Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

Chương 54: Nàng có ý với hắn?



Bạch Dật Hiên nghe lời thề ác độc đó mà trong lòng run rẩy, tức khắc dưới ánh mắt giết người của Lưu Thiên Tứ, bước chân không khỏi loạng choạng lui về sau.

Hắn là thư sinh nho nhã yếu ớt, âm mưu ám toán tất nhiên lành nghề, nhưng khi đối mặt với đao thật kiếm thật, đánh nhau ẩu đả thì quả thật hắn không biết một chút gì.

"Không dám? Ngươi không có can đảm thề mà có can đảm tính kế ta? Mẹ nó, hôm nay không đánh ngươi đến hoa rơi nước chảy, ta sẽ mang họ ngươi!" Vừa thấy bộ dáng co rúm lùi lại của hắn, Lưu Thiên Tứ chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, vung nắm đấm tới, nhưng mới vừa vọt tới nửa đường đã có người chặn lại.

"Tên khốn nào dám cản ta?" Lúc này Lưu Thiên Tứ chợt cảm thấy cả người tràn đầu năng lượng, sao có thể để người khác ngăn cản! Lập tức nhảy chân rống lên, đến lúc nhìn thấy người trước mặt thì có chút sựng lại, nhưng vẫn không cam tâm, dùng sức né tránh thì bị Thế Tập Hầu bắt lấy cánh tay, hắn cả giận nói: "Phụ thân, người buông con ra, hôm nay con không thể không đánh chết hắn."

"Được rồi, khẩu khí này hiển nhiên phụ thân sẽ cho con, hiện tại con an phận một chút cho ta." Thế Tập Hầu dùng một chút lực đẩy hắn về phía sau, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Dật Hiên bước chân loạng choạng.

Tuy hắn cũng rất muốn đánh Bạch Dật Hiên một trận, nhưng thời cơ không cho phép, nơi này nhiều người như vậy, nếu là vì chuyện này mà đánh người, hắn còn mặt mũi nào hành tẩu ở quan trường nữa. Vả lại, hiện tại người nên phát giận nhất cũng không phải là Hầu phủ.

Mọi người không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, tức khắc liền than thở, mất công trước kia bọn họ cảm thấy Bạch gia là dòng dõi thư hương, Bạch Dật Hiên càng nổi tiếng nhờ tài cao bát đẩu[1], không ít người từng cảm thán ánh mắt Tô Kính Tùng thật tốt, sớm chọn được một chàng rể giỏi như vậy, nhưng nhìn hiện tại, có thể dạy ra một người tâm tư ác độc như thế, Bạch phủ chắc chắn cũng không khác gì mấy, Tô gia cũng thật xui xẻo.

[1] Tài cao bát đẩu 才高八斗 (thành ngữ TQ): Hình dung người tài văn cao.

Thế Tập Hầu không cho đánh người, nhưng không có nghĩa là người khác không thể.

Thanh Nguyệt thập phần đáng tiếc nhìn Lưu Thiên Tứ bị lão phụ thân bắt trở về, lặng lẽ thở dài một tiếng, nhìn Bạch Dật Hiên tuy nơm nớp lo sợ nhưng vẫn đảo mắt liên tục, lòng liền trầm xuống.

Xem ra người này vẫn không biết hối cải, nếu không khiến hắn vĩnh viễn không thể xoay người, không biết hắn còn sẽ nghĩ ra thủ đoạn gì nữa, thôi thì chỉ có thể thực hiện phong cách vốn có của Tô Thanh Nguyệt mà thôi.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức sửa lại thần sắc, lén ngẩng đầu liếc về phía Quân Lăng Duệ, sau đó hít sâu một hơi rồi chửi ầm lên, hùng hổ hướng về phía Bạch Dật Hiên: "Hay cho Bạch Dật Hiên ngươi, mất công trước kia ta còn thích ngươi như vậy, không ngờ vì từ hôn, ngươi lại có thể ác độc đến thế. Ta nói cho ngươi biết, hôn sự này, ngươi muốn lui cứ lui, ta không cần, nhưng chuyện ngày hôm nay ngươi phải cho ta một công đạo, tiến cung, hôm nay ta phải nhờ Hoàng thượng phân xử cho ta mới được."

Chuyện đã tới nước này, đương nhiên Bạch Dật Hiên biết vào cung tuyệt đối không thể ăn trái ngon được nữa, muốn thoát khỏi móng vuốt của Thanh Nguyệt cũng không có khả năng, trong lúc vô ý đã bị nàng bắt được, không hề có sức phản kháng bị nàng kéo ra ngoài.

Mắt thấy cái nhìn thoáng qua của Thanh Nguyệt, khóe môi Quân Lăng Duệ không khỏi giần giật, nhìn nàng ngang ngược kéo Bạch Dật Hiên như xách con gà ra ngoài, hắn liền nhanh chóng trầm giọng quát: "Làm càn, Hoàng thượng trăm công ngàn việc, nào rảnh giải quyết chuyện cỏn con này của các ngươi!"

"Mặc kệ? Vậy bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng ư? Chẳng lẽ ta cứ như vậy để người ta khi dễ cũng không thể đòi lại công đạo sao?" Thanh Nguyệt uất ức nghểnh cổ phản bác, đột nhiên gào khóc, đến nỗi hai nam tử hiểu rõ tâm tính nàng vừa nghe xong liền nổi da gà.

Quân Lăng Duệ đang muốn tiếp tục thực hiện trách nhiệm mở miệng của mình, thì bên kia, Minh Vô Ưu đã phe phẩy cây quạt, đi tới.

"Nếu Tô tiểu thư tin ta, không ngại giao chuyện này cho ta được không?"

Thanh Nguyệt nghe vậy, gương mặt đang khóc thiếu chút nữa rút gân, tiếng khóc đột nhiên im bặt, trừng cặp mắt to ngập nước, vẻ mặt phòng bị nhìn hắn.

Tên Thần Côn này lại định làm cái quỷ gì nữa đây?

"Minh công tử luôn luôn nói là làm, nếu nói vậy nhất định sẽ làm được, Tô tiểu thư còn gì không yên tâm nữa chứ?"

"Đúng vậy Tô tiểu thư, ngươi yên tâm giao cho Minh công tử đi, có hắn ngươi tuyệt đối sẽ đòi lại được công bằng cho tướng phủ."

"Đúng vậy......"

"......"

Ai ngờ, nàng còn chưa lên tiếng, mọi người đã bắt đầu hát đệm cho Minh Vô Ưu, khiến Thanh Nguyệt một lần nữa được kiến thức sự lợi hại của Thần Côn, ánh mắt quét một vòng qua những người tin tưởng một cách mù quáng ở đây, cố gắng khống chế không để mình động thủ.

Muốn đánh người, rất muốn.

Nhưng không thể, bởi vì sẽ bị hội đồng.

