Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 39: Thật không hài hước



Editor: Bạch Nguyệt

Từ hôn?

Hắn ta nói từ liền từ thật?

Thanh Nguyệt nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn hắn, mắt to nháy rồi lại nháy, miệng giật giật cả nửa ngày mới miễn cưỡng bật ra một câu.

"Từ cái đầu ngươi."

"Nàng... thích Bạch Dật Hiên?" Quân Lăng Duệ nhớ tới một màn trên đại điện kia, hơi híp mắt trầm ngâm hỏi.

"Phi, ngươi thích hắn thì có." Thanh Nguyệt lập tức xì một tiếng khinh miệt, vung tay ném qua xương cá còn chưa cắn sạch sẽ đầu.

Đi thích cái tên mắt cao hơn đầu dối trá đầy người Bạch Dật Hiên? Buồn cười!

"Vậy tại sao nàng không từ hôn?" Nhánh cây trong tay Quân Lăng Duệ không nhanh không chậm chắn lại, cái đầu xương cá kia liền rơi xuống.

"Liên quan gì đến ngươi." Thanh Nguyệt trừng mắt, không muốn tiếp tục nói chuyện cùng hắn, đứng dậy muốn rời khỏi.

Nói đến đây nàng liền nín thở, nếu không phải Tô Kính Tùng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của Bạch gia, hôn sự này nàng đã sớm hủy bỏ. Bạch Dật Hiên, nhớ tới nam nhân này lại tức nghiến răng nghiến lợi, dối trá lại còn làm ra vẻ thanh cao tự đại, cứ chờ xem, sớm muộn gì nàng cũng sẽ khiến hắn không chịu nổi.

Trong kinh thành, Bạch Dật Hiên đang bị cấm túc ngồi trong nhà đọc sách, đột nhiên hắt hơi một tiếng vang dội, khịt khịt cái mũi, nhìn lên ánh mặt trời trên không trung, không khỏi có chút sững sờ.

Hôm nay thời tiết tốt như vậy, làm sao mà sống lưng lạnh lẽo thế? [Bạch Nguyệt: Tương lai nói rằng ông anh sẽ thua thảm hại dưới tay Thanh Nguyệt tỷ tỷ đấy, Bạch Dật Hiên ạ!":))]

"Mà trái lại nếu ta không phụ trách như trong lời nói, chẳmg phải là rất không giống nam nhân?" Ánh mắt Quân Lăng Duệ nhìn nàng đột nhiên đứng dậy, hắn ngẩng đầu mỉm cười, lộ ra đường cong duyên dáng.

"Ngươi không cần phải giống nam nhân, về sau quản cho tốt cái miệng của mình là được, ta không cần ngươi phải phụ trách, nếu không, ta cho ngươi biết tay." Thanh Nguyệt sau khi hung tợn cảnh cáo, vừa định rời khỏi thì lại thấy động tác ngẩng đầu của hắn, vốn là lạnh lùng mang theo vài phần cứng rắn, vậy mà lúc ngẩng đầu, động tác lại mang theo vài phần ôn nhu, nàng không khỏi lập tức dừng cước bộ, ánh mắt soi mói nhìn hắn, cười hắc hắc, "Chỉ bằng gương mặt này của ngươi, cho dù không giống nam nhân, làm thái giám cũng sẽ có tiền đồ xán lạn."

Nghe nói như thế, khuôn mặt Quân Lăng Duệ không khỏi cứng đờ, tiện đà che dấu một chút tinh quang nơi đáy mắt, tựa tiếu phi tiếu[1] nói, "Dù sao thì ta với nàng sờ cũng sờ qua ôm cũng ôm qua, làm thái giám... không tốt lắm đâu!"

[1] Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

Thanh Nguyệt nhất thời cảm thấy trên đầu đầy hắc tuyến, hàm răng nghiến ken két.

Cái gì mà sờ cũng sờ qua ôm cũng ôm qua?

Lời này có thể tùy tiện nói sao? Truyện cập nhật nhanh nhất tại Wattpad bachnguyet22 của editor Bạch Nguyệt.

Quân Lăng Duệ lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại có hứng thú chờ phản ứng của nàng. Mà trên mặt nàng nguyên bản lạnh như băng lại hiện lên một chút tươi cười, nhợt nhạt cười thản nhiên, mị hoặc lan tràn, khiến người ta không tự chủ được mà thất thần.

