“Ngoại trừ Vương gia ra, tiểu nhân còn có thể trông cậy vào ai đây?” Thập Hoan không tự chủ mà lui về phía sau, một bên muốn trấn định Tần Vị Trạch, một bên âm mò mẫm nghĩ cách làm thế nào để đào tẩu nhanh nhất.
Sau khi lùi vài bước, nàng dựa lên cửa. Hàn Thập Hoan cười gượng nhìn Tần Vị Trạch, hai mắt đảo khắp nơi.
Nội thất cách nàng đại khái chỉ có năm mét, nàng ở trong lòng nghiền ngẫm xem xét mình chạy đến nơi đó có khả năng bị Tần Vị Trạch bắt được nữa hay không.
“Ngươi có thể thử xem.” Tần Vị Trạch ở trước mặt nàng đứng yên, cười nói. “Xem là tốc độ của ngươi nhanh, hay là kinh công của bổn Vương lợi hại hơn.”
Chẳng lẽ hắn biết độc tâm thuật? Nếu không thì sao có thể biết được suy nghĩ của nàng!?
“Vương gia nói đùa, đương nhiên là Vương gia lợi hại. Tiểu nhân chỉ là mới nhận được cái cửa hàng này, trong lòng vui vẻ, muốn đi một vòng để nhìn.” Hiện tại nếu nàng dám chạy, thì tuyệt đối là đầu bị úng nước rồi.
“Vì là của Giản Hàn Chi cho, nên ngươi cao hứng?”
“Đúng nha! Đồ miễn phí ai mà không thích.” Nàng đánh giá mọi nơi. Tự nhiên được một cái của hàng miễn phí như vậy, còn có nhiều ngọc như vậy, nàng sao có thể không cao hứng được.
Nàng cũng không ý thức được là hắn đang thử nàng. Nhưng mà Tần Vị Trạch lại thấy nàng đã thừa nhận rồi.
Cơn giận dần dần đọng lại trong mắt hắn, ánh mắt sắc như đao, nhìn đến mức Hàn Thập Hoan tâm kinh nhục khiêu[1].
[1] Tâm kinh nhục khiêu (心惊肉跳): Lòng kinh thịt nhảy. Ý chỉ kinh sợ.
“Tự mình chuồn khỏi Vương phủ, còn đi chung với Giản Hàn Chi. Có phải ngươi cảm thấy bổn vương thật sự tốt tính hay không?”
Hắn vây Thập Hoan giữa hắn và ván cửa, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Như vậy khiến Thập Hoan cảm thấy rất mất tự nhiên, nàng ra sức kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng cũng vô ích.
“Vương gia, tiểu nhân biết sai rồi.” Mặc kệ thế nào, trước tiên trấn an lửa giận của hắn trước đã.
Nhưng Tần Vị Trạch cũng không bị lừa, ở bên tai Hàn Thập Hoan, dùng thanh âm cực kỳ mềm nhẹ nói: “Bổn Vương biết Nam Cương có một loại cổ trùng, đa số những người ăn vào đều sẽ đánh mất tâm trí, chỉ nghe theo lời chủ nhân nói. Hay là, bổn Vương bẻ gãy tay chân ngươi, làm ngươi không bao giờ có thể rời khỏi Vương phủ nửa bước, có được không?”
Thanh âm tuy rằng mềm nhẹ, nhưng ngữ khí lại không chút gợn sóng, giống như là chuyện bình thường.
Cảm giác áp chế bức bách này làm trán nàng rỉ mồ hôi hột, hai tay đặt ở bên người gắt gao siết chặt nhau
Nàng tuyệt đối tin tưởng Tần Vị Trạch nói được làm được. Nhưng mà bất luận hắn có làm thật hay không, nàng cũng không thể làm liều.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, Tần Vị Trạch cười khẽ: “Biết sợ rồi à? Nếu đã biết, bổn Vương sẽ cho ngươi biết rõ bổn phận của ngươi. Đừng tưởng rằng ở trước mặt Giản Hàn Chi mà nói vài câu khẩu thị tâm phi[2] là bổn vương sẽ dễ dàng tin ngươi. Lần sau còn dám chuồn êm ra khỏi Vương phủ, bổn Vương không ngại chọn một loại cho ngươi dùng!”
[2] Khẩu thị tâm phi: Miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác.
Nói xong, hắn liền lui lại mấy bước, vẫn như cũ nhìn Thập Hoan chằm chằm.
Cảm giác áp bách biến mất, nhưng lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Nhìn sự xa cách trong đôi mắt kia, Tần Vị Trạch chau mày, nội tâm bực bội vô cùng. Vốn dĩ hắn không muốn dọa nàng, nhưng nhìn nàng và Giản Hàn Chi ở chung một chỗ, hắn thật sợ mình không kiềm chế được mà sẽ bóp chết nàng.
Nàng ở trong lòng đã âm thầm đặt thêm một cái biệt danh mới cho Tần Vị Trạch là cuồng khống chế!
Ổn định lại tâm trạng, nàng nói: “Ta muốn hỏi một câu, vương triều Tần Nguyệt có pháp lệnh nào nói tên sai vặt như ta không thể ra khỏi vương phủ không?”
Dũng cảm mà đối diện với ánh mắt sắc bén kia, Hàn Thập Hoan nàng tuyệt đối không phải chỉ đơn giản biết sợ không đâu!