Cô và Tiêu Hà không thân nhau như Tiêu Tử Quy và Khương Bắc Vi, phân nửa nguyên nhân là vì Tiêu Hà rất giống người cha đẻ lúc nào cũng đi phiêu bạt tứ phương của cô – Dạ Kình.
Sau đó cô không thân thiện với Tiêu Hà, cũng giống như từ chối sự rời xa của Dạ Kình.
Trước kia Khương Bắc Vi từng tìm cô đi bắt gian cùng, Dạ Sắc liền không do dự từ chối.
Việc này giống như hoạt động giải trí bên lề của Khương Bắc Vi vậy.
Tiêu Hà là một người đàn ông cực kì dịu dàng, có lúc kiên cường, lúc hài hước, lúc lại là người đàn ông nghiêm trang. Làm gì có gian mà bắt.
Ông đối xử với Khương Bắc Vi thế nào, Dạ Sắc thấy rất rõ ràng, nhưng Khương Bắc Vi vốn quen với việc sống tùy hứng với Tiêu Hà. Cũng may là trên đời này ngoài Dạ Kình vẫn còn người đàn ông thứ hai chịu đựng được bà.
Trên đường đi, Bùi Bạch Mặc luôn im lặng, Dạ Sắc vừa quan sát bên ngoài, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh một cái.
Mặc dù hai người quen biết đã nhiều năm, nhưng mới yêu nhau có vài ngày.
Nếu đứng ở góc độ người xem, ngay cả Dạ Sắc cũng cảm thấy chuyện này rất khó hiểu.
Nhưng mỗi một mối tình, dường như đều có thể hình dung bằng hai chữ ‘khó hiểu’.
Còn chưa kịp hẹn hò, chưa nói chuyện yêu đương, sao đột nhiên Bùi Bạch Mặc lại muốn đi gặp phụ huynh?
Nghĩ đến hình ảnh Khương Bắc Vi khoanh tay lườm mình, huyệt thái dương của Dạ Sắc lại bắt đầu giật giật, cảm giác như sắp có chuyện chẳng lành.
*****
Căn biệt thự lát ngói đứng im lìm nghiêm trang, ngoài sân là hai hàng thông chỉnh tề trong sương sớm.
Ông Kiều đang quét sân, thấy Dạ Sắc đến, vui mừng chào đón: “Lâu lắm không thấy Dạ Sắc đến đây.” Ông lại nhìn Bùi Bạch Mặc sau lưng Dạ Sắc: “Vị này là?”
Dạ Sắc uốn lưỡi, cố nghĩ ra một đống danh từ: “Sư thúc, thầy giáo, đồng nghiệp của cháu.”
Ông Kiều cười ‘ha ha’, ánh mắt mập mờ đảo qua lại giữa Dạ Sắc và Bùi Bạch Mặc: “Con nhóc này, đừng nói lung tung nữa, ông hiểu, đây là bạn trai cháu chứ gì!”
Dạ Sắc tiến lên, kéo kéo tay ông Kiều, lại nhìn Bùi Bạch Mặc, rồi trịnh trọng gật đầu với người đã nhìn cô lớn lên một cái.
Lúc này sắc mặt tối sầm của Bùi Bạch Mặc mới tan đi.
Sau khi cùng Dạ Sắc tiến vào phòng khách, anh bất chợt nhận ra, dáng vẻ (bị thương)này của mình, đáng lẽ vẫn nên ở căn nhà nhỏ kia dưỡng thương thì hơn…
Đề nghị của Linser…
Bùi Bạch Mặc nhớ lại.
Có vẻ điểm yếu nhất của anh mấy năm nay là những lời nói của Linser. Dường như bất kì lời đề nghị nào của anh ta, dù có ngu ngốc đến cỡ nào đi chăng nữa, dù khi nói anh ta có lơ đễnh đến mấy, thì cuối cùng anh vẫn sẽ làm theo những lời chỉ điểm ấy.
Giả sử như Linser nhắc đến chuyện gặp phụ huynh.
