“Xin lỗi, tôi không giúp được các cô rồi. Điều tôi biết rõ nhất về tên đồng bọn này, là quá trình giết người của hắn ta trong năm năm qua. Hắn chia sẻ chúng cho tôi, chỉ thế thôi, thậm chí hắn ta giết người thật hay bịa chuyện, tôi cũng không rõ.”
Câu trả lời của Đỗ Mục Nguyên nhìn qua có vẻ như để lộ chân tướng, nhưng còn cách điều Dạ Sắc muốn biết hơn một nghìn tám trăm dặm.
Dạ Sắc dừng lại mấy chục giây, phân tích lại đầu mối, hỏi hắn lần nữa: “Vì sao lại chọn cách liên lạc thông qua quảng cáo trên báo? Cách liên lạc này của hai người có từ đâu?”
Đỗ Mục Nguyên nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Có quan trọng không? Ban đầu chúng tôi liên lạc qua tin nhắn, sau đó chuyển sang thư tay. Nhưng thật tiếc, chúng tôi đều không thích cách liên lạc này. Chúng tôi đều thích đối thoại công khai với nhau hơn.“
Da đầu Dạ Sắc hơi run lên, bọn họ chọn thảo luận về các phương pháp giết người một cách công khai, cũng chỉ vì…. sở thích?
Mạng người, dường như chỉ là một phần trò chơi của bọn họ, là thứ không đáng nhắc đến trong thế giới của họ.
“Hai người quen nhau thế nào?” Lâm Khẩn hỏi.
Đỗ Mục Nguyên rất phối hợp: “Tôi nghĩ các người đã phát hiện ra mối liên hệ giữa tôi và hắn rồi.”
Lâm Khẩn lập tức hiểu ra: “Vì cùng thích nhà thơ Shelly?”
Lâm Khẩn không có thời gian để truy tìm đến cùng ẩn ý phía sau câu hỏi của Đỗ Mục Nguyên, cậu vừa mới điều tra hết lại tình huống của tài xế taxi kia.
Đó là một người cực kì bình thường trên thế giới này, vậy mà giờ, mạng sống của anh ta đang tính theo phút, theo giây.
“Nói hết những tin tức liên quan đến người kia mà anh biết cho chúng tôi.”
Lâm Khẩn dứt lời, Dạ Sắc liền bổ sung: “Chẳng hạn như địa chỉ lúc trước anh gửi thư cho hắn, số điện thoại ban đầu hai người liên lạc, chi tiết về những lần giết người mà anh ta kể, cả tin tức về những nạn nhân nữa.””
Đỗ Mục Nguyên cười: “Tôi không giúp mấy người phá án. Tôi chỉ tò mò, rốt cuộc hắn là ai thôi.”
Trước khi cung cấp manh mối cho Dạ Sắc và Lâm Khẩn, anh ta đã tuyên bố như vậy.
Anh ta không chung thuyền với cảnh sát, anh ta chủ động để mình vào tầm nhìn của cảnh sát, cũng chỉ vì muốn biết xem người liên lạc với mình mấy năm qua, người đột nhiên lại xuất hiện trong cuộc sống của mình là ai.
“Năm năm trước, lần đầu tiên hắn tìm đến tôi, hắn nói mình là sinh viên, 20 tuổi.”
Dạ Sắc thấy biểu cảm khinh thường của anh ta, hỏi: “Anh không tin hắn.”
Đỗ Mục Nguyên đáp: “Tôi tin con người hắn, nhưng tôi không tin lời hắn.”
Anh ta dừng một lúc rồi nói tiếp: “Điều này cũng không mâu thuẫn đâu.”
Anh ta nói trực tiếp số điện thoại, địa chỉ của người bí ẩn kia cho Dạ Sắc.
Khi Dạ Sắc hỏi về những bức thư giữa anh ta và người bí ẩn kia, Đỗ Mục Nguyên gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn, nói: “Xin lỗi, tổng cộng có ba bốn bức, tôi đều coi như rác, vứt đi rồi.”
Anh ta còn giấu điều gì đó, Dạ Sắc không vội hỏi.
Lâm Khẩn chuyển những thông tin đó cho Hứa Nam Khang phái người đi điều tra, kết quả trở lại rất nhanh, không có gì đáng ngạc nhiên.
Số điện thoại đã ngừng hoạt động.
Địa chỉ Đỗ Mục Nguyên cung cấp có tồn tại, nhưng cũng chỉ là trạm xe buýt bị bỏ hoang từ lâu.
“Số điện thoại và địa chỉ đều thuộc khu quản lý của cảnh sát Hải Thiên, ở tỉnh bên cạnh. Sư phụ, chị xem, có khi nào Đỗ Mục Nguyên đang cố tình khai man để đánh lạc hướng chúng ta không?”
“Đỗ Mục Nguyên đang tìm thân phận thật sự của đối phương. Anh ta nói thật, nhưng trước đây chắc hẳn anh ta cũng đã điều tra qua những thông tin này, nhưng không thu được gì.”
Dạ Sắc dứt lời, Lâm Khẩn liền mất hứng, “Chị đã nghĩ vậy, sao còn để cho em chuyển mấy thông tin vô dụng ấy cho tổ trưởng trước mặt Đỗ Mục Nguyên làm gì?”
Dạ Sắc gõ đầu cậu: “Cậu nghĩ tổ trưởng cũng ngốc như cậu? Đỗ Mục Nguyên là người có tính cố chấp rất lớn. Chúng ta làm theo ý hắn, hắn mới đồng ý hợp tác với chúng ta, cung cấp nhiều tin tức hơn nữa. Bây giờ có lẽ tổ trưởng đang xin sự giúp đỡ của các đồng nghiệp bên cảng, sau khi chúng ta lấy được thêm thông tin từ Đỗ Mục Nguyên thì sẽ bắt đầu sàng lọc danh sách nghi phạm ở đó.”
Lần thẩm vấn thứ hai, Đỗ Mục Nguyên rất hợp tác.
“Hắn miêu tả với tôi rất nhiều hiện trường án mạng.’’
Dạ Sắc gật đầu: “Nói tất cả các chi tiết mà anh nhớ cho tôi biết.”
“Hắn nói lần đầu tiên hắn sát sinh, là khi hắn 5 tuổi, cha hắn dẫn về nhà một người phụ nữ và con mèo của bà ta. Hắn dùng gậy đánh chết mèo, rồi bí mật đem đi chôn, sau đó thì thưởng thức dáng vẻ khóc lóc đau lòng vì mất mèo của người phụ nữ lạ kia.”
Đỗ Mục Nguyên ngẩng đầu, cười với Dạ Sắc: “Khi ấy tôi đáp lại, chế giễu hắn nhát gan.”
Dạ Sắc không nói gì.
Đỗ Mục Nguyên tiếp tục: “Lần thứ hai hắn gửi thư, là miêu tả một sự kiện khác. Nói ngày hắn tốt nghiệp trung học, đã giết chết người bạn thân của hắn, để chúc mừng tự do. Nếu như tôi nhớ không nhầm, hắn nói đã dùng dây điện siết chết. Đó là lần hắn miêu tả quá trình phạm tội cặn kẽ nhất, có lẽ do ảnh hưởng của việc tôi chê hắn nhát gan. Hắn nói hắn không do dự, thấy bạn thân của mình từ từ giãy giụa rồi trút hơi thở cuối cùng. Hắn hưởng thụ việc quan sát quá trình tử vong của người khác.”
“Về sau, là cách hắn giết chết cha mình. Hắn gọi lần giết người đó là lần nhẹ nhàng nhất. Hắn chuẩn bị rượu cha hắn thích nhất, chuốc say, rồi phục vụ ông ta đến cùng bằng cách chuyển người ông ta đến bờ sông, ném xuống.
Sau lần đó hắn không kể cho tôi xem hắn giết những ai, mà chỉ đơn thuần trao đổi với tôi về cách giết người đơn giản, hiệu suất cao mà hắn thấy hứng thú.
Chẳng hạn như lần này, hắn cho tôi ăn thịt người.”
Sau đó cô chống hai tay lên bàn thẩm vấn, cúi người nói với Đỗ Mục Nguyên: “Biết cách giải khát hiệu quả nhất là gì không?”
Đỗ Mục Nguyên phối hợp đợi cô nói tiếp, Dạ Sắc kéo cổ áo cảnh phục của mình: “Hút máu chính mình.”
*************************
Rời khỏi phòng thẩm vấn Đỗ Mục Nguyên, Lâm Khẩn vẫn còn cười trộm: “Sư phụ, vừa rồi chị dựa vào Đỗ Mục Nguyên gần như vậy, nếu Bùi tiến sĩ có mặt, liệu anh ấy có ghen không?
Để hắn tự uống máu của mình, câu như vậy mà chị cũng nói được. Chị rời đi tiêu sái như vậy, thật tiếc là không được nhìn vẻ mặt đặc sắc của Đỗ Mục Nguyên.
Sư phụ…”
Đột nhiên Dạ Sắc dừng bước: “Chị thấy, bây giờ mối bận tâm của cậu là đi điều tra lại cái chết của vợ Đỗ Mục Nguyên và nghiên cứu từng hành động nhỏ nhặt của hắn hôm nay.”
Dạ Sắc tiếp tục đi về hướng văn phòng, liền thấy Hứa Nam Khang mệt mỏi bước ra khỏi thang máy.
Anh ra hiệu Dạ Sắc dừng bước, cô liền đứng lại, quay mặt về phía anh, Hứa Nam Khang đưa điện thoại trong tay mình cho cô, Dạ Sắc cẩn thận nhận lấy. Cô biết đối phương là ai, nhớ lại khi nãy nghe được chuyện liên quan đến đánh bom, tim cô lại tăng tốc, đập ‘bình bịch’ không ngừng,
“Sắc Sắc.” Cô nghe được giọng nói của Bùi Bạch Mặc, là giọng nói rất dịu dàng, thanh tịnh, trước kia cô nghĩ đó là vì anh lạnh lùng, giờ cô lại nghĩ là vì lưu luyến.
