Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 34: Bốn ngày ba đêm ta cùng ngươi tiêu dao (2)



Ngay tại vị trí mấy cái xác có một cái xác đột nhiên biến mất, có thể nói là đột nhiên bốc hơi, cũng có thể nói là cái xác đó vốn không hề tồn tại. Có lẽ tên đó sớm dùng thuật thế thân để né công kích của nàng, nàng quá bất cẩn rồi.

Một tên còn sống vậy mà nãy giờ bọn họ lại thản nhiên nói chuyện, nếu tên kia động thủ...

Nghĩ đến đây, Tiểu Điệp khẽ rùng mình một cái.

Bất ngờ một đạo ánh sáng lóe lên, trên đỉnh cây chợt phóng xuống mấy cây kim châm. Tiểu Điệp kinh sợ hô lên "Cẩn thận!", liền sử dụng lá cây trong rừng để đánh bật mấy cây kim châm ra.

Nàng vừa mới ngừng thì lại một đợt kim châm khác phóng tới, đối phương liên tục di chuyển chạy xung quanh bọn họ khiến Tiểu Điệp không thể nhìn thấy hắn, cũng không thể tấn công. Nàng chỉ có thể đứng yên phòng thủ.

Nếu như chỉ bảo vệ bản thân nàng thì không vấn đề gì, hiện tại nàng còn phải bảo vệ cho vị cô nương kia cùng với Hoắc Dĩnh, nhất định chẳng mấy chốc sẽ kiệt sức. Tiểu Điệp biết khả năng của mình nên vô cùng lo lắng.

Nhưng kỳ lạ, tên này không sử dụng mạch ngũ hành để biến thành vũ khí mà lại sử dụng kim châm, hơn nữa trong kim châm lại có độc. Những chiếc lá Tiểu Điệp thi triển để đánh bật kim châm đều bị hóa đen sau đó rủ xuống.

Giá như nàng có thể sử dụng nhiều nguyên tố cùng lúc thì tốt rồi, nàng hiện tại chỉ có thể sử dụng một. Tốc độ tên kia càng lúc càng nhanh, nàng xoay người nhìn theo, mũi chân xoay dưới đất không ngừng vang lên tiếng soạt soạt, ma sát dưới chân sớm làm trũng một phần dưới đất. Khi kim châm lần nữa phóng ra nàng có thể thấy được tốc độ đã chậm hơn hẳn, nàng lập tức nắm bắt cơ hội.

Có sơ hở!

Nàng xoay mũi chân trụ vững, nhanh chóng dựng lên một bức tường bằng đất, đánh bật ra hết tất cả kim châm một lượt. Lợi dụng khi người kia chưa kịp động thủ thì giải bức tường, bàn tay nhẹ vung lên, nước trong bình lập tức biến thành cột băng phóng đi.

Tiếng phập vang lên, nàng thấy được thân hình của tên kia bị cột băng của nàng xuyên ngang tim, sau đó nặng nề rơi xuống đất. Tiểu Điệp trong trạng thái căng thẳng thở phào ra một hơi: mọi việc xong rồi.

Trong lúc nàng nghĩ như thế thì cái xác khi rơi xuống đất lại biến mất, phía sau lưng nàng cảm giác lạnh buốt của kiếm khí truyền tới. Nàng kinh ngạc, kế đó là cười châm biếm: Chết tiệt, nàng bị trúng kế của đối phương rồi.

Kiếm khí như mũi tên chém tới ngay thẳng giữa lưng nàng, tưởng chừng như một kiếm chém đôi người, không ngờ nàng lại được một thân ảnh ôm lấy tung thẳng lên trời, mũi kiếm cứ thế chém xẹt ngang dưới chân. Tiểu Điệp bàng hoàng trợn to mắt nhìn người đang ôm lấy nàng.

Hoắc Dĩnh sắc mặt trở nên trầm tĩnh có chút phẫn nộ, hắn phất tay nhẹ một cái, cái người định chém nàng lập tức bất động, nàng còn chưa kịp nhìn thấy hắn làm gì thì tay Hoắc Dĩnh lại lần nữa chuyển động, giọt sương trong đêm tưởng chừng như không thấy lại biến thành kim châm thẳng tới đối phương. Người đàn ông đó chỉ kịp trợn to mắt thì hộc một búng máu, Hoắc Dĩnh lại phất tay, những chiếc lá đang bay xung quanh lập tức biến thành mộc long há to miệng ngoạm lấy tên kia. Nàng chỉ kịp nghe trong bụng mộc long vang lên một tiếng thét chói tai thì tất cả lại trở nên im lặng. Mộc long trên trời cuộn tròn sau đó rã ra thành những chiếc lá vương theo những mảnh thịt vụn mà rơi xuống đất.

Không khí dường như bị đông cứng, tất cả tĩnh lặng đến đáng sợ, nàng chỉ còn nghe tiếng quần áo "phật phật" của hai người bên tai.

