Độc Sủng

Chương 46: Bắt cóc (6)



Trầm Trọng nói ông cũng không biết vì sao mình lại ở bến tàu Cao Vịnh. Trí nhớ của ông chỉ dừng lại ở chỗ, sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện, ông liền xuất ngoại.

Nào ngờ chưa kịp đăng kí đi, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ông ngất đi.

Dạ Sắc đến thăm Lý Tuyết Đông cùng Hứa Nam Khang, đây chính là người phụ nữ mà vợ của Lý Lương Đông – Trầm Yên nói là mẹ đẻ của Lý Mộ Thất.

Trên đường đi, Dạ Sắc và Hứa Nam Khang cùng nhau phân tích tình huống.

“Bên ngoài có đồn đại gì về việc Lý Tuyết Đông và Lý Lương Đông không phải anh em ruột không? Dù là bí mật của nhà giàu thì cũng không đến mức cẩu huyết đến thế chứ?”

Hứa Nam Khang không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ hời hợt nói: “Trên đời này, không có chuyện gì là không có khả năng, chỉ cần cô dám nghĩ, có khi ở một chỗ nào đó trên thế giới này có người đang biến chuyện này thành sự thật.

Bên ngoài chỉ có một số tin đồn về việc Lý Tuyết Đông bị vô sinh, nên mới không có con với Trì Vân Sinh thôi. Mà Trì Vân Sinh cũng không để ý đến chuyện này, hai người vẫn rất ân ái với nhau, là cặp vợ chồng điển hình. Nếu bà ta thật sự là mẹ đẻ của Lý Mộ Thất, vậy quan hệ giữa bà ấy và Trì Vân Sinh có vẻ như không tốt như lời đồn rồi. “

***

Lý Tuyết Đông và Trì Vân Sinh sống ở một tòa biệt thự ven biển, là nơi mặt trời mọc sớm nhất thành phố, lúc Dạ Sắc và Hứa Nam Khang đến, ánh mặt trời đang dần tắt.

Người giúp việc dẫn Dạ Sắc và Hứa Nam Khang vào, Lý Tuyết Đông đang ngồi trên giường kê ở phòng khách, xem một quyển tranh vẽ, trên người có đắp một chiếc chăn mỏng màu trắng ngà.

“Vì chuyện của anh trai tôi?” Lý Tuyết Đông chủ động lên tiếng, giọng nói ôn hòa, dịu dàng.

Hứa Nam Khang gật đầu với Dạ Sắc, Dạ Sắc mỉm cười đáp lại bà: “Đúng vậy, Trì phu nhân, chúng tôi có mấy vấn đề cần sự giải đáp của bà.”

Lý Tuyết Đông vẫn hợp tác như cũ: “Mời nói.”

Dạ Sắc nói vấn đề đã chuẩn bị sẵn cho bà: “Tiên sinh Lý Lương Đông và hai vợ chồng bà có quan hệ thế nào? Trước và sau lúc Lý tiên sinh bị bắt cóc hai vợ chồng bà đang làm gì?”

Dạ Sắc chưa kịp nói thêm, Lý Tuyết Đông đã ngắt lời: “Không cần lo lắng, tôi hiểu đây là thủ tục của mọi người, không có gì đáng ngại đâu.”

“Hai tháng nay tôi không hề ra khỏi nhà, trước và sau ngày đó cũng thế, người làm chứng cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó có cả chồng tôi nữa, mọi người có thể kiểm tra các thông tin ghi chép khác.

Còn Vân Sinh, thông tin của anh ấy lại càng rõ ràng hơn, đến tận tối muộn ngày thứ ba anh ấy mới trở lại thành phố R.

Về quan hệ của chúng tôi với anh trai… Tôi cũng không biết nên nói thế nào. Chúng tôi đã từng rất thân thiết, nhưng vì có nhiều chuyện khác nhau xảy ra, không tránh khỏi chuyện xung đột. Hơn nữa, chị dâu cũng không thích chúng tôi, nên quan hệ cũng dần phai nhạt. Nếu nói chúng tôi vẫn luôn thân thiết, chuyện gì cũng có thể chia sẻ với nhau thì có chút giả tạo.”