"Nếu Tô tiểu thư vẫn không tin, vậy thì ta lấy danh dự Thần Cơ sơn trang ra thề, thế nào? Chuyện này Minh Vô Ưu ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo, bằng không sẽ bị thiên lôi đánh. Như vậy Tô tiểu thư đã yên tâm chưa?" Nhìn thần sắc nàng không ngừng biến hóa, Minh Vô Ưu trịnh trọng giơ cây quạt lên không trung thề, sau đó lại dịu dàng vô hại nhìn về phía nàng, ánh mắt như sói đói dụ dỗ cừu con, Thanh Nguyệt nhìn mà trong lòng co rút.

Yên tâm? Nếu giao cho hắn, nàng đừng hòng mà yên tâm.

Còn lấy danh dự Thần Cơ sơn trang ra thề? Hắn cho rằng Thần Cơ sơn trang là thần điện à, cho rằng lời thề không biết thật giả như thế nàng sẽ tin?

Nàng không hề muốn giao chuyện này cho hắn, cực kỳ không muốn. Nhưng nàng không dám mạo hiểm phản bác để rồi dẫn đến kết cục bị người ta hội đồng, vì nam nhân thúi Bạch Dật Hiên mà bị hội đồng thì thật sự không đáng, lập tức theo bản năng đưa mắt về phía Quân Lăng Duệ.

Nhiệm vụ hôm nay của hắn cũng không phải tới để xem trò vui, nên làm cái gì đi chứ!

Quân Lăng Duệ nhận được ánh mắt nàng, lập tức thong dong đứng dậy, vững như Thái Sơn đi đến chỗ Minh Vô Ưu, cao giọng nói: "Vậy làm phiền Minh công tử, hôm nay Tô tiểu thư chịu đả kích không nhỏ, bổn vương đưa nàng trở về trước, thuận tiện nói rõ với Thừa tướng một phen."

Dứt lời, hắn làm lơ khuôn mặt tuấn tú đột nhiên cứng đờ của Minh Vô Ưu, đưa tay trực tiếp kéo Thanh Nguyệt mặt đầy vẻ kinh ngạc đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, hắn không hề chào hỏi Thế Tập Hầu hay bất kì vị quan viên nào ở đây, dứt khoát bước đi.

Ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt tràn đầy ý cười của Minh Vô Ưu không khỏi co giật mấy cái.

Không phải, ý hắn không phải như thế!

"Minh công tử, ngài cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào cho thỏa đáng?" Thấy sau khi hai người Duệ Vương rời đi, Minh Vô Ưu vẫn một mực bất động, Thế Tập Hầu có chút thiếu kiên nhẫn, đành phải tiến lên một bước cung kính thỉnh giáo.

Minh Vô Ưu mờ mịt hoàn hồn, đương nhiên thấy ánh mắt đầy kỳ vọng của Thế Tập Hầu, vội vàng nghiêm mặt ho khan một tiếng, nhìn Bạch Dật Hiên bị mọi người vứt bỏ một bên, nghiêm nghị nói: "Vì có thể cho thiên hạ bá tánh một lời nhắc nhở, cũng vì có thể hóa giải tội nghiệt trên người hắn, ta nghĩ tốt nhất nên đưa hắn tới chùa Hộ Quốc, để hắn quỳ gối trước mặt Bồ Tát nghe Chúng tăng lữ độ kinh ba ngày, như thế mới có thể tiêu trừ ác niệm trên người hắn. Chỉ là, hôm nay bản công tử còn có việc gấp, thật sự không có thời gian dẫn hắn tới chùa Hộ Quốc..."

Minh Vô Ưu dứt lời liền không nói thêm gì nữa, thần sắc mang vẻ khó xử nhíu mày, Thế Tập Hầu lập tức hiểu ý, vội vàng cung kính tiếp lời: "Nếu công tử yên tâm, không bằng giao cho Hầu phủ đi, bản hầu bảo đảm nhất định sẽ giải quyết chuyện này cho thỏa đáng."

"Vậy thì không thể tốt hơn, may mà có Hầu gia." Thấy Thế Tập Hầu thức thời như thế, Minh Vô Ưu lập tức không hề keo kiệt cười khen thưởng ông ta, lại dặn dò thêm: "Nhớ kĩ, nhất định phải để hắn quỳ đủ ba ngày mới được, đi đến chùa Hộ Quốc cũng nhất định phải đi bộ mới có vẻ thành tâm, còn nữa, trên đường cũng phải công bố hành động hôm nay của hắn cho thiên hạ, như vậy mới có thể để bá tánh thiên hạ biết, có một số việc không thể làm, thiên lí tuần hoàn, báo ứng không xảy ra hôm này thì cũng xảy ra sau này."

"Dạ, dạ, công tử nói rất đúng." Thế Tập Hầu cười, liên tục đồng ý, ánh mắt hung ác nhìn Bạch Dật Hiên, việc này ông tuyệt đối sẽ thực hiện "rất" tốt.

Bạch Dật Hiên nghe mà kinh hãi, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt âm u của Thế Tập Hầu, trong lòng lại càng thêm run sợ, không kiềm được run giọng quát: "Không, các ngươi không thể làm vậy, các ngươi không có quyền định tội ta!"

"Bạch công tử nói phải, dĩ nhiên bản công tử không có quyền định tội ngươi, chỉ là nếu hôm nay ngươi không đến chùa Hộ Quốc, vậy thì ba ngày sau ngươi tất sẽ mang bệnh, ta cũng là có ý tốt, nhưng nếu ngươi không muốn, tự ta cũng không thể cưỡng cầu." Minh Vô Ưu thở dài, nói dối không biết ngượng, trong lòng lại cười gian trá.

Tuy hắn không có thù gì với tên tiểu nhân này, nhưng ai bảo hắn ta phạm tội trước mặt hắn làm gì. Không trừng phạt hắn ta một chút thì sao hắn ta có thể hiểu được cơn giận của người bị hắn ta hại! Thiên hạ này không ai dám chọc hắn, cũng không ai hắn muốn làm mà lại làm không được, đương nhiên, nữ nhân xảo trá kia không thuộc phạm vi này.

"Đúng vậy, Bạch công tử, chúng ta cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu như thế, người đâu, lập tức đưa Bạch công tử đến chùa Hộ Quốc!" Thế Tập Hầu đương nhiên không có khả năng buông tha cơ hội tốt như thế này, lập tức cao giọng hạ lệnh, ngay sau đó đã có một đám người đi tới trước mặt Bạch Dật Hiên, không nói lời nào liền xốc hắn lên.

"Không, các ngươi phạm pháp, Minh Vô Ưu ngươi là đồ xem mạng người như cỏ rác..." Hiện tại Bạch Dật Hiên cũng bất chấp uy danh Thần Cơ sơn trang, vừa giãy giụa vừa lớn tiếng nói.

"Làm càn, đại danh công tử là cái ngươi có thể gọi sao!" Bạch Dật Hiên vừa dứt lời, trên người lập tức ăn mấy quyền, liên tục kêu thảm thiết rồi bị bắt đi.

"Xem ra tâm ma của hắn đã quá nặng, đến mức như thế rồi vẫn không chịu hối cải, không biết qua ba ngày có thể rửa sạch tâm ma của hắn hay không, nếu vẫn không biết hối hận, ta đây cũng lực bất tòng tâm." Nghe Bạch Dật Hiên liên tục kêu la thảm thiết, Minh Vô Ưu làm bộ làm tịch lắc đầu than thở.

"Minh công tử đừng lo lắng, người như vậy nếu đến lúc đó vẫn không biết hối hận thì cũng là do hắn tự chuốc lấy, không liên quan đến công tử."

Minh Vô Ưu vừa thở dài, bên cạnh đã lập tức có người an ủi, âm thanh than thở lấy lòng cùng nhiệt tình vuốt mông ngựa nhanh chóng vây lấy hắn.

Quân Lăng Nhiên lạnh lùng nhìn cảnh này, từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng, u quang trong mắt lập loè như có điều suy nghĩ.

Nữ tử này không đơn giản, vậy mà có thể khiến hai người kia đồng thời ra tay giúp đỡ, xem ra, hắn nên thay đổi nước cờ một chút.

Thanh Nguyệt mang theo vẻ mặt không tình nguyện bị Quân Lăng Duệ kéo ra ngoài, sau liền nghe thấy tiếng hô hoảng sợ của Bạch Dật Hiên, bước chân lập tức dừng lại. Rốt cuộc Minh Vô Ưu đã làm gì mà có thể khiến hắn phản ứng như vậy?

Nàng tò mò không thôi, lập tức không kiềm được quay đầu nhìn lại, không ngờ cả người đã bị Quân Lăng Duệ mạnh mẽ nửa ôm trong ngực, không nói lời nào liền dẫn nàng bước khỏi cửa viện.

"Ngươi làm gì vậy? Buông tay!" Thanh Nguyệt bị hắn ôm mà rùng mình, vội vàng gỡ bàn tay to trên eo ra.

Hành động muốn thoát khỏi của nàng khiến Quân Lăng Duệ có chút không vui, bàn tay to chẳng những không bỏ ra mà còn bỗng nhiên tăng thêm lực.

"A..." Thanh Nguyệt bị đau la một tiếng, dừng bước, giãy giụa che chỗ eo bị đau lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Hắn bị bệnh à, bộ muốn siết chết nàng sao!

Lúc nghe thấy nàng kêu đau, lực tay Quân Lăng Duệ lập tức buông lỏng một chút, trong mắt hiện lên chút xấu hổ, nhưng vẫn buông nàng ra.

Thật lâu sau, thấy hắn vẫn không buông mình ra, cũng không lên tiếng, Thanh Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn, rầu rĩ hỏi: "Tại sao ngươi không ra mặt? Tại sao lại giao chuyện này cho tên kia xử lý? Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

Nàng bảo Diệp Lạc gọi hắn tới là để nhờ hắn giúp, nhưng hắn toàn làm ngược lại, từ lúc ngồi xuống vẫn không lên tiếng, sau lại còn đẩy chuyện này cho người khác, thật là tức chết nàng.

Nhìn ánh mắt gần như chất vấn của nàng, Quân Lăng Duệ nhíu mày, vẫn không trả lời, chỉ ôm nàng đi về phía trước, cho đến khi tới chỗ ngựa hắn vẫn không lên tiếng.

Thanh Nguyệt một mực chờ đáp án của hắn, không khỏi nhụt chí chẹp miệng.

Không muốn trả lời thì cũng nói một tiếng, cứ trầm mặc như thế làm gì! Ngay lúc nàng cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn lại đột nhiên hỏi một câu làm người ta không khỏi nghĩ đầu óc hắn có vấn đề.

"Nàng có ý với hắn?"

"Hả?" Thanh Nguyệt bị câu hỏi của hắn làm cho ngẩn người.

"Minh Vô Ưu, nàng có ý với hắn?" Lần này Quân Lăng Duệ hỏi thẳng tên, sau đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, chờ đợi đáp án.

"Phì, ngươi không có bị bệnh đấy chứ?" Thanh Nguyệt phì cười, ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Hắn thấy nàng để ý đến Minh Vô Ưu chỗ nào không biết. Tên Thần Côn đó nàng hận không thể cách hắn càng xa càng tốt, sao có thể có ý với hắn!

"Nếu nàng không có ý gì với hắn, vì sao không ném chuyện phiền phức này cho hắn?" Đối với đáp án này, Quân Lăng Duệ rất bất mãn.

"Chuyện này còn hỏi?" Nghe thấy câu hỏi của hắn, Thanh Nguyệt không khỏi cười giễu cợt, nói với vẻ đương nhiên: "Ta không tin được hắn."

Minh Vô Ưu là người nào nàng không biết, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới bây giờ, tựa hồ chỉ cần gặp hắn, nàng liền sẽ gặp xui xẻo, chỉ cần dính đến hắn, nàng liền sẽ gặp phiền phức không ngừng, nàng tránh còn không kịp, sao có thể tự tìm phiền phức?

Không tin được?

Đáp án không tồi!

Quân Lăng Duệ nghe xong liền gật đầu, không khỏi nở một nụ cười xán lạn với nàng.

Hắn cười, Thanh Nguyệt cũng ngây ngốc cười theo, không đợi nàng phục hồi tinh thần lại đã cảm giác bên hông bị nhấc lên, ngay sau đó liền bị hắn bế lên lưng ngựa.

"Này, ngươi làm gì vậy!" Thanh Nguyệt kinh hồn, nhanh chóng ôm lấy lưng ngựa, không nhịn được trừng mắt nhìn nam nhân phía sau.

"Đưa nàng về nhà." Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của nàng, Quân Lăng Duệ thập phần sung vẻ, miệng quát một tiếng, con ngựa lập tức hí vang rồi chạy khỏi Hầu phủ.

Minh Vô Ưu vất vả lắm mới thoát khỏi đám người vuốt mông ngựa đó, lúc chạy nhanh ra ngoài, muốn đuổi theo thì chợt nhìn thấy cảnh tượng đó, đôi nam nữ phong thái lẫm liệt ngồi chung một ngựa, sợi tóc hai người đan vào nhau, thoạt nhìn vô cùng tiêu dao tự tại, tạo thành một khoảng trời riêng.

Bọn họ thì thanh nhàn, vứt mớ phiền phức đó lên người hắn rồi bỏ chạy.

Minh Vô Ưu nhìn thân ảnh đã rời xa ấy, cực kì bất mãn kêu một tiếng, nhưng trong chớp mắt, chân mày không khỏi nhíu lại.

