Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 97: Tần Vị Trạch lập kế gặp Thập Hoan



Phía sau hai đạo ánh mắt nóng rực vẫn luôn đuổi theo mình, quay đầu coi nhẹ ánh mắt kia, Thập Hoan trực tiếp đi về phòng của mình.

Tần Vị Trạch cùng Giản Hàn Chi liếc nhau, hai người bọn họ không nói chuyện, cũng tự rời đi.

Để nàng yên tĩnh một chút nhưng mà như vậy không đại biểu mặc kệ nàng rời đi.

Tạm thời Thập Hoan an toàn, tử y nam tử kia muốn chấn chỉnh lại còn cần chút thời gian, chỉ có điều Tần Vị Trạch chính là nhớ rõ lời nói của hắn.

Thời điểm trước kia hắn không có vướng bận, căn bản không thèm quan tâm loại uy hiếp này chút nào. Mặc dù hiện tại hắn cũng tự tin có thể bảo hộ Thập Hoan không bị thương tổn, nhưng mà hắn vẫn muốn sắp đặt thêm một lần nữa, không thể để Thập Hoan có chút sơ xuất gì.

Cùng Giản Hàn Chi liên thủ là do bất đắc dĩ, tuy rằng bọn họ nhìn nhau không thuận mắt, nhưng mà Thập Hoan lại là trợ giúp có lợi nhất để bọn họ kết đồng minh.

Không thể để cho nàng bị thương tổn là ý nghĩ chung của bọn hắn.

Chuyện lần này chính xác là bọn họ làm không đúng, Tần Vị Trạch trong lòng cũng biết được nguyên nhân Thập Hoan tức giận. Nhưng mà nếu nàng ở lại trong phủ tướng quân chỉ sợ thật dễ dàng bị người ám toán. Biện pháp ổn thỏa nhất vẫn là trở về Ninh vương phủ.

Tối nay tạm thời để cho nàng ở lại phủ tướng quân, hắn suy nghĩ một chút quay đầu nói với Ngụy Đạt: "Phân phó toàn bộ ám vệ đi phủ tướng quân bảo hộ Thập Hoan, không được có sai xót."

Ngụy Đạt nhíu mày, "Vương gia, vẫn nên lưu lại một phần ở vương phủ bảo hộ ngài đi!"

"Không cần, toàn bộ đều đi bảo hộ Thập Hoan, nếu thiếu một sợi tóc, toàn bộ đều mang đầu tới gặp!" Nói xong Tần Vị Trạch liền cất bước rời đi.

Ngụy Đạt thở dài, hình như chủ tử nhà mình cùng với trước kia thật khác biệt. Nhưng mà chủ tử chính là chủ tử, hắn chỉ cần dựa theo phân phó làm việc là được.

Trở lại phòng Thập Hoan lập tức nằm bò trên giường, thả lỏng suy nghĩ. Trong lúc vô ý tay nàng chạm vào xương quai xanh, nơi đó đã không thấy dấu răng, nhưng mà vẫn còn mơ hồ đau.

Tuy rằng trở thành mồi dụ làm cho Thập Hoan tức giận, nhưng mà trong lòng Thập Hoan vẫn còn có nghi vấn lớn hơn nữa?

Vì sao Ngự Tôn Cung cùng Ninh vương phủ giống nhau như đúc?

Ánh mắt của nam tử đeo mặt nạ kia nhìn về phía mình tràn ngập tà nịnh, trong lời nói với Tần Vị Trạch đều để lộ ra hận ý sâu đậm.

Người căm thù Tần Vị Trạch không ít, nhưng mà đến tình trạng như thế có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nỗi băn khoăn đó giống như một cuộn chỉ rối ở trong đầu nàng, Thập Hoan lập tức phiền chán ngồi dậy. Vì sao không thể an an phận phận mà sống, vì cái gì mà có nhiều thù hận như vậy.

Văn Xảo vừa vào cửa liền thấy tiểu thư nhà mình ngồi bên trong, nhất thời hoảng sợ.

"Tiểu thư...... Người trở về!"

"Đây là nhà ta, ta đương nhiên phải trở về a."

Nhìn ánh mắt giật mình của nha đầu kia, Thập Hoan cười vui vẻ, xem ra thật sự mình lâu lắm không trở về, không ngờ đem nàng dọa rồi.

Nhưng mà một lát sau Thập Hoan cảm thấy có chút không đúng, bởi vì bộ dáng Vân Xảo rõ ràng là vẻ muốn nói lại thôi.

Hơn nữa vài tiểu nha hoàn đi ngang qua thấy Thập Hoan ngồi bên trong đều chụm đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận rời khỏi.

"Văn Xảo, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Giọng nói Thập Hoan lạnh vài phần, tướng quân phủ nhất định xảy ra chuyện gì đó liên quan đến nàng.

Văn Xảo cúi đầu lau chùi cái bàn, ấp úng nhưng mà không mở miệng.

"Nếu ngươi không chịu nói, như vậy cũng không cần đi theo ta nữa, đến từ đâu thì về đấy đi." Thập Hoan động thân, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem. Văn Xảo là nha hoàn lưu lại ở bên cạnh mình lâu nhất, mặc dù là nha hoàn, nhưng mà Thập Hoan vẫn coi nàng như bằng hữu mà đối đãi.

Nay ngay cả nàng cũng muốn gạt mình, như vậy cũng không cần phải lưu nàng lại.

Vừa nghe những lời này của Thập Hoan, Văn Xảo nóng nảy: "Tiểu thư, không phải ta không muốn nói, chỉ là...."

"Nói đi, có lời nói khó nghe nào ta chưa từng nghe qua."

Văn Xảo cúi đầu, "Trên phố lưu truyền tiểu thư vì trốn tránh việc độc hại thái tử, đắc tội Ninh vương gia, nương thân..... Nương thân ở chỗ Ninh vương gia, ngay cả....."

"Nói tiếp!" Thập Hoan nắm chặt tay, lạnh giọng nói.

"Ngay cả danh phận cũng không có ở lại Ninh vương phủ, giữa ban ngày liền quấn quít lấy vương gia. Nhưng lại cùng Giản Hàn Chi Giản công tử không minh bạch! Mọi người..... Tất cả mọi người nói tiểu thư là hồ ly tinh."

Nói đến cuối cùng, thanh âm Văn Xảo giống như muỗi kêu.

Nàng cúi đầu không dám nhìn Thập Hoan, nhắm mắt lại chuẩn bị tùy thời bị chủ tử trách phạt.

Thập Hoan siết chặt nắm tay, lời đồn này chính là hoàn toàn đổi trắng thay đen, không phân thị phi.

Có thể làm ra chuyện tốt bậc này, chắc chắn không thể nghi ngờ là mẹ cả. Nếu không có ai lại đem nàng nói đến mức không chịu được như thế này.

Ban ngày ban mặt quấn quít lấy Ninh vương gia, chỉ thiếu chút nữa là nói nàng hại nước hại dân!

Không sao cả, nếu mẹ cả đẫ không nể mặt như thế, như vậy nàng cũng không cần thiết phải hạ thủ lưu tình.

Quay người đi đến trước bàn, Thập Hoan cười vui vẻ với Văn Xảo nói: "Văn Xảo ngoan, ta đói bụng, làm điểm tâm ngon cho ta ăn đi."

Văn Xảo giật mình ngẩng đầu, không thể tin nhìn tiểu thư. Không ngờ nàng không tức giận, lại còn có thể nuốt trôi chuyện này.

"Chẳng lẽ tiểu thư không để ý lời đồn đãi này sao?" Tuy rằng nàng đi theo Thập Hoan không được bao lâu, nhưng nàng cũng hiểu biết ít nhiều tính tình của tiểu thư. Nhưng nàng có chút mơ hồ, đối với một cô gái chưa lấy chồng mà nói, lời đồn này đã thập phần khó nghe.

"Ngươi cũng nói là lời đồn đãi, ta làm sao phải tin tưởng! Hơn nữa ta càng tức giận, người thả lời đồn đãi sẽ càng đắc ý. Tiểu thư nhà ngươi không ngốc như vậy. Nhanh đi làm điểm tâm cho ta ăn đi, ăn no mới có sức lực ứng chiến đúng không?"

Văn Xảo gật gật đầu, tuy rằng không biết tiểu thư muốn làm gì, nhưng nhìn một chút, thấy tiểu thư vẫn chưa đem lời đồn để ở trong lòng nàng liền an tâm. Dù sao nàng cũng từng tưởng tượng vô số lần sau khi tiểu thư biết lời đồn đãi này có tự sát hay không.

Hàn Thập Tuấn vừa về tới nhà liền nghe bọn hạ nhân nói Thập Hoan đã trở về.

Hắn ngay cả quần áo cũng chưa thay liền đi tìm Thập Hoan.

"Đứng lại!" Lý Ôn Uyển từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy Hàn Thập Tuấn vội vàng như thế, nàng lớn tiếng hô.

"Nương, Thập Hoan đã trở về ta đi nhìn xem nàng."

"Nàng còn mặt mũi trở về, còn ngại lời đồn nhảm không đủ nhiều phải không, thế nào cũng phải làm mất hết mặt mũi phủ tướng quân mới được hay sao?"

Nghe lời nói của mẫu thân, Hàn Thập Tuấn có chút không kiên nhẫn: "Nương, ta tuyệt đối không tin tưởng Thập Hoan sẽ làm loại sự tình này. Hơn nữa hoàng thượng vẫn chưa nói rằng Thập Hoan có tội, chỉ là để nàng ở Ninh vương phủ dưỡng thương mà thôi. Việc này ngươi đều biết, vì sao còn nói nàng như thế?"

Nhìn nhi tử của mình, Lý Ôn Uyển vô cùng phẫn nộ.

"Ngươi cứ giúp đỡ nàng đi, sớm muộn gì có một ngày tướng quân phủ này đều là thiên hạ của nàng, đến lúc đó mẹ con chúng ta chỉ có bị nàng dẫm nát dưới chân!"

Hàn Thập Tuấn quay người rời đi, hắn biết mẫu thân bởi vì chuyện năm đó vẫn canh cánh trong lòng, nhưng mà Thập Hoan vô tội.

"Ca, ngươi đến rồi!" Thấy Hàn Thập Tuấn đi tới, Thập Hoan buông đũa trong tay ra nói.

Nhìn khuôn mặt nàng nhỏ nhắn gầy yếu, Hàn Thập Tuấn có chút đau lòng. Đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đem đôi đũa đặt lại vào tay nàng: "Nhanh ăn đi, nhìn ngươi gầy quá. Vết thương trên người như thế nào, còn đau không?"

"Đã không có việc gì. Ca cùng nhau ăn đi. Văn Xảo, lấy thêm một đôi đũa nữa."

Văn Xảo cầm bát đũa đi tới, đặt trước mặt Hàn Thập Tuấn.

"Hôm nay như thế nào đột nhiên trở về, cũng không nói trước với ca ca một tiếng, ta đi Ninh vương phủ đón ngươi."

"Nhớ nhà liền trở về nhìn xem."

Thấy nàng không muốn nhiều lời, Hàn Thập Tuấn không hỏi nhiều hơn nữa. Một bữa cơm này, Thập Hoan ăn thật sự no.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, phụ thân đi ra ngoài làm việc, phỏng chừng ngày mai mới trở về."

"Ta biết." Thập Hoan gật gật đầu: "Ca, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Ban đêm, Thập Hoan ngồi ở phía trước cửa sổ hứng gió đêm. Chẳng biết vì sao trong đầu lại hiện ra những đêm ở Ninh vương phủ cùng Tần Vị Trạch đấu trí đấu dũng.

Lắc lắc đầu, ném hình ảnh đó ra.

Hồi thần lại thấy Lăng Tử Quy đối diện mình, hai tay nâng cằm nhìn mình.

"Nhóc con, đang suy nghĩ gì vậy?" Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn Thập Hoan.

Lúc này Thập Hoan mới ý thức được hóa ra Lăng Tử Quy không rời đi, "Không có gì."

"Ngươi không vui!" Lăng Tử Quy nói thập phần chắc chắn.

