Độc Sủng Vương Phi

Chương c32



Cung Y Lan âm ngoan nhìn mấy người bọn họ, lạnh giọng nói: "Các ngươi liền chết ở đây đi!"

Vừa dứt lời, một bóng trắng lấy tốc độ sét đánh mở cơ quan ra, lập tức nhà giam liền kéo lên.

Mấy người thừa cơ chạy ra khỏi nhà giam, Ly Yên vừa chạy ra, bỗng nhiên bóng trắng lắc mình ôm lấy nàng, giọng điệu cường thế, còn không kiềm được lo lắng hỏi, "Sao lại không chiếu cố mình? Lại làm cho chính mình bị thương."

Ly Yên suy yếu há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không nói gì.

Ánh mắt sắc bén của nam nhân mặt nạ nhìn về phía Cung Y Lan, nữ nhân này hại Tiểu Yên bị thương, không thể tha thứ.

Cung Y Lan chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người, rùng mình một cái. Mặt nạ nam tử một tay ôm lấy Ly Yên, tay còn lại phát ra chưởng lực cường đại, cũng không vì Cung Y Lan là nữ nhân mà lưu tình.

Lảo đảo ngã xuống, Cung Y Lan dùng ánh mắt sợ hãi cảnh giác nhìn nam nhân đeo mặt nạ, môi trắng bệch.

Ly Yên đẩy nam nhân đeo mặt nạ qua một bên, gượng chống thân thể đi về phía Cung Y Lan, bóp chặt hàm dưới của ả, đem một viên thuốc đen tuyền nhét vào trong miệng ả.

"Khụ...khụ, ngươi cho bản cung ăn cái gì?" Cung Y Lan nắm lấy yết hầu cực lực ho khan.

Hừ lạnh một tiếng Ly Yên nói: "Gậy ông đập lưng ông thôi."

Vì sợ hãi sức mạnh của nam tử đeo mặt nạ, thị vệ ở bên cạnh cũng không dám tiến lên, mấy người dìu nhau, quang minh chính đại đi ra ngoài.

@-@

Mấy người nán lại ở tửu lâu Lưu Ly Cung Dương Quốc, Ly Yên bắt mạch cho Lạc Y Cầm, thì cảm giác mạch đập rất yếu, càng làm nàng tức giận, Mộc Hi Ngôn hạ ánh mắt lo lắng xuống, tiếp túc đút thuốc cho Lạc Y Cầm.

"Ở đây ta không mang theo nhiều thuốc, ngày mai chúng ta lập tức khởi hành về Lăng Nguyệt quốc, tìm Vân Mặc lấy thuốc." Khẽ thở dài một hơi, Ly Yên trầm giọng nói.

Mộc Hi Ngôn nhẹ nhàng thở ra, đau lòng nhìn Lạc Y Cầm. Hắn nói với mọi người hắn muốn ở đây cả đêm để chiếu cố Lạc Y Cầm, Cung Y Lâm cảm nhận được tấm lòng của hắn giành cho muội muội mình nên cũng đáp ứng.

Nam nhân đeo mặt nạ vẫn ở bên người Ly Yên, lúc nàng phải trở về phòng nghỉ ngơi hắn cũng đỡ nàng trở về, Ly Yên không có cự tuyệt, tùy ý hắn.

"Lăng Dạ Vũ, vì sao vậy?" Bỗng Ly Yên lên tiếng hỏi.

Nhất thời không phản ứng kịp Lăng Dạ Vũ ngu ngơ một phen, thở dài một tiếng, tháo mặt nạ xuống, "Sao nàng biết được?"

"Cảm giác." Ly Yên nhẹ nhàng nói ra này hai chữ, không sai, nàng cảm giác được mà thôi.

Nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh, Lăng Dạ Vũ nói: "Thì ra Tiểu Yên hiểu rõ ta như vậy a?"

"Vì sao?" Ly Yên không có nói theo chuyện của hắn, vẫn như cũ hỏi vấn đề lúc đầu.