Hứa Nam Khang và Lâm Khẩn lúc này đã bật chế độ hóng hớt nên không rời đi ngay mà đứng cách đó vài thước.
Dạ Sắc có rất nhiều chuyện muốn nói với Bùi Bạch Mặc, nhưng đứng trước mặt một đám người thế này, cô liền không biết nên mở lời thế nào.
“Anh vẫn rất tốt.”
Cô không lên tiếng, Bùi Bạch Mặc liền tự động nói tiếp: “Nếu như để tên đồ đệ của em ra trận, có lẽ hiện tại chúng ta sẽ có thêm một liệt sĩ.”
Trước giờ anh không bao giờ nói nhiều lời thừa thãi.
Cảm xúc lo lắng của Dạ Sắc liền chuyển thành suy nghĩ xem anh định nói gì tiếp: “Anh muốn em truyền đạt ơn cứu mạng?”
Sau đó cô liền nghe thấy tiếng thở dài của Bùi Bạch Mặc: “Người bạn trai thân yêu, đáng yêu, vĩ đại, thông minh, dũng cảm của em, trong mắt em lại là người chỉ biết vẽ rắn thêm chân vậy sao?”
Dạ Sắc cười, cô chỉ nghĩ rằng anh định dở thói đả kích người thôi.
Lại nói, anh tự khen mình bằng nhiều tính từ như vậy, mà không hề đỏ mặt chút nào sao?
Sao lần nào anh cũng khiến cô ngạc nhiên vậy?
“Anh là tốt nhất.” Dạ Sắc đột nhiên hiểu ra, cũng không tiếc lời khen anh.
Đầu dây bên kia, anh cười thỏa mãn, nhưng Dạ Sắc vẫn lo lắng: “Căn cứ vào khẩu cung của Đỗ Mục Nguyên, chúng ta có chút thay đổi về tin tức của người lạ mặt kia.
Đàn ông, tuổi tầm khoảng 20 – 30. Có lẽ không giống tuổi mà Đỗ Mục Nguyên tả, nhưng sai lệch chắc cũng không nhiều. Hắn xuất thân từ một gia đình đơn thân, mẹ hoặc cha mất sớm. Hoàn cảnh trưởng thành không có cha mẹ. Tính tình quái gở, có rất ít bạn bè. Rất có thể từng phát sinh ẩu đả vì bạn mình tiếp xúc với người khác. Thành tích của hắn rất tốt, có thể là học sinh giỏi trong mắt giáo viên, rất ghét những lời đánh giá thấp của người khác. Hay nói cách khác là lòng hư vinh rất mạnh
Những người chúng ta muốn tìm, giới hạn từ những nhân viên vào làm ở tỉnh N qua cảng.”
Bùi Bạch Mặc hắng giọng biểu thị sự tán thành.
“Kiểu sàng lọc này có phạm vi quá lớn. Sáng nay anh đã nói chuyện rất vui vẻ với người tài xế taxi kia. Đại khái ông ấy không đợi được lúc danh sách nghi phạm được thống kê rồi loại bỏ đâu.”
Dạ Sắc hiểu ý anh, anh muốn cố gắng một lần, tranh thủ cơ hội lớn nhất để giành lại mạng sống của tài xế taxi kia.
Nhưng cô không biết, làm như vậy, thì cái giá lớn nhất các cô phải trả là gì.
“Bạch Mặc.” Lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, lại vào lúc vội vàng thế này. “Anh muốn làm gì?”
Cô chưa từng dao động như thế. Nhất là khi một phút trước, anh vừa phấn khởi muốn cô khen ngợi.
Lần đầu tiên anh xuất hiện trong cuộc đời cô, là dáng vẻ sáng chói như mặt trời. Kiêu ngạo, ngông cuồng.
Lần đầu tiên cô hiểu ra, trước khi cô tiến đến bên anh, lần phán đoán sai ở Đức trước đây, đã để lại cho anh ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Suy nghĩ buồn rầu này của Dạ Sắc lại không hề cản trở việc thay đổi cảm xúc nhanh như chớp của Bùi Bạch Mặc.
“Anh có chút lo lắng.”
Dạ Sắc không biết nỗi lo của cô và anh đang không cùng một tần số.
“Vốn từ ngữ của em quá ít. Chờ đến lúc anh bắt được hung phạm, có lẽ em vẫn không nghĩ ra được từ nào hay hơn để khen ngợi anh. Từ ‘tốt nhất’ này mặc dù không quá tệ, nhưng cũng không đủ mĩ miều.”
Dạ Sắc nhắm mắt che trán, nghe anh nói tiếp: “Thật ra, em có thể nói thẳng, em yêu anh, điều này càng có lợi cho việc đào dã tình thao (1)hơn.”
(1) Đào dã tình thao: đại khái là kế hoạch tự thân rèn luyện, quá trình đề cao tu dưỡng của bản thân. Ở đây ý anh Mặc là chị Sắc nói yêu anh thì sẽ giúp anh phát huy sở trường của mình tốt hơn.