Giữa binh đao loạn lạc, tiếng oán lầm than thân ảnh Hoắc Dĩnh dần hiện rõ ra trước mắt Tiểu Điệp.
Nàng không nhớ đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy hắn. Lâu đến mức tưởng chừng như hắn là do nàng tưởng tượng mà ra. Nàng chỉ là nhớ hắn, kêu hắn khi nàng đang trong nỗi tuyệt vọng, thật không ngờ, hiện tại hắn lại ở trước mặt nàng.
Hắn tựa như xuất hiện vì nỗi niềm khát vọng của nàng. Chỉ cần giơ tay lên chạm vào, hắn sẽ liền lập tức biến mất, sau đó để lại một mình nàng giữa tiếng gào thét đau đớn của những người thân.
Vì vậy, dù nhìn thấy hắn, dù sửng sốt vui mừng bao nhiêu thì cánh tay nhỏ bé kia giơ lên sau đó lập tức nặng nề buông xuống.
Nàng không muốn hắn biến mất chỉ vì cái chạm của nàng, dù hắn chỉ là do nàng tưởng tượng ra thôi cũng thật tốt.
Hoắc Dĩnh không thấy nàng động đậy thì tiến tới bế nàng lên tay, để cằm nàng tì lên vai mình.
Cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm truyền đến, Tiểu Điệp không khỏi hết sức bàng hoàng. Mắt nàng mở to quên cả chớp mắt, thật lâu sau, giọng nàng không dám tin mà hỏi hắn: "Tiểu Dĩnh ca ca, là huynh thật sao?"
"Ừm."
Một âm thanh trầm khàn thật đơn giản, nhưng lại như có sức mạnh vô hình đấm vào lòng nàng, làm tim nàng mãnh liệt rung động. Mọi kìm nén cảm xúc của nàng chỉ vì nhìn thấy hắn, vì nghe tiếng hắn mà vỡ òa.
Hoắc Dĩnh để mặc nàng khóc trên vai mình, không nói gì mà nhẹ nhàng xoa lưng nàng.
Thật lâu sau, khi tiếng khóc của Tiểu Điệp đã nhỏ dần, Hoắc Dĩnh mới dịu dàng lên tiếng: "Đã đến lúc tỉnh lại rồi."
"Ừm." Lần này là âm thanh nhỏ giọng của nàng đáp lại hắn. Nhưng sau đó nàng lại nói: "Nhưng ta không biết làm sao để tỉnh lại."
"Không sao, ta chỉ nàng." Hoắc Dĩnh nhẹ giọng lên tiếng.
"Nàng chỉ cần... " Ngay khi Hoắc Dĩnh lên tiếng, hướng dẫn Tiểu Điệp thoát khỏi mộng cảnh thì trước mặt Tiểu Điệp lại xuất hiện thêm một Hoắc Dĩnh khác. Người kia sắc mặt khẩn trương lên tiếng cắt ngang: "Nhạc nhi, đừng tin hắn!"
Sự xuất hiện của Hoắc Dĩnh thứ hai này hoàn toàn khiến cho Tiểu Điệp sững sờ. Trong lúc nàng đang ngây người, Hoắc Dĩnh thứ hai lại nói tiếp: "Nhạc nhi, nàng đừng tin hắn, đây mới là hiện thực của nàng, đừng để hắn ta lừa. Nàng nhìn kỹ lại xem, người đang bế nàng là ai!"
Tiểu Điệp theo phản xạ tay chống vào ngực Hoắc Dĩnh, nàng nghiên đầu nhìn hắn. Nhưng sau đó con ngươi Tiểu Điệp liền co lại chứa đầy sợ hãi.
Người đang bế nàng vốn là Tiểu Dĩnh ca ca, hiện tại khuôn mặt kia không hiểu sao lại mờ ảo, ẩn hiện thêm một khuôn mặt khác. Không bao lâu sau, khuôn mặt Hoắc Dĩnh hoàn toàn biến mất, thay thế bằng khuôn mặt xa lạ. Mà khuôn mặt kia, chính là người đã giết chết cha mẹ nàng.
Tiểu Điệp kinh hãi, vội đẩy người kia ra thoát khỏi cái bế của hắn. Nàng để mặc bản thân vì đột ngột mất điểm tựa, rớt xuống đất mà truyền đến đau đớn.
Tiểu Điệp nàng hiện tại rơi vào trạng thái hoảng loạn, nàng không biết, rốt cuộc nàng nên tin vào ai, tin vào điều gì. Đâu thật ra mới là hiện thực, còn đâu mới là mộng cảnh do nàng tạo nên?
Hoắc Dĩnh không hiểu lý do vì sao nàng lại đột ngột nhảy ra khỏi người hắn, hơn nữa còn mang bộ dáng sợ hãi như thế. Nhìn thấy nàng vì đột ngột rơi xuống đất mà toàn thân bị xây xát, Hoắc Dĩnh đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Hắn đau lòng tiến tới một bước để đỡ nàng nhưng đáp lại hắn chính là bộ dạng càng thêm sợ hãi của nàng.
Tiểu Điệp sau khi rơi xuống thì liền đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Dĩnh có ý định tiến tới về phía nàng thì nàng không ngừng thụt lùi xuống, khiến cho hắn ngây người.
"Nhạc nhi?"
Hoắc Dĩnh thấp giọng kêu nàng, Tiểu Điệp vì đang căng thẳng mà bị dọa cho sợ, cả thân hình khẽ giật bắn một cái.