Lúc này, đúng là một thời cơ “tốt”.
Linser còn từng nói, trước mặt người nhà Dạ Sắc, phải dịu dàng, ngoan ngoãn… Bùi Bạch Mặc nhíu mày, quy định này ở đâu ra không biết.
***
Khi Dạ Sắc vẫn còn nói chuyện phiếm ở sân với ông Kiều, Khương Bắc Vi đã ngồi nghiêm chỉnh đợi cô vào nhà.
Dạ Sắc vừa dẫn Bùi Bạch Mặc vào, liền có một chiếc ly thủy tinh bay về phía cô.
Dạ Sắc né theo bản năng, lùi về sau một bước, liền ngã vào ngực Bùi Bạch Mặc.
Dạ Sắc ngước mắt lên nhìn mặt Khương Bắc Vi.
Vẻ mặt bà mày cong môi cười, nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lẽo, sắc bén.
“Chú Tiêu đâu mẹ?” Dáng vẻ này của Khương Bắc Vi có vẻ như đang muốn ra oai phủ đầu, Dạ Sắc đành phải hỏi dò một vấn đề vô hại khác.
Khương Bắc Vi sờ sờ bình hoa được bày trong phòng khách, không trả lời vấn đề của Dạ Sắc mà hỏi ngược lại cô: “Không định giới thiệu sao?”
Dạ Sắc còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Bạch Mặc đã tiến lên, cánh tay không bị thương vòng qua ôm lấy vai cô: “Bác gái, bác khỏe chứ? Cháu là bạn trai của Dạ Sắc, Bùi Bạch Mặc.”
Dạ Sắc chưa từng thấy Bùi Bạch Mặc khiêm nhường như thế bao giờ, dù đang đứng trước mặt Khương Bắc Vi, cô vẫn không kìm nổi nụ cười kinh ngạc.
“Bạn là trai,hay là bạn trai?”
Dạ Sắc trừng Khương Bắc Vi một cái, nhưng vẫn để yên cho bà gây chuyện.
Đối diện với sự bất thiện của người phụ nữ lớn tuổi trước mặt, Bùi Bạch Mặc hướng một ánh mắt trấn an về phía Dạ Sắc, rồi trả lời Khương Bắc Vi: “Là bạn trai như bác thấy ạ.”
Khương Bắc Vi gật gật đầu, lần này trực tiếp chất vấn Bùi Bạch Mặc: “Tôi thấy? Cậu cảm thấy tôi không đủ thân thiện? Thật xin lỗi, đây không phải là khuyết điểm của tôi, đó là tính cách.”
Hiếm khi Khương Bắc Vi tự giác như vậy, Dạ Sắc đưa tay ôm lấy tay trái của Bùi Bạch Mặc, bóp nhẹ hai lần.
Nụ cười của anh càng nhã nhặn hơn: “Cháu cũng nghĩ vậy.”
Khung cảnh này khác với tưởng tượng của Dạ Sắc rất nhiều.
Khương Bắc Vi hơi giật mình bởi khuôn mặt tươi cười của Bùi Bạch Mặc, lại quay sang hỏi Dạ Sắc. “Bình thường cậu ta vẫn cười như vậy? Nói chuyện với con, cậu ta cũng không biết nói lảng, hay nịnh nọt gì à?”
Trước mặt người trong cuộc, Dạ Sắc không biết nên đáp Khương Bắc Vi thế nào, cô thả tay Bùi Bạch Mặc ra, chui vào lòng Khương Bắc Vi: “Mẹ, Khương nữ sĩ, Tiêu phu nhân. Ngài thấy tốt thì dừng, đừng bắt nạt anh ấy.”
Khương Bắc Vi nhìn người đàn ông có vẻ ít nói kia, mắng Dạ Sắc một câu: “Chứ không phải cậu ta đang bắt nạt tôi à? Lăn vào phòng sách với chú Tiêu của cô đi, để tôi và người của cô khai thông tình cảm.”
