Người nọ vẻ mặt không tin, một chữ cũng không nói.
Hàn Thập Hoan lén lút dùng khuỷu tay thúc nhẹ Lữ Bất Chu: "Thuốc của ngươi có tác dụng chưa vậy?"
"Đương nhiên là rồi!" Hắn tự cao tự đại nói. Nói xong, hắn âm thầm mở cây quạt trong tay ra, nhẹ nhàng quạt vài cái. Ngay sau đó trên mặt người kia liền xuất hiện vẻ thống khổ, bụng bắt đầu đau âm ỉ.
"Còn không nói à?" Hàn Thập Hoan lại hỏi lần nữa.
Người nọ thật sự chịu không nổi, run run nói: "Không liên quan đến ta, ta chỉ giúp người kia mua ngọc bội thôi. Là hắn bảo ta giả trang thành nha hoàn. Mỗi lần cho ta thù lao năm lượng bạc."
"Hắn trông như thế nào? Ngươi đã đưa ngọc bội hôm nay mua cho hắn chưa?"
"Không biết trông như thế nào, mỗi lần tới đều che mặt. Giờ Tý ngày mai, hắn sẽ đến lấy ngọc bội." Nhìn hắn sợ tới mức run rẩy, mồ hôi lạnh cũng theo thái dương chảy xuống. Hàn Thập Hoan biết, lời hắn nói có thể tin. Cho Lữ Bất Chu một ánh mắt, hắn lưu loát thu hồi cây quạt.
"Nếu ngươi nói thật, vậy qua giờ Tý ngày mai ta chắc chắn sẽ đưa thuốc giải cho ngươi cùng với một trăm lượng bạc. Nếu là giả, ngươi hãy chờ độc phát toi mạng đi." Hàn Thập Hoan nói.
"Những lời ta nói đều là thật! Hảo hán tha mạng, tha mạng!"
Dặn dò người kia chút chuyện, sau đó bọn họ liền rời đi.
Ra khỏi phòng, bước chân Lữ Bất Chu liền nhanh hơn: "Những chuyện còn lại giao cho ngươi, ta phải quay về đây." Xoay người một cái đã rời đi.
-----
Buổi tối ngày hôm sau, Hàn Thập Hoan liền âm thầm đi vào núi giả sau hậu viện. Tần Vị Trạch bị Hoàng đế bắt ở lại trong cung thương nghị chính sự, cho nên hôm nay không thể đến đây. Nhưng hắn đã dặn dò Ngụy Đạt phải bảo vệ tốt cho Tiểu Hoan Tử.
Mặc dù đêm đen như mực, nhưng còn cách một đoạn thời gian mới đến giờ Tý. Hàn Thập Hoan mở to hai mắt nhìn, một khi phát hiện người kia, nàng sẽ nhanh chóng phát tín hiệu cho Ngụy Đạt đang mai phục ở bên ngoài.
Đột nhiên có người chụp bả vai nàng, Hàn Thập Hoan sợ tới mức thiếu chút nữa la lên. Nhưng chưa kịp la ra tiếng, đã bị một bàn tay to bịt kín miệng nàng.
"Là ta!" Người phía sau lên tiếng, Hàn Thập Hoan thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Giản công tử, sao ngươi lại ở đây?"
"Rảnh rỗi không có việc gì, tới thanh lâu đi dạo." Hắn nhẹ nhàng nói.
"Dạo thanh lâu lại dạo đến hậu viện của người ta, ngươi thật đúng là không giống người bình thường." Biết là hắn tới hỗ trợ, nhưng Hàn Thập Hoan vẫn không nhịn được trêu ghẹo hắn.
"Chúng ta cũng như nhau thôi."
Hắn biết chuyện hôm qua là nhờ Lữ Bất Chu. Cho nên tối nay hắn âm thầm dùng chút mưu kế làm Hoàng đế giữ Tần Vị Trạch ở lại, để một mình hắn đến đây tra án với Tiểu Hoan Tử.
Hắn cực kì tò mò người trước mắt cuối cùng là có bí mật gì.
Hai người đang nhìn phía ngoài cửa, nhưng đột nhiên có người đi đến, ngừng ở phía bên kia của ngọn núi giả hắn và nàng đang đứng. Sau đó là những âm thanh quần áo ma xát vào nhau.
Giản Hàn Chi đè thấp thân hình hai người lại, kéo Hàn Thập Hoan tránh đến góc tối của núi giả. Cái góc cực kỳ tối, rất khó bị người khác phát hiện. Nhưng lại cực kỳ nhỏ hẹp, Hàn Thập Hoan gần như là dựa sát vào người Giản Hàn Chi.
Nghe một lúc, Hàn Thập Hoan lập tức cảm thấy xấu hổ đến đỉnh điểm. Vì nàng nghe rõ tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân.