Độc Sủng Vợ Yêu (Rượt Đuổi, Ông Xã Là Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen)

Chương 36: Theo anh về Uyển Nguyệt



Dạ Tuyết Ninh bị Vũ Vĩ Phong một đường túm lấy cổ tay kéo ra ngoài. Vì mắt cô không nhìn thấy, anh lại đi khá nhanh nên mấy lần suýt ngã, chân cũng đã muốn đau.

Vũ Vĩ Phong đem cô đẩy vào xe. Dạ Tuyết Ninh ra sức giãy dụa lại bị người nào đó áp lên cửa xe.

Anh thô bạo hôn cô, một tay lôi kéo váy cưới cô đang mặc trên người.

Dạ Tuyết Ninh toàn thân căng thẳng, quai hàm ngậm chặt, hai mắt ửng đỏ.

Cánh tay Vũ Vĩ Phong siết chặt eo cô, gần như muốn bẻ gãy thắt lưng cô. Dạ Tuyết Ninh dần dần khó thở, không khỏi hé miệng cố gắng nuốt lấy không khí lại bị đầu lưỡi của anh nhân cơ hội lùa vào dò xét, gấp gáp quấn lấy lưỡi cô mạnh mẽ kéo vào trong miệng mình.

Có được rồi lại muốn có nhiều hơn. Sau khi công thành đoạt đất thành công. Vũ Vĩ Phong buông đôi môi ướt át của cô ra, lại tiếp tục tấn công phần cổ và ngực.

Dạ Tuyết Ninh hoàn toàn hoảng sợ, chưa từng thấy một Vũ Vĩ Phong cuồng loạn như thế này. Trong nhất thời, một tiếng bộp mạnh mẽ vang lên.

Vũ Vĩ Phong đột nhiên bị đánh, đã có chút thanh tỉnh. Má trái của anh hơi đỏ, in đậm năm ngón tay.

Một tay anh giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, tay kia mơn trớn gò má cô, tức giận không vì bị bạt tai, quát: “Dạ Tuyết Ninh, em thế nhưng dám lấy chồng?”

Biết mình không phải là đối thủ của anh, Dạ Tuyết Ninh quyết định thôi không kháng cự nữa. Đầu cô nghiêng sang phải, vẻ mặt mang chút gì đó khinh thường nhưng thật ra là đang lảng tránh.

Không nghe thấy cô trả lời, Vũ Vĩ Phong thật sự tức giận, dùng sức đấm vào thân ghế.

Dạ Tuyết Ninh bị dọa sợ hơi rụt hai vai lại, lại vẫn như trước nghiêng đầu.

Vũ Vĩ Phong rốt cuộc không nhịn nổi, nắm cằm cô quay lại, vừa lúc thấy Dạ Tuyết Ninh nhắm chặt hai mắt. Trong lòng anh phức tạp, ngả người về phía trước, dựa đầu vào hõm vai cô, dùng sức ngửi lấy hương thơm chỉ thuộc về riêng cô, môi anh hơi mấp máy, có chút nghẹn ngào.

“Ninh nhi... “ Anh nặng nề gọi tên cô sau đó không nói gì nữa.

Thân thể Dạ Tuyết Ninh cứng đờ. Hốc mắt chợt nóng lên như muốn chảy ra thứ gì đó.

Hai tiếng này cô đã từng ngày từng đêm mong chờ. Nếu là hai năm trước nghe được, cô sẽ rất vui vẻ nhưng bây giờ chỉ còn cảm giác chua xót, không tìm thấy chút tư vị ngọt ngào nào trong đó.

“Vĩ Phong, anh đây là đang muốn làm gì?” Giọng cô khàn khàn, nghe không ra chút vui buồn nào.

Vũ Vĩ Phong đột nhiên bật người dậy, bất an quan sát khuôn mặt cô như chỉ sợ cô mất hứng mà tiếp tục im lặng.

“Em rất hận anh phải không? Chuyện ba mẹ em, anh... “

“Chuyện này không liên quan đến anh.” Dạ Tuyết Ninh đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời Vũ Vĩ Phong. Cô cũng không cho rằng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh thì bản thân sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.

“Thật sự không hận sao?” Mi dài Vũ Vĩ Phong hơi cụp xuống, trầm giọng hỏi.

“Thật!”

“Vậy tại sao em không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói?” Sau khi thả tay cô ra, hai tay anh chống lên cửa xe, chằm chọc nhìn Dạ Tuyết Ninh như muốn nhìn thấu tâm tư cô.

Trái tim Dạ Tuyết Ninh run rẩy, không đành lòng làm ngơ trước lời cầu xin của anh mà từ từ mở mắt.

