Đối phương không ngờ Tiểu Điệp lại đột ngột hỏi như vậy, hắn ngẩn người, sau đó phì cười: "Ta bảo ta không phải là ma, muội tin không?"
Tiểu Điệp không chần chừ liền gật đầu.
"Tại sao?" Người kia hiếu kỳ hỏi nàng.
Nàng nghe hắn hỏi liền thật thà đáp: "Mẹ nói ma rất xấu, nhưng huynh lại không xấu, nếu vậy nhất định huynh là thần tiên ca ca rồi."
Người kia bị nàng chọc làm cho nụ cười càng thêm sâu, hắn lắc đầu cười trừ lộ rõ sự bất đắc dĩ.
Tiểu Điệp không quan tâm lắm tại sao vị ca ca này lại vì lời nói của nàng mà cười, nàng nhìn hắn hỏi: "Thần tiên ca ca, muội nên gọi huynh là gì đây?"
"Không phải muội đang gọi ta là thần tiên ca ca rồi sao?"
Nghe đối phương nói vậy, Tiểu Điệp khẽ chun mũi lại phản ứng: "Không đúng, thần tiên ca ca không phải dùng để gọi một người, muội muốn biết tên huynh cơ!"
Nghe Tiểu Điệp nói vậy, người kia nở nụ cười cực nhạt, tựa như có như không, bình thản nói: "Tiểu Dĩnh, muội hãy gọi ta là Tiểu Dĩnh."
Giọng nói của Hoắc Dĩnh cực nhẹ, như gió mùa xuân vừa dịu dàng vừa ấm áp. Trong giọng nói dường như đang nhớ lại một khoảnh khắc nào đấy.
Tiểu Điệp vì giọng nói của Hoắc Dĩnh làm cho ngẩn ngơ, hơn hết là vì cái tên hắn muốn nàng gọi có chút kỳ lạ. Nàng nhìn hắn, một lát sau mới chậm chạp nói: "Ca ca, huynh không phải là Tiểu, muội mới là Tiểu. Huynh là Đại mới đúng."
Hoắc Dĩnh ngẩn người, sau đó bật cười giải thích: " Tiểu đây là cách gọi, từng có một người luôn gọi ta như thế, chứ không phải Tiểu vì ta nhỏ."
"À, vậy sao?" Cái đầu nhỏ của Tiểu Điệp chầm chậm gật gù như đã hiểu ra. Nàng lại nói: "Tiểu Dĩnh ca ca, huynh nhất định rất là thích người ấy nhỉ? Khi nhắc đến người ấy vẻ mặt huynh rất dịu dàng."
Hoắc Dĩnh không giấu diếm mà lộ ra chút kinh ngạc, sau đó thẳng thắng thừa nhận: "Đúng vậy, ta rất thích nàng ấy."
Nghe Hoắc Dĩnh thừa nhận, Tiểu Điệp lại tiếp tục hiếu kỳ hỏi: "Thế người ấy đâu, người ấy có đi theo ca ca không? Muội cũng muốn gặp người ấy."
"Không có, nàng ấy không có ở đây."
Tiểu Điệp lộ ra chút thất vọng, cùng lúc ấy bên trong nhà tiếng phụ thân nàng vọng ra: "Nhạc nhi, vào đây!"
"Dạ, thưa cha." Sau khi đáp lại phụ thân nàng, Tiểu Điệp lại quay sang Hoắc Dĩnh với ánh mắt mong chờ hỏi: "Tiểu Dĩnh ca ca, ngày mai huynh có còn tới chỗ này không?"
Hoắc Dĩnh nhìn nàng, mỉm cười gật đầu: "Có, ta luôn ở đây."
Nghe nói ngày mai lại có thể gặp lại thần tiên ca ca, Tiểu Điệp trong lòng vô cùng phấn khích. Nàng vẫy tay chào hắn sau đó quay lưng chạy đi. Nhưng không hiểu sao trong lòng nàng có chút gì đó quyến luyến vị thần tiên ca ca này, nàng vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, mãi đến khi bước tới cửa nhà thì mới thôi.
