Độc Sủng

Chương 10: Virus Marbug – Cuộc gặp chết người (2)



Lúc này, Linser đang chờ Bùi Bạch Mặc từ trung tâm thương mại về biệt thự ở ngoại ô.

Sống nhờ ở chỗ Bùi Bạch Mặc mấy ngày, anh ta không chỉ làm đầu bếp, nhân viên vệ sinh của Bùi Bạch Mặc, còn kiêm luôn cả chức tài xế và bảo vệ của anh luôn.

Từ đầu đến cuối đường lên núi, mọi thứ vẫn yên tĩnh tiêu điều như ngày nào.

Không quen lái xe bên lề phải của Trung Quốc nên Linser lái xe rất cẩn thận.

Kiểu lái xe trái ngược với thói quen hằng ngày như vậy, cũng là một loại tra tấn rất dã man.

Cuối cùng Linser không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy để mình lái xe còn an toàn hơn cậu đích thân lái sao?

Bùi Bạch Mặc đang ngồi ngắm những cây tùng ngoài cửa sổ, đưa bàn tay phải ra quơ quơ trước mặt anh, ánh sáng lúc thì bị che đi, lúc lại sáng bừng lên: “Thật khó có lúc cậu lại có ý nhận thức đúng đắn về kĩ thuật lái xe của bản thân.”

Lần này Linser không bị sặc, mà ai oán đáp lại: “Khi nào thì cậu mới nhận thức đúng về sức khỏe của mình chứ”

Bùi Bạch Mặc nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Linser, Linser cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của anh, thản nhiên nhìn lại: “Nghe những lời nói chân thành tha thiết của mình mà cậu không gật đầu nổi một cái được à?”

Bùi Bạch Mặc nở nụ cười cực kì dịu dàng: “Mình sẽ chuyển lời đến Phương Tân, đề sau này cô ấy ngoan ngoãn nghe lời cậu. Cậu muốn gật đầu, cô ấy sẽ gật cho cậu xem.”

Toàn thân Linser nổi hết da gà…. Con cọp cái kia gật đầu…. Vẫn là thôi đi.

Anh ta biết, Bùi Bạch Mặc đang cố ý lảng sang chuyện khác, lười đấu võ mồm với tên cứng đầu này, anh ta liền tức thời dừng chủ để kia lại.

Đến biệt thự, Bùi Bạch Mặc liền mặc kệ anh ta, một mình đi về phòng.

Linser dừng xe, mở cốp sau, nhíu mày nhìn rổ táo.

Nếu như anh nhớ không nhầm, năm nay Bùi Bạch Mặc hai mươi lăm tuổi.

Linser nhớ rõ năm anh ta lên năm, anh ta chỉ thích loại quả này.

Sở thích đơn giản này…. Đúng là ngây thơ đến dáng giận.

Anh ta cũng cực kì lo lắng, sống cùng Bùi Bạch Mặc như vậy, ngày ngày ăn táo chống đói, ngày mai không chết đói thì đến ngày kia kiểu gì cũng đói chết.

***************************

Một mình chuyển hết táo vào bếp xong, Linser mới có thời gian đi tìm Bùi Bạch Mặc trong tòa biệt thự rộng lớn tĩnh lặng này.

Thói quen sinh hoạt hằng ngày của Bùi Bạch Mặc là im lặng, không phát ra bất kì tiếng động nào.

Anh ta lượn quanh một lúc lâu mới thấy Bùi Bạch Mặc trong phòng sách ở tầng hai.

Linser đến gần hai bước, Bùi Bạch Mặc vẫn luôn cảnh giác, lần này không hề bày tỏ sự khó chịu với tiếng bước chân của anh ta. Linser liền nhíu mày.

Trong tay Bùi Bạch Mặc là một quyển từ điển cỡ lớn. Anh đặt trên đầu gối nhìn một lúc, sau đó lại nhấc lên xem kĩ lại.

Thử làm đi làm lại mấy lần, anh mới ném từ điển sang một bên, nhắm mắt lại.

Linser đứng ngoài giá sách thứ nhất nhìn anh buồn rầu, chán nản.

Thằng nhóc này hằng ngày vẫn giả vờ nhẹ nhàng, bình thản.

Bùi Bạch Mặc đã cởi chiếc áo khoác ngoài xuống, Linser tiến đến gần, ánh mắt nhìn lên vết sẹo năm đó trên cổ anh.

Chuyện xảy ra năm ấy, đối với Bùi Bạch Mặc, chỉ là máu chảy đầm đìa, về sau là nỗi uất ức, cùng những lời đồn đại, giờ là nỗi đau về da thịt.

Mà lần nào anh ta cũng chỉ là người đứng nhìn.

Nhìn dáng người cao gầy của Bùi Bạch Mặc im lặng đứng bên cửa sổ… Đột nhiên Linser cảm thấy có chút đau lòng…. Anh ta vỗ vỗ đầu mình, xua đi những cảm xúc không đáng có.

Đây là bạn tốt của anh ta, dùng trí tuệ và sinh mệnh của mình để cứu rất nhiều người. Đối lại, chỉ nhận được bệnh tật và sự cô đơn.

Linser đang thương cảm, đột nhiên thấy bên chân có một quyển từ điển.

Anh ta thuận mắt nhìn về hướng quyển từ điển bay đến, mới phát hiện ra Bùi Bạch Mặc đang ôm cánh tay theo dõi anh ta. Nhìn tư thế của anh, có vẻ là đã nhìn rất lâu rồi.

“Hàng thứ hai, ô thứ sáu, quyển thứ tám.” Bùi Bạch Mặc nghiêm túc nói với anh ta.

Linser quen bị anh sai bảo, liền lấy quyển sách kia xuống đưa cho anh.