Rèm mắt cô nâng lên cũng không khác khi nhắm mắt là bao, đều là một màu đen vô tận, tưởng tượng mình lạc vào trong đó sẽ chẳng thể tìm nổi đường ra. Khi mới tiếp nhận sự thật này, cô đã từng cho rằng cuộc đời mình coi như hết, cảm giác lúc đó như đứng giữa ngõ cụt và vực thẳm. Bước tiếp không được, quay đầu cũng không xong. May nhờ có Lô Trí Hùng ở bên động viên, khích lệ, cô cuối cùng đã vượt qua được sự thật này, chấp nhận cuộc sống của một người mù.

Đôi mắt sáng như tinh tú của Vũ Vĩ Phong đối lập hoàn toàn với đôi đồng tử vô hồn của cô, khiến anh chết lặng, giơ tay run rẩy đến trước mặt cô, như sợ hãi điều gì đó mà do dự thu tay về, lát sau lại dứt khoát vươn tay, ngập ngừng khua trước mặt cô hai cái.

Trong lồng ngực anh như có quả bom hẹn giờ nổ chậm. Đến giờ nó nổ làm tan rã mọi lý trí của anh. Mắt Vũ Vĩ Phong vằn lên những tơ máu, nhưng không phải tức giận mà là đau lòng. Cơ thể to lớn của anh run rẩy, đôi môi mỏng mấp máy, há miệng nhiều lần cũng không thành lời: “Mắt em... “

Nắm tay Vũ Vĩ Phong siết chặt nổi lên từng thớ thịt rắn chắc. Hai tay anh vòng qua ôm vai cô, đầu tựa vào hõm vai cô, nghẹn ngào: “Hai năm qua, em đã phải chịu những gì rồi?”

Dạ Tuyết Ninh không đáp lời, hai mắt cô nhìn về phía trước, để yên cho Vũ Vĩ Phong ôm.

Đột nhiên cảm giác trên vai mình có nước. Dạ Tuyết Ninh giật mình, trong thâm tâm chấn động, cô thầm nghĩ: Anh đang khóc sao?

Vũ Vĩ Phong ôm cô rất lâu sau đó mà không có buông ra, Dạ Tuyết Ninh cũng không nói gì. Hai người cứ duy trì tư thế này suốt nửa giờ.

“Dọn về Uyển Nguyệt sống đi.” Vũ Vĩ Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy nói.

Trên mặt Dạ Tuyết Ninh không có biểu cảm gì. Hai tay cô chống trước lồng ngực anh, khẽ đẩy ra: “Không cho phép anh làm hại Lô Trí Hùng!”

Hai đầu lông mày của Vũ Vĩ Phong nhíu chặt: “Em... “ Nhưng nhìn đến vẻ mặt kiên quyết của cô thì thở dài, không tình nguyện nói: “Được! Không làm hại Lô Trí Hùng liền không làm hại Lô Trí Hùng.”

Không biết Dạ Tuyết Ninh nghĩ gì trong đầu mà nghe anh đồng ý yêu cầu của cô thì trong lòng phức tạp, hai mắt có chút lơ đễnh nhìn sang trái, ngập ngừng lên tiếng: “Vậy được, em theo anh về Uyển Nguyệt.”

Thực ra Dạ Tuyết Ninh rất sợ khi phải đụng mặt với Mạc Vĩnh Lam. Trên đường đi cô luôn nghĩ đến mọi tình huống để xử lý lúc phải chạm mặt, nhưng đã ở đây được ba ngày, cơ hội chạm mặt Mạc Vĩnh Lam một lần cô cũng không có.

“Tôn Nhữ, em có biết ở đây ai tên Mạc Vĩnh Lam không?”

Tôn Nhữ là người hầu mới được Vũ Vĩ Phong cất nhắc đưa đến bên người cô. Em ấy nhỏ hơn cô bốn tuổi, lại trông có vẻ già hơn cô bốn tuổi. Có lẽ do phải thường làm việc nặng nhọc để bươn trải lo toan cuộc sống mà nhìn em ấy có đôi chút già trước tuổi. Đương nhiên Dạ Tuyết Ninh hoàn toàn không nhìn thấy ngoại hình Tôn Nhữ, đó chẳng qua là những lời người khác miêu tả về em, bây giờ em ấy đem ra nói lại với cô thôi. Ngoài ra, Uyển Nguyệt từ lúc nào đã có rất nhiều người giúp việc, Dạ Tuyết Ninh đột nhiên nhớ lúc trước mình ở đây hình như vẫn chưa có ai.

Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tượng tượng những ngọn búp màu xanh mới đâm mầm trên nhánh cây. Thực chất cô chẳng nhìn thấy gì ngoài một màu đen quen thuộc. Dạ Tuyết Ninh cảm giác mình đã sống quen với bóng tối, thì ra nó cũng không đáng sợ như lần đầu tiên mở mắt lại phát hiện dù mở mắt hay nhắm mắt cũng chẳng có gì khác nhau.

