Độc Sủng

Chương 2: Búp bê máu (1)



Người khẩu vị nặng, ra tay đánh người cũng rất nặng.

Lâm Khẩn ôm cằm đi vào biệt thự, Dạ Sắc trở về xe, chuẩn bị về thành phố.

Ngoài cửa sổ, sương mù bắt đầu xuống dày hơn, đối với mùa đông ở thành phố N mà nói, đây là chuyện rất hiếm thấy.

Cô chỉ thấy rõ con đường trước mắt trong phạm vi vài mét.

Giống như năm đó, cô cũng không thể nhìn ra được liệu sau này, Bùi Bạch Mặc có liên quan gì với cô không.

********

Chầm chậm trở về thành phố.

Vừa về đến nhà trọ không lâu, tiếng chuông cửa xen lẫn tiếng đập cửa bắt đầu vang lên dồn dập.

Mở cửa ra, mùi rượu nồng nặc.

Tay Khương Bắc Vi vẫn còn giữ nguyên tư thế gõ cửa, Tiêu Tử Quy bên cạnh vẻ mặt hối lỗi, khập khễnh đỡ lấy bà.

Dạ Sắc nghiêng người để hai người đi vào, hít sâu một hơi ngăn cơn thịnh nộ của bản thân, hạ giọng hỏi Tiêu Tử Quy: “Mẹ gọi anh cùng đi bắt gian?”

Tiêu Tử Quy đỡ Khương Bắc Vi nằm xuống giường, cả người được thả lỏng, giật giật chiếc cà vạt bị lệch sang một bên của mình: “Này, anh trông người giúp em, tốt xấu gì thì em cũng phải cảm ơn một tiếng chứ.”

Dạ Sắc tức giận kéo cà vạt của anh lên: “Có được người con riêng cam tâm tình nguyện cùng đi bắt gian như anh, chắc hẳn kiếp trước mẹ đã làm rất nhiều chuyện tốt nhỉ, đợi mẹ tỉnh lại, làm hẳn một mâm cơm cung đình để cảm ơn anh nhé. Anh Tiêu đã hài lòng chưa?”

Tiêu Tử Quy cười cười: “Mọi người đều bảo anh có một cô em gái hiền lương thục đức, đúng là hiền lương thục đức thật. Này, kéo nhẹ thôi, đừng nói là em hận anh đến mức muốn dùng cà vạt thắt chết anh luôn đấy chứ.”

*****

Sau khi Khương Bắc Vi ngủ say, Dạ Sắc tiễn Tiêu Tử Quy về.

Khương Bắc Vi dẫn theo Dạ Sắc kết hôn với ba của Tiêu Tử Quy – ông Tiêu Hà, đã gần mười lăm năm, vốn dĩ mọi người đều nghĩ quan hệ của Khương Bắc Vi và Tiêu Tử Quy sẽ cực kì lạnh nhạt; nhưng không, quan hệ của hai người rất tốt, thậm chí con gái ruột của bà, Dạ Sắc, đôi lúc cũng cảm giác như mình không tồn tại.

Tiêu Tử Quy luôn bất cần, hiếm lắm mới nghiêm túc được một lần. Ý định nhanh chóng đóng cửa lại của Dạ Sắc liền bị anh duỗi tay ra bóp nát. Cô bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ, ‘Lại nữa rồi’.

Quả nhiên, Tiêu Tử Quy lên tiếng: “Tháng trước em bị thương, mẹ bị dọa gần chết. Anh vừa tiếp đất, mở điện thoại, đã bị tin nhắn của mẹ khủng bố. Khi mới vào ngành, em đã cam đoan gì với mẹ, giờ quên rồi sao?”

Dạ Sắc đứng đơ sau cửa, không nhúc nhích.

Tiêu Tử Quy gõ trán cô: “Con nhóc này!”