Ngay tại thời điểm Quân Lăng Duệ thoáng thất thần, ý cười nơi đáy mắt Thanh Nguyệt đột nhiên thối lui, bàn chân không hề báo trước nâng lên, hướng ngực hắn mà hung hăng đạp tới, cho dù Quân Lăng Duệ sau lại cảm thấy không đúng mà nhanh chóng phản ứng, cũng đúng lúc bị đá trúng, lập tức thét lớn một tiếng, nhanh chóng phản ứng ôm kín ngực.

"Ngươi xem, hiện tại ta cũng đã sờ qua ngươi, ngươi không cần phải lại phụ trách với ta, ta cũng không cần phải phụ trách với ngươi, hai ta không ai nợ ai, thật tốt." Thanh Nguyệt mỉm cười thu chân lại, cũng không quản Quân Lăng Duệ có nổi trận lôi đình hay không, nghênh ngang xoay người rời đi.

Quản chi hắn có phải vương gia hay không, có thể đắc tội hay không, hiện tại đang ở sơn cốc chứ không phải hoàng cung, có thể đi ra ngoài hay không rồi nói sau, không nói ác thì sao trôi được cơn tức nàng nghẹn nửa ngày.

Này cũng kêu sờ?

Quân Lăng Duệ trong lòng âm thầm cười khổ, ôm chặt lồng ngực đang đau, kinh ngạc nhìn bóng dáng nàng tiêu sái rời đi.

Sớm biết nàng kiêu ngạo bá đạo, hiện tại mới biết được, nàng căn bản chính là tâm ngoan thủ lạt[2], hắn bây giờ còn đang bị thương đây, cư nhiên dùng lực lớn như vậy đá hắn.

[2] Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.

Nửa ngày, Quân Lăng Duệ mới cảm thấy khí huyết cuồn cuộn trong ngực dịu đi một chút, lúc này mới tiếp tục hành động nướng cá còn bỏ dở, nhớ lại khuôn mặt linh hoạt sinh động kia, lắc đầu nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng.

"Thật không hài hước!"

Thanh Nguyệt một đường trở về sơn động, đối với bản thân vừa rồi xúc động cũng có điểm nghĩ mà sợ.

Mặc kệ như thế nào Quân Lăng Duệ cũng là vương gia đương triều, cái này nếu không tốt, về sau, nàng chưa chắc có thể dễ chịu.

Nhưng trái lại nàng nghĩ, dù sao thì làm cũng đã làm, sao phải sợ hắn làm gì? Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, mặc kệ nó.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức không dè dặt nữa, cố kỵ trong lòng cũng vơi đi nhiều, lập tức cầm lên đồ đạc, chuẩn bị quan sát sơn cốc này một lần nữa.

Kế hoạch hành động này nên càng sớm rời đi nơi này càng tốt, đối mặt với nam nhân kia, nàng căn bản không thể bình tâm tĩnh khí[3], mặc kệ là ẩn nhẩn hay tức giận, tóm lại kia rất không giống tính tình bình thường không quá quan tâm của nàng. Tựa như mỗi lần hắn nói một câu, có thể dễ dàng khơi mào tính tình của nàng, cảm giác này thật không tốt. (Chúc mừng, tỷ đã chuẩn bị sập hố của Duệ ca rồi! >o<)

[3] Bình tâm tĩnh khí: bình tĩnh

Càng như vậy, nàng lại càng cảm thấy nam nhân này có chút sâu không lường được, giống như con sói bình thường che dấu rất lợi hại, chỉ chờ thời cơ thích hợp nuốt chửng con mồi.

Sau khi ra khỏi sơn động, tâm tình nàng bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt lướt qua bờ hồ, thấy hắn vẫn như cũ đưa lưng về phía mình nướng cá, huyết sắc sau lưng dính lây sang áo bào có chút chói mắt.

Nhìn đến đây, Thanh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không chút do dự xoay người đi tới hướng khác.

Bởi vì hôm qua hắn tựa vào vách động cho nên căn bản không phát hiện vết thương sau lưng, lúc nãy, thời điểm ăn cá vừa rồi nàng còn suy nghĩ, vì báo đáp hắn nướng cá nên muốn giúp hắn xử lý một chút miệng vết thương, hiện tại xem ra, thật sự không quan trọng nữa rồi.