Dạ Tuyết Ninh khẽ nghiêng đầu, trong lúc chờ Tôn Nhữ trả lời thì tranh thủ cảm nhận từng cơn gió đầu xuân lùa qua mái tóc.

“Thưa tiểu thư, Uyển Nguyệt không có ai tên như tiểu thư mới nhắc cả.” Tôn Nhữ cung kính nói, vừa nghe liền biết người này đã được đào tạo qua.

Dạ Tuyết Ninh thoáng giật mình: “Không có sao?”

“Dạ, không có!” Tôn Nhữ đi tới đóng cửa sổ cùng lúc trả lời câu hỏi của cô.

Sao lại không có? Dạ Tuyết Ninh đột nhiên cảm thấy rất kì lạ. Cô ta lúc trước làm nhiều việc như vậy, không phải là để được ở bên cạnh Vũ Vĩ Phong sao? Há lại có thể bỏ đi như vậy?

“Đang nghĩ gì vậy?”

Dạ Tuyết Ninh đã quá nhập tâm, ngay cả Vũ Vĩ Phong vào lúc nào cũng không biết. Cô đoán rằng có lẽ Tôn Như đã bị anh đuổi ra ngoài rồi.

Dạ Tuyết Ninh im lặng không đáp, đứng dậy mò mẫm đi tới giường. Từ ngày đầu tiên dọn đến đây, cô đã bảo Tôn Như dẫn cô đi vòng quanh phòng một lượt. Hơn nữa, Vũ Vĩ Phong sợ cô nửa đêm đột nhiên khát nước mà đi lại tung lung, không cẩn thật vấp phải đồ gì đó mà té ngã, liền ra lệnh không ai được phép tự ý di chuyển đồ đạc trong phòng cô khỏi vị trí ban đầu.

Dạ Tuyết Ninh leo được tới giường thì nằm xuống, túm chăn đắp ngang người, rồi nhắm hai mắt lại.

Vũ Vĩ Phong cũng đi đến giường, ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.

Mái tóc của cô mềm mượt, xõa trên gối, óng ả như dòng nước khiến anh vừa chạm vào liền không muốn rời tay.

“Ninh nhi, đói chưa? Anh đưa em đi ăn cơm nhé?” Đáp lại lời anh chỉ là một hồi im lặng. Dạ Tuyết Ninh không có động tĩnh gì, hai mắt vẫn khép chặt.

Vũ Vĩ Phong gượng gạo cười, vén lại một vài sợi tóc rơi vãi trên trán cô ra sau tai, tiếp tục nói: “Không thể nhịn ăn, như vậy không tốt cho sức khỏe. Ngoan, dậy ăn cơm rồi lại ngủ tiếp.”

Hàng mi dài cong cong của Dạ Tuyết Ninh khẽ lay động, đột nhiên cô mở mắt, đứng dậy mò mẫm xuống phòng ăn.

Vũ Vĩ Phong nhìn theo bóng lưng quật cường của cô, cười khổ. Ba ngày nay, Dạ Tuyết Ninh hoàn toàn không để ý tới anh, chứ đừng nhắc đến nói chuyện. Anh biết, mặc dù cô nói không hận anh, nhưng thật ra là có hận, nếu không anh thật không nghĩ ra còn có lý do nào khác khiến cô phải đối xử với anh lạnh nhạt như vậy.

Khi Vũ Vĩ Phong xuống tới phòng ăn thì Dạ Tuyết Ninh đã ngồi vào bàn, được người hầu giới thiệu từng món ăn bày trên bàn. Vẻ mặt cô nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ gật đầu một cái.

Mắt anh nhìn đến hàng mi dài của cô, phía dưới là đôi đồng tử đã từng sáng linh động...

Trái tim anh nhói đau, dường như hít thở cũng thật khó khăn.

Sau bữa ăn, Dạ Tuyết Ninh được Tôn Nhữ dìu lên phòng, còn Vũ Vĩ Phong thì đi đến thư phòng.

Mười ngón tay anh đan nhau, đặt dưới chiếc cằm sạch sẽ. Không lâu sau đó có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Được sự cho phép, Lãm đẩy cửa vào, tiện tay đóng cửa lại, bước tới đứng cách bàn làm việc của Vũ Vĩ Phong vài bước.

“Chuyện tôi bảo cậu làm, đã hoàn thành tới đâu rồi?” Giọng anh lạnh lùng cũng không giấu được một tia nóng vội.

Lãm rút kẹp tài liệu cầm bên hông ra, hai tay đưa đến trước mặt Vũ Vĩ Phong.

Anh một tay nhận lấy, vừa mở ra trang đầu đã nheo mắt lại. Sắc mặt Vũ Vĩ Phong đại biến. Một góc giấy bị anh vò nát trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.