Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 52: Biện hộ



“Cái này… ta…” Bạch Dật Hiên ấp úng nói không ra lời, tim đập thình thịch.

Những lời này của Quân Lăng Duệ ý muốn hắn thông báo chuyện này cho thiên hạ, tuy hắn chắc chắn Lưu Thiên Tứ sẽ đứng cùng phe với hắn nhưng cả hai vẫn chưa nắm rõ, vốn định trước khi tiến cung hai người sẽ hợp mưu một chút, không ngờ hiện giờ hai người còn chưa kịp nói câu nào đã bị đương trường chất vấn.

Nếu tiến cung cáo trạng, có Hoàng thượng ở đây, cho dù là ai mất mặt cũng sẽ không làm lớn, ít nhiều còn giữ mặt mũi hai nhà, nhưng hôm nay nơi này nhiều người như vậy, hắn và Lưu Thiên Tứ lại chưa thương lượng trước, chuyện này phải bảo hắn nói như thế nào?

Vẻ mặt Lưu Thiên Tứ cũng mụ mẫm, làm chứng? Làm chứng cái gì?

“Bạch công tử, đại trượng phu hành sự phải đội trời đạp đất, ngươi cứ dây dưa như vậy làm gì? Còn không nói nhanh lên.” Thấy hắn chần chờ, Minh Vô Ưu cũng hứng thú mở miệng, cặp mắt cười như không cười kia không biết đang ẩn chứa điều gì.

“Đúng vậy Bạch công tử, đã là nam nhân thì làm việc cũng phải dứt khoát lưu loát, đẩy tới đưa lui thì ra thể thống gì!”

“Nghe Tô tiểu thư nói đây là đại sự liên quan đến tính mạng, vừa lúc hai vị vương gia và Minh công tử đều ở đây, nói ra chẳng phải vừa lúc có người giúp ngươi làm chủ hay sao.”

“Lý đại nhân nói không sai…”

Kế Minh Vô Ưu, mọi người đều đồng loạt lên tiếng, tất cả đều nhắm về phía Bạch Dật Hiên, khiến hắn thoáng chốc trở thành mục tiêu của công chúng.

“Đúng vậy hiền chất à, nếu ngươi nói muốn tìm khuyển tử làm nhân chứng thì nên nói là chuyện gì mới làm chứng được chứ.” Thấy mọi người đều đã mở miệng, Thế Tập Hầu cũng không thể không mở lời.

Dưới cái nhìn như thiêu đốt của mọi người, Bạch Dật Hiên không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nói, hắn đương nhiên muốn nói, nhưng làm trò trước mặt nhiều quan viên như vậy, mớ ô ngôn uế ngữ đó hắn phải xuất khẩu như thế nào? Đến lúc đó không phải sẽ bị người ta chê cười Bạch gia hắn không biết lễ nghĩa, làm nhục văn nhã hay sao!

“Nếu Bạch công tử không thể mở miệng thì hãy để tiểu nữ nói đi.” Thanh Nguyệt tự đáy lòng không quen nhìn một người nam nhân bộ dạng như con gấu lo trước lo sau, lập tức giọng nói trong trẻo thay Bạch Dật Hiên, hướng về phía Lưu Thiên Tứ đầu óc mờ mịt, sắc bén mở miệng.

“Tiểu hầu gia, sáng sớm hôm nay Bạch công tử chạy đến tướng phủ ta muốn từ hôn, vốn dĩ nam nữ chưa lập gia đình không thể lưỡng tình tương duyệt tuy rằng rất đáng tiếc nhưng ở đâu cũng có. Ta không thể khiến hắn thích ta là ta sai, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, dù sao cũng là Bạch đại nhân năm đó tự mình tới cửa đề thân, cũng là trưởng bối hai nhà tự định ra, chuyện từ hôn há có thể do một nữ tử nhỏ bé như ta làm chủ? Nhưng không ngờ, ta chỉ mới nói chuyện từ hôn này hắn nên đi tìm gia phụ thương lượng, chỉ cần gia phụ đồng ý thì ta chắc chắn sẽ vâng theo. Nhưng hắn lại xuất khẩu ác ngôn, luôn miệng nói ta tư thông với người khác, thân mình đã không còn trong sạch, không xứng với Bạch gia hắn, đừng cố sống chết ăn vạ Bạch gia hắn. Còn nói ta hành vi phóng đãng ngay cả gái bán hoa cũng không bằng. Ta tự nhận mặc dù mình có hơi kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng luôn luôn giữ mình trong sạch, trên phương diện nam nữ chưa bao giờ làm chuyện gì khác người, Bạch công tử không thể tâm duyệt cùng ta, muốn từ hôn cũng không có gì đáng trách, nhưng hắn không thể chửi bới sự trong sạch của ta như thế. Hắn còn nói, là Tiểu hầu gia tận mắt nhìn thấy ta kề vai sát cánh với nam tử trên đường cái, hành vi phóng đãng như dâm phụ, chuyện tư thông với người khác cũng do chính miệng Tiểu hầu gia nói.”

Dứt lời, Thanh Nguyệt nói như pháo liên châu lập tức thở hổn hển, nhưng lại trình tự rõ ràng, lời nói sắc bén khiến mọi người nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm.

Lời nói của Thanh Nguyệt nghe có vẻ Bạch Dật Hiên không biết lễ nghĩa, trưởng bối định thân, cho dù trong lòng không muốn cũng nên vâng theo, nếu quả thật là như Bạch Dật Hiên nói, hành vi của Tô Thanh Nguyệt có chỗ không ổn thì muốn từ hôn cũng phải để trưởng bối trong nhà ra mặt chứ không nên chạy đến nhà nữ tử người ta đại náo, lại còn bảo có nhân chứng, hiện giờ cho dù Tiểu hầu gia nói sự thật, bất quá cũng mang hiềm nghi châm ngòi ly gián.

