Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 44: Lời khuyên của Lữ Bất Chu



Edit: Mie

Beta: Quanh

Hàn Giản Chi vẫn luôn lẳng lặng ở một bên mà quan sát tất cả.

Người dám đập bàn trước mặt Ninh Vương gia, chỉ sợ trong thiên hạ này không tìm được người thứ hai. Khiến hằn càng lúc lại càng tò mò về Tiểu Hoan Tử. Hay là Tiểu Hoan Tử này có bí mật gì đó, nếu không vì sao Ninh Vương gia lại để bụng những việc này?

Nếu thật sự là có, thế thì hắn cũng phải thăm dò một chút.

"Nếu Vương gia đã đánh cược, thế thì Giản mỗ nguyện ý làm chứng, để tránh những việc không rõ ràng sau này." Giản Hàn Chi mở miệng nói.

Thập Hoan đầy cảm kích nhìn hắn, vẫn là Giản Hàn Chi suy nghĩ thấu đáo. Có hắn làm nhân chứng, sẽ không sợ sau này bị Tần Vị Trạch quỵt nợ.

"Dường như Giản đại nhân đặc biệt quan tâm đến chuyện của bổn vương!" Giọng nói của hắn mang ý châm chọc không hề che dấu.

"Vương gia chính là rường cột nước nhà, ta quan tâm cũng là chuyện nên làm."

"Nếu đã như thế, vậy thì phiền Giản đại nhân."

Vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa. Người tới là Viên Bình, hắn gấp rút đến là để thông báo Hoàng Thượng triệu kiến Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi.

Thập Hoan muốn ở đây chờ tin tức của Nguỵ Đạt, bởi vậy không đi theo.

Trước khi đi Tần Vị Trạch liếc nhìn Lữ Bất Chu một cái. Lữ Bất Chu hiểu ý, sau đó Tần Vị Trạch cùng đoàn người vội vàng rời đi.

Chỉ còn lại hai người họ, Thập Hoan cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn thức ăn trên bàn.

Nhìn bộ dạng ăn uống của nàng, Lữ Bất Chu thong thả nói "Ngươi cũng biết đấy, rượu và thức ăn ở thanh lâu không thể tuỳ tiện dùng. Rất nhiều thanh lâu vì muốn cho khách gia thêm phần hứng thú, đều sẽ bỏ thêm "nguyên liệu" vào trong đó."

"Thêm ít "nguyên liệu" vào cũng không sao, ở đây nhiều cô nương như vậy, sợ gì chứ." Tưởng doạ được nàng sao, nếu có việc gì, thì vừa nãy Tần Vị Trạch uống rượu cùng Giản Hàn Chi đã sớm có phản ứng, lại còn phải đợi đến bây giờ? Nàng một bên gặm cánh gà, một bên nảy ra ý hay.

"Lữ đại nhân, ngài nói xem nếu nương tử của ngài biết ngài đến thanh lâu, sẽ có cảm nghĩ ra sao?"

"Ta đối với nương tử của mình một lòng một dạ thiên địa chứng giám, nhật nguyện tỏ rõ. Ngươi không cần nói hươu nói vượn với ta." Hắn khó được đứng đắn mà nói.

"Thế thì ngài đến thanh lâu làm cái gì? Chẳng lẽ đến thanh lâu là để dùng cơm thưởng rượu?"

Lữ Bất Chu cắn một cái đùi gà khác, vừa ăn vừa nói: "Ngươi thật sự cho rằng chỉ mình ngươi điều tra ra được miếng ngọc bội kia được người tới thanh lâu mua đi sao? Ngươi thật sự cho rằng ngươi gặp phải Vương gia ở chỗ này chỉ là trùng hợp? Không thăm dò rõ ràng mà dám đi khiêu khích đối thủ, ta thật sự khâm phục dũng khí của ngươi."

Nghe hắn nói xong, Thập Hoan không kiềm được mà nhíu mày "Hai người đến nơi này, cũng là vì muốn tìm người mua miếng ngọc bội kia?"

"Vị Trạch sớm đã biết được tin tức, hơn nữa còn sai người đến thanh lâu âm thầm tìm kiếm. Có điều nhờ biện pháp của ngươi mà có thể giúp chúng ta mau chóng tìm được người nọ hơn."

Lữ Bất Chu ném xương gà trong tay xuống, vừa lau tay vừa nói: "Tiểu mặt đen, xem gương mặt ngươi đen như vậy, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, lòng dạ của Tần Vị Trạch so với tưởng tưởng của ngươi còn sâu hơn. Nếu người khác muốn lừa gạt hắn, trừ khi người nọ cao siêu đến nỗi hắn không nhìn thấu được, bằng không thì không thể thoát khỏi được lòng bàn tay của hắn."

Thập Hoan cảm thấy lời nói của Lữ Bất Chu có ẩn ý, hắn đã bị nàng thôi miên, theo lý thuyết hẳn sẽ không biết chuyện nàng giả nam nhân lừa gạt Tần Vị Trạch.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên mở ra. Nguỵ Đạt đi vào nói: "Tìm được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.