Vì sao nhìn bọn họ như vậy, hắn lại có chút hụt hẫng?

Bên tai tiếng gió thổi vù vù,Thanh Nguyệt giữ chặt quần áo hắn, nhanh chóng ổn định lại tư thế ngồi, lồng ngực cứng rắn đó ôm lấy nàng, cực kỳ an toàn nhưng vẫn không thể khiến nàng thả lỏng.

Không phải nàng chưa cưỡi ngựa bao giờ, chỉ là chưa từng được người ta chở như thế, hơn nữa còn là một nam nhân, trong lúc ngựa chạy, thân thể hai người khó tránh khỏi đụng chạm, nàng làm người đã hai kiếp, đương nhiên không còn là tiểu nữ tử không hiểu sự đời, tư thế ái muội như vậy thật sự làm người ta xấu hổ.

Quân Lăng Duệ thấy thân thể nàng cứng đờ, cho rằng nàng chưa từng cưỡi ngựa nên sợ hãi, lập tức cho chậm tốc độ lại, dịu dàng nói bên tai nàng: "Thả lỏng một chút đi, kỳ thật ngựa không đáng sợ như vậy đâu."

Cảm giác hơi thở ấm áp của hắn phả bên tai, da đầu Thanh Nguyệt không khỏi hơi tê rần, vội vàng cứng nhắc đáp: "Thả ta xuống, ta tự về nhà."

"Nếu nàng sợ, ta tận lực cho chậm một chút là được." Quân Lăng Duệ không để ý đến câu nàng muốn xuống ngựa, chỉ quát ngựa cho chậm tốc độ lại.

Trong kinh thành, đại đa số nữ tử đều không cưỡi ngựa, nàng có thể nhanh chóng ổn định tư thế như vậy đã xem như không tồi rồi.

Sợ?

Thanh Nguyệt nghe vậy thì trán chảy đầy vạch đen, nàng chỉ cảm thấy như vậy quá mức xấu hổ mà thôi, thấy hắn không có ý muốn thả nàng xuống, Thanh Nguyệt đành phải nén giận giải thích: "Không phải ta sợ, cũng không cần ngươi đưa về, ngươi cứ thả ta xuống là được rồi, ta có thể tự đi được."

"Nếu không sợ, vậy càng không có lý phải thả xuống, giá..." Quân Lăng Duệ rũ mắt thì thấy nàng nhăn mày, sự vui vẻ trong mắt lập tức tiêu tán, chợt cao giọng quát một tiếng, ngựa lại lần nữa phóng về phía trước.

Hắn không thích nàng xa cách mình, cực kì không thích.

Tuấn mã đột nhiên chạy nhanh, Thanh Nguyệt không đề phòng lập tức ngã vào trong lòng hắn, đầu nàng đập vào lồng ngực cứng rắn của hắn làm cho phát đau.

Ai ai, nam nhân thúi này muốn làm gì?

Thanh Nguyệt nhe răng nhếch miệng rủa thầm, dưới sự giận dữ muốn nhảy khỏi ngựa, nhưng nhìn tốc độ con ngựa, nàng lập tức dẹp suy nghĩ này sang một bên, nếu nàng bốc đồng nhảy xuống thật, vậy chẳng phải ngay lập tức sẽ máu thịt lẫn lộn sao!

Mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất.

Thầm cân nhắc lợi và hại, nàng lập tức chọn cái sáng suốt nhất, ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng hắn, cuối cùng vẫn không đến nói chuyện muốn xuống nữa.

Trong lúc chạy nhanh, ánh mắt Quân Lăng Duệ không khỏi dừng trên gương mặt đang căng thẳng của nàng lần nữa, trong lòng không kiềm được thầm mắng mình, vừa rồi hắn bị sao vậy, sao lại đi so đo với nàng.

"Các ngươi nói thật?"

Trong Tướng phủ, Tô Kính Tùng hỏi Diệp Lạc và Hồng Diệp đang mang nét mặt oán giận với vẻ không dám tin, bên cạnh còn có đầy đủ các huynh trưởng của Tô gia.

"Đương nhiên, nếu Tướng gia không tin có thể hỏi Hồng Diệp, nàng tuyệt không sẽ nói dối, bằng không còn có quản gia, hắn cũng tận mắt nhìn thấy." Diệp Lạc chân thành cam đoan, không biết hiện tại tiểu thư nhà mình thế nào, nếu không phải hai chân nàng không đuổi kịp ngựa, nàng đã sớm chạy theo Duệ Vương rồi, nào còn ở đây lo lắng suông.

"Đúng vậy Tướng gia." Hồng Diệp thấy thế cũng ra sức gật đầu.

"Khinh người quá đáng, phụ thân, chúng ta không thể cứ như vậy bỏ qua cho Bạch gia được." Tô Cẩn Sơn vừa nghe muội tử nhà mình bị người ta khi dễ, lập tức liền nổi đóa.

"Đúng vậy, tiểu muội chúng ta sao có thể để người khác khi dễ! Đi, chúng ta cùng nhau đến Hầu phủ chống lưng cho tiểu muội đi!"

"Nói rất đúng, đi!"

Tô Cẩn Sơn vừa dứt lời, lập tức khơi mào cơn giận của chúng huynh đệ, cả đám liền chạy ra ngoài, lại bị một nam tử văn nhã đưa tay ngăn cản.

"Các huynh trưởng đừng nóng, không phải Lạc nha đầu bảo là đã mời Duệ Vương rồi sao? Nếu tiểu muội chúng ta làm vậy, trong lòng ắt hẳn đã có suy tính, chúng ta chưa có chuẩn bị gì cả, không bằng chờ một lát rồi đi?"

"Tiểu đệ, sao đệ ngốc vậy! Duệ Vương là ai? Hắn dù thế nào cũng là người ngoài, lỡ tiểu muội để cho thủ đoạn của tiểu tử Bạch Dật Hiên một con đường, với tính cách công chính nghiêm minh không nói đến tình cảm của Duệ Vương, tiểu muội chỉ càng chết nhanh hơn thôi."

"Đúng vậy tiểu đệ, đệ không ở quan trường nên không biết những chuyện mờ ám này, tiểu muội lại vô tư, không chú ý một chút thôi cũng mất mạng."

"Uổng công tiểu muội thích đệ nhất, sao lúc này đệ có thể nói như vậy?"

Nam tử văn nhã vừa mở miệng, chúng huynh đệ Tô gia đã lập tức chĩa tất cả mũi nhọn về phía hắn, khiến hắn nhất thời cứng họng, chỉ có thể bất đắc dĩ cười ngây ngô.

Hắn biết, hễ là chuyện liên quan đến tiểu muội, tất cả sự khôn khéo vốn có của các huynh trưởng đều lập tức trả lại vào bụng mẹ, haizz, hắn chỉ có thể thở dài.