Chỉ khi Hoắc Dĩnh đặt nàng xuống lại dưới đất, Tiểu Điệp mới hoàn hồn, giọng nàng run rẩy hỏi: "Sao ngươi làm được như vậy?" Rõ ràng cũng là điều khiển mạch ngũ hành, nhưng rõ ràng lại mạnh mẽ hơn nàng, hơn nữa còn khiến cho người khác không thể phản kháng.

Hoắc Dĩnh vẻ mặt lại trở nên ngây ngốc, nhún nhún vai: "Ta chỉ là làm thôi."

Nghe xong, Tiểu Điệp cười lớn, giọng cười đầy chua chát: "Chỉ là làm thôi?" Chỉ là làm thôi, hắn lúc nào cũng chỉ là làm thôi mà lại có thể hoàn hảo đến như vậy. Một tên như thế thì cần gì nàng phải che chở?

Nàng cứ nghĩ là hắn yếu đuối nên cần phải được che chở, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược, hắn có điểm nào cần dựa vào nàng? Nàng vậy mà còn cho là mình tài giỏi, muốn bảo vệ hắn, rõ ràng là tự chuốc lấy nhục. Tiểu Điệp trong lòng cảm giác bản thân bị Hoắc Dĩnh lừa gạt, liền không cho hắn một sắc mặt tốt mà vùng ra rồi bỏ đi.

Hoắc Dĩnh không hiểu vì sao Tiểu Điệp lại tức giận, nhưng khi thấy nàng bỏ đi thì vội đuổi theo. Chân Hoắc Dĩnh dài hơn Tiểu Điệp nên hắn chỉ cần bước vài bước liền có thể bắt được lấy nàng, hắn giữ chặt lấy nàng buồn bã hỏi: "Nhạc tỷ, ngươi vì sao lại giận?"

"Ta không giận." Nói rồi nàng giật tay ra bỏ đi một đường.

Hoắc Dĩnh lại đuổi theo giữ nàng lại: "Nói dối, rõ ràng tỷ đang giận ta, nếu không sao lại bỏ mặc ta?"

"Ta chỉ là cảm thấy không cần thiết phải ở cùng ngươi, dù sao cũng không thể bảo vệ ngươi."

"Ta không cần tỷ bảo vệ, ta bảo vệ tỷ." Hoắc Dĩnh sắc mặt vô cùng đáng thương như chực khóc nhìn Tiểu Điệp nói.

Bước chân Tiểu Điệp bỗng khựng lại, nàng thần người. Đúng vậy, nàng vì sao lại phải giận hắn? Là do hắn cường đại hơn nàng làm nàng xấu hổ? Không đúng, cho dù hắn có cường đại thì cũng chẳng có lý do gì phải giận, nếu hắn cường đại thì nàng càng phải vui mới đúng vì có ngừơi để bảo vệ nàng. Không lẽ là do... nghĩ đến đây mặt Tiểu Điệp nổi lên một tầng phím hồng.

Tiểu Điệp lại xoay người di chuyển, lần này nàng không đi mà chuyển qua chạy. Hoắc Dĩnh thấy nàng chạy thì giật mình vội đuổi theo. Chạy được một đoạn đường khá xa, tâm trạng nàng đã dần ổn định thì mới bước chậm lại sau đó dừng bước. Do dừng lại đột ngột cộng thêm xoay người đột ngột, Tiểu Điệp thành công nguyên mặt đập vào ngực Hoắc Dĩnh, nàng ngượng ngùng xoa xoa cái mũi mình lùi ra sau.

Hoắc Dĩnh định tiến bước lên thì Tiểu Điệp đã giơ tay ra cản lại trước mặt nói: "Dừng lại."

Hoắc Dĩnh vì động tác của nàng mà buồn tột độ không kiềm được nữa ngồi thụp xuống khóc lớn: "Oa oa oa oa."

Tiểu Điệp sững người sau đó ho khan: Khụ khụ, nàng chọc cho tiểu ngốc tử khóc rồi, giờ làm sao đây?

Nàng ngồi thụp xuống đối diện hắn giọng dỗ dành nói: "Ăn kẹo không?"

Hoắc Dĩnh vừa lắc đầu vừa khóc: "Không muốn."

"Thế đi chơi?"

"Không muốn."

Tiểu Điệp bắt đầu nhụt trí nhưng vẫn tiếp tục dỗ: "Thế Tiểu Dĩnh muốn gì?"

"Tỷ không được bỏ mặc ta, không được bỏ rơi ta."

Tiểu Điệp gãi gãi mặt, nhỏ giọng nói: "Được rồi, ta đồng ý." Nói xong nàng xấu hổ, vội gục đầu xuống che giấu giữa hai đầu gối.

Hoắc Dĩnh nghe thấy nàng đồng ý thì thôi không khóc nữa mà nhoẻn miệng cười, nàng bẹo má hắn một cái thầm nghĩ, cười thật ngốc.

