Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 32: Hái hoa tặc



Edit: Tiểu Pi

Tuy rằng nàng giả trang thành gã sai vặt, màu da đen đúa, giọng nói khó nghe, nhưng vẫn không che dấu được tài năng của mình.

Chỉ cần là người có tâm, nhất định sẽ phát hiện đôi mắt của nàng như biết nói, rất thu hút người khác. Với sự hiểu biết của hắn với Giản Hàn Chi, tuyệt đối người này sẽ không vì hứng thú nhất thời mà bảo vệ cho một gã sai vặt bình thường. 

Hay là mới vừa rồi giữa bọn họ, đã nói gì đó chăng?  

“Hôm nay Giản công tử đến là có nhiệm vụ gì sao?”

“Phụng lệnh Hoàng Thượng, đặc biệt tới hỗ trợ Vương gia phá vụ án hái hoa tặc.”

Hái hoa tặc?

Ba chữ này thành công thu hút sự chú ý của Thập Hoan, nàng vểnh tai, lẳng lặng mà nghe.

“Vẫn là phụ hoàng suy nghĩ chu đáo, có giản công tử hỗ trợ, chắc chắn sẽ mau chóng phá được án.”

“Vương gia khách khí nói đùa, tại hạ chắc chắn sẽ tận tâm tận lực.”

Bởi vì muốn thương lượng công việc nên đám người bọn họ liền kéo nhau tới thư phòng.

Mà hiện tại Thập Hoan đang ngồi trước mặt Hồ tổng quản, nghe quản gia râu dê này tụng lại quy củ của vương phủ.

“Đi tìm Hồ quản gia, học lại quy củ của vương phủ cho tốt đi!” Đây là lời Tần Vị Trạch nói trước khi rời đi.

Đã nói suốt một canh giờ, nhưng Hồ tổng quản này vẫn không có bộ dáng gì là muốn ngừng lại. Hai mí mắt trên dưới của Thập Hoan đang đánh nhau, đã vài lần nàng cắt ngang Hồ tổng quản, hỏi khi nào thì mình mới có thể trở về.

Nhưng Hồ tổng quản này vẫn không ngừng nói, rung đùi đắc ý ngồi giảng quy củ cho nàng, đến tận lúc mặt trời xuống núi mới “Đại phát từ bi” mà tha cho nàng trở về.

Đầu choáng váng còn não thì cũng sắp nổ tung, Thập Hoan trở lại tẩm điện của Tần Vị Trạch, ngã thẳng lên giường. Trời xanh ơi~~~ nhớ năm đó hầu ca làm thế mào mà chịu đựng được "Kim cô chú" của Đường Tăng vậy????

Đang mơ mơ màng màng, bỗng thấy trên đỉnh đầu mình có một khuôn mặt đen thui. “Quỷ a!” Nàng sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại, cầm lấy gối đầu của mình, không hề suy nghĩ mà trực tiếp ném qua đó. 

Kết quả là rất nhanh đã bị người nọ bắt được, Tần Vị Trạch trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo, tùy tiện ném cái gối mà mới vừa rồi nó đã "tiếp xúc thân mật" với hắn, ném xuống đất. 

“Ha ha……” Nhìn bộ dáng của hắn, Thập Hoan cười sung sướng. Kết quả bị hắn lạnh mặt liếc qua, nàng lập tức ngưng cười.

Tuy vậy nhưng Thập Hoan vẫn không sợ, ai kêu hắn vào mà không có tiếng bước chân làm gì.

“Hôm nay thấy ngươi và Giản Hàn Chi đã nói gì đó?” Hắn ngồi ở bên cạnh bàn, hỏi.

“Hắn là ân cứu mạng của ta!”

“Ngoại trừ việc cảm tạ ra?” Tần Vị Trạch vẫn không tin nàng.

“Vương gia cảm thấy còn có cái gì?” Nàng cười tủm tỉm hỏi.

Tay phải của hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, vẫn chưa nói chuyện. Hắn đã sai người đi tra, cũng biết ngày ấy người cứu nàng chính là Giản Hàn Chi. Như thế xem ra, lý do nàng đưa ra cũng hợp lý. 

Thập Hoan vẫn chưa đoán ra tâm tư của hắn, mà nàng đã bị mấy bức họa trên bàn hấp dẫn ánh mắt.

Mỗi nữ tử trong bức họa kia đều rất xinh đẹp, yểu điệu động lòng người.

“Vương gia, ngài đang tuyển phi à?!” Nghe qua giọng nói của nàng cực kỳ hưng phấn, trước kia mới chỉ xem người ta tuyển phi trong TV mà thôi, rốt cuộc lần này có thể nhìn ở ngoài đời thực rồi! 

Nàng rất ít khi hưng phấn như thế, chẳng lẽ hắn tuyển phi mà nàng lại vui vẻ như vậy? Hai mắt hắn híp lại, lạnh lùng nói: “Nếu như bổn vương nói mình muốn tuyển phu nhân cho Giản Hàn Chi, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Phu nhân của Giản Hàn Chi, Vương gia tới tuyển?” Nàng vừa vui vẻ rạo rực mà nhìn bức họa vừa hỏi.

Thấy vẻ mặt của nàng vẫn không có gì thay đổi, Tần Vị Trạch thoáng dằn xuống sự không vui trong lòng. Cũng may, nàng không có nói ra lời nào khiến hắn không thích nghe.

Nàng xem từng bức họa, nhưng rất nhanh sau đó đã phát hiện ra, những bức họa này đều có một chỗ tương đồng với nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.