"Không có!"

Lăng Tử Quy cười khẽ: "Cùng với trước kia vẫn giống nhau, có chuyện gì đều dấu ở trong lòng."

Nhìn khuôn mặt ngây thơ tươi cười kia, thực ra trong lòng Thập Hoan hết sức hâm mộ Lăng Tử Quy. Vẫn luôn vui như vậy, tùy tâm sở dục, muốn làm cái gì liền làm cái đó.

"Ta không nhớ rõ sự tình trước kia, chúng ta trước kia như thế nào?" Nàng không khỏi có chút tò mò hỏi.

Lăng Tử Quy nở nụ cười: "Ngươi xác định muốn nghe sao? Hôm nay đêm dài sương giá, ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này nói."

Trong lòng thằng nhãi này thật đúng là nhiều âm mưu đen tối.

Thập Hoan chỉ vào cửa, "Vào đi"

Vừa nghe nhóc con cho mình đi vào, hắn cao hứng lập tức leo cửa sổ nhảy vào.

"Chúng ta gặp mặt vào năm ngươi năm tuổi, ta mười tuổi. Bộ dạng ngươi vừa gầy lại nhỏ. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi còn tưởng rằng là con của hạ nhân nào đó. Hơn nữa vào mùa đông, ngươi ăn mặc hết sức đơn bạc, tay nhỏ bé tất cả đều nứt da." Lăng Tử Quy nhớ lại sự tình trước kia, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc.

Thập Hoan nghe xong trong lòng có chút chua xót, nói vậy Hàn Thập Hoan chân chính ắt hẳn vô cùng bất hạnh. Mẹ cả không thích, phụ thân lại hàng năm chinh chiến bên ngoài, có lẽ sống tiếp đến giờ đã là vạn hạnh.

"Sau đó thế nào?"

"Ta thấy ngươi bị nứt da giày vò vô cùng khó chịu, đúng lúc cha ta biết một phương thuốc cổ truyền có thể chữa bệnh nứt da, chúng ta liền trị bệnh cho ngươi. Khi đó ngươi rất thích theo ta cùng chơi đùa, luôn kề cận ta. Khi đó ngươi còn nói rằng lớn lên muốn cùng ta lưu lạc thiên nhai." Nghĩ đến lúc đó, trên mặt Lăng Tử Quy toàn bộ đều là tươi cười.

Chỉ tiếc một tia cô đơn xoẹt qua trong mắt hắn, dù sao nhóc con cũng không nhớ rõ, việc này chỉ còn lại hắn một mình nhớ lại.

"Ta ở nơi này mười tháng, mười tháng kia là thời gian vui vẻ nhất của ta. Mỗi ngày ngươi đều theo ta cùng ta đọc sách, cùng nhau ăn cơm, chúng ta bất kê làm cái gì đều ở cùng nhau. Khi đó ta thậm chí hi vọng phụ thân cũng đem ngươi mang đi. Nếu ngươi không theo ta, như vậy ta liền ở lại, cũng không trở về. Chỉ tiếc cuối cùng ta bị sư phụ mang đi, từ biệt nhiều năm như vậy."

Hắn nói hết sức đơn giản, nhưng mà trong đó nhiều kỉ niệm đẹp đẽ hắn lại không biết mở miệng nói như thế nào.

Thập Hoan nghe xong, trong lòng có chút khổ sở. Nếu Hàn Thập Hoan chân chính còn sống, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ khi lại nhìn thấy Lăng Tử Quy lần nữa.

Thấy nàng có chút thương cảm, Lăng Tử Quy tưởng nàng vì mất trí nhớ mà đau lòng.

Lập tức khôi phục lại vẻ mặt tươi cười của mình, đi đến trước mặt Thập Hoan, cười tít mắt nói: "Nhóc con yên tâm, lần này ta trở lại sẽ không rời đi nữa!"

"Ta biết ngươi sẽ không rời đi, nhưng mà phiền ngươi đừng dính sát ta như vậy được không." Hắn sắp dán lên trên người nàng rồi.