Lăng Dạ Vũ nghe vậy, thu lại tươi cười, trịnh trọng nói: "Nàng là nương tử của ta, nàng đi đâu ta liền theo đó."

"Chúng ta đã hoà ly rồi." Ly Yên thản nhiên nói ra sự thật tàn nhẫn.

Cười yếu ớt một tiếng, Lăng Dạ Vũ dùng đôi đồng tử thuần khiết nhìn nàng nói: "Chúng ta còn có thể thành hôn lại a, ta không ngại."

Nâng mắt chống lại của cái nhìn của hắn, Ly Yên thở dài nói: "Chúng ta quen biết nhau được bao lâu? Làm sao ngươi lại quyết một lòng như vậy rồi hả?"

"Tình yêu không có giới hạn thời gian, khi nó đến căn bản không ngăn cản được." Ánh mắt thâm tình của Lăng Dạ Vũ giống như sắp chìm ra nước, nhẹ nhàng mở ra môi mỏng.

Ly Yên ngẩn người, nàng yên lặng suy nghĩ, một lúc sau, ngẩng đầu lên nói: "Sau khi qua tiệc sinh nhật lần này của Lăng Dạ Trần, ta đáp ứng ngươi."

Nàng quyết định nghe lời Thượng Quan Thi Vũ, về phần tại sao phải chờ đến sau khi qua tiệc sinh nhật, là vì nàng muốn giải quyết những chuyện phiền toái trước.


"Nàng nói cái gì?" Lăng Dạ Vũ kinh ngạc hỏi, rõ ràng là rất vui mừng, giọng nói run rẩy như không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, "Nàng, nói thật?"

Ly Yên nhếch môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Lăng Dạ Vũ kích động ôm lấy Ly Yên quay quanh tại chỗ, dường như lúc này hắn chính là một hài tử ngây thơ, tươi cười thuần túy sạch sẽ, không có trộn lẫn một tia tạp chất.

"Thật tốt quá, thật tốt quá."

Thấy hắn kích động hưng phấn như vậy, tự dưng trong lòng Ly Yên nảy sinh một loại vui sướng, trên mặt lại bất đắc dĩ nói."Để ta xuống trước đã."

Lăng Dạ Vũ để nàng xuống, bên miệng vẫn treo một nụ cười ngây ngô, hoàn toàn không còn lạnh lùng cùng khí thế như mọi ngày.

Ly Yên nâng trán, quả nhiên người đang yêu đều là kẻ ngốc!

^-^

Mộc HI Ngôn bên này thì cực nhọc ngày đêm chiếu cố lạc Y Cầm, không có nửa khắc nghỉ ngơi.

Lúc Mộc Hi Ngôn mệt đến mức sắp ngủ quên, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói nỉ non truyền đến: "Nước, nước."

Mộc Hi Ngôn lập tức tỉnh táo hẳn, nở một nụ cười mệt mỏi, vội vàng chạy đi rót nước.

Lạc Y Cầm khẽ uống một ngụm, nặng nề mở ra hai mắt mơ hồ, lại thấy một khuôn mặt tuấn tú mệt mỏi đang cười nhìn nàng.

"Sao ngươi lại ở đây?" Lạc Y Cầm yếu ớt nhẹ giọng hỏi, bởi vì nhiều ngày chưa uống nước mà giọng có chút khàn khàn.

"Ta cùng Yên nhi tới cứu nàng." Mộc Hi Ngôn xao động bật cười,như tẩm gió xuân lướt qua gương mặt nàng.

Cảm giác trên mặt có chút mát rượi, Lạc Y Cầm không tự chủ được đưa tay vuốt ve mặt mình, đã không còn bóng loáng như trước mà là những vết thương ngang dọc sần sùi, che kín cả khuôn mặt, không cần soi gương, nàng cũng biết có bao nhiêu khó coi.

Lạc Y Cầm thê lương cười, ánh mắt thản nhiên, "Như vậy cũng được."