Ngay sau đó Hứa Nam Khang hỏi: “Bà Trầm Yên có tiết lộ với chúng tôi bà chính là mẹ đẻ của con gái Lý Lương Đông, Lý Mộ Thất. Trì phu nhân, vụ bắt cóc của ông Lý Lương Đông liên quan đến rất nhiều chuyện, chúng tôi cần hiểu rõ mối quan hệ cá nhân của ông ấy, mong bà có thể nói quan hệ của bà và Lý Lương Đông thực sự là thế nào.”

Lý Tuyết Đông đóng quyển tranh trong tay, đầu ngón tay vuốt vuốt gáy sách.

“Đúng, Mộ Thất là con gái tôi.”

***

Trong lúc Dạ Sắc và Hứa Nam Khang đang điều tra ở biệt thự nhà họ Trì, Lý Mộ Thất lại nhận được lời nhắn thứ hai của bọn cướp trong hộp thư thoại.

Lâm Khẩn trực tiếp chở Lý Mộ Thất đi tìm Bùi Bạch Mặc.

Lời nhắn lần này chỉ đơn giản là nhiều kí tự hơn so với lần trước, qua điện thọai, giọng nói buồn buồn của đối phương lại có vẻ cực kì tang thương. “Chúng ta tiếp tục trò chơi trốn tìm nào. Người đầu tiên là cậu của cô, Trầm Trọng. Giờ đoán xem người thứ hai là ai nào? Là người chú đáng kính của cô đấy.

9 1 13 9 14 23 1 20 5 1.”

Lâm Khẩn nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Lý Mộ Thất, nhìn về phía Bùi Bạch Mặc, ánh mắt cực kì lo lắng, vội vàng: “Bùi tiến sĩ, chuỗi số này có ý nghĩa gì.”

Bùi Bạch Mặc xoa xoa mi tâm, cưỡng chế đuổi Linser đang đứng bên cạnh như hộ vệ, sau đó nhìn chằm chằm chuỗi số mà Linser viết ra giấy.

“Xem ra đây là chỗ mà bọn chúng muốn chúng ta tìm thấy người thứ hai, rất rõ ràng, giải mã lần lượt sẽ ra dòng chữ I A M I N W A T E R

I am in water

Tin tức chúng đưa ra, là nước.”

Lâm Khẩn nghe xong tin này, lông mày vẫn nhíu chặt lại như cũ, tỉnh R gần biển, ở giữa lại có sông chảy ngang qua thành phố, có quá nhiều nơi liên quan đến nước, muốn tìm một người bị trói ở những chỗ này, nói thì có vẻ dễ….

Cậu định an ủi Lý Mộ Thất, lại thấy ánh mắt kiên định của cô, lời đến miệng rồi lại thôi.

Cậu nhanh chóng dẫn Lý Mộ Thất rời khỏi nơi này về cục cảnh sát, trước khi đi còn nói lại với Bùi Bạch Mặc: “Sư phụ đang đi điều tra manh mối mới cùng tổ trưởng Hứa.”

Lâm Khẩn vừa rời đi, Linser liền xuống lầu, thấy Bùi Bạch Mặc đang chỉnh lại quần áo len, mặc chiếc áo khoác màu xanh lá cây vào người, dáng vẻ như đang chuẩn bị vi hành, anh liền thở dài đến ngăn cản: “Giờ đang là đêm rồi, có chuyện gì thì để mai rồi nói, cậu lái được xe à? Không thể. Hôm nay ông đây cũng không lái xe cho cậu.” Anh bệ vệ rút áo khoác khỏi tay Bùi Bạch Mặc, ngồi xuống ghế sô pha.