Hai người bọn họ cười nói, nhưng mà ai cũng không chú ý đến một thân ảnh trên nóc nhà kia.

Tần Vị Trạch ngồi ở trên, gắt gao nắm chặt tay, ý muốn khống chế chính mình, không thể lao xuống được.

Vốn định đến xem nàng ngủ ngon không, nhưng mà ai ngờ lại có thể nghe được nàng cùng Lăng Tử Quy nói chuyện. Nghe chuyện quá khứ của nàng Tần Vị Trạch cũng vô cùng đau lòng, thế nhưng ngược lại nghe được nàng cùng Lăng Tử Quy đừa giỡn hắn lại cảm thấy tâm giống như bị một bàn tay bắt lấy, hết sức khó chịu.

Giờ phút này nàng vốn phải cùng hắn đùa giỡn, mà không phải tên chết tiệt Lăng Tử Quy.

Tiểu Hoan nhi vừa mới rời khỏi tầm mắt của hắn liền cùng nam nhân khác nói nói cười cười, xem ra hắn phải mau chóng làm cho nàng trở lại Ninh vương phủ mới được.

Bởi vì Lăng Tử Quy không có chỗ để ở, hơn nữa lại là người quen cũ của Hàn Thập Hoan và Hàn Thập Tuấn, bởi vậy cũng nghênh ngang vào ở trong tướng quân phủ.

Trong lòng hắn vui đến mức hỏng luôn rồi, nhưng mà Tần Vị Trạch lại không có thoải mái như vậy.

Sáng sớm, nàng vừa mới chỉnh trang lại xong, Văn Xảo liền thở hồng hộc chạy vào, "Tiểu thư.... Tiểu thư, Ninh vương gia đến phủ tướng quân bái phỏng*, phu nhân gọi người qua."

(*bái phỏng: Thăm hỏi, viếng thăm.)

"Không đi!" Nàng một mực từ chối!

Tần Vị Trạch muốn gặp nàng còn phải tự mình đến, huống chi là Lý Ôn Uyển gọi nàng đến.

(Mình cũng không hiểu chỗ này lắm, chắc ý của Thập Hoan là Tần Vị Trạch muốn gặp nàng còn phải tự thân đến phủ tướng quân, Lý Ôn Uyển là gì mà dám gọi nàng đến, Chắc thế @v@)

Văn Xảo khó xửa, không biết nói như thế nào mới tốt.

"Nha đầu ngốc, ngươi cứ nói là ta không khỏe, không tiện gặp khách."

Văn Xảo gật gật đầu đi ra ngoài, Thập Hoan bây giờ không muốn gặp Tần Vị Trạch. Hơn nữa Ninh vương gia tới bái phóng cũng không phải tới bái phỏng nàng, nàng không cần phải đi gặp hắn.

Nàng đứng dậy, vừa chuẩn bị đi ra ngoài một chút lại thấy được Lăng Tử Quy hăng hái bừng bừng chạy tới, thần thần bí bí nói với Thập Hoan: "Nhóc con, có muốn ăn gì đó không?"

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đi theo ta!"

Lăng Tử Quy lén lút kéo nàng chạy đến hậu viện, nơi đó có một cái lồng gà hết sức xinh xắn, bên trong có một con gà.

"Con gà này béo vô cùng, làm gà ăn mày nhất định ăn rất ngon."

Đang nhìn, đột nhiên hai đầu bếp đi tới, Thập Hoan cùng Lăng Tử Quy nhanh tay dấu đi.

"Gà này là để cho phu nhân bồi bổ thân thể, làm tốt lắm nhóc con."

Trong lòng Thập Hoan còn một tia do dự, nhưng mà nếu là để cho Lý Ôn Uyển ăn, như vậy nàng liền không khách khí.

Bên này Thập Hoan ăn uống thỏa thích, thế nhưng Tần Vị Trạch bên kia chờ mãi chờ mãi nhưng mà không chờ được Thập Hoan tới.

Nghe Văn Xảo nói nàng bị bệnh, tuy rằng biết là nàng lấy cớ lừa gạt mình, hắn vẫn như cũ nhịn không được lo lắng cho nàng.

Nàng cho rằng nàng trốn được sao?