****
Sau khi Dạ Sắc vào phòng sách, bầu không khi liền trở nên tẻ nhạt.
Khương Bắc Vi đưa mắt ra hiệu Bùi Bạch Mặc ngồi xuống, đợi anh làm xong mới hỏi: “Cậu thích Sắc Sắc ở chỗ nào?”
Trước mắt Bùi Bạch Mặc hiện lên khuôn mặt tươi cười của Dạ Sắc trước khi vào phòng sách lúc nãy, liền không do dự lên tiếng: “Cháu thích cô ấy vì cô ấy thích cháu.”
Khương Bắc Vi cười nhạo: “Năm tôi 21 tuổi, cũng đã từng nghe một lần rồi, về sau người đàn ông đó gặp được tình yêu đích thực, liền cao chạy xa bay theo mối tình đích thực ấy, vui không?”
Ánh mắt Bùi Bạch Mặc vẫn kiên định như cũ: “Xin lỗi, cháu không quen người bác gặp. Có vẻ bác không tin ánh mắt của Sắc Sắc, nhưng bác cứ yên tâm, người cô ấy gặp là cháu. Đến đây là ý của cháu, cháu và Sắc Sắc hẹn hò, dù bác có thấy ngứa mắt đi chăng nữa, cũng nên chuẩn bị tinh thần, cháu sẽ làm con rể bác cả đời, đại khái là không có khả năng thay người khác đâu.”
Đột nhiên Khương Bắc Vi thấy buồn cười, từ bỏ vấn đề này, tiếp tục hỏi: “Đã từng yêu đương mấy lần rồi?”
“Chưa lần nào.”
Khương Bắc Vi nói tiếp: “Nghĩa là không có kinh nghiệm xử lý cãi nhau, không có kinh nghiệm xử lý chiến tranh lạnh, không có kinh nghiệm an ủi, quan tâm người khác… Lại càng không có kĩ xảo hôn môi, cả…”
Bà ngừng một chút, quyết định vẫn không nên nói câu kia thì hơn, nửa câu cuối lên đến miệng rồi, bà lại nuốt xuống.
“Trong mắt bác, kinh nghiệm là quan trọng nhất? Xin lỗi, cháu không thể gật bừa được.”
Vẻ mặt vẫn Bùi Bạch Mặc trấn định y như giọng của anh, “Năm nay cháu 26 tuổi, không tính là già, rất xứng đôi với Sắc Sắc.
Vẻ ngoài nhìn là thấy.
Còn bên trong, xin lỗi, mặc dù nghe có vẻ khoác lác, nhưng đây là sự thật. Cháu học ngành logic học, tâm lý học, là một tiến sĩ tâm lý. Về phần tính cách, vẫn xin lỗi bác, bác không thích tính cháu, nhưng đó lại là một trong những nguyên nhân khiến Sắc Sắc thích cháu.
Nếu bác chú ý đến gia thế, cháu xin lỗi tiếp, cháu ở một mình.
Liên quan đến chuyện yêu đương, cháu và Sắc Sắc đang yêu nhau. Mà dường như trước giờ không hề có luật nào quy định rằng người không có kinh nghiệm không được bàn chuyện yêu đương.
Có lẽ cháu biểu đạt không thỏa đáng lắm, cũng không phải vì phản bác bác đâu ạ, cháu cũng rất muốn được bác quý mến. Cháu không thể cam đoan quá nhiều, nhưng chắc chắn một điều, ở cạnh cháu, cô ấy có thể bình an vui vẻ.”
Bùi Bạch Mặc nói rất nhiều, lúc này Khương Bắc Vi mới phát hiện ra người đàn ông trẻ mà Dạ Sắc mang về rất thẳng thắn, đáng yêu.
Bà nhìn chằm chằm vào vết thương của Bùi Bạch Mặc, nhíu mày. “Đây chính là cái mà cậu gọi là bình an?”
Bùi Bạch Mặc gật đầu: “Vâng, cháu vẫn còn sống tốt.”
