Tiểu Điệp vì gần kiệt sức, khuôn mặt dần trắng bệch, trên trán giọt mồ hôi to như hạt đậu liên tục chảy xuống.
Chết tiệt, Hắc Tử nãy giờ sao chưa tới, nàng sắp không chịu được nữa rồi.
Ba tên lại tiếp tục nệm chú, mũi tên lửa hợp lại thành phượng hoàng lửa, lao thẳng tới nàng. Năm tên đều thuộc Ngũ hành gia, kì này nàng tiêu chắc rồi.
Tiếng oành vang lên khiến mặt đất rung chuyển, bức tường băng vỡ tan thành từng mảnh, rơi ra tứ phía. Tiểu Điệp chao đảo, lùi ra phía sau, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi. Ba tên hắc y nhân nhân cũng đồng loạt chao đảo phun ra ngụm máu.
Tiểu Điệp cảm giác mắt mình mờ dần, thân thể run nhẹ từng hồi.
"Nhạc tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?" Hoắc Dĩnh đột nhiên tỉnh dậy, dụi mắt ngơ ngác hỏi.
Bất ngờ, một tên hắc y nhân phóng đao về phía Hoắc Dĩnh.
Tiểu Điệp kinh hô: "Cẩn thận!" sau đó liền nhảy ra đỡ.
Cây đao lạnh lẽo đâm thẳng vô ngực nàng, trước sự ngỡ ngàng của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp ngã xuống nền đất mất đi ý thức.
Chết tiệt! Nếu biết đau như vầy nàng đã không nhảy ra đỡ rồi.
"Nhạc tỷ, Nhạc tỷ, tỷ tỉnh lại đi đừng làm đệ sợ" Như hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, Hoắc Dĩnh điên cuồng lay vai Tiểu Điệp.
Đáp lại Hoắc Dĩnh chính là sự im lặng đến đáng sợ, xuyên thấu tâm can. Bàn tay Hoắc Dĩnh run rẩy, tâm trí hắn dần trở nên hoảng loạn.
Không, không, Nhạc tỷ không thể chết, hắn không cho phép. Là bọn chúng, chính chúng đã phóng cây đao.
Hoắc Dĩnh như con sư tử bị giẫm phải đuôi, ánh mắt giận dữ, phẫn nộ hướng thẳng ba tên hắc y nhân.
Từ người Hoắc Dĩnh, ánh sáng xanh dần xuất hiện. Xung quanh mặt đất như sợ hãi không ngừng rung lắc dữ dội.
Giết! Hắn phải giết, bọn chúng nhất định phải chết!
Nộ khí pha lẫn linh khí khiến màu xanh càng thêm phán tán rộng. Khuôn mặt Hoắc Dĩnh trở nên tàn nhẫn, lạnh lẽo.
Thấy được nguy hiểm trước mắt, ba tên hắc y nhân lập tức quay lưng tẩu thoát.
Hoắc Dĩnh nhìn theo bóng lưng ba tên kia, ánh sáng xanh trong mắt rất nhanh lóe lên. Phía sau Hoắc Dĩnh lập tức xuất hiện ba con quỷ khuyển phóng về phía bọn chúng.
Lập tức ba tên ngã phật ra đất, giật giật vài cái, chết ngay tại chỗ. Trên cổ chúng đều mất một mảng thịt lớn ngay chỗ động mạch chủ, máu không ngừng ồ ạt chảy ra, nhanh chóng nhuốm đỏ nền đất.
Khi Hắc Tử tới nơi, chỉ thấy Hoắc Dĩnh không ngừng ôm Tiểu Điệp khóc lớn, ba tên hắc y nhân đều đã bị giết chết.
Hắn là đã đến trễ rồi sao?
Hắc Tử nhanh chóng bước tới chỗ Hoắc Dĩnh, vội cầm tay Tiểu Điệp bắt mạch.
"Vương gia..."
"Ngươi im đi!" Không để Hắc Tử nói hết câu, Hoắc Dĩnh liền hét lớn.
Nhạc tỷ chết rồi, hắn không muốn, hắn nhất định phải phá hết chỗ này, kéo chỗ này đi cùng với Nhạc tỷ.
Trong tay Hoắc Dĩnh ngay lập tức xuất hiện một cây trượng lớn, chỉ cần vung một cái, trong vòng bán kính tám kilomet nhất định tất cả bị san bằng, không một thứ gì còn sống, kể cả hắn.
Nhìn được ý định của Hoắc Dĩnh, Hắc Tử vội hét lớn: "Vương gia, Nhạc cô nương còn sống"
Hoắc Dĩnh lập tức khựng lại, cây trượng trong tay lập tức biến mất.
"Nhạc tỷ còn sống?"
Hắc Tử vội gật đầu.
Hoắc Dĩnh ngồi sụp xuống, ôm chặt Tiểu Điệp: "Mau, gọi thái y tới đây"
******_____*******_____******
Mở mắt dậy, Tiểu Điệp thấy xung quanh mình một màu tối đen.
"Đây là đâu?"
"Ái chà! Chúng ta lại gặp mặt"
Trong bóng tối, bạch y nữ tử dần xuất hiện. Nàng ta nâng cằm Tiểu Điệp, nở nụ cười yêu mị nói: "Không phải ta bảo rồi sao, ta là ngươi, và ngươi... là ta."
Tiểu Điệp hoàn toàn sững sờ. Khuôn mặt mới của nàng giống với nàng ta, chỉ trừ đôi mắt, nàng ta mắt... đỏ.
"Chậc, chậc, có vẻ như ta nói bao nhiêu lần thì khi tỉnh lại ngươi vẫn sẽ quên mất. Thôi thì ta sẽ nói luôn trọng điểm luôn vậy. Lần này sẽ là ta điều khiển cơ thể"
Nói rồi bạch y nữ tử liền biến mất.
"Sao?"
Tiểu Điệp nặng nề mở mắt dậy.
Hoắc Dĩnh thấy Tiểu Điệp tỉnh dậy liền mừng rỡ: "Nhạc tỷ, tỷ đã tỉnh!"
Khóe môi Tiểu Điệp khẽ mỉm, tròng mắt ánh lên tia đỏ.