Đúng như vị thần tiên ca ca đó nói, hôm sau nàng liền có thể gặp lại hắn. Không chỉ vậy, những ngày sau đó nàng đều có thể gặp lại hắn.
Mỗi ngày nàng đều cùng hắn chơi đùa vài canh giờ, có chuyện gì vui nàng cũng kể cho hắn nghe.
Vài ngày sau đó, nàng bắt gặp một cậu nhóc từ trên trời rơi xuống, cậu nhóc này có vài nét tương đồng với vị thần tiên ca ca, hơn nữa tên cũng có chữ Dĩnh.
Tiểu Điệp cảm thấy thú vị liền kể có hắn nghe. Sau đó vị thần tiên ca ca nhìn nàng hỏi: "Muội thích chơi với tiểu tử đó?"
Tiểu Điệp không suy nghĩ liền gật đầu, nàng tươi cười rạng rỡ nói: "Chơi chung với cậu ấy rất vui, chỉ là cậu ấy yếu quá, chưa bao giờ đánh thắng được muội. Toàn bị muội đánh đến mức không thể ngồi dậy được thôi, hehe..."
Hoắc Dĩnh nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy thì xoa xoa đầu nàng mỉm cười: "Vui vẻ thì tốt."
Hắn thật sự mong muốn nàng mãi tươi cười như vậy, có lẽ hắn nên đợi thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
Thời gian lại tiếp tục lặng lẽ trôi qua, nhưng mỗi ngày trôi qua, sắc mặt Hoắc Dĩnh lại càng thêm ngưng trọng.
Tiểu Điệp nhận ra được sự khác thường ấy, nàng biết nhưng nàng không hỏi, vờ như không thấy gì, mỗi ngày đều tìm hắn để chơi đùa.
Rồi một ngày, Hoắc Dĩnh sắc mặt tĩnh lặng nói với nàng: "Nhạc nhi, ta có việc quan trọng muốn nói."
Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của hắn, trong lòng Tiểu Điệp thầm rơi thịch một cái. Nàng cười, nhưng không giấu được nét buồn bã nói: "Tiểu Dĩnh ca ca, huynh phải đi rồi sao?"
Nàng luôn cảm nhận được, Tiểu Dĩnh ca ca có một cái gì đó khiến nàng cảm thấy hắn sẽ không báo trước mà biến mất. Tất cả nàng đều biết, nhưng ở bên cạnh hắn rất vui vẻ nên nàng không muốn chia tay hắn, nàng vờ như bản thân không thấy gì, vờ như bản thân cái gì cũng không biết.
Nhưng rốt cuộc, hiện tại Tiểu Dĩnh ca ca cũng muốn mở lời phải đi rồi.
"Nhạc nhi, đã đến lúc muội phải tỉnh lại rồi."
Lời Hoắc Dĩnh vừa dứt liền khiến Tiểu Điệp sửng sốt, nàng ngây ngốc chớp chớp mắt nhìn hắn. Thật lâu sau, nàng mới mở miệng chậm chạp hỏi: "Tiểu Dĩnh ca ca, huynh bảo muội tỉnh lại? Muội không hiểu."
Không phải là Tiểu Dĩnh ca ca muốn rời đi sao? Sao lại bảo nàng đã đến lúc phải tỉnh lại.
Hoắc Dĩnh tiến tới một bước, một tay che lấy đôi mắt của nàng. Đôi mắt bị che đi, tầm nhìn của Tiểu Điệp nhanh chóng chìm vào bóng tối. Tất cả mọi thứ xung quanh phút bỗng trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng nói trầm ấm từ tốn vang lên bên tai nàng: "Nhạc nhi, ngoan, nàng mau tỉnh lại đi, tất cả những thứ này đều chỉ là mộng cảnh, vốn không có thật."
Tất cả đều là mộng cảnh?
Tất cả đều không có thật?
Khuôn mặt phụ thân nàng, mẫu thân nàng đầy máu đột nhiên hiện lên trong tâm trí nàng.
Tiểu Điệp giật mình vội gạt tay Hoắc Dĩnh ra, nàng nhìn hắn, nước mắt đầm đìa ướt cả khuôn mặt mà gào lớn: "Nói dối, huynh là đồ nói dối."