Chạy nhanh suốt cả quãng đường, Thanh Nguyệt và Quân Lăng Duệ vừa bước vào cửa Tướng phủ đã nhìn thấy cảnh này, chúng huynh đệ Tô gia vây quanh một nam tử văn nhã giương nanh múa vuốt răn dạy, cãi cọ ầm ĩ cực kỳ sôi nổi.

Thanh Nguyệt há hốc mồm nhìn cảnh này, không khỏi có chút đau đầu.

Sao nàng lại có dàn huynh trưởng cực phẩm như vậy! Không phải bọn họ luôn luôn hướng họng súng ra bên ngoài à, sao bây giờ lại nội chiến rồi!

Quân Lăng Duệ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, vừa khiếp sợ đồng thời nghiêm túc nghe một loạt nội dung răn dạy đó, tức khắc quái dị nhìn về phía tiểu nữ nhân đang mang vẻ mặt bất đắc dĩ bên cạnh.

Nàng là người vô tư á? Nếu nàng mà vô tư, có lẽ người trong thiên hạ đều trở thành kẻ thiểu năng hết rồi.

Diệp Lạc và Hồng Diệp cũng không ngờ lại hóa thành như vậy, lập tức há hốc mồm, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình đứng ở cửa viện liền mặc kệ đám huynh đệ Tô gia đang sắp đánh nhau đến nơi, lập tức chạy tới.

"Tiểu thư, người đã trở lại!"

"Tiểu thư, thế nào? Người không sao chứ?"

"Ta không sao." Nhìn vẻ mặt lo lắng của hai nha đầu, Thanh Nguyệt vội vàng cười lắc đầu, sau đó chỉ vào mọi người trong viện, hỏi: "Nhưng sao bọn họ lại thành ra thế này?"

"Haizz, sao lại thế này ư? Chẳng qua cũng chỉ là thói quen cũ thôi." Diệp Lạc thập phần bất đắc dĩ bĩu môi, thấy nhiều lần rồi nên cũng không lạ gì.

Thói quen cũ? Thói quen cũ là thói quen gì?

Thanh Nguyệt nghe mà ngẩn người, nhưng vẫn không nói gì, chỉ loáng thoáng biết chuyện như vậy hình như xảy ra cũng không dưới một lần, lập tức gật gật đầu cho có lệ, nhìn các huynh trưởng vô cùng ồn ào đến vui vẻ, nàng cao giọng nói: "Các ca ca, muội đã về rồi đây."

Không biết là do tiếng nàng quá nhỏ hay do các nam tử Tô gia ồn ào đến nỗi quá mức chuyên tâm nên không nghe thấy lời nàng nói, bọn họ răn dạy vẫn tiếp tục răn dạy, mắng to vẫn tiếp tục mắng to, ai cũng không chú ý đến nàng, nhưng nam tử văn nhã bị chúng huynh trưởng ồn ào vây xung quanh giống như tai thính bất ngờ, cả người vốn có chút uể oải nhưng vừa nghe thấy giọng nàng, hai mắt lập tức lấp lánh tỏa sáng, đẩy đám huynh trưởng đang vây quanh hắn sang một bên, đến khi thấy rõ nữ tử đang đứng ở cửa viện, vẻ mặt lập tức kinh hỉ vọt tới, hai tay ôm nàng nức nở ra tiếng.

"Tiểu muội, muội đã về, nếu muội mà không về, tiểu ca coi như xong đời, bọn họ đánh ca mắng ca!"

Thanh Nguyệt bị hắn ôm đến nỗi cứng đờ cả người, hai tay để một bên, không biết nên phản ứng ra sao.

Đây là tình huống như thế nào?

Khoảnh khắc Quân Lăng Duệ nhìn thấy hắn ôm lấy Thanh Nguyệt, đôi tay bỗng siết chặt, con ngươi màu đen lập tức âm u.

Nam nhân này thực sự thiếu đòn.

Chúng huynh trưởng Tô gia vừa thấy đến tiểu muội trở về, tâm trạng hoảng loạn lập tức bình tĩnh lại, nhưng vừa nghe thấy lời nam tử văn nhã nói, bọn họ lập tức nổi giận, cả đám xông lên mồm năm miệng mười mắng.

"Tô Cẩn Diễn, đệ là đồ không biết xấu hổ, lại còn dám mách tiểu muội?"

"Tiểu muội, muội đừng nghe đệ ấy nói bậy, đệ ấy chính là đồ nói mà không làm, muội đừng để đệ ấy lừa."

"......"

Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đầu như muốn nổ tung, nhanh chóng đẩy kẻ đầu sỏ gây tội đang ôm lấy nàng ra, nở một nụ cười với mọi người.

Tô Cẩn Diễn bị nàng đẩy mà không hiểu ra sao, mới vừa đứng vững thân mình đã thấy tiểu muội nhà mình lâu rồi không gặp thản nhiên cười, chậm rãi mở miệng.

"Chẳng lẽ các ca ca không nên quan tâm đến tiểu muội một chút sao? Chẳng lẽ các ca ca cứ mặc kệ muội có bị ức hiếp không, có bị người ta đánh không, để một mình muội chạy đi đòi công đạo?"

"Ách......"

Đám huynh trưởng Tô gia bị tiểu muội nhà mình hỏi mà đỏ mặt, đúng vậy, hình như bọn họ toàn gây lộn, quên mất chuyện tiểu muội bị người ta khi dễ, quả thực là tội không thể tha thứ.

"Nguyệt Nhi, vậy con có bị khi dễ không?"Lúc này Tô Kính Tùng đã đi tới, không ngừng nhìn một lượt người nàng, làm như không thấy đám nhi tử vừa nội chiến nhà mình.

"Phụ thân, may mà có người hỏi." Nghe Tô Kính Tùng nói, Thanh Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Quân Lăng Duệ bên cạnh: "Có gì phụ thân và các ca ca có thể trực tiếp hỏi hắn, mọi chuyện đều do hắn xử lý, hôm nay con phải đi rất nhiều, nói cũng rất nhiều, bây giờ chân cũng đau, cổ họng cũng đau, cả người đều đau nhức, thật sự không duy trì nổi, muốn đi nghỉ ngơi trước."

Quân Lăng Duệ bị nàng chỉ mà sửng sốt, hắn xử lý chuyện gì? Nữ nhân này thật đúng là...

Tô gia phụ huynh bị nàng nói sắc mặt chợt biến, cả người đau a, đây là không xong tội gì a? Lập tức xem cũng không thấy nàng chỉ người là ai, một đám há mồm liền phải quan tâm nhà mình tiểu muội một phen, lại bị nàng bỗng nhiên giơ tay đánh gãy đầy bụng nói.

"Hiện tại con rất mệt, thật sự, phụ thân, các ca ca, để con đi nghỉ ngơi đi được không?" Thanh Nguyệt nói đáng thương híc híc mũi, hai mắt ngập nước làm phụ tử Tô gia nhìn mà xót, vội gật đầu.

