Thi thể của người bị hại thứ nhất được phát hiện, đồng thời cái tên Thượng Thanh Từ cũng được đưa vào tầm ngắm của cảnh sát.
Ngày 10 tháng 12.
Ngày mà chiếc xe bus mất tích trên quốc lộ số 4, cũng chính là ngày mà thông tin Thượng Thanh Từ chết vì tai nạn giao thông được công bố.
Trên thực tế, tỉ lệ ngẫu nhiên trùng hợp quá thấp, mọi người đặt hết kì vọng phá được vụ án này vào manh mối liên quan đến Thượng Thanh Từ, mong có thể tìm được đột phá mới.
Dạ Sắc nhìn phần tài liệu liên quan đến Thượng Thanh Từ trên tay, nhíu mày.
Trừ tên những tác phẩm điện ảnh và âm nhạc tiêu biểu, các giải thưởng lớn nhỏ trong bảy năm hoạt động nghệ thuật của Thượng Thanh Từ có thể tìm được trên bất kì trang internet nào, thì nội dung liên quan đến sinh hoạt cá nhân của cô ta rất ít.
Hồ sơ cảnh sát, cũng chỉ có tên thật của cô ta là Thanh Dương cũng một ít thông tin về quê quán.
Trên bách khoa có ghi là cô ta không cha không mẹ, là một cô gái mồ côi. Nhưng trên hộ khẩu, đột nhiên có tên cha mẹ, mà hiện giờ họ vẫn còn sống.
Nhìn đến tên công ty quản lý của Thượng Thanh Từ khi cô ta còn sống, Dạ Sắc liền chuyển ánh mắt sang người đang ngồi ra vẻ bận rộn làm gì đó trên laptop bên cạnh – Lâm Khẩn.
“Thượng Thanh Từ là nghệ sĩ của Hoàn Nghệ?”
Lâm Khẩn vẫn tiếp tục cày cấy trên laptop, không đáp lại Dạ Sắc.
Dạ Sắc thong thả bước đến bên người Lâm Khẩn, làm bộ muốn gập máy tính của cậu lại. Lâm Khẩn liền ôm lấy laptop, ngửa người ra đằng sau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dạ Sắc. Dáng vẻ như vừa bị ai đó xâm phạm không bằng.
“Trước khi Thượng Thanh Từ qua đời, công ty quản lý của cô ấy là Hoàn Nghệ.” Dạ Sắc kiên nhẫn nhắc lại.
Lâm Khẩn bĩu môi phụ họa: “Sư phụ, trong hồ sơ cũng đã ghi, giấy trắng mực đen rõ ràng, em biết đọc chữ Hán.”
Dạ Sắc cười cười, nhướn mày: “Chúng ta cần nhiều thông tin cá nhân của Thượng Thanh Từ hơn, những điều tư mật ngoài hồ sơ ấy.”
Cánh tay ôm laptop của Lâm Khẩn siết chặt lại: “Sư phụ, chúng ta chỉ là tổ hỗ trợ phá án, không phải tổ trinh thám. Chỉ cần phân tích, không cần làm chó săn.”
Dạ Sắc gật đầu tán thành, sau đó gõ gõ mặt bàn: “Bé ngoan, đừng giả ngốc với chị.
Năm đó, Thượng Thanh Từ là một nhân tài đang hot, nhưng các tờ báo mạng, weibo cũng như các trang internet khác, không hề có bài viết nào liên quan đến đời tư của cô ta, các ký giả cũng không có bất kì tư liệu nào tuồn ra. Cướp máy tính của ai đó, cạy miệng của kí giả nào đấy, hỏi thăm ít fan hâm mộ lâu năm đều không có tác dụng gì. Tin tức của cha mẹ cô ta bị giấu giếm, bên ngoài cũng không phát hiện ra việc cô ta nói dối. Muốn sống được trong giới giải trí như vậy, nhất định phải có bối cảnh. Người đại diện, công ty quản lý, cả đối thủ của cô ta trong giới, chúng ta cần sự giúp đỡ của những người này.”
Lâm Khẩn vẫn quyết tâm giả chết.
Dạ Sắc nhìn cậu ba giây, đổi giọng, nghiêm túc mà thâm trầm gọi cậu: “Khẩn Khẩn?”