Sơn cốc không lớn lắm, ngày hôm qua nàng có tìm hiểu qua một lần, nhưng vì chăm sóc cho Quân Lăng Duệ nên nàng chỉ nhìn sơ một chút, khó tránh khỏi sẽ có nơi quên mất, lúc này đây nàng đứng lên tìm hiểu càng thêm cẩn thận, nhưng ngoại trừ đá tảng khắp nơi và thực vật ra, nàng vẫn không thu hoạch được gì.

Theo thời gian trôi đi, ánh sáng trong sơn cốc dần dần chuyển tối, Thanh Nguyệt nhụt chí ngồi xuống tại chỗ ngay trên một sườn núi thấp, ngửa đầu nhìn mây trôi trên đỉnh núi, vẻ mặt phiền muộn.

Không phải nàng sẽ bị nhốt trong này cả đời đấy chứ?!

Thanh Nguyệt càng nghĩ càng bực bội, nhìn trời thật lâu, nằm trên cỏ, bỗng nhiên hướng bầu trời phát ra một tiếng rống giận cực kì "thảm thiết".

"Aaaa..."

Tiếng thét lớn kia không ngừng quanh quẩn trong sơn cốc yên tĩnh, thanh âm thật lâu không ngừng làm cho lông tơ người ta không khỏi dựng đứng.

Thét xong, trong lòng nàng cảm thấy sảng khoái rất nhiều, một trận gió mát đột nhiên vụt qua, trước mắt liền hiện lên gương mặt nam nhân hồi hộp.

Một màn này làm Thanh Nguyệt sợ tới mức run run mạnh mẽ ngồi dậy, cái trán vừa vặn đập vào đôi chân của người tới, quần áo đúng lúc nhẹ nhàng phiêu động, cặp bắp chân trần trụi kia liền lập lòe trước mắt nàng.

Nha, sao lại xui xẻo như vậy?

Thanh Nguyệt nhìn cặp bắp chân trước mặt, tình cảnh ban đêm ngày đó tràn ra trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, không rõ là vì đau hay vì ngượng ngùng, hai tay theo bản năng ôm mặt. (Mị thiên vì lý do sau hơn:D)

"Sao vậy? Nàng đau à?" Quân Lăng Duệ tưởng rằng mình làm đau nàng, vội vàng cúi người mở tay nàng ra xem xét.

"Đừng đụng vào ta, ta không sao." Thanh Nguyệt rất không thích ngữ khí ôn hòa khác thường của hắn, không cho hắn nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của bản thân.

"Không sao? Không sao mà nàng kêu thảm như vậy?" Quân Lăng Duệ mặc kệ, một phen gỡ tay nàng ra, nhìn hai má nàng đỏ bừng, tuyệt không tin tưởng lời nàng.

Thảm?

"Ngươi bớt thả rắm..., ơ?" (Nguyên văn nhé các bác!) Nhớ tới bản thân mới vừa rồi còn gào thét, Thanh Nguyệt xấu hổ ho khan một tiếng, tức giận đang muốn phản bác lại thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng phát hiện vừa nãy giãy giụa, mông ở dưới mặt cỏ tựa hồ bị lọt xuống hố.

"Sao vậy?" Thấy bộ dáng nàng quả thật không giống có việc gì, Quân Lăng Duệ vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đã thấy nàng bỗng nhiên bất động, hoài nghi hỏi.

"Tránh ra tránh ra!" Thanh Nguyệt không còn tâm tình đấu võ mồm cùng hắn, hướng hắn vung vung tay như đuổi ruồi, xoay người đứng lên nhìn chằm chằm chỗ mình vừa ngồi, tim đập thình thịch.

Động tác nàng không chút khách khí khiến Quân Lăng Duệ nhíu mày nhìn thẳng vào nàng, tuy rằng bởi vì sự việc vừa rồi nàng không ẩn nhẫn với hắn có vài phần chân thật, nhưng thái độ ghét thì còn chờ xem xét lại. Bất quá, hắn cũng không nói gì, mà lui ra sau hai bước nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức hai mắt lóe sáng.

Chỉ thấy trên sườn núi này rõ ràng có chỗ lún xuống, mà diện tích lại không nhỏ, ước chừng lớn bằng hai người, nhìn giống như một cái cửa động hình tròn vậy.

一一一一一一一一一一一一一一一一一

Làm một cuộc khảo sát độc giả, mọi người hãy dành chút thời gian bầu cho nhân vật mình yêu thích nhé! Thân ái! (*^_^*) [Lời của tác giả]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.