợ hắn đột ngột tiến vào, quả thực vô cùng mâu thuẫn.
Mà hiện tại, Tần Vị Trạch ở trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng. Lư hương trên bàn sách tỏa ra từng trận khói nhẹ, ánh nến sáng ngời nhảy nhót vui sướng, chiếu lên sườn mặt anh tuấn của Tần Vị Trạch.
Hiệu suất làm việc của Ngụy Đạt rất nhanh, khi đêm xuống đã đến trước mặt Tần Vị Trạch.
“Sao rồi?”
“Khởi bẩm Vương gia, Hàn Thập Hoan là do tiểu thiếp của Viễn Tướng quân sinh ra. Ngày thường hay ở trong phủ, rất ít khi lộ diện. Nhưng hai tháng trước đột nhiên mất tích. Hiện tại người của phủ Viễn Tướng quân đều đang âm thầm tìm kiếm, vẫn chưa tìm được.”
Hai tháng trước?
Tần Vị Trạch nắm trọng điểm, hai tháng trước cũng là khoảng thời gian Tiểu Hoan Tử vào vương phủ.
“Có tìm được bức họa không?”
“Có, thỉnh Vương gia xem qua.”
Ngụy Đạt cung kính trình bức họa lên, đặt bức hoạ được cuộn tròn ở trên bàn sách, từ từ mở ra.
Một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt Tần Vị Trạch. Người trong tranh mặc váy lụa màu lam nhạt, tóc dài đến thắt lưng, da thịt trắng hơn cả tuyết. Đôi mày đẹp như được tỉ mỉ vẽ ra, hai mắt lại rất có thần. Môi đỏ hơi hơi chu ra, như trẻ nhỏ đang làm nũng. Nàng đứng dưới tán hoa đào, cánh hoa anh đào bay lượn đầy trời và cả xung quanh nàng, nhìn qua nàng chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm.
Hắn cẩn thận nghiền ngẫm bức họa, đôi mắt đẹp kia dần dần trùng khớp với đôi mắt của Tiểu Hoan Tử, ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm lên người trên bức họa.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng hỏi: “Vì sao nàng lại mất tích?”
“Tướng quân phu nhân đưa nàng đi làm thiếp cho Thái tử, nhưng trên đường đi nàng đã chạy thoát.”
Sau khi nghe xong, Tần Vị Trạch cười khẽ, lớn mật như thế, cũng cũng chỉ có một người là nàng mà thôi.
Hắn khoa tay, ý bảo Ngụy Đạt lui ra.
Như thế, xem ra ngày đó hắn gặp là đúng lúc Hàn Thập Hoan đang chạy trốn. Đánh bậy đánh bạ, lại thành gã sai vặt bên cạnh hắn. Mấy ngày nay ở chung, dựa theo tính cách không chịu thua của Tiểu Hoan Tử thì tuyệt đối sẽ không hạ mình làm thị thiếp cho người khác.
Nhẹ nhàng cuộn bức họa lại, ánh mắt Tần Vị Trạch u ám không rõ, nhưng trong lòng lại có cảm giác hưng phấn khó tả.
Xem ra, Ninh Vương phủ này chỉ là nơi ở tạm thời của nàng thôi. Nếu tìm được nơi khác tốt hơn, có thể nàng cũng sẽ rời đi như vậy chăng?
Ngón tay cầm cuộn hoạ dần dần siết chặt đến trắng bệch, nghĩ đến khả năng nàng sẽ rời đi, cảm giác hưng phấn vừa rồi chuyển thành bực bội.
Ninh Vương phủ đâu phải là nơi nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!
Đã vào vương phủ của ta, thì là người của ta.
Hiện tại trò chơi này do khắn mở màn, vậy khi nào kết thúc cũng phải do hắn định đoạt!
Tần Vị Trạch trở lại tẩm điện, bất giác thả nhẹ bước chân. Lẳng lặng đứng ở trước giường của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ đang say ngủ.
Nghe tiếng mõ bên ngoài, đã là giờ Tý. Ánh nến leo lắt, mà Thập Hoan ôm chăn ngồi ở trên giường, dựa vào vách tường, bên ngoài trời đã đen kịt.
Trong lúc mơ màng nàng cảm thấy giống như trước giường mình có người, sợ tới mức bừng tỉnh. Sau khi thấy rõ ràng người tới là ai, nàng vừa vỗ ngực vừa nói: “Vương gia, đã hơn nửa đêm ngài không ngủ đi, đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ ngài không biết, người hù người cũng có thể gây ra án mạng sao?"
“Bổn vương nghĩ, nếu không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Hay là, ngươi có chuyện gì gạt bổn vương?” Giọng nói hắn trầm thấp, ngữ điệu thong thả, từng chữ từng chữ đều dội vào lòng Thập Hoan. Hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như hắn muốn nhìn thấu linh hồn của nàng vậy.