Thằng nhóc này, lúc này đáng lẽ phải nói đây là ngoài ý muốn, rồi cam đoan chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa chứ. Khương Bắc Vi lại bật cười.
Dạ Sắc, con bé này đúng là nhặt được bảo vật.
******
Dạ Sắc đối mặt với Tiêu Hà, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều so với Bùi Bạch Mặc và Khương Bắc Vi ngồi đối mặt nhau.
“Lần này vận may của Tử Quy không tệ.”
Nét mặt đuôi mày Tiêu Hà đều thả lỏng, nỗi sầu trong lòng cũng đã tan, Dạ Sắc nhìn cũng thấy thoải mái.
“Chờ đến lúc anh ấy sinh long hoạt hổ, nhất định phải trừng trị anh ấy. suýt nữa thì đào cả tim con ra rồi.”
Tiêu Hà xoa đầu Dạ Sắc: “Đúng, suýt nữa dọa chú bật cả lệ già ra.”
Hai người nhìn nhau cười.
Tiêu Hà bỏ gọng kính vàng đang đeo xuống, xoa bóp mi tâm, rồi lại đeo kính lên, thấy Dạ Sắc đang cau mày.
“Đừng lo lắng, trước giờ mẹ con đều dàn trận lớn, hỏa lực nhỏ. Người con xem trọng, sao bà ấy có thể ra tay được.”
*************
Về sau Khương Bắc Vi thả hai người về sớm thật.
Dạ Sắc rất tò mò, không biết anh và Khương Bắc Vi đã nói với nhau những gì, nhưng anh lại không chủ động nói với cô, cô cũng không muốn đi hỏi.
Tiêu Hà cũng nói với cô, bên bệnh viện tạm thời không tiện vào thăm, dặn hai người để mấy nữa rồi vào thăm sau, nên Dạ Sắc liền đưa Bùi Bạch Mắc về nhà luôn.
Mấy việc Linser bảo phải làm trước khi kết hôn, anh vẫn còn mấy việc chưa làm.
Lúc này ngoài cửa tràn ngập ánh nắng, có vẻ rất thích hợp để hẹn hò.
Dù chỉ là ở cùng nhau, nói chuyện phiếm, cũng có thể coi là tiếp xúc thân mật ngoài thời gian làm việc rồi.
Bùi Bạch Mặc nghĩ là làm, Dạ Sắc lái xe ra ngoại ô, dừng trước cửa biệt thự, anh liền lên tiếng giữ cô lại.
Dạ Sắc nhịn cả đường đi, cuối cùng lúc vào cửa không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: “Mẹ em bắt anh thề độc rồi à?”
Bùi Bạch Mặc chưa kịp trả lời, cửa phòng khách đã xuất hiện quả đầu bù xù của Linser, anh nói bằng giọng khàn khàn ngái ngủ: “Thề độc gì cơ? Cả đời phải ở chung với J cũng là một loại thề độc cực kì bi thảm rồi.”
Giọng Bùi Bạch Mặc lạnh nhạt: “Giờ cậu đang ở nhà tôi đấy, chú ý cách ăn nói của mình đi. Cảm ơn.”
“Linser, sao anh quay lại vậy?” Dạ Sắc đã quen với kiểu nói chuyện bất thường của hai người, cô cảm thấy tò mò vì sao Linser lại đến đây chơi hơn.
Linser ngáp, từ từ di chuyển: “Tôi muốn kết hôn, đang thiếu mất một hoa đồng, đến đây bắt một tên.”
Hoa đồng? Ở đây làm gì có trẻ con.
Dạ Sắc vẫn đang không hiểu, Linser đánh mắt về hướng Bùi Bạch Mặc, cô liền bật cười.
Người ngây thơ đến đơn thuần, nơi này đúng là có một bạn nhỏ Bùi ba tuổi có thể đi làm hoa đồng.
~~~~
Editor thủ thỉ: Suỵt, đừng ai nói gì về cái tên Bùi ba tuổi này nhé ~~~~