Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 60: Anh Có Tin Vào Tiền Kiếp?



Sau khi nhìn lịch thì phát hiện hôm nay là chủ nhật, Tiểu Điệp không phải đến công ty. Cô dự tính sẽ cả ngày ở nhà để nghỉ ngơi, nhưng chỉ đến trưa thì mẹ nuôi lại gọi đến.

Cô vừa nhấn nhận cuộc gọi thì nghe tiếng mẹ nuôi háo hức nói: "Con gái, con còn nhớ dì Kỳ bạn thân của mẹ không?"

Nghe bà nói, trong đầu Tiểu Điệp hiện lên hình ảnh một người phụ nữ mập mạp, luôn tươi cười phúc hậu. Người mẹ nói hẳn là dì Minh Kỳ nhà họ Lý đi. Tiểu Điệp đáp lại bà: "Vâng, con còn nhớ."

Nghe thấy con gái còn nhớ, giọng bà càng thêm cao hứng, bà nói: "Nhớ thì tốt! Chuyện là bà ấy hỏi con dạo này như thế nào rồi, mẹ vì cao hứng quá nên đem con ra khen hết cỡ. Bà ấy bảo muốn cho con trai bà ấy gặp con, mẹ lỡ đồng ý rồi. Tiểu Điệp, con nể mặt mẹ đi gặp cậu ấy một lần đi được không? Nếu không thích thì lần sau không gặp nữa. Được không, con gái?"

Nghe bà nói mà cơ mặt Tiểu Điệp không ngừng giật giật. Bà đã nói đến như vậy, cô còn có thể từ chối sao?

Thật lâu sau vẫn không thấy đầu dây bên này lên tiếng, mẹ nuôi Tiểu Điệp bên kia sốt ruột thấp giọng gọi một tiếng: "Tiểu Điệp?"

Nghe tiếng bà gọi, Tiểu Điệp đành nén tiếng thở dài mà đáp lại: "Vâng, con biết rồi. Người ta hẹn khi nào thì đến?"

Thấy con gái đồng ý, bà vui vẻ gấp gáp nói: "Một tiếng nữa, một tiếng nữa. Vì vậy chuẩn bị lẹ đi nha con."

Sợ Tiểu Điệp đổi ý, sau khi hối thúc cô, báo cho cô địa điểm hẹn xong thì bà liền vội cúp máy.

Nhìn thấy mẹ mình gấp gáp như chạy giặc thì cô chỉ còn biết lắc đầu hết cách.

Mặc dù không muốn gặp đối phương, nhưng cô cũng không thể để mẹ nuôi mất mặt được. Cô chuẩn bị thật cẩn thận rồi mới đi gặp mặt.

Gần một tiếng sau, Tiểu Điệp đến điểm hẹn.

Còn 10 phút nữa mới đến giờ, cô cứ nghĩ rằng người kia vẫn chưa tới. Không ngờ rằng, cách vài bước chân, tại bàn số 68, nơi hẹn Tiểu Điệp đã thấy có người đợi sẵn.

Người kia quay lưng lại phía cô nên Tiểu Điệp chỉ có thể thấy được bóng lưng người ấy. Bóng lưng thẳng tắp nhưng lại có cảm giác cô độc xa cách với xung quanh.

Tiểu Điệp tiến về phía bàn, cô hơi khom người xuống, đưa tay ra bắt như một thói quen. Cô nói: "Chào anh, tôi là Tiểu Điệp, anh có phải là... "

Người phía trước vốn cúi mặt để xem gì đó trong điện thoại, khi nghe tiếng của cô, anh mới chậm rãi ngước mặt lên nhìn.

Nhìn thấy anh, Tiểu Điệp hoàn toàn ngẩn người, cô quên luôn cả việc nói tiếp những gì mình muốn nói. Trong vô thức, cô buột miệng nhỏ tiếng thì thào: "Tiểu Dĩnh?"

Tiếng Tiểu Điệp rất nhỏ, cứ ngỡ ngoài cô ra thì không có ai nghe thấy. Chỉ có điều không ngờ, thính lực của đối phương lại cực thính, những lời cô nói anh đều nghe thấy. Lần này, tới phiên anh ngẩn người, anh nói: "Cô quen biết tôi? Tôi đúng là Lý Hoắc Dĩnh. Chỉ là trước giờ ngoài mẹ tôi ra, không có ai gọi tôi là Tiểu Dĩnh. Nghe cô gọi như vậy, tôi có chút bất ngờ."

Nghe anh nói, Tiểu Điệp vội lấy lại tinh thần. Cô nhanh chóng che giấu đi vẻ quái dị xuất hiện trên nét mặt. Cô nhìn anh, mỉm cười nói tiếp những lời khi nãy còn dang dở: "Anh hẳn là con trai của dì Kỳ?"

Hoắc Dĩnh gật đầu, xem như đáp lại lời cô. Sau đó anh lại hỏi: "Vậy hẳn cô Tiểu Điệp đây là con gái của dì Hà?"

Hà là tên mẹ nuôi của cô.

Tiểu Điệp giống anh lúc nãy, gật đầu xem như là đáp án.

Hai người vốn là người xa lạ, Tiểu Điệp rất ít nói, Hoắc Dĩnh cũng ít nói nên sau khi nói ra mấy câu chào hỏi khách sáo thì không khí liền rơi vào trầm mặc. Cả hai gọi món ăn, liền sau đó không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau, Hoắc Dĩnh nhìn thấy Tiểu Điệp đã dùng xong món. Anh suy nghĩ một chút, liền chủ động lên tiếng: "Cô Tiểu Điệp, là do tôi không báo trước mà đột ngột hẹn cô ra đây, nếu cô có việc bận thì có thể rời khỏi trước. Tôi không sao."

Thực ra anh nghĩ rằng, một người xinh đẹp lại khéo léo như cô, nhất định là đã có bạn trai. Hôm nay lại là chủ nhật, cô hẳn là muốn đi đâu đó cùng với bạn trai chứ không phải là ngồi đây cùng với một người xa lạ như anh. Dù gì cũng là chủ ý của bậc phụ huynh, cô có lẽ là vì nể mặt mẹ mình cùng với mẹ anh nên mới ra đây.

Tiểu Điệp không ngờ anh lại nói vậy, cô nhìn anh sau đó bật cười: "Anh đây là đang muốn đuổi tôi đi?"

Sợ cô hiểu lầm, anh vội lúng túng giải thích: "Không có, tôi chỉ là... "

"Hửm?" Tiểu Điệp đơn thuần chỉ là nói đùa, nhưng khi nhìn thấy mặt anh lúng túng như vậy, cô không muốn chấm dứt lời nói đùa của mình.

Hoắc Dĩnh bị Tiểu Điệp làm cho khó xử, anh mãi một lúc sau mới có thể nói rõ ý mình muốn nói: "Tôi chỉ là muốn nói, nếu cô có hẹn với bạn trai thì có thể rời khỏi trước, không cần vì nể mặt mẹ tôi mà nén lại ở đây."

Nghe lời anh nói, cô giả vờ tỏ vẻ bất ngờ: "Anh Dĩnh, anh không biết sao? Tôi vẫn chưa có bạn trai."

Lần này tới phiên anh bị cô làm cho bất ngờ. Anh che tay lên miệng, ho khụ một tiếng, vội xoay mặt đi chỗ khác lảng tránh đi ánh mắt của cô, che đi vẻ xấu hổ của mình.

Mặt dù đã lảng tránh đi, nhưng Tiểu Điệp vẫn thấy được, hai bên tai Hoắc Dĩnh đều đã phớt hồng. Cô nhìn anh, mỉm cười tinh nghịch nói: "Theo như cách nói của anh, anh Dĩnh hẳn là đã có bạn gái?"

Sợ cô hiểu lầm anh đã có bạn gái mà còn cố tình hẹn cô ra đây, anh vội xoay mặt lại nhìn cô, gấp gáp giải thích: "Tôi không có, tôi nói vậy là vì... "

Nói đoạn, anh thấy trong mắt cô tràn đầy ý cười không có ý che giấu đi, hơn nữa khóe môi còn hơi câu lên. Anh mới phát hiện, hóa ra nãy giờ là cô đang trêu đùa anh. Anh vậy mà không giận, chỉ bật cười lắc đầu hết cách với cô.

Nhìn sắc mặt bị chọc ngượng cùng với dáng vẻ lúng túng của anh, Tiểu Điệp chợt nhớ tới tiểu ngốc tử Tiểu Dĩnh của cô.

Cô nhìn anh, bất chợt hỏi: "Anh Dĩnh, anh có tin vào tiền kiếp?"

Hoắc Dĩnh nghe Tiểu Điệp hỏi, anh cho là cô lại muốn trêu anh nên nửa thật nửa giả trả lời: "Tôi tin. Nhưng cô Tiểu Điệp hỏi tôi điều này, tôi có thể nghĩ rằng cô đang cố gây ấn tượng với tôi hay không?"

Tiểu Điệp vậy mà không lúng túng, ngược lại thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy."

Điều này khiến cho anh chọc cô không thành mà còn bị cô chọc lại đến cho ngượng ngùng hết biết đường trả lời.

Nhìn sắc mặt anh như vậy, cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao ở Thủy Tinh Cầu, Tiểu Dĩnh luôn mặt dày chọc cô. Vì nhìn đối phương bị bản thân chọc mà trở nên ngượng ngùng, lúng túng không biết nói gì. Khuôn mặt đối phương đỏ tưởng chừng như nhỏ máu nhưng vẫn không tìm ra lời để phản kích, quả thật rất thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.