Dạ Tuyết Ninh trước đó chưa bao giờ tham gia bữa tiệc lớn, lần này cuối cùng cũng được một lần thử nghiệm qua. Theo cô thấy, đi dự tiệc thoạt nhìn tưởng đi chơi nhưng thật ra còn khổ cực hơn đi làm.
Cô ngồi vào ghế tại bàn làm việc của mình, hai tay bóp bóp đùi. Mắt thấy Vân Anh đã rục rịch muốn sán lại hỏi chuyện, cô vội lôi sấp ảnh ra đánh thẳng vào mũi con bạn.
"Ảnh của mày."
"Ảnh nào?" Vân Anh ngây ngốc hỏi. Chợt như nhớ ra điều gì đó, hai mắt cô ấy sáng lên, hí hửng cầm lấy túi đồ cô đưa phi về chỗ ngồi.
Dạ Tuyết Ninh nhìn Vân Anh cười thỏa mãn. Một tay cô chống cằm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sáng nay nằm ngoài dự đoán của cô, Vũ Vĩ Phong lại không hề cho cô leo cây. Có thể vì hôm qua quá mệt mỏi, cô ngủ thẳng một đường đến khi nắng cháy mông mới chịu bò dậy. Thời điểm đó đã không còn sớm, cô cứ nghĩ rằng anh đã đi làm bởi lúc cô dậy không còn nhìn thấy anh nằm bên cạnh, nhưng khi cô xuống nhà lại nhìn thấy anh đang ngồi nhàn hạ tại bàn ăn, một tay cầm cuốn tạp trí, môi nhấp một ngụm cà phê.
Cô nhìn chăm chú người đàn ông bên ngoài, ánh mắt cô thấp thoáng tia nhìn si mê.
Như cảm nhận được có người nhìn mình. Anh xoay người lại, mày kiếm nhíu chặt, anh nhận ra đó là cô gái ngu ngốc sáng nay cùng mình đi làm. Nhớ tới một màn cười tự kỉ của cô lúc còn trên xe, chân mày anh càng thêm nhíu chặt, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Dạ Tuyết Ninh thất vọng cúi đầu, nhận mệnh lệnh của Mịch Tịch - Tổng giám đốc mới bổ nhiệm của bọn cô đi làm việc.
Từ sự việc xảy ra ngày hôm qua, Nhữ Hạ bị đuổi việc. Không một ai trong phòng marketing biết lý do cô ta bị cho thôi việc là gì. Ngay buổi chiều ngày hôm đó, ở trên điều xuống một người đứng ra thay thế chức vụ của Nhữ Hạ, cô ấy chính là giám đốc hiện thời của phòng marketing lúc này - Mịch Tịch. Mịch Tịch làm việc rất nhanh gọn và có hiệu quả, ngoài ra cô ấy nhìn trông rất giản dị, nhiều lần cô soi thật kĩ lưỡng cũng không nhìn ra trên mặt cô ấy có chút son phấn nào.
Dạ Tuyết Ninh đứng giữa ngã tư, cô theo dòng người đông đúc băng qua đường. Vì cô làm ở tổng bộ công ty, nên công việc của cô có chút nào đó không giống với những phòng marketing ở chi nhánh Vũ thị. Tay cô nắm chặt máy ảnh, đưa mắt xung quanh tìm bối cảnh mà cô cho là đạt tiêu chuẩn.
"Dạ Tuyết Ninh." Tiếng nam giới không biết ở đâu gọi tên cô.
Dạ Tuyết Ninh nghi ngờ xoay người. Nhưng nếu cô biết một cú xoay người này về sau sẽ khiến cô hối hận, cô tuyệt đối sẽ không làm.
Dạ Tuyết Ninh mặt mày méo mó, cô ghét bỏ ra mặt lên tiếng: "Tại sao lại là anh?"
Cô trước giờ rất ít ghét bỏ ai, cùng lắm chỉ dửng dưng như người lạ, nhưng có một người từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất vinh dự được cô liệt vào danh sách đen. Người này không phải ai xa lạ mà chính là người hai hôm trước ở sân bay nhận vơ cô làm vợ - Lô Trí Hùng.
Lô Trí Hùng thấy cô xoay người lại liền lập tức phô ra hàm răng trắng bóng, cười tươi: "Tôi biết là mình không nhận nhầm người mà."
"Sai. Anh thật sự đã nhận nhầm người rồi." Cô đen mặt, vội xua tay nói. Đừng đùa, cô cũng không muốn quen một tên đẹp trai nhưng thiểu năng trí tuệ đâu: "Tôi không quen anh."
