Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 15-2



Đã hai tuần kể từ khi Tiểu Điệp nhận bà bà làm sư phụ, ngoài việc chạy đi xách nước cùng với xách nước thì hầu như nàng không được dạy tí gì về phép thuật. Xách hai xô ngồi bên mép sông, nhìn thân ảnh phản chiếu dưới nước, Tiểu Điệp cảm thấy vô cùng chán nản.

Oa.... Khi nào nàng mới có thể học phép thuật đây.

Đang thẩn thờ thì từ phía sau, một cục đá bay thẳng tới đầu nàng sau đó rớt tủm xuống nước. Nàng định xoay qua mắng người nhưng khi bắt gặp lão bà bà, Tiểu Điệp vội nuốt những lời muốn nói xuống, xoa xoa cục u trên đầu.

"Nha đầu, đứng dậy"

Nghe bà bà gọi Tiểu Điệp vội phủi phủi quần áo đứng lên không khỏi khó hiểu.

Đứng đối diện trước bà bà, Tiểu Điệp bị ánh mắt sắc bén quét một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bà gật đầu hài lòng.

Khí tức trên người dường như đã ổn định không còn hỗn loạn như lúc mới gặp.

"Theo ta, hôm nay học cách điều khiển ngũ hành"

Nghe năm chữ "học điều khiển ngũ hành" mắt Tiểu Điệp lập tức sáng hơn đèn pha, nàng hớt hả quăng hai cái xô rồi chạy theo sau bà bà.

Vào khu rừng, bà bà dừng lại Tiểu Điệp theo đó dừng theo.

Trước mắt nàng là một trận đồ bát quái bày ra. Mỗi chỗ có một cọc đá trong suốt cao chọc trời, gồm có năm màu tượng trưng cho năm mạch ngũ hành. Đang còn ngơ ngác thì bà bà bảo ngồi ngay chỗ chính giữa của bát quái, mặc dù không hiểu gì nhưng Tiểu Điệp vẫn làm theo.

Vừa ngồi xuống bỗng xung quanh liền chấn động, mặt đất rung chuyển, Tiểu Điệp bị giật mình. Năm màu ánh sáng từ năm cọc phát ra chiếu tập trung vào Tiểu Điệp, cảm giác lạnh dọc sóng lưng khiến nàng rùng mình một cái.

Bà bà nói: "Được rồi, hãy thử tạo ra một cây đao xem thế nào"

Tiểu Điệp làm theo, nàng cảm nhận được sức mạnh trong người nàng dường như dễ điều khiển hơn lúc trước. Khi tạo ra cây đao, cây đao không những hình thù đẹp, sắc, mà còn không bị biến mất nữa. Nàng ngơ ngác bật thốt:

"Woa.. nó không bị biến mất"

Khuôn mặt già nua của bà bà xô đẩy vào nhau, khóe mắt chứa đầy ý cười.

"Ta đã đả thông kinh mạch giùm ngươi, dường như nó đã có tác dụng"

Tiểu Điệp mừng rỡ nhìn bà bà không ngừng đa tạ. Quả nhiên bái lão bà bà làm sư phụ chính là quyết định sáng suốt nhất của nàng.

"Vụt"

Tiếng xé gió vang lên, phía sau một mũi tên sượt qua mặt Tiểu Điệp ghim thẳng vào thân cây, phía đuôi mũi tên còn có một bức thư.

Bà bà tiến tới lấy bức thư xuống đọc, ngay sau đó sắc mặt lập tức trầm hẳn đi.

"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Điệp sốt ruột hỏi.

Lão bà bà không trả lời mà chỉ giọng lạnh nói: "Nha đầu, ngay lập tức về nhà chuẩn bị, chúng ta sẽ đi Mộc Vân"

********......******.....***********

Ngồi trên thuyền, cảm giác của nàng vô cùng tệ, đầu nàng không ngừng quay cuồng vì say sóng.

Rốt cuộc Mộc Vân là nơi quái quỷ nào thế, khiến nàng phải say sóng thế này.

Năm tiếng trước....

Nàng ghét nhất chíng là cái gì không rõ ràng, Tiểu Điệp nhìn bà bà hỏi: "Mộc Vân là nơi nào, tại sao lại phải đi đến đó"

Mặc dù trả lời nhưng đầu lão bà bà không xoay qua, vẫn lướt nhanh về phía trước. "Lúc nãy ta nhận được thư, trong đó bảo lão Huyền Tông đã bị thái tử của Mộc Vân bắt giữ cần ta qua hỗ trợ"

Tiểu Điệp vừa nghe vừa gật gù tỏ ý đang tiếp thu. Dường như Mộc Vân không phải là một địa danh mà là một quốc gia, cũng có nghĩa là nàng đang xuất ngoại.

"Vậy từ đây đến đó khoảng bao xa?"

"Tầm 60 ngày đường, chúng ta sẽ đi bằng thuyền"

Ngay lập túc vẻ mặt nàng liền tái xanh. Dường như nàng quên nói với bà bà một chuyện chính là nàng NÀNG BỊ SAY SÓNG. Đi một ngày bằng thuyền nàng có cảm giác tệ lắm rồi, không ngờ lại đi tới 60 ngày. Nàng tự hỏi tới lúc đó nàng còn sống được không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.