Thập Hoan cùng Lăng Tử Quy ăn vụng gà xong, liền về phòng, nghe Văn Xảo nói Ninh vương gia đi rồi liền gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Nghe ca ca nói tối nay cha sẽ trở về, nên Thập Hoan đã sớm chuẩn bị tốt.

Quả thực một hồi sau phụ thân liền cho người đến gọi Thập Hoan, mời nàng đi tiền thính, gặp khách quý.

Thập Hoan có chút nghi ngờ, trong lòng mơ hồ đoán được khách quý là người phương nào, nhưng mà phụ thân gọi không đi không được.

Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tần Vị Trạch và phụ thân ngồi cùng một chỗ nói nói cười cười.

"Thập Hoan lại đây, Ninh vương gia chính là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy, như thể nào cũng phải hảo hảo mà cảm tạ." Hàn Kiêu thế nhưng vô cùng cảm kích Tần Vị Trạch ở trong miệng sói cứu Thập Hoan.

Tuy rằng hắn không tham gia tranh ngôi thái tử, nhưng mà ít bên Tần Vị Trạch vẫn được thiên vị.

Rốt cục nhìn thấy được bé con (nguyên văn là tiểu nhân nhi nghĩa là bé con), Tần Vị Trạch cười nói: "Tướng quân nói quá lời, dù sao Hoan nhi cùng bổn vương trong lúc đó không cần khách khí như vậy."

Hắn một câu "Hoan nhi" làm cho Thập Hoan nháy mắt đen mặt.

Mà Hàn Kiêu cũng sửng sốt, không thể tin được Ninh vương giá lại không kiêng dè như vậy mà gọi Thập Hoan.

"Ninh vương gia vẫn nên gọi ta Thập Hoan là được rồi, dù sao ta cũng đã có hôn ước, không muốn làm cho người khác hiểu lầm." Đơn giản lôi ra hôn ước để áp hắn.

Tần Vị Trạch nghe nàng nói như vậy, ánh mắt lạnh buốt. Cho dù nàng tức giận, nhưng hắn cũng quyết không cho phép nàng hồ nháo như vậy.

"Ninh vương gia chê cười, Thập Hoan bị ta chiều hư, nên không quy củ như vậy." Hàn Kiêu thấy không khí có chút xấu hổ, vì thế cười nói.

"Không có cách, thế nhưng bổn vương lại thích tính cách này của nàng."

Lời này hắn nói càng thêm rõ ràng, Thập Hoan hận không thể lập tức tiến lên đánh hắn vài cái. Nói ái muội như vậy, phụ thân nhất định sẽ cho là trong lúc đó bọn họ xảy ra chuyện gì đó.

Nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Thập Hoan, Tần Vị Trạch trong lòng thấy vô cùng thoải mái. Mà Lý Ôn Uyển bên cạnh tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, thế nhưng nội tâm lại hết sức coi thường.

"Hiếm khi đến tướng quân phủ một lần, vương gia nhất định phải uống vài chén. Không bằng trước hết để Thập Hoan dẫn vương gia đi nhìn xem phủ tướng quân như thế nào a?" Lý Ôn Uyển mắt hiện lên tinh quang, ở bên cạnh đề nghị.

"Vậy làm phiền Hoan nhi dẫn bổn vương đi xem một chút."

Thập Hoan vốn định cự tuyệt, nhưng mà phụ thân lại cũng gật đầu đồng ý.

Tần Vị Trạch cười đến mười phần đắc ý, hắn đứng dậy. Thập Hoan trừng mắt liếc hắn một cái, làm tư thế "mời".

Hai người trong tướng quân phủ đi lại, toàn bộ nha hoàn người hầu đều thấy được. Thập Hoan biết bọn nha hoàn này ngoài mặt không nói cái gì, nhưng mà nhất định trong lòng cho rằng lời đồn nàng cùng Ninh vương gia là thật.

Một chiêu này của Lý Ôn Uyển thật đúng là tốt.

Tần Vị Trạch vẫn đi theo Thập Hoan, mà Thập Hoan tính đưa hắn đi một vòng cho xong việc. Căn bản không muốn cùng hắn nói nhiều một câu, lập tức đi về phía trước.