"Chỉ cần tôi quen em là được."
"Nhưng tôi không muốn quen anh." Cô nén tức giận nói.
"Nhưng tôi lại muốn quen em."
Không thể nói chuyện với cái tên này nữa. Lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực như vậy. Cô cũng chắc chắn rằng hai mươi mốt năm qua cô chưa khi nào gặp qua loại người nào mặt dày như thế này. Nếu có, chắc hẳn cô sẽ nhớ thật lâu, thật dai như đỉa. Nhưng mấu chốt là không có.
"Rốt cuộc anh có mục đích gì hả? Tại sao cứ nhất định phải bám chặt lấy tôi?"
Cô nhan sắc không có, gia thế lại càng không. Cô thật sự không hiểu nổi, cô thì có giá trị lợi dụng gì đối với anh ta cơ chứ?
Anh ta thâm trầm nhìn Dạ Tuyết Ninh, hình như đang suy nghĩ về câu hỏi của cô, một hồi lâu sau lại đột nhiên ngả ngớn cười: "Đương nhiên là muốn lấy em về làm vợ."
Dạ Tuyết Ninh đưa tay bóp trán, đột nhiên nói ra một câu: "Anh theo tôi về Dạ gia hỏi chuyện."
"Tuân lệnh bà xã!"
Dạ Tuyết Ninh thật không biết có phải nãy giờ mình đứng nói chuyện cùng một tên đần độn hay không. Nhìn Lô Trí Hùng chắp tay chào theo kiểu nhà binh, cô đen mặt, dứt khoát quay người bỏ đi.
Lô Trí Hùng ngoan ngoãn đi sau cô, đi được một lúc lâu anh ta đột nhiên lên tiếng: "Em định cứ như thế này đi bộ về nhà?"
Dạ Tuyết Ninh nhíu mày, cô hơi quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Có gì không ổn à?"
Sáng nay lúc xách máy ảnh rời công ty, cô chỉ đơn giản muốn đi làm nhiệm vụ. Trước giờ vẫn vậy, khi làm việc cô chưa bao giờ dùng đến tiền nên về sau cũng không đem theo nữa, phòng tránh khi không lại bị trộm mất.
"Tôi có xe, để tôi đưa em về." Mặt anh ta tỉnh bơ, trả lời một câu như vậy.
Dạ Tuyết Ninh tức suýt ngã ngửa, cô đưa tay giận dữ chỉ vào anh ta, lắp bắp hồi lâu cũng không nói được một câu hoàn chỉnh: "Anh... anh... anh... "
Anh ta có phải có thù oán với cô từ kiếp trước, kiếp này đến để đòi nợ hay không? Có xe cũng không nói, hại cô đi bộ lâu như vậy.
Sau cùng, cô theo anh ta cưỡi trên con windy về nhà. Xe vừa dừng lại trước cổng Dạ gia, cô lập tức mở cửa xe phóng xuống.
Hai vợ chồng ông bà Dạ thấy con gái về, lại không hề hiếu động như mọi khi liền thấy rất kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc ấy nhanh chóng chuyển thành bất ngờ khi vài phút sau trong nhà đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà tới.
Lô Trí Hùng đứng ngoài cửa, mang theo nụ cười tươi rón nhòm đầu qua khe cửa nhìn vào nội thất bên trong.
"Con chào bác trai, con chào bác gái." Thấy hai ông bà vẫn ngẩn người đứng giữa nhà, anh ta nói thêm: "Con là Lô Trí Hùng, con mẹ Ngô Diệp."
Bà Dạ kích động à một tiếng chợt nhớ ra, bà phấn khởi chạy đến mở rộng cửa, cầm tay Lô Trí Hùng kéo vào trong nhà.
Ông Dạ có vẻ bình tĩnh hơn, ông đưa mắt quan sát Lô Trí Hùng một lượt từ trên xuống dưới, song mỉm cười tán thưởng: "Mới hai mươi năm không gặp con đã lớn tới vậy rồi sao? Trông càng lớn càng đẹp trai ra đó."
Anh ta ngồi xuống sopha, cùng hai ông bà Dạ nói chuyện được một lúc bỗng chợt hỏi: "Sao con không thấy Tuyết Ninh vậy?"
Bà Dạ đang bưng tách trà định đem lên uống bỗng ngừng lại: "Hai đứa gặp nhau rồi à?"
"Lần này cũng là lần thứ hai thôi ạ."