Sắc mặt Thế Tập Hầu xanh mét, trừng mắt nghiến răng nhìn Bạch Dật Hiên, hận không thể xé xác hắn.

Bộ hắn không có gì làm nên đi kiếm chuyện hay sao?

Bạch gia hắn muốn từ hôn thì từ đi, cớ sao lại đổ lên Hầu phủ hắn!

Lưu Thiên Tứ nghe xong, trong lòng cũng giật mình, sắc mặt có chút khó coi. Mặc dù là hắn nói, nhưng đây chẳng phải là chủ ý của Bạch Dật Hiên hay sao, tại sao bây giờ lại đổ hết lên người hắn?

“Hôm nay ta tới đây là muốn hỏi Tiểu hầu gia một chuyện, những lời Bạch công tử nói có thật hay không? Những chuyện đó là Tiểu hầu gia chính miệng nói, tận mắt nhìn thấy sao?” Thanh Nguyệt mặc kệ mấy khúc mắc trong lòng bọn họ, lập tức nhắm mục tiêu về phía Lưu Thiên Tứ, ánh mắt hung ác, khẩu khí hùng hổ dọa Lưu Thiên Tứ phải lùi lại một bước.

“Chuyện đó…” Lưu Thiên Tứ chột dạ nói không nên lời, ánh mắt lảng tránh không đối diện với nàng.

Đúng, hắn đã từng nói vậy, nhưng lúc đó cũng chỉ là nhất thời hồ ngôn loạn ngữ cho sảng khoái mà thôi, đương nhiên không phải tận mắt nhìn thấy, huống chi, những lời này còn có một ít vốn không phải theo như lời hắn.

Hắn vốn định kéo dài thời gian, nhưng có người lại không nghĩ như hắn, Quân Lăng Duệ vẫn luôn ngồi một chỗ không nói lời nào đột nhiên trầm giọng quát: “Nói!”

“Không phải.” Giọng nói như sấm vang lên khiến cả người Lưu Thiên Tứ run run, gần như vô thức tuôn ra sự thật.

Ai mà không biết trong mắt Duệ Vương một hạt cát cũng không qua lọt, nói chuyện càng không cảm xúc, một khi lời nói dối của hắn bị Duệ Vương phát hiện, cái mạng nhỏ vất vả lắm mới nhặt về của hắn coi như xong.

“Tiểu hầu gia, lúc trước chính ngươi đã nói với ta, Tô Thanh Nguyệt quan hệ bất chính với nam tử khác, hơn nữa còn ở Ngự Hoa Viên trước tiệc mừng thọ Thái hậu, sao bây giờ lại nói không có!” Bạch Dật Hiên vừa thấy liền nóng nảy, tiến lên hai bước lớn tiếng nói.

Mọi chuyện vốn dĩ không nên thành ra thế này, nếu Lưu Thiên Tứ phản khẩu, hắn lập tức sẽ bị kết tội danh vì từ hôn mà không từ thủ đoạn, phá hoại thanh danh người khác.

“Ta là nói nàng ta “có thể” quan hệ bất chính với người khác chứ không phải tận mắt nhìn thấy.” Lưu Thiên Tứ nhấn mạnh hai chữ “có thể”, ánh mắt ngả ngớn tiện đà nhìn về phía Thanh Nguyệt: “Hơn nữa, đó cũng là sự thật, lúc ấy Tô tiểu thư đang ở Ngự Hoa Viên, sắc mặt đỏ ửng, cử chỉ kiều mị, nếu không phải quan hệ bất chính với người khác, sao nàng ta lại có thần sắc như vậy.”

Bạch Dật Hiên nghe đến đó, trái tim lập tức thả lỏng, đắc ý nhướng mày nhìn về phía Tô Thanh Nguyệt.

Tuy lời này thua dự tính lúc trước của hắn rất nhiều, nhưng rốt cuộc kết quả vẫn không có gì sai lệch, hắn muốn xem xem nữ nhân này biện hộ như thế nào.

“Ủa? Sắc mặt đỏ ửng thì nhất định là quan hệ bất chính với người khác sao? Bộ không thể là đánh phấn hồng hay do chạy nên mệt sao? Mà kiều mị theo như lời tiểu hầu gia, ta lại cảm thấy kỳ lạ, ngươi dùng tiêu chuẩn gì để xem xem một nữ tử có kiều mị hay không? Thật không biết trong đầu ngươi nghĩ gì cả ngày.” Thanh Nguyệt tức giận bất bình nói, bộ dáng tức giận đó hoành mi lập mục, thật sự rất khó khiến người tưởng tượng ra bộ dạng kiều mị của nàng là như thế nào.

“Ngươi cứ việc trợn mắt nói dối đi, đừng cho là ta không biết, ngày đó rõ ràng ngươi đã trúng mị độc, không quan hệ bất chính với người khác thì sao ngươi có thể giải độc?” Nhớ lại ngày đó, Lưu Thiên Tứ liền giận sôi máu, trộm hương không được còn bị đánh thành đầu heo, đời này hắn chưa bao giờ uất ức như vậy.

Mị độc?

Nghe đến hai chữ này, ánh mắt Thanh Nguyệt bỗng chốc lạnh lùng.

Sao hắn ta biết lúc ấy nàng trúng mị độc?

Hay là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.