Mộc Hi ngôn thấy Lạc Y Cầm như vậy khiến lòng hắn đau nhói, hắn mở miệng an ủi: "Yên nhi sẽ chữa khỏi cho nàng."

"Muội ấy nói như thế nào?"

Mộc Hi Ngôn do dự một chút, hạ mi thấp giọng nói: "Muội ấy, cái gì cũng chưa nói."

Mặc dù suy yếu nhưng Lạc Y Cầm vẫn gắng gượng cười, nàng nói khẽ: "Không có gì đâu, dung mạo mà thôi, bất quá không gả đi được thôi mà."

"Không, nếu gả ra ngoài không được, ta sẽ cưới nàng." Mộc Hi Ngôn quýnh lên, nói.

Lạc Y Cầm kinh ngạc, nâng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, bỗng dưng nàng bật cười, "Đùa như vậy không vui, ngươi không cần phải an ủi ta, thật mà."

Mộc Hi Ngôn cầm lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: "Ta không nói đùa, ta là thật lòng."

Sững sờ một phen, Lạc Y Cầm mở tay hắn ra nói: "Hay là thôi đi!"

Mộc Hi Ngôn không có dễ dàng từ bỏ, chống lại đôi mắt kiên định của nàng nói: "Ta sẽ không để ý dung mạo của nàng, mặc kệ như thế nào ta cũng sẽ cưới nàng."

Cung Y Lâm đứng ở ngoài cửa cười thầm,quả nhiên hắn không nhìn lầm người, sau đó xoay người rời khỏi.

"Lâu ngày rồi ngươi cũng sẽ chán ghét ta, ta không cần ngươi thương hại ta." Lạc Y Cầm tránh né cái nhìn của hắn, thản nhiên nói, đôi mắt hắn có sức quyến rũ hấp dẫn người, tựa như muốn cuốn nàng vào trong đó vậy.


"Nếu ngươi thật sự có thể cứu Ngũ hoàng huynh..., thì cứu nhanh đi! Ngươi là thầy thuốc, làm sao có thể tổn hại tính mạng của người khác?" Lăng Dạ Phong nóng vội nói.

Ly Yên chau mày, lấy ra một viên thuốc, nói một cách sâu xa: "Ăn nó ta liền cứu."

Trong mắt Lăng Dạ Phong giống như đang đấu tranh điều gì đó, do dự thấp giọng hỏi: "Ngươi thật sự có thể cứu Ngũ hoàng huynh?"

Ly Yên khẽ cười một tiếng: "Ngươi sợ cái gì? Không chết được đâu, yên tâm đi, độc của hắn ta có thể giải."

Đáy mắt Lăng Dạ Phong hiện lên một tia sáng phức tạp, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như trước.

Hắn cắn răng một cái, nói: "Được, là ngươi nói đó nha."

Bộ dáng của hắn giống như chịu chết nuốt thuốc, bên cạnh, Lăng Dạ Vũ không có bất kỳ phản ứng gì, chẳng qua là ánh mắt nhu tình nhìn Ly Yên, hắn tin tưởng nàng sẽ không hại người thân của hắn.

"Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi, ta sẽ cứu Lăng Dạ Nặc." Ly Yên nhàn nhạt liếc mắt, giống như không kiên nhẫn.

Lăng Dạ Phong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài.

"Sư tỷ ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ca ca huynh đưa sư tỷ đi đi." Ly Yên ngẩng đầu lên nói.

"Ừ!" Mộc Hi Ngôn gật đầu đỡ Lạc Y Cầm đi ra ngoài.

Ly Yên nhìn Lăng Dạ Vũ còn đang đứng ở bên cạnh, hắn vẫn đang cười một cách ôn nhu nhìn nàng.

"Sao còn chưa đi?" Nàng nhíu mày hỏi.

"Ta muốn đi cùng nàng!" Khóe miệng cười cười, Lăng Dạ Vũ nói giống như đó là việc đương nhiên.