Nàng thét xong liền xoay người bỏ chạy đi mất.
Tiểu Dĩnh ca ca đang nói dối, tất cả đây đều là thực, nàng không có tưởng tượng. Phụ thân nàng, mẫu thân nàng, nội nàng, những người trong tộc Bạch Lang đều còn sống. Họ thật sự còn sống, nàng không có tưởng tượng, đây không phải là mộng cảnh của nàng.
Những ngày sau đó, bóng dáng Tiểu Dĩnh ca ca ở gốc cây trước nhà nàng không còn nhìn thấy nữa.
Nàng cũng vờ như chưa từng nhìn thấy một người là vị thần tiên ca ca kia.
Thật ra, Hoắc Dĩnh vẫn luôn đứng đó, vẫn luôn đứng chỗ cũ đứng nhìn nàng. Nhưng vì Tiểu Điệp trong tiềm thức chối bỏ sự tồn tại của hắn nên vô thức đã đẩy hắn ra khỏi mộng cảnh của nàng. Vì thế, mặc dù Hoắc Dĩnh vẫn đứng đó, nhưng Tiểu Điệp không tài nào có thể nhìn thấy hắn.
Mỗi ngày trôi qua, Hoắc Dĩnh chứng kiến nàng tự tranh đấu nội tâm, chứng kiến nàng lưỡng lự đến nơi hắn đứng tìm hắn, sau đó lại vì không tìm thấy mà thất vọng bỏ về. Trong lòng hắn đều vì nàng mà ngũ vị tạp trần, thỉnh thoảng cười nhẹ mắng nàng ngốc.
Hắn cũng muốn đợi nàng trong mộng cảnh, muốn nàng được vui vẻ với những người thân của mình. Nhưng hắn không nỡ lại để nàng lần nữa chứng kiến cảnh người thân chết trước mắt nàng nên muốn đánh thức nàng.
Chỉ thật không ngờ, nàng tình nguyện đẩy hắn ra khỏi mộng cảnh, tình nguyện không nhìn thấy hắn chứ không muốn thức tỉnh khỏi mộng cảnh này.
Rốt cuộc cái ngày cả tộc Bạch Lang đều chìm trong biển máu cũng đến.
Hoắc Dĩnh thật không muốn thừa nhận nhưng trước mắt hắn, cả tộc Bạch Lang đều bị quân đội triều đình tàn sát mà từng người ngã xuống. Máu tươi, biển lửa, xác người lần lượt nhuốm đỏ cả một làng.
Hắn muốn nhìn xem, thật ra người nào đã dẫn quân giết cả tộc nàng, nhưng tất cả trong mắt Hoắc Dĩnh đều là hư hư ảo ảo, chỉ thấy dáng người, căn bản không nhìn ra được là ai cùng với ai.
Giữa hàng ngàn hàng vạn xác người tộc Bạch Lang, thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Điệp không ngừng run rẩy. Nàng đứng im nhưng lại như pho tượng không thể nào nhúc nhích, toàn thân nàng khắp nơi đều là máu, ánh mắt mờ mịt như phủ một lớp sương mù vô tận.
Đôi môi nhỏ bé của nàng liên tục mấp máy như đang nói gì đó.
Khi Hoắc Dĩnh tới gần, thân hình to lớn của hắn đứng phủ hoàn toàn trước mặt nàng. Lúc này, Hoắc Dĩnh mới nghe rõ từng âm thanh non nớt của nàng đang không ngừng vang ra.
Nàng nói: "Tiểu Dĩnh ca ca, phụ thân ta, mẫu thân ta, đều chết cả rồi."
Nàng lại nói: "Tiểu Dĩnh ca ca, huynh từng nói, đây chỉ là mộng cảnh của ta phải không?"
Nàng không nhìn thấy hắn nhưng lại như có thể nhìn thấy hắn, nước mắt nàng hòa với máu mà nặng nề rơi xuống. Nàng nhìn hắn, giọng khản đặc mà cầu xin: "Tiểu Dĩnh ca ca, ta muốn tỉnh dậy, ta muốn tỉnh dậy. Làm ơn, xin huynh..."