Dạ Sắc bị đau, lườm anh một cái: “Anh biết là em khó khăn lắm mới thi vào được ngành cảnh sát này không. Việc của bọn em chỉ là phân tích tội phạm thôi, nếu không có vụ án quá nghiêm trọng thì cũng không cần đến bọn em ra tay, mà cũng không cần phải trực tiếp đi vật lộn với bọn tội phạm, chỉ cần công tác bên kĩ thuật mà thôi. An ninh trật tự trong thành phố tốt, thì bọn em cực kì nhàn. Lần trước chỉ là việc ngoài ý muốn.”

Tiêu Tử Quy nhíu mày: “Em làm như anh giống mẹ ấy, đừng dùng mấy lời lừa mẹ để đối phó với anh.”

Dạ Sắc cắn môi: “Chú Tiêu cho anh đi tu nghiệp, anh chạy đi bộ đội; chú Tiêu đưa anh về nhà tiếp quản công ty, anh chạy đi làm giáo viên. Làm giáo viên cũng được, chú Tiêu nổi lòng từ bi, quyên tặng hẳn một ngôi trường cho anh, anh không dạy nữa, lại chạy đi lái máy bay.

Mỗi lần chú Tiêu đọc được tin có máy bay rơi, cả người đều run lên, anh sinh ra chắc hẳn là để tra tấn chú ấy chứ gì.

Anh xem … so với anh, em là một cô con gái cực kì ngoan ngoãn.”

Lời nói của Dạ Sắc cực kì trôi chảy, Tiêu Tử Quy nghe xong, vui vẻ: “Lâu rồi gặp lại, da mặt em lại dày thêm một tầng rồi. Câu cuối cùng nói ra, không hề đỏ mặt chút nào. Được rồi, chuyện em muốn làm cũng chỉ có việc này, bọn anh sao có thể phản đối. Nhưng mà mọi người đều lo cho em. Chuyện khác anh mặc kệ, giờ em cam đoan với anh, anh không rơi từ trên trời xuống, thì em cũng không được ngã trên đất.”

Nghe câu nói cuối cùng, tim Dạ Sắc hơi run lên, liền ôm lấy Tiêu Tử Quy cọ cọ.

Cô hiếm lắm mới thể hiện dáng vẻ của một cô gái dịu dàng đáng yêu, Tiêu Tử Quy thấy vậy liền cười lớn, sau đó nhíu mày trách cô, “Dáng vẻ thục nữ này nhìn buồn nôn quá, cút sang một bên, anh không yêu em đến mức hôm nay sẽ làm gì em, có biết là anh đang vội không hả!”

Dạ Sắc lườm anh một cái: “Đang vội mà còn nói nhiều như bà thím thế à. Đi nhanh đi, đừng để cô tiếp viên hàng không của anh đợi đến điên lên.”

********

Gần đây tổ phân tích bắt đầu bận rộn, là vụ án ‘Búp bê máu’ xảy ra ở thành phố N đang gây chấn động cả nước.

Hung thủ bắt cóc bốn người thiếu nữ độ tuổi từ 14-17 trong thành phố, sau khi giam giữ và ngược đãi thì sát hại các cô bé, lấy máu của người bị hại để nhuộm những con búp bê, sau đó vứt xác nạn nhân ra những chỗ vắng người hoặc đem đi chôn.

Hung thủ vụ án ‘Búp bê máu’ này bị bắt giam đã mấy ngày, nhưng di thể của người bị hại cuối cùng vẫn chưa được tìm ra.

Hung thủ Tần Chỉ tự nhận mình đã giết người, nhưng thế nào cũng không chịu nói chỗ giấu thi thể.

Hơn nữa, hắn thú nhận giết người, nhưng lại không khai chi tiết.

Dạ Sắc đi theo tổ trưởng Hứa Nam Khang để gặp Tần Chỉ.

Người đàn ông trước mặt có dáng người cao gầy, hoàn toàn không có chút tính chất công kích nào. Dạ Sắc không thể nào liên tưởng được anh ta và tên sát nhân hung tàn đã hành hạ bốn thiếu nữ kia đến chết.

Hứa Nam Khang không lên tiếng hỏi, chỉ yên lặng ngồi nhìn Tần Chỉ.

Dạ Sắc khẽ phân vân trong lòng, nhưng cô biết, tổ trưởng là người có chừng mực.

Trước khi rời đi, cuối cùng Hứa Nam Khang cũng lên tiếng hỏi: “Vì sao anh hận vợ trước và con gái của mình?”

Tần Chỉ không đổi sắc mặt, vẫn mỉm cười nhã nhặn: “Ai quy định hận một người là cần phải có lý do có thể viết lên hẳn một cuốn sách mười nghìn chữ? Chỉ là tôi thích thôi.”

Hắn ngừng lại một chút, rồi lại vui vẻ nói thêm: “Ờ, giống như tôi thích giết người vậy.”

************

Dạ Sắc bước ra từ phòng thẩm vấn, thấy Lâm Khẩn đang đứng đấm tường bên ngoài.

Thi thể nạn nhân đầu tiên là cậu ta cùng với đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố tìm thấy trong tầng ngầm biệt thự của Tần Chỉ. Thiếu nữ tái nhợt, toàn thân rách rưới tả tơi, trên da của cô, dường như không có chỗ nào là không bị thương.

Dạ Sắc nhíu mày, kéo cậu ta về phòng họp.

Các đồng nghiệp đang chờ trong đó, ai cũng mang vẻ mặt nặng nề.

Tổ trưởng Hứa Nam Khang gõ gõ chiếc bảng trắng nhỏ trong phòng họp: “Có rất nhiều điểm đáng ngờ.”

Lâm Khẩn cũng nói thêm: “Tất cả những người bị hại đều bị ngược đãi cho đến chết, nhưng không có dấu hiệu bị xâm hại, chứng tỏ hung thủ không có ảo tưởng với các cô ấy. Người bị hại cuối cùng có khuôn mặt rất giống với con gái của hắn. Trước khi li dị, hắn ta có quan hệ rất tốt với con gái, không có lý do nào để chọn người bị hại giống con gái mình như vậy được, điều này rất dễ tạo ra sự ngộ nhận, khiến hắn có ảo giác đang làm nhục chính con gái ruột của mình.”

Dạ Sắc khoanh tay khẽ gật đầu: “Không có dấu hiệu bị xâm hại, thì chỉ có thể tồn tại ba khả năng. Một, hung thủ có chướng ngại về tâm, sinh lý; Hai là hung thủ căm ghét hành vi tình dục; Ba là hung thủ không có hứng thú với phụ nữ.”

“Ở tình huống thứ hai, hoặc là cha mẹ, người thân của hắn đã để lại ám ảnh về tình dục từ bé, hoặc là sau khi trưởng thành, bị bạn gái hoặc vợ phản bội nên vượt quá sức chịu đựng, có di chứng về tâm lý. Còn tình huống thứ ba thì đơn giản hơn. Một, hung thủ là nam nhưng đồng tính luyến ái; hai, hung thủ là nữ, tất nhiên là có tình yêu với người khác giới.”

Hứa Nam Khang mím môi, khoanh tay: “Tần Chỉ xuất thân từ nhà họ Tần danh giá ở phía Nam. Không có chướng ngại nào về vấn đề sinh lý, điều này đã được ghi lại rất rõ ràng trong hồ sơ. Quy định nhà họ Tần rất khắt khe, tác phong sinh hoạt trong sạch. Mà đời sống tình cảm của hắn lại càng đơn giản hơn, kết hôn cùng bạn thanh mai trúc mã, ly hôn, phục hôn rồi lại ly hôn. Người phụ nữ hiện tại cũng chính là vợ trước của hắn. Nguyên nhân ly dị của hai người không liên quan đến chuyện phản bội. Cho nên loại trừ luôn trường hợp xảy ra tình huống thứ hai.”

Giọng Lâm Khẩn run lên: “Chẳng lẽ hung thủ là nữ?”

**********

Các vụ án có vẻ lúc nào cũng vậy, lúc thì trời quang mây tạnh, lúc thì mịt mờ sương mù.

Sau khi tan họp, Lâm Khẩn ngồi vùi trên ghế dài trong phòng họp nhỏ, ôm bụng kêu đói.

Dạ Sắc ngồi xem lại các chi tiết của quá trình vụ án, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, sau đó lại cúi đầu nghiên cứu.

Lâm Khẩn gào thét, giọng nâng cao lên một quãng tám.

Dạ Sắc đóng quyển sổ ghi chép các đầu mối chính của vụ án: “Cậu còn kêu nữa, bên ngoài lại tưởng trong này có người đẻ đấy.”

Lâm Khẩn lập tức ngồi thẳng dậy: “Không đả kích em thì chị chết à?”

Dạ Sắc từ từ xoay người, rồi lại mở quyển sổ trên tay. Lâm Khẩn đứng cạnh, không chịu nổi: “Em sắp đau dạ dày rồi, sư phụ, chị giúp em một lần đi.”

Dạ Sắc đau cả đầu: “Có khi nào sau này cậu sẽ nói với chị rằng: Sư phụ, em sắp phát bệnh tim rồi, cưới vợ thật phiền phức, chị cưới giúp em đi.”

Lâm Khẩn nghe ra được cô đã hơi mềm lòng: “Chuyện này chẳng buồn cười tí nào. Sư phụ, tổ trưởng Hứa bảo em lên núi đón tiến sĩ Bùi về đây. Chị biết mà … Em và anh ấy … Ờm, em sợ anh ấy sẽ không đi cùng em, chị đi thay em đi nhé?”

Ánh mắt Dạ Sắc tràn ngập vẻ khinh bỉ, nói ngắn gọn: “Lần cuối cùng đấy, lần sau đừng có viện cớ này nữa.”

**********

Màn sương hôm qua đã tan, lần thứ hai lái xe trên con đường núi ở vùng ngoại thành này, Dạ Sắc vẫn hứng thú ngắm tòa nhà tang lễ tiếng tăm lừng lẫy kia.

Cô dừng xe ở gần biệt thự, chưa kịp tiến vào trong, đã thấy có một vật tròn tròn tiến lại gần.

Dạ Sắc dừng bước, chỉ thấy hình tròn cao lớn ấy để lộ ra một đôi mắt màu đen, trong veo.

Dạ Sắc nhướn mày: “Sư thúc, anh bị ốm?”

Bùi Bạch Mặc phụng phịu, giọng hơi khàn, nhưng ngữ điệu vẫn rất trịnh trọng: “Mặc nhiều một chút, tránh khỏi việc ‘Trêu hoa ghẹo nguyệt’.”

Dạ Sắc nhớ lại chuyện Lâm Khẩn vì khen anh ‘xinh đẹp’ mà bị anh ghét bỏ đuổi ra ngoài.

Lời này của anh, nghe thế nào cũng giống như đang tự giễu.

Bùi Bạch Mặc dứt lời, lại cười cười, tiếng cười trong trẻo vang lên bên tai Dạ Sắc: “Đùa thôi, đề phòng bị cảm.”

Dạ Sắc đi về phía ô tô, nghĩ đến tạo hình khoa trương của anh, bất giác cảm thấy vui vẻ.

Anh vẫn luôn khoa trương như vậy.

Dù là tài hoa, vẻ ngoài hay cách cư xử.

Không phải quá đáng, nhưng luôn là độc nhất.

Bản thân vẫn chưa nhận ra, đã bị mọi người chú ý đến.

Dạ Sắc tự giác ngồi vào ghế tài xế, đợi Bùi Bạch Mặc ngồi vào ghế phụ lái, đóng cửa xe thì đột nhiên cần gạt nước bắt đầu đong đưa.

Cô chửi thầm một tiếng, cười xấu hổ với Bùi Bạch Mặc, nắm tay đấm vào nút tắt cần gạt: “Có vẻ như chiếc xe già này đang chào đón anh. Sư thúc đừng để ý đến nó.”

Bùi Bạch Mặc kéo cổ áo cao đến tận mũi xuống: “Ừ, chiếc xe già ngu ngốc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.