"Này, nếu huynh có võ công vậy sao lúc nãy khi ta đánh nhau với tên kia lại không ra tay?"

Hoắc Dĩnh im lặng suy nghĩ, sau đó mù mờ hỏi: "Tỷ đánh nhau khi nào?"

Tiểu Điệp nghe xong xém hộc máu: "Thế lúc nãy ta lấy lá cản phi châm, huynh nghĩ ta đang làm gì?" Tưởng rằng ta đang chơi chắc.

Không ngờ vậy mà Hoắc Dĩnh lại nghiêm túc nói: "Ta tưởng hai ngươi đang chơi, thi xem ai phi nhiều đồ hơn."

Tiểu Điệp thành công bị Hoắc Dĩnh chọc cho nghẹn, nàng lấy tay không ngừng vỗ vỗ ngực. Nàng hiểu rồi, là công lực của nàng cùng với tên kia quá yếu, không đủ lọt vào mắt người này nên mới khiến hắn nghĩ rằng nàng là đang ném đồ để chơi.

Hoắc Dĩnh không biết nàng đang làm gì chỉ tiếp tục nói: "Nhưng tên kia chơi xấu, hắn vậy mà ném không lại thì liền chém tỷ, nên ta mới thật sự tức giận, sau đó ra tay, không hiểu sao hắn mất tiêu luôn rồi."

Không hiểu sao hắn mất tiêu luôn rồi?

Ha ha ha, làm cho người ta biến thành đống thịt vụn rồi lại bảo 'không hiểu sao hắn mất tiêu luôn rồi' đảm bảo chỉ có người này.

Nàng vậy mà vì hắn không ra tay sớm để bảo vệ mà giận dỗi, khiến cho hắn phải đuổi theo nàng khóc lóc. Đáng nói hơn là nàng vậy mà nhất kiến chung tình với tiểu ngốc tử này.

Giải tỏa hiểu lầm xong, hai người lại tiếp tục lên đường, đi được một đoạn nàng lại chợt nhớ, vị cô nương gì đó bị nàng bỏ lại một mình rồi. Mà thôi không sao, dù gì bọn xấu ở đó đã bị giết hết còn đâu, nàng ta hẳn có thể tự về được.

Sau khi biết Hoắc Dĩnh có võ công, Tiểu Điệp liền bảo hắn dạy cho mình, chỉ không ngờ là Hoắc Dĩnh không ngờ vậy mà lại tận tình chỉ cho nàng. Mỗi lần nàng hỏi: "Làm sao làm được hay vậy?", hắn như cũ chỉ bảo: "Chỉ là làm thôi." Nhiều lúc nàng cảm thấy cái câu này của hắn thật dễ ghét. Nhưng không thể phủ nhận rằng nhờ Hoắc Dĩnh mà võ công nàng vượt trội không ít, hơn nữa hiện tại đã có thể sử dụng nhiều nguyên tố cùng lúc, đồng thời niệm chú cũng rất nhanh.

Nhiều lúc nàng tự hỏi: Hắn thật sự là tiểu ngốc tử à?

Đến ngày thứ bốn thì cả ba đã đến thị trấn Thanh Liên, thị trấn này vô cùng đẹp mà người dân cũng vô cùng đôn hậu. Họ quyết định dừng chân ở đây.

Hoắc Dĩnh vậy mà lại được đám trẻ trong làng vô cùng yêu thích. Nàng để cho hắn cùng bọn trẻ chơi đùa còn mình thì giặt quần áo. Nhưng chẳng được bao lâu thì một đứa trẻ hốt hoảng chạy về phía nàng: "Điệp tỷ, không hay rồi, Dĩnh ca ca bị một đám người lạ vây xung quanh dường như là muốn bắt ca ấy đi."

Tiểu Điệp điếng hồn, vội đạp mất thau giặt đồ mà chạy đi.

Tới nơi, Hoắc Dĩnh vậy mà lại bị bốn tên bắt trói lại rồi đem đi mất, nàng không kịp ngăn cản chỉ còn cách phi thân đuổi theo.

Tên ngốc, vì sao không sử dụng mạch ngũ hành đi chứ?

................................

"Dĩnh ca ca, ném cầu qua đây cho đệ."

Hoắc Dĩnh liền đá trái cầu qua cho cậu nhóc. Từ xa có ba bóng người sắc mặt lạnh đi về phía hắn, người đứng giữa là Hắc tử, còn hai người còn lại chính là hộ vệ của Hoắc Dĩnh.

"Vương gia, ngài nên về thôi."

Đám trẻ trố mắt nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi, còn Hoắc Dĩnh thì phồng má nói: "Không muốn."

Hắc Tử không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay ra hiệu, lập tức hai người phía sau liền động thủ nhanh chóng áp chế trói Hoắc Dĩnh lại, Hắc tử nhanh chóng nâng Hoắc Dĩnh lên sau đó cả ba phi thân đi mất, để lại một đám trẻ ngơ ngác nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.