Đi đến chỗ núi giả thì đột nhiên Tần Vị Trạch lắc mình, đem nàng ôm vào ngực trốn vào trong hang đá của núi giả kia.

Nơi này là chỗ ẩn nấp vô cùng tốt, nếu không phải có người cố ý đi đến xem xét chắc chắn sẽ không phát hiện bọn họ.

"Ngươi làm gi vậy, buông ra!" Bị hắn ôm trong ngực, Thập Hoan không thể động đậy.

Nhìn thiên hạ đang giãy dụa, nhớ tới đêm qua nàng cùng Lăng Tử Quy cười cười nói nói, ánh mắt Tần Vị Trạch tối sầm lại, tăng thêm lực đạo kiềm chế nàng, căn bản không cho nàng rời đi.

"Ngươi có thể kêu lớn hơn nữa, tốt nhất làm cho tất cả mọi người nghe thấy." Tần Vị Trạch bên tai nàng âm trầm nói.

"Vậy thì sao, dù sao thanh danh của ta đã hết sức không tốt rồi, cũng không quan tâm xấu thêm chút nữa." Muốn uy hiếp nàng, nàng còn lâu mới sợ.

Nghe ngữ khí xa cách kia, trong lòng Tần Vị Trạch không vui: "Đối với ta thì lạnh lùng xa cách, đối với Lăng Tử Quy thì vừa nói vừa cười, tiểu Hoan nhi, ta cho nàng về tướng quân phủ là để nàng bình tĩnh, không phải cho nàng cùng nam nhân khác dính líu. Còn dám nói ngươi có hôn ước, tiểu Hoan nhi, có phải hay không rời Ninh vương phủ ngươi liền cảm thấy bổn vương không có cách bắt ngươi trở về, ân?

Nghe giọng điệu uy hiếp của hắn, lập tức Thập Hoan giận dữ. Rõ ràng là hắn lợi dụng nàng làm mồi dụ, hiện tại giống như toàn bộ lỗi lầm đều bắt nguồn từ nàng.

"Vương gia, tật xấu làm đầu trộm đuôi cướp xem ra là không đổi được. Vương giá tất nhiên là muốn đem mọi người cùng mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay. Tự nhiên muốn lợi dụng ai liền lợi dụng. Ta làm sao dám cùng vương gia đấu đây?"

Nghe nàng nói như vậy, cảm giác áy náy trong lòng Tần Vị Trạch lại xuất hiện.

"Tiểu Hoan nhi, sự việc kia ta thừa nhận là ta sai rồi. Ngươi có thể tức giận, có thể đánh ta mắng ta, nhưng không thể dùng phương thức như thế chọc tức ta. Ta tuyệt không cho phép ngươi với nam nhân khác có cái gì!"

"Ngay cả tức giận cũng phải nghe lời ngươi, Tần Vị Trạch ngươi không biết là ngươi hơi quá đáng sao?"

Thập Hoan mắt lạnh nhìn nam nhân bá đạo này, hắn thật đúng là không đổi được.

Muốn đẩy hắn ra, nhưng mà hắn ôm chặt muốn chết.

"Nhóc con ngươi ở đâu?" Lăng Tử Quy nghe nói Thập Hoan cùng Tần Vị Trạch rời đi. Lập tức đi theo tìm.

Nhưng mà tìm một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng đâu.

Nghe được giọng nói của Lăng Tử Quy, lập tức Thập Hoan cảm thấy được cứu giúp. Thế nhưng Tần Vị Trạch lại lạnh mặt.

Người này quá vướng víu, chẳng những dám cùng tiểu Hoan nhi nói nói cười cười, lại còn dám vào ngủ ở phủ tướng quân.

Chờ hắn dỗ được tiểu Hoan nhi rồi sẽ đi thu thập tên nam nhân không biết sống chết này.

"Ta....." Thập Hoan còn chưa hô lên, thanh âm liền nháy mắt biến mắt, cánh môi Tần Vị Trạch đã áp đến, nuốt toàn bộ thanh âm của nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.