Chân tay Lâm Khẩn lập tức nổi hết da gà, cậu liền ôm laptop, bò ra chỗ cách xa cô nhất.
Cảm thấy bản thân đã ở vị trí an toàn, Lâm Khẩn mới mở miệng: “Có lẽ vụ án này chỉ liên quan đến fan cuồng của cô ấy, không dính dáng gì đến cuộc sống đời tư. Đội cảnh sát hình sự cũng không phải đám ăn chay, chúng ta đợi bọn họ điều tra xong rồi đến lấy tin không được sao? Mà cũng có thể thi thể được hóa trang chỉ là trùng hợp với tạo hình của Thượng Thanh Từ năm ấy, hung thủ chỉ là fan của bộ phim ấy, nhất thời nổi hứng mà không phải vì Thượng Thanh Từ thì sao?”
Thấy cậu vùng vẫy giẫy chết như vậy, Dạ Sắc đành phải ra chiêu cuối cùng, nhíu mày: “Nếu Hứa tổ trưởng biết cậu là công tử của Hoàn Nghệ, cậu nghĩ xem việc cậu trở lại công ty tìm ít tư liệu có trở thành một mệnh lệnh không thể cãi lại được không?”
Lâm Khẩn lườm cô: “Khốn nạn, lão già họ Lâm kia mà biết em đến địa bàn Hoàn Nghệ của ông ta thăm dò tin tức, nhất định sẽ lột sạch em ra, quất một trận roi rồi treo ở cổng Hoàn Nghệ.”
Vai Dạ Sắc hơi run run: “Đó là cha cậu, có treo cậu thị chúng cũng sẽ lột sạch cậu rồi cho cậu một chiếc áo khoác mới, yên tâm là sẽ không để cậu trần truồng đâu.”
Lâm Khẩn trừng mắt với cô: “ Cút , cứ nói về chuyện nhà em, chị chẳng phát ngôn được câu nào có ích cả.”
Dạ Sắc buông tha, sau đó đến trước mặt Lâm Khẩn, vỗ vỗ vai cậu: “Không thể loại trừ khả năng hung thủ có liên quan đến đời tư của Thượng Thanh Từ, dù chỉ có một khả năng nhỏ nhất, cảnh sát vẫn phải dũng cảm ra trận thăm dò!”
Lâm Khẩn thở dài: “Trong công ty, trừ cha và chị gái em, em có quen ai đâu. Nếu như em bị đánh đuổi ra ngoài, chị nhớ cầm cho em tấm biển có viết: ‘Không làm xấu mặt Tổ Quốc.’ đấy.”
Dạ Sắc đánh cậu một cái: “Lo trước lo sau, lôi tha lôi thôi… Chị đã nói rồi… Cậu thụ như vậy…. Làm gì có chỗ nào giống một thằng đàn ông!”
Lâm Khẩn liền trở mặt, hừ một tiếng: “Dạ thổ phỉ. Chị ngược em thế nào, em làm lại y như thế với Đất Đen đại thần, chị cứ chờ đấy! Em bảo đảm, hy sinh trở về sẽ khiến chị hối hận.”
Mặc dù Lâm Khẩn nói chuyện vẫn dây dưa dài dòng, nhưng một khi đã nghiêm túc làm việc, năng suất vẫn rất cao.
Có điều, sau khi cậu trở về, tư thế đi có chút kì quái.
Dạ Sắc không có tâm trí nào để chú ý đến sự khác thường của Lâm Khẩn, tin tức cậu cầm về đã hoàn toàn hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô.
Thượng Thanh Từ mất năm 27 tuổi, vậy mà đã ngầm kết hôn được 3 năm.
Dạ Sắc tính nhẩm, ba năm trước khi gặp tai nạn bỏ mình, chính là lúc sự nghiệp cô ấy mới bắt đầu phất lên.
Một nữ minh tinh đang ở thời kì tiền đồ sán lạn nhất, lại quyết định kết hôn. Chồng của cô ấy, rốt cuộc là người đàn ông thế nào?