“Có người thứ hai mất tích, thì sẽ sớm có người thứ ba. Người bị bắt đi có thể còn sống, bị trói lại rồi ném vào một góc nào đó đợi cảnh sát đến cứu về, cũng có thể đã trở thành một thi thể đợi cảnh sát đến nhặt. Bọn cướp đã rảnh rỗi đến mức đi chơi trò mèo vờn chuột với cảnh sát, vậy người tiếp theo bị bắt đi có thể là người thân của nạn nhân, hoặc là cảnh sát đang trực tiếp điều tra vụ án này.”

Bùi Bạch Mặc đứng đấy, nói thao thao bất tuyệt một lúc, cũng không biết Linser nghe lọt tai được mấy từ.

“Nên?” Linser hỏi: “Đêm này chúng ta không ngủ, không nghỉ để đi tìm cái tên trong nước kia? Chỉ dựa vào chủ nghĩa nhân đạo của hai chúng ta?”

Bùi Bạch Mặc im lặng.

Linser vặn áo khoác của anh thành hình dây thừng: “Cảnh sát ở đây toàn là đám ăn không ngồi rồi à?”

Bùi Bạch Mặc cười: “Cuối cùng đầu cậu cũng tiến hóa từ thời đồ đá lên đồ đồng rồi à?”

Linser cắt ngang: “Không được. Tôi là người chịu trách nhiệm với cậu, chuyện sống chết của người khác không quan trọng.”

“Vậy còn Katze thì sao?” Bùi Bạch Mặc ôm tay, hỏi Linser. “Đêm nay cô ấy nhất định sẽ là một trong những người cảnh sát chạy ngang chạy dọc ngoài kia, nói thật, tôi đang có dự cảm rất xấu về chuyện đêm nay.”

Linser bắt đầu do dự.

Bùi Bạch Mặc cúi xuống, lắc đầu, cười với anh một cái: “Này, đừng nói là cậu đang đợi tôi phải dỗ cậu như dỗ phụ nữ để cậu đồng ý đấy nhé.”

****

Dạ Sắc vẫn còn ở nhà họ Trì, lúc này đang quan sát vẻ mặt thay đổi đột ngột của Lý Tuyết Đông sau khi nghe điện thoại.

Từ kinh ngạc, sau đó đến kinh hãi, sau đó là hoang mang, bất lực, đến thông suốt… Ngắn ngủi vài phút đồng hồ mà có rất nhiều cảm xúc hiện lên trên mặt bà.

Cúp điện thoại, giọng bà hơi run run: “Chồng tôi mất tích. Những người bắt cóc anh trai tôi đã nhắn lại cho Mộ Thất, nói anh ấy là Trầm Trọng thứ hai đang đợi cảnh sát tìm đến.”

Dạ Sắc và Hứa Nam Khang liếc nhau.

Lý Tuyết Đông nói tiếp:” Đúng, Mộ Thất là con gái tôi. Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra, nên đối với tôi mà nói nó không quan trọng.”

Đột nhiên bà như xuất thần: “Với tôi mà nói, Vân Sinh còn sống mới là chuyện quan trọng nhất.”

“Anh trai bị bắt cóc…. Vân Sinh cũng bị bắt cóc….”

Bà lẩm bẩm, sau đó lại giật mình, kể lại sự thật mà Trầm Yên không biết đến.

“Tôi biết, Trầm Yên hận tôi. Vì chị ấy nghĩ, anh trai tôi cưới chị ấy về, sau đó lại vắng vẻ, là vì lòng anh ấy ở đây.”

Dạ Sắc nhìn qua quyển tranh vẽ bà để một bên, nhớ đến bức tranh Lý Tuyết Đông ở dưới tầng hầm, hỏi: “Bức tranh ở dưới tầng hầm nhà họ Lý là do ai vẽ? Của Trì phu nhân đây hay do Lý Tuyết Đông?”

Lý Tuyết Đông bị ngắt lời, cau mày: “Khi còn bé tôi có học vẽ cùng anh trai, bức tranh ấy, là tôi tự vẽ chính mình.”

Dạ Sắc nhướn mày, Trầm Yên lại nghĩ bức tranh đó là tình yêu của Lý Lương Đông, nào ngờ ngay cả tác giả là ai bà ta cũng không rõ.

“Mộ Thất là con