Bùi Bạch Mặc lại lên tiếng: “Cho cậu đọc đấy, đừng đưa tôi.”

Linser nghe vậy, cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra quyển sách Bùi Bạch Mặc bảo anh ta lấy có tựa đề là ‘Bàn luận về sự khác nhau giữa ngu ngốc và ngây người’.

***************

Bên này Dạ Sắc lại không có thời gian ngây người.

Người của đội cảnh sát đang bắt tay vào điều tra chi tiết, phối hợp với các ban ngành liên quan để cách ly những người đã phát bệnh và những người có tương quan tiếp xúc mật thiết với người bệnh.

CA3855.

Có rất nhiều người đang bình thường, nhưng trải qua một chuyến bay lại tiến gần đến cái chết.

Đám mây là nơi gần thiên đường, nhưng lại dẫn họ đến với địa ngục.

Trong tư liệu liên quan đến Virus Marbug, có một tuyên bố rất ngắn gọn, nhưng mỗi từ lại đều có liên quan đến cái chết.

Dạ Sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào từng chữ trong hồ sơ vụ án: “Đột nhiên sốt cao, đau đầu, toát nhiều mồ hôi, cơ bắp đau nhức. Những triệu chứng ban đầu rất giống cảm cúm. Ngày thứ năm sau khi phát bệnh, ngực và lưng bắt đầu xuất hiện các mụn đỏ, và các triệu chứng như buồn nôn, nôn mửa, tiêu chảy; những triệu chứng ấy sẽ dần trở nên nghiêm trọng, xuất hiện bệnh vàng da, viêm tuyến tụy, sút cân, đầu óc không tỉnh táo, co giật, suy kiệt khí quản, cuối cùng là miệng mũi chảy máu, tiểu ra máu, và nôn ra máu. Thường thì thời kì ủ bệnh sẽ từ khoảng 5 -10 ngày, đa số các bệnh nhân sẽ tử vong trong vòng một tuần.

Cô rất lo cho Tiêu Tử Quy.

Trung tâm phòng bệnh của tỉnh N đã bắt đầu ra tay, tình thế còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của bọn cô.

Hai người tại thành phố N bị nhiễm bệnh, sau khi phát bệnh, liền mất khống chế, tử vong.

Dạ Sắc không biết tưởng tượng mọi chuyện sẽ ra sao nếu Tiêu Tử Quy cũng giống họ….

Cô ôm niềm hi vọng, chờ đợi kết quả cuối cùng, chờ xem Tiêu Tử Quy liệu có gửi tin bình an về cho cô không.

******************

Khi Linser thấy tên sách, anh ta bình tĩnh đến bất thường.

Anh cầm quyển sách, đặt lại về chỗ mình vừa rút ra, sau đó vô tình làm đổ một hàng sách vốn đang được xếp ngay ngắn.

Bùi Bạch Mặc cũng rất bình tĩnh đứng ở một bênquan sát , thấy hành động của anh ta, còn tốt bụng nhắc: “Nếu cậu muốn đổi hết những quyển sách cũ trên đó thành bản mới, mình cũng sẽ không phản đối đâu.”

Linser cũng không vội, vẫn ôm hi vọng có thể dạy Bùi Bạch Mặc các nguyên tắc làm người: “Làm người, tối thiểu là phải tích đức, phải có giá trị quan.”

“Cậu hùng hồn bảo mình đổi lại sách cho cậu, hơn nữa lại còn nguyên một loạt sách, đã thế còn là sách của nhiều quốc gia khác nhau giờ không xuất bản nữa, ý cậu muốn sao?”

Bùi Bạch Mặc đứng dậy, đến bên Linser, vỗ vỗ vai anh ta: “Giá trị quan là cái gì? Cơ mà mình hiểu được từ nói hùng hồn.”

Dứt lời, anh lại làm động tác muốn ném người đi, Linser phân vân nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định phản kháng lại lần nữa: “Được rồi. Mình rộng lượng, mình hiểu cậu, tha thứ cho cậu. Dù sao mình cũng là con trai của ân nhân cứu mạng cậu, cậu chèn ép mình như vậy mà coi được sao?”

Bùi Bạch Mặc dường như không có chút phản ứng nào.

Linser sốt ruột hô lên: “Đừng ra vẻ không nghe, không thấy mình. Mình biết thính giác của cậu đang yếu dần, nhưng câu vừa rồi chắc chắn cậu nghe rõ.”

“Ha … Cậu biết.”

Bùi Bạch Mặc cuối cùng cũng đáp lại: “Thế dùng giá trị quan và quan điểm đạo đức của cậu để suy xét, cậu đối đãi với người bệnh như vậy mà được sao?”

Linser thật sự tự hỏi bản thân vấn đề này….

Qua mấy giây mới trả lời: “Mình chịu thua, cậu đừng nói nữa.”

Anh ta nhặt mấy quyển sách rơi xuống đất, ôm lấy: “Mình đường đường là một nam tử hán, lại để cậu ép thành một cô vợ nhỏ bị ức hiếp, cảm giác tội lỗi về chuyện này cậu nhất định phải có.”

Nói xong vẫn chưa hết giận, anh ta quay lại nói thêm: “Dựa vào tình bạn của chúng ta, mình nhắc cậu một chuyện, con gái thời nay, đều thích những người đàn ông hiểu lòng người, biết quan tâm, lại phong độ, dịu dàng.”

“Hiểu lòng người? Nhất định là cậu còn không hiểu hết ý nghĩa của từ này đâu.”

“Quan tâm? Trong từ điển của cậu, hình như cũng không có từ này.”

“Phong độ, dịu dàng? Cách hiểu từ phong độ của cậu, nhất định là do người ngoài hành tinh dạy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.