"Được được được, vậy con đi nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay không ai quấy rầy con đâu."

Lão phụ thân Tô gia lên tiếng thì ai dám không nghe! Chúng huynh đệ nhanh nhảu gật đầu theo.

"Vẫn là phụ thân tốt nhất." Thanh Nguyệt thầm thở phào một hơi, làm nũng ôm Tô Kính Tùng một cái, sau đó kéo hai nha đầu nhanh chóng chạy khỏi "chốn thị phi" này.

Tô Kính Tùng bị nàng ôm đến ngẩn ngơ cả buổi cảm động suýt khóc, hốc mắt tức khắc rưng rưng.

Ông làm phụ thân quá thất bại, chẳng những khiến nữ nhi phải đối mặt với những chuyện dơ bẩn đó mà còn khiến nữ nhi phải lo lắng sợ hãi, chỉ mới bảo nữ nhi đi nghỉ ngơi một chút thôi mà đã khiến nha đầu này vui mừng đến vậy, quả thực... thất bại, quá thất bại.

Lúc này Tô gia không còn ai sáng suốt cả, cư nhiên bị nha đầu này lừa, cái đó mà là khóc sao, bộ nghĩ rằng huynh không nhìn thấy nét xảo trá trong mắt muội à!

Tô Cẩn Diễn nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của lão phụ thân, không khỏi thầm lắc đầu, chẳng qua bây giờ cũng không phải lúc quan tâm những chuyện này.

Tầm mắt Tô Cẩn Diễn lập tức chuyển về phía nam nhân vừa rồi bị tiểu muội chỉ vào, vẻ mặt chăm chú nhìn kĩ, ánh mắt bắt bẻ, chứa đầy địch ý ấy khiến Quân Lăng Duệ không khỏi chậc lưỡi.

Đều nói phụ tử Tô gia là cực phẩm, hôm nay xem như hắn chân chính được chứng thực.

Tô Cẩn Diễn không biết Quân Lăng Duệ không có nghĩa là người Tô gia cũng không biết hắn, Thanh Nguyệt vừa rời đi, chúng huynh đệ Tô gia liền lũ lượt dời tầm mắt về phía Quân Lăng Duệ, lập tức cả đám kinh hãi.

"Duệ Vương gia? Không biết Vương gia giá lâm, vừa rồi thật thất lễ."

Tô Cẩn Sơn lên tiếng đầu tiên, tiếp theo Tô Kính Tùng đang ảo não về việc bản thân mình làm phụ thân quá thất bại cũng khôi phục lại thần sắc, vừa thấy rõ người trước mặt đã lập tức khách khí đi đón.

"Đã để vương gia chê cười, mời vào trong, mời vào trong." Tô Kính Tùng vừa khách sáo nói, vừa ra hiệu cho nhi tử mình đi theo, mọi người nhận được ám hiệu liền lập tức cùng phụ thân mời Quân Lăng Duệ vào chính sảnh. Ánh mắt đặt trên người hắn càng cẩn thận cảnh giác.

Tiểu muội xảy ra chuyện tìm ai không tìm mà lại cố tình tìm hắn? Hay là, giữa hai người có vấn đề?

Ừm, không sai, chuyện này tuyệt đối có vấn đề.

Quân Lăng Duệ tựa như không nhìn thấy ánh mắt dò xét của mọi người, vẫn tiếp tục thong dong đi cùng mọi người đến chính sảnh, tư thái dửng dưng trước sau như một, không hề biểu hiện ra bất kì nụ cười cố tình hoặc là giả tạo gì, hết thảy cứ như bình thường, lạnh lùng mà khó gần.

Thanh Nguyệt vừa đến viện đã lập tức bò lên giường, cơ thể này quá mức yếu ớt, chỉ mới cưỡi ngựa một lát mà eo và mông đã đau, quả thực muốn chết mất.

"Tiểu thư, mọi chuyện thế nào?" Nhìn nàng như vậy, Diệp Lạc không nhịn được tiến lên trước thận trọng hỏi.

"Haizz..."

Thanh Nguyệt nghe vậy thì thở dài một tiếng, có chút nhụt chí, nằm bất động ở đó hồi lâu.

Nàng còn không biết Minh Vô Ưu đã xử lý như thế nào thì làm gì biết hiện tại mọi chuyện ra sao.

Nghe Thanh Nguyệt thở dài, trái tim Diệp Lạc không khỏi nhảy lên, vội vàng hỏi: "Không phải người đã rơi vào bẫy của Bạch Dật Hiên rồi đấy chứ? Chuyện này phải làm sao mới tốt đây!"

Thấy Diệp Lạc cứ đi lòng vòng quanh phòng, Thanh Nguyệt ngồi dậy, thấy Hồng Diệp mặc dù đứng đó không nhúc nhích nhưng hàng mày cũng nhíu chặt, thập phần lo lắng về chuyện này, Thanh Nguyệt lập tức bật cười: "Tiểu thư nhà ngươi có ngốc như vậy sao? Có thể để hắn đạt được mục đích?"

Diệp Lạc vừa nghe thấy vậy, bước chân tức khắc ngừng lại, lại lần nữa vọt tới trước mặt nàng vội vàng hỏi: "Vậy rốt cuộc là thế nào, người mau nói đi."

"Mặc dù chuyện xảy ra có chút bất ngờ, nhưng ta bảo đảm, lần này chỉ sợ Bạch Dật Hiên sẽ phải vĩnh viễn xoá tên trên quan trường." Nhìn bộ dạng sốt ruột của Diệp Lạc, Thanh Nguyệt không khỏi cười một tiếng rồi kể lại tình huống lúc ấy cho họ.

Bất kể là triều đại nào, nếu muốn làm quan, cái đầu tiên cần có chính là thân thế trong sạch, hơn nữa phải là người chính trực, mặc kệ tính tình thật của người đó ra sao, ít nhất bề ngoài phải là như thế. Chỉ bằng hành động hôm nay của Bạch Dật Hiên, không cần nàng quạt gió thêm củi, qua những lời truyền miệng của đám quan viên đó, nếu hắn muốn vào triều làm quan e là phải chờ đến kiếp sau.

"Thật sự?" Vừa nghe nàng nói xong, Diệp Lạc đã trợn mắt há hốc mồm, tưởng tượng đến hình ảnh xuất sắc ấy, nàng vạn phần hối hận vì đã không đi theo, đây hình ảnh xuất sắc cỡ nào, quan trọng nhất chính là có thể nhìn thấy vị thần mà nàng cung kính trong lòng (Minh Vô Ưu).

"Ừ, không biết lúc sau như thế nào." Nói đến đây Thanh Nguyệt không khỏi có chút tiếc nuối, đồng thời cũng có chút oán hận.

Cũng không biết rốt cuộc Minh Vô Ưu đã làm gì, sao cứ trông như là đang không ngừng làm phiền nàng thế nhỉ?