Bà Dạ nhấp một ngụm trà, lắc đầu hết cách nói: "Ta cũng không rõ. Vừa rồi con bé về liền chạy vào bếp, cũng không biết nó đang tính cái làm gì."
"Xoảng, xoảng."
Dạ Tuyết Ninh từ trong bếp lao ra, tay cô lăm lăm con dao phay phi cái phập trước mặt Lô Trí Hùng: "Nói đi, nếu anh dám nói dối nửa lời ngay và luôn tôi sẽ thiến anh."
Ông Dạ vừa uống xong một ngụm trà, nghe cô nói vậy thì ho sặc sụa. Ông làm bộ ho khan hai tiếng, giả bộ bình tĩnh tiếp tục uống trà thưởng phong cảnh, một bộ dáng vẻ từ đầu đến chân không thèm quan tâm. Song có bà Dạ ở đây, ông muốn quan tâm thì cũng không có cái lá gan đó.
Bà Dạ đen mặt, rút con dao cắm trên mặt bàn gỗ ra, tiếc của oán trách: "Con bé phá của. Lát đem tiền, ta đi mua bàn mới."
Dạ Tuyết Ninh khuôn mặt co rút. Trời ạ, cô muốn khóc. Lại nói, cô mới là con đẻ bà, rốt cuộc bà có phân biệt rõ không vậy?
Lô Trí Hùng kín đáo lau mồ hôi trên trán, yên lặng ngồi đó không dám hé răng nửa lời.
"Anh, nói!" Cô hất mặt ra lệnh cho Lô Trí Hùng.
Nhìn con dao bóng loáng đặt trên bàn, anh ta sợ hãi vội vàng khai báo: "Lần này mẹ Diệp bảo con về nước là muốn hỏi hai bác bao giờ thì có thể tổ chức hôn lễ?"
"Anh ta nói dối phải không mẹ?"
Bà Dạ vuốt cằm suy tư, nhả ra một câu khiến người nghe bức xúc: "Ta cũng không phải cái bà Ngô Diệp đó, làm sao ta biết được?"
Cô đưa tay bóp trán, cảm giác trong lòng có vạn nỗi bất đắc dĩ: "Mẹ nói rõ ra xem, chuyện hôn phối đó có thật hay không?"
Bà Dạ trầm tư một hồi, bỗng nghe ông Dạ nói: "Hình như đúng là có chuyện này."
Bà Dạ trước giờ đều rất tin tưởng trí nhớ của chồng, lúc này nghe ông nói vậy thì cũng không cố nhớ lại nữa mà gật đầu: "Ba con nói đúng thì hẳn là đúng rồi."
Như bà Dạ, Dạ Tuyết Ninh trước giờ cũng chưa bao giờ nghi ngờ trí nhớ ông Dạ. Những gì ông đã xem qua, chỉ cần một lần là nhớ.
Cô tức giận nắm chặt tay, hét lớn: "Đả đảo, con đả đảo."
Nói xong cô tông cửa bỏ đi. Bây giờ là thế kỉ nào rồi? Còn đâu cái hủ tục cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy? Lại nói, cô đã có người trong lòng mình rồi, không phải ba mẹ cô không biết...
"Ai ui... "
Chạy tới đoạn khúc cua, tầm nhìn bị che khuất, cô tông sầm vào một chiếc xe song chiếc xe này không phải đang chạy mà là đang đỗ ở một bên lề đường.
Mẹ kiếp, đỗ xe lại đỗ ở góc khuất như vậy, tính thu thập xác chết để mở nhà xác à?
Dạ Tuyết Ninh vốn hỏa khí chưa giảm, nay lại bị ăn đau thì tức giận giơ chân đạp thùm thụp vào mui xe.
Đau...
Cô ngồi thụp xuống ôm chân. Đau đến viền mắt đã mơ hồ có một tầng hơi nước.
"Là cô?"
Thiệu Duy Thành bất ngờ từ trong xe chui ra, híp mắt nhìn cái người gây tội với con xe yêu quý của mình. Thế nào mà cô đá xe anh, anh còn chưa hỏi tội mà sao nhìn cô đã trông có vẻ tội nghiệp rồi?
Dạ Tuyết Ninh ngập ngừng ngẩng đầu lên, tận mắt nhìn thấy Thiệu Duy Thành từ trên con xe bước xuống, cô vụt cái đứng thẳng dậy. Trong lòng cô gào thét, như thế nào mà mình với anh ta lại có duyên như vậy?
"Như thế nào mà chúng ta lại có duyên như vậy?"
Vâng, đó chính là điều mà cô đang không ngừng tự hỏi.