Lâm Khẩn nhàn nhạt nói thêm một tin khác cho cô: “Người ngoài nghề. Người đại diện của Thượng Thanh Từ nói người đó tên là Úy Thư Thanh. Cô ấy cũng không thích người đàn ông này, coi anh ta là người làm liên lụy đến sự nghiệp của Thượng Thanh Từ. Giờ nhắc lại tên của người nọ cô ấy vẫn nghiến răng nghiến lợi, vì Thượng Thanh Từ chết trên đường đi gặp người đàn ông ấy. Những tin tức khác liên quan đến Úy Thư Thanh người đại diện kia cũng không rõ lắm, cô ấy chán ghét người này nên cũng không chú ý nhiều.”
“Ở nội bộ Hoàn Nghệ có bao nhiêu người biết chuyện Thượng Thanh Từ ngầm kết hôn?” Dạ Sắc truy vấn.
“Trừ chị gái em, thì chỉ có người đại diện của Thượng Thanh Từ.”
Chuyện này cũng có chút bất hợp lý, Dạ Sắc phân tích: “Lúc ấy Thượng Thanh Từ đang hot, lộ trình làm việc nhất định là rất bận rộn. Nếu đối phương là người trong ngành, hằng ngày hai người tiếp xúc với nhau nhiều vì chuyện công việc, không khiến người khác chú ý đến là chuyện bình thường. Nhưng đối phương lại là người ngoài ngành, Thượng Thanh Từ cưới anh ta, nhất định hai bên sẽ chạm mặt nhau nhiều lần. Cô ấy bỏ việc, tách khỏi tầm mắt của fan hâm mộ hoặc những hậu bối đang hot khác, sao có thể không khiến ai chú ý mà không truyền ra chút tiếng gió nào?
Hơn nữa, những năm gần đây đám chó săn lại đang hăng máu, chị không nghĩ là Thượng Thanh Từ có thể hoàn toàn rời khỏi tầm ngắm của bọn họ.”
Lâm Khẩn nhún vai: “Em xác định chắc chắn, chuyện ngầm kết hôn của cô ấy không có trên báo không phải do lãnh đạo của Hoàn Nghệ… ép xuống.”
Hứa Nam Khang vốn luôn đi theo đội cảnh sát hình sự rốt cuộc cũng trở lại, đồng thời còn mang theo manh mối mới nhất liên quan đến vụ án.
“Đoạn ghi âm cầu cứu này, bên phòng trực ban nhận được cách đây một tiếng hai mươi phút.”
Anh nhấn nút phát, một đoạn ghi âm xen lẫn tạp âm vang lên.
“Tôi không biết đây là đâu… Chúng tôi bị chặn lại trên quốc lộ… Hắn là một tên điên, hắn điên!”
Sau đó mấy giây, dường như tín hiệu có chút trục trặc, giọng người kia lại tiếp tục vang lên: “Cứu chúng tôi với…”
Giọng nói lại bị ngắt, Dạ Sắc nhíu mày, người kia nói tiếp: “Hắn thích xương đầu người…. A….”
Đoạn ghi âm được kết thúc bởi tiếng hét đầy đau đớn, Dạ Sắc bị tiếng thét ấy dọa đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Đoạn ghi âm quá ngắn, không định vị được. Dãy số di động này không được đăng kí. Điều duy nhất có thể xác định, dựa theo kết quả phân tích giọng nói, người gọi điện cầu cứu là một trong số các hành khách mất tích trên xe bus.”
Cuộc điện thoại này xuất hiện, lại càng khiến cho tâm trạng mọi người thêm căng thẳng.
Trừ thi thể của nạn nhân đầu tiên, tính cả lái xe La Phong thì còn lại 14 người mất tích.
Tiếng hét đau đớn, thi thể không hoàn chỉnh, chắc chắn những người bị hại khác đều đang gặp nguy hiểm về thể xác lẫn tinh thần.
Dạ Sắc cúi mặt xuống, im lặng suy nghĩ, Hứa Nam Khang mở lại băng ghi âm, nói với Dạ Sắc: “Đi mời Bùi tiến sĩ đi, chúng ta không còn thời gian nữa rồi.”
Lúc này Bùi Bạch Mặc còn đang chiến đấu với Linser – người từ chối nhận điện của anh.
Anh không phải là cảnh sát, nếu vụ án chưa tiến vào thời kì mấu chốt, anh cũng không cần phải tham gia.