"Còn có thể thế nào nữa, đương nhiên là trừ gian diệt ác, Minh công tử làm việc luôn luôn công chính, tiểu thư cứ yên tâm." Thanh Nguyệt vừa dứt lời, Diệp Lạc đã lập tức thề son thề sắt bảo đảm, Thanh Nguyệt nghe thấy liền đau đầu.

Thật ra nàng đã quên mất, bên cạnh còn có người sùng mù quáng bái Minh Vô Ưu, không biết rốt cuộc Minh Vô Ưu có cái gì tốt mà có thể khiến từ trên xuống dưới Quang Phóng Quốc sùng bái hắn như vậy.

"Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi, các ngươi nhất định phải trả lời đúng sự thật cho ta." Không muốn bị ánh mắt sùng bái của Diệp Lạc làm cho tức hộc máu, Thanh Nguyệt nhanh chóng quyết định dừng ngay đề tài này, vẻ mặt nặng nề xưa nay chưa từng có.

"Tiểu thư cứ nói, nô tỳ chắc chắn sẽ biết gì nói nấy, không nửa lời giấu giếm." Diệp Lạc vừa nghe, thần sắc lập tức nghiêm túc, ngay cả sự sùng bái trong mắt vừa rồi cũng lập tức biến mất, mà Hồng Diệp tuy không lên tiếng nhưng cũng gật đầu theo.

"Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ là ta muốn hỏi các ngươi có nguyện ý tiếp tục đi theo ta hay không, hơn nữa chỉ trung thành với ta." Thấy hai người gật đầu, lúc này Thanh Nguyệt mới chậm rãi hỏi, đây là vấn đề lúc trước nàng đã nghĩ tới rất lâu, chỉ là thực tế không cho phép nên mới không hỏi.

"Đương......" Lúc vừa nhìn thấy bộ dạng trịnh trọng của tiểu thư nhà mình, Diệp Lạc còn tưởng rằng là đại sự gì, kết quả chỉ là chút chuyện nhỏ như vậy, lập tức trong lòng thả lỏng, cười tươi muốn trả lời thì bị Thanh Nguyệt đưa tay ngăn lại.

"Đừng vội trả lời, cái đi theo mà ta nói không phải ở tướng phủ, cũng không phải cuộc sống sau khi các ngươi lập gia đình, thậm chí về sau ta không nhất định sẽ ở trong Quang Phóng Quốc, có khả năng sẽ không ở cố định một nơi, có thể bị đói, thậm chí còn có khả năng gặp nhiều nguy hiểm, có lẽ ngay sau đó các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, mà cũng có khả năng ta sẽ táng thân cùng một chỗ với các ngươi, không nhất định có thể sắp xếp tốt mọi chuyện, ta có thể sẽ khiến các ngươi không có cuộc sống yên ổn, tương lai không được an vui, cuộc sống về sau có lẽ sẽ chỉ là tinh phong huyết vũ, khó khăn vô số kể, một tương lai như vậy, các ngươi phải suy xét cho kĩ mới được."

"Tiểu thư, người không ở tướng phủ, cũng không ở trong Quang Phóng Quốc, chuyện đáng sợ như vậy, không phải cố ý hù dọa chúng ta đấy chứ?" Diệp Lạc nghe một loạt lời nói mà trong lòng run sợ, ngay từ đầu, nàng đã nghĩ rằng tiểu thư đang nói giỡn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trịnh trọng dị thường của tiểu thư thì lại cảm thấy tựa hồ là sự thật, lập tức không khỏi sởn tóc gáy, tuy Hồng Diệp không nói gì, nhưng bộ dáng hồ nghi đó rõ ràng cũng còn tồn tại rất nhiều điều nghi hoặc.

Vẻ mặt hai người đều rơi vào trong mắt Thanh Nguyệt, nàng không khỏi có chút mất mát, chẳng qua ấy cũng là điều nàng đã đoán được từ trước, lập tức lắc đầu, không cho các nàng một chút đường lui: "Ta không hề nói giỡn, các ngươi cũng đừng cho rằng ta đang nói giỡn, bằng không về sau các ngươi sẽ phải hối hận, các ngươi cũng không cần cho ta đáp án ngay, hãy cân nhắc một cách nghiêm túc rồi trả lời cho ta, bây giờ ta rất mệt, các ngươi đi ra ngoài trước đi."

"Dạ." Nhìn vẻ mặt có chút chua xót của tiểu thư nhà mình, trong lòng Diệp Lạc cũng không mấy dễ chịu, ngượng ngùng dạ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Hồng Diệp muốn nói rồi lại thôi, lúc sau chỉ biết cắn cắn môi ra ngoài cùng Diệp Lạc, chẳng qua vừa đi được hai bước đã dừng lại, ngoái đầu nhìn Thanh Nguyệt, bạo dạn hỏi: "Tiểu thư, Hồng Diệp có thể biết vì sao không?"

Thanh Nguyệt đang muốn nằm xuống thì chợt nghe thấy lời này, lập tức ngẩng đầu, thấy Hồng Diệp lẳng lặng đứng ở nơi đó, con ngươi trong vắt nhìn nàng chăm chú, tựa hồ rất muốn có một đáp án. Nàng hơi do dự một lát rồi mới chậm rãi mở miệng.

"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta phải làm một chuyện rất nguy hiểm, hơn nữa con đường phía trước lại mờ mịt, về phần đó là chuyện gì... nếu các ngươi không muốn đi cùng ta thì tốt nhất không nên biết, tránh bị liên lụy."

Nàng đã không còn người thân nào trên đời nên không sợ chuyện gì, nhưng chủ nhân thân thể này lại có hàng tá thân nhân, lại còn cưng chiều nàng như thế, trong khi nàng phải làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này, chỉ cần sai một ly thôi thì sẽ dẫn đến chiến tranh hai nước, đến lúc đó tất sẽ liên lụy đến tướng phủ, cái nàng có thể làm đó chính là rời xa nơi này, mai danh ẩn tích, sau đó làm chuyện mình muốn làm.

Kỳ thật nghĩ lại, chuyện nàng muốn dẫn hai nha đầu này đi đúng là hành động có chút suy nghĩ không chu toàn, chỉ cần bị người ta đoán được một cái cũng khó tránh khỏi vẫn sẽ liên lụy đến tướng phủ, có lẽ, nàng nên vô thanh vô tức biến mất mới đúng.

"Hồng Diệp đã biết, ngày mai chắc chắn sẽ cho tiểu thư một đáp án." Hồng Diệp nghe vậy thì lại không hề bất mãn, ngược lại còn cung kính khom người rời đi.

Câu trả lời của nàng ta làm Thanh Nguyệt có chút bất ngờ, nàng lẳng lặng nhìn chỗ sân đã không còn bóng người như đang suy tư điều gì.