Cô nhún nhún vai: "Nghiệt duyên a."
Thiệu Duy Thành thâm trầm nhìn cô một hồi, không biết suy nghĩ điều gì mà anh ta bỗng bật cười: "Vậy cũng không chắc."
Dạ Tuyết Ninh lần nữa nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến.
"Mà phải rồi, vừa nãy cô tông vào xe tôi, không bị thương chứ?"
"Tôi không sao."
"Nếu không tôi mời cô một bữa coi như tạ lỗi."
"Tôi thật không sao mà." Cô vội khoát tay, lần trước đã ăn trực của người ta rồi, lần này lại tiếp tục, dù mặt cô có dày hơn nữa thì cũng sẽ biết ngại thôi. Lại nói, là cô tông phải xe anh ta.
"Đừng khách sao. Đi!"
Rõ ràng mấy câu trước là điệu bộ mời, thế nào mà đến câu này anh ta liền lôi tuột cô lên xe?
Thiệu Duy Thành lái xe đến nhà hàng Vọng Nguyệt, chính là nhà hàng lần trước cô tới. Phục vụ thấy cô quen mắt, vội vàng dẫn vào bàn.
Dạ Tuyết Ninh vừa đặt mông xuống ghế, mắt cô bị thu hút bởi người đối diện. Đương nhiên người này không phải Thiệu Duy Thành, anh ta giờ này hẳn vẫn còn đang vật lộn ở bãi đậu xe.
Cô ngồi ở bàn số 10, đối phương ngồi ở bàn số 11, hai bàn gần sát với nhau. Cô chăm chú nhìn người đàn ông ở bàn bên cạnh. Anh ta yên tĩnh ngồi ở đó, lưng vô tư ngả ra sau ghế, hai tay khoanh trước ngực, cặp chân dài vắt chéo, nhìn nghiêng trông anh ta vạn phần hấp dẫn. Hình như anh đang ngủ, cô thấy hai mắt anh ta khép chặt ẩn dấu dưới hàng mi dài đen rậm, đặc biệt ở chỗ đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi đào hoa đẹp trí mạng. Người này không phải ai khác chính là Vũ Vĩ Phong.
Mắt để ý thấy thỉnh thoảng có mấy nữ phục vụ lấy cớ trộm đi qua lén nhìn, mặt cô tối sầm.
Cô đang lúc muốn đi qua gọi anh dậy, trước mặt cô lại chợt xuất hiện cái tên Thiệu Duy Thành. Anh ta kéo ghế ngồi xuống vừa vặn che khuất hình dáng Vũ Vĩ Phong trước mặt cô.
"Sao còn chưa gọi món?" Thiệu Duy Thành đang hỏi, không biết ánh mắt vô tình hay hữu ý hướng ra bên ngoài qua cửa sổ, đôi mắt màu đen sẫm đột nhiên tối sầm lại.
Cô nhíu mày khó hiểu, theo đuổi ánh mắt của anh ta nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài đường vẫn nhộn nhịp như thường ngày, những chiếc xe lườm lượp lao bon bon trên đường. Duy chỉ bên lề đường đối diện, bốn, năm chiếc xe tải đang dừng lại hoặc buộc phải dừng lại. Ở đó, mấy viên cảnh sát đang tận tình truy hỏi, cô không nghe thấy nội dung câu chuyện, chỉ thấy mấy mấy viên cảnh sát trở mình đi ra mở thùng xe cùng lúc với khuôn mặt của bốn tên tài xế tái mét.
Cô không chút bận tâm về tình huống này. Dù sao thì dân số của thành phố này cũng đông, thỉnh thoảng bắt một hai người cũng không có gì lạ.
Cô thu ánh mắt nhìn sang bàn đối diện, vừa lúc gặp cảnh Vũ Vĩ Phong đứng lên cùng với một người phụ nữ khác rời đi. Lông mày cô xoăn tít lại, sau khi cáo biệt Thiệu Duy Thành vội vàng bám đuôi theo hai người họ cũng rời đi.
Thiệu Duy Thành thấy cô bỏ đi cũng không lên tiếng ngăn cản. Dù sao nếu không phải cô cáo biệt trước thì cũng là anh cáo biệt. Lúc nãy nhìn thấy mấy tên cảnh sát đó bắt xe lại kiểm tra anh đã lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn. Hiển nhiên sự thật rõ ràng là, mấy tên Diệu Huyền bang đó dám giả trang thành cảnh sát thấu tóm lấy lô hàng của anh. Giỏi, rất giỏi!