Ly Yên thở dài: "Ta không cần ngươi phụng bồi, ngươi mau đi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Vừa nói xong, nàng cảm giác một chút máu tanh tràn lên khoang miệng, cố gắng che giấu, để cho hắn không phát hiện ra sự khác thường.

"Vậy được rồi! Nghỉ ngơi cho tốt ta sẽ trở lại thăm nàng sau." Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ gật gật đầu, hất tóc nói.

Nhìn thấy hắn vừa rời đi, Ly Yên vội vàng đi lên phía trước đóng cửa, một ngụm máu tươi phun ra, như bông hoa nở trên mặt đất, chói mắt xinh đẹp diễm lệ.


Nàng lấy ra ngân châm, phong bế lại một ít huyệt đạo, cố gắng kìm chế thương thế của mình.

Độc của Lăng Dạ Nặc cần "Điệp Vũ mạn tuyết" và phương pháp châm cứu bí truyền của nàng, chẳng qua là bây giờ thương thế của mình rất nghiêm trọng, nếu cứ cố gắng giúp hắn giải độc, chỉ sợ tính mạng của nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Ly Yên mân mê môi nghĩ ngợi một chút, dù sao cũng chỉ là dùng nội lực một lần mà thôi, chắc không có vấn đề gì.

Lăng Dạ Nặc là hoàng huynh của Lăng Dạ Vũ, nàng không muốn thấy hắn thất vọng, cũng không hiểu vì sao nàng lại như vậy.

Ngày hôm sau, Ly Yên kỳ tích dậy từ rất sớm, rửa mặt rồi trực tiếp đến Ngũ Vương Phủ.

"Ta đến xem bệnh cho Vương gia của các ngươi". Ly Yên che lại khuôn mặt đứng ở cửa, nhàn nhạt nói với các thị vệ.

"Ngươi? Xem bệnh? Cô nương, người lấy lý do này không phải là quá gượng ép đi?" Một người thị vệ cười nhạo một tiếng, khinh thường nói, lại đang nghĩ xem là cái nữ tử nào muốn trèo lên giường của Vương gia đây.

"Ngươi chỉ cần đi thông báo một tiếng." Lạnh lùng phun ra một câu, quét một ánh mắt rét lạnh về phía thị vệ kia.

Thị vệ run run, khí thế thật bén nhọn, loại khí thế này hắn chỉ từng thấy ở Vũ Vương gia, liền không tự chủ được gật gật đầu đi vào thông báo.

Sau một lúc lâu, một bạch y nam tử nhẹ nhàng đi ra, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, nhưng không che giấu nổi khuôn mặt tái nhợt, phong thái đều giống như thần tiên giáng trần.

Lăng Dạ Nặc nhẹ nhàng nói: "Cô nương, ngươi đến chữa bệnh cho ta?"

"Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Để ta đi vào." Ly Yên sốt ruột túm chặt Lăng Dạ Nặc bước vào, không để ý đến ánh mắt khác thường của thị vệ, Mà Lăng Dạ bởi vì quá kinh ngạc mà chưa kịp phản ứng.

"Cô nương, ngươi muốn làm gì?" Lăng Dạ Nặc bị bắt ném lên giường mới phục hồi tinh thần, cảnh giác hỏi.

Không thể trách hắn cảnh giác như vậy, bởi vì Ly Yên thật sự quá mức thô bạo.

"Cởi quần áo ra." Ly Yên không kiên nhẫn nói, hoàn toàn không để ý những lời này ở nếu người khác nghe là có ý tứ gì.

"Cởi áo?" Lăng Dạ Nặc kinh ngạc nhìn nàng, "Cô nương, ngươi, ngươi không cần như vậy đi?"

"Ít nói lời vô ích, mau cởi, bằng không ta giúp ngươi." Ly Yên nhíu mày quát, nàng rất tức giận, nhưng xem ra Lăng Dạ Nặc vẫn còn chưa hỏi đủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.