Lúc trước đi tìm hiểu tình tiết vụ án cùng Dạ Sắc, còn đưa ra gợi ý, cũng chỉ vì lúc trước anh lỡ miệng nói với Dạ Sắc rằng mình yêu xã hội
Hoặc nói chính xác hơn, là yêu … cô bạn gái đang phục vụ cho đất nước.
Linser nhất quyết không chịu nghe điện thoại, đứng ở góc độ của Bùi Bạch Mặc, mình đã chuẩn bị cực kì chu đáo cho hôn lễ của Linser, hơn nữa quan hệ của hai người vẫn luôn hài hòa, anh không thể tin nổi chuyện này.
Chẳng phải người mới cưới luôn vui vẻ, tranh thủ nắm mọi cơ hội tuyên bố cho cả thế giới biết niềm hạnh phúc của mình hay sao?
Thấy có điện thoại, phải nghe luôn mới đúng chứ.
Lời giải thích hợp lý nhất mà Bùi Bạch Mặc có thể nghĩ đến lúc này, đó chính là Linser đang bị thương ở tay, không có cách nào để nghe điện thoại.
Mà lý do duy nhất của khả năng này, chính là Phương Tân bạo lực gia đình.
Thấy phần thông tin cuộc gọi, số lần gọi đi cho Linser đã tăng lên tận 11 cuộc, Bùi Bạch Mặc liền tỉnh táo xóa bỏ hết.
Anh không gọi 11 cuộc gọi nhỡ kia, không hề!
Vừa hủy thi diệt tích xong, anh liền nhận được tin nhắn của Linser.
“Tự suy ngẫm xem vì sao tôi không nghe điện thoại của cậu.”
Bùi Bạch Mặc lướt ngón tay trên bàn phím, lập tức đáp lại: “Điện thoại trục trặc, cảm ơn đã nhắc.”
Linser nhắn lại: “Nghĩ tiếp.”
Bùi Bạch Mặc soạn tin nhắn dài hơn: “Nghỉ ngơi, ăn uống cho đầy đủ, cố mà làm người chồng tốt, không cần cảm ơn.”
“Tiếp đi, đừng ngừng.”
Lần này Bùi Bạch Mặc lời ít ý nhiều: “Cút.”
Cuối cùng Linser không nhịn được nữa, lập tức gọi điện lại, chất vấn: “Cậu đối xử với tôi tàn ác như vậy, Katze biết không?”
Bùi Bạch Mặc dường như đang trả thù chuyện anh không nghe điện thoại, một lúc sau vẫn không lên tiếng đáp lại.
Linser trước giờ vẫn là người dễ nổi nóng: “Nói tiếng người đi, coi như tôi xin cậu nghe điện thoại, được chưa?”
Bùi Bạch Mặc ừ một tiếng: “Tôi không thấy thời cơ thích hợp.”
Trong một giây, Linser lập tức hiểu ra ý anh… Trước kia có người dõng dạc tuyên bố sẽ không làm phù rể của mình, vì thân phận lúc ấy…
Giờ nhìn lại, có vẻ mọi chuyện còn không tiến triển nhanh đến vậy.
Bùi Bạch Mặc vẫn luôn tự tin, giờ lại bắt đầu không tin tưởng vào cuộc sống này, đây là tiến bộ cực lớn.
Linser nhớ đến thời kì tên kia đối xử với mình vô tâm vô nghĩa, lòng lang dạ sói, liền ‘chân thành’ đề nghị: “Sau này tôi nghĩ lại rồi, cậu tốc chiến tốc thắng, trực tiếp đề nghị đối phương đi kết hôn cũng không phải là không thể.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ là cô ấy.
Sớm muộn gì cũng sẽ có nghi thức ấy.
Tất nhiên là càng nhanh càng tốt rồi.”
Vẻ mặt Linser đang vui vẻ vì sắp thực hiện được gian kế thì giọng nói lạnh nhạt của Bùi Bạch Mặc dội cho anh gáo nước lạnh: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đột nhiên nhớ ra lễ vật kết hôn của cậu và Phương Tân, tôi chưa có thời cơ thích hợp để đưa cho cậu.”
Bùi Bạch Mặc không nói ra miệng, Linser lại cảm thấy bản thân đang nghe thấy những tính từ mà Bùi Bạch Mặc đang dùng để miêu tả mình.