Tiểu Điệp hét lớn một tiếng: "Đừng kêu ta!!"
Thế giới trong mộng cảnh vì tâm trí Tiểu Điệp xao động mà đang sụp đổ dần.
Cùng lúc đó một tiếng gầm của hắc long vang lên cực lớn. Tiểu Điệp bị hình bóng của một con mãnh hắc long cuốn lấy sau đó biến mất.
Vì quá bất ngờ nên Hoắc Dĩnh không kịp trở tay, hắn chỉ có thể đứng nhìn nàng biến mất trước mắt mình.
"Tiểu Điệp, dậy dậy." Tầm mắt Tiểu Điệp tối đen, bên tai nàng luôn văng vẳng tiếng một người đang gọi nàng.
Giọng này quen quá.
Dường như nó là đến từ một người vốn rất quen thuộc với nàng.
Nhưng rốt cuộc là ai? Nàng không nhớ.
Tiểu Điệp muốn mở mắt ra nhìn người đang gọi nàng, nhưng mí mắt nàng lại nặng trĩu làm cách nào cũng không thể mở mắt ra nổi.
Mãi một lúc sau, mí mắt Tiểu Điệp khẽ lay động. Nàng mở mắt ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến cho mắt không kịp thích ứng mà phải nhíu lại. Tiểu Điệp không vội mở mắt ra lần nữa, nàng để cho mắt đã quen dần với cường độ ánh sáng mới lần nữa mở ra.
Trước mắt nàng, một người nàng không ngờ sẽ có thể lần nữa được gặp lại lại đang hiện diện trước mặt nàng.
Tiểu Điệp thần người, sau đó liền không kìm nén được nổi xúc động mà nhào qua ôm lấy bà.
"Mẹ!!" Tiểu Điệp giọng nghẹn lại hướng bà mà kêu.
Đây là mẹ nuôi của nàng, cả đời này nàng không ngờ lại lần nữa có thể gặp lại bà. Không phải nàng đã xuyên không rồi hay sao, sao bà lại ở đây?
Nghĩ đến đây, Tiểu Điệp vội buông bà ra mà nhìn xung quanh. Thu vào tầm mắt nàng cảnh vật rất đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho bản thân nàng ngỡ ngàng.
Đây là căn phòng ở Trái Đất của nàng.
Nhìn thấy Tiểu Điệp ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng, mẹ nuôi Tiểu Điệp giọng nói có chút tức giận mắng nàng: "Mẹ bảo con về công ty ba mẹ làm đi, con nhất quyết không chịu. Con bảo là công ty nên để dành cho em trai con. Mẹ biết, ba mẹ không phải là ba mẹ ruột của con, điều này luôn khiến con bận tâm. Nhưng con có biết, ba mẹ chưa từng xem con như người ngoài, chúng ta luôn xem con không khác gì Vĩnh Hiên mà đối đãi. Nhưng con thì sao? Kiên quyết ra ngoài thành lập công ty, thậm chí dùng tới thủ đoạn không chừa đường lui cho mình. Hôm qua đám người kia lại tới, con thì trượt vỏ chuối, té ngã bất tỉnh cả một ngày. Nếu không phải có Nhã Ái tới kịp, con bảo mẹ phải làm sao? Con... " Nói rồi, bà không kìm nén được tức giận mà cả hai hốc mắt đều hồng hồng.
Những lời mẹ nuôi nói Tiểu Điệp đều nghe thấy, nhưng nàng lại có cảm giác như bản thân phút chốc không hiểu hết những lời bà nói.
Tiểu Điệp không chắc lắm, nàng chậm giọng hỏi lại: "Mẹ bảo, hôm qua con trượt vỏ chuối, sau đó bất tỉnh hết một ngày?"
"Ừ." Bà không hiểu sao nàng lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời.
Nàng đã bất tỉnh một ngày, không lẽ tất cả những gì trải qua ở Thủy Tinh Cầu thật ra chỉ là giấc mộng của nàng?
Vì nàng mong mỏi muốn biết ba mẹ ruột nên đã nằm mơ thấy tộc Bạch Lang. Vì quá cô độc, muốn có một người nương tựa nên nàng nằm mơ thấy Lý Hoắc Dĩnh.
Tất cả mọi thứ, thật ra chỉ là giấc mơ?
Mẹ nuôi nhìn thấy Tiểu Điệp từ lúc tỉnh dậy thì luôn ngơ ngác, bà không khỏi lo lắng nhìn nàng mà hỏi: "Tiểu Điệp, con có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Hay là chúng ta đi bệnh viện chụp CT kiểm tra lại, xem thử não có bị tổn thương gì không?"
Thấy bản thân đã làm cho mẹ nuôi sợ, Tiểu Điệp mỉm cười, nhẹ giọng trấn an bà: "Mẹ, con không sao. Chỉ là con đã có một giấc mơ thật dài, thật nhiều chuyện đã xảy ra nên khiến cho con có chút suy nghĩ."
Nghe Tiểu Điệp nói thế, bà mới thở phào ra nhẹ nhõm: "Vậy sao. Nếu quả thật có chỗ nào không khỏe nhất định phải nói cho mẹ biết, không được giấu."
"Vâng." Nàng vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Tất cả chỉ là một giấc mơ, nàng không nên suy nghĩ nhiều nữa.