Tính cách Diệp Lạc hoạt bát, tâm tư đơn thuần, là nha đầu liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu, mà Hồng Diệp lại có chút thần bí, ít nói, tính cách chững chạc, suy nghĩ thấu đáo, từ lúc ở cùng nàng tới nay, dù đối mặt với bất kì vẫn đề gì cũng đều là thong dong, có thể thấy là nữ tử từng trải sự đời, so sánh hai người, nàng vẫn nghiêng về phía Hồng Diệp hơn.

Chỉ là, một nữ tử như vậy, tuyệt đối là người có chuyện xưa, đi theo nàng cũng chưa chắc là chuyện tốt.

"Tiểu muội, tiểu muội......"

Đang lúc Thanh Nguyệt xuất thần, một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên vang lên ngoài cửa, tiếng bước chân vội vã đến gần, rèm cửa đã bị một người không mời mà tới vén lên.

Một bộ quần áo xanh biếc, dáng người cao ráo mà khỏe khoắn, lại ngầm toát ra phong tư ôn tồn lễ độ, mặt như quan ngọc, thần thái phấn chấn, đúng là tiểu ca đã ôm nàng trong viện, khóc lóc kể lể vì bị khi dễ ── Tô Cẩn Diễn.

Thanh Nguyệt nhìn người nam nhân trước mặt, hàng mày không khỏi nhíu lại, mặc kệ như thế nào, nơi này tốt xấu gì cũng là khuê phòng của nàng, cho dù hắn là huynh trưởng thì tùy tiện bước vào như vậy cũng thật quá mức lỗ mãng, nếu nàng đang thay quần áo thì chẳng phải sẽ bị thấy sạch hay sao.

Tô Cẩn Diễn vừa nhìn thấy nữ tử trên giường thì mặt mày hớn hở, lập tức vọt tới bên giường, không chút khách khí duỗi tay ra đẩy Thanh Nguyệt vào bên trong, hai chân tiện đà hất dép xuống cạnh giường, chớp mắt nhìn nàng.

"Tiểu muội, muội đoán xem vừa rồi ai tới?"

Thanh Nguyệt thình lình bị hắn không chút lưu tình đẩy vào tận bên trong, thân mình lập tức ngã úp mặt xuống giường, cho nên khi nghe hắn hỏi chuyện, sắc mặt nào có tốt, lập tức ngồi dậy, tức giận trả lời: "Sao muội biết."

"Đương nhiên huynh biết là muội không biết, cho nên mới bảo muội đoán, đoán xem, đoán xem, nhanh nào." Tô Cẩn Diễn làm như không thấy vẻ mặt không được tốt cho lắm của nàng, tiếp tục hưng phấn nhìn chằm chằm nàng, chờ đợi đáp án.

Hắn bị bệnh à!

Thanh Nguyệt không vui dựa vào tường, nhìn chằm chằm vẻ mặt tinh quái của nam tử trước mặt, thầm xem xét trong lòng.

Chúng huynh đệ Tô gia đều có vẻ ngoài nam tính, tính cách phần lớn cũng cởi mở chính trực, mà người này rõ ràng không giống thế, tướng mạo Tô Cẩn Diễn rõ ràng có chút tuấn tú, tính cách thì không biết, nhưng xem bộ dạng này cũng không phải nam tử câu nệ lễ giáo giữa hậu thế, nhưng có thể khẳng định, hắn có một cái đầu thông minh tuyệt thế, bằng không cũng không có khả năng sở hữu tài phú thiên hạ.

Tô Cẩn Diễn thấy nàng vẫn không nói gì, sự hưng phấn trong lòng cũng dần dần biến mất, khuôn mặt tuấn tú không khỏi gục xuống, uể oải khoát tay.

"Không thú vị, tiểu muội, muội càng ngày càng không thú vị."

Nghe hắn nói vậy, Thanh Nguyệt chẳng những không đáp lại mà còn nhắm hai mắt, không thèm để ý tới hắn rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Nói nhiều sai nhiều, hiện tại nàng vẫn chưa biết rõ về Tô Cẩn Diễn, dĩ nhiên có thể nói ít câu nào hay câu nấy.

"Này này, muội làm cái gì vậy! Để ý đến huynh chút đi." Thấy nàng không để ý tới mình, Tô Cẩn Diễn không khỏi có chút nóng nảy, thân mình nghiêng đến bên người nàng, liên tục nói: "Không phải huynh nói cho muội biết là được rồi sao. Là Thần Côn Minh Vô Ưu và Túc Vương Quân Lăng Nhiên tới."

Minh Vô Ưu, Quân Lăng Nhiên?

Nghe thấy tên hai người họ, hai mắt Thanh Nguyệt vừa mới khép lại bỗng chốc mở ra, thấy bộ dáng không giống như đang nói dối của nam nhân trước mặt, không kiềm được rũ mắt suy nghĩ.

Gia hỏa Minh Vô Ưu tới tướng phủ, nàng cũng không quá bất ngờ, cơ mà Quân Lăng Nhiên...

Hắn tới tướng phủ làm gì?

"Này, muội tỏ thái độ gì thế! Muội không hỏi bọn họ tới làm gì sao?" Thấy nàng tuy đã mở bừng mắt nhưng vẫn không chịu mở miệng, Tô Cẩn Diễn không khỏi hoài nghi nhăn mày, đôi mắt khôn khéo không ngừng quan sát nàng.

Tiểu muội hắn luôn luôn rất hiếu kỳ, chưa bao giờ trầm mặc như thế, ánh mắt còn đột nhiên trở nên cơ trí, có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.

Thanh Nguyệt bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình, nhanh chóng lắng đi một chút ưu tư trong lòng, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng: "Vậy bọn họ tới làm gì?"

Nàng vốn nghĩ rằng, do nàng vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng nên Tô Cẩn Diễn mới nghi ngờ, ai ngờ, nàng vừa lên tiếng, vẻ mặt Tô Cẩn Diễn lại càng bất thường.

Hắn đột nhiên trừng to hai mắt, biểu tình khiếp sợ ấy không khỏi làm trái tim Thanh Nguyệt đập thình thịch, chẳng lẽ lời nàng nói có chỗ nào không đúng sao?

Thật lâu sau, Tô Cẩn Diễn cứ thế trầm mặc nhìn chằm chằm vào nàng, hai mắt như thanh kiếm sắc bén mà lại có lực xuyên thấu, ánh mắt như muốn đục mấy lỗ thủng lên người nàng, hơi thở áp lực nhanh chóng lan tràn giữa hai người.

"Ngươi, không phải tiểu muội ta."

Thật lâu sau, trong lúc tâm tư Thanh Nguyệt đang gấp gáp xoay chuyển, đoán xem kế tiếp hắn sẽ làm gì thì hắn đã chậm rãi mở miệng, vô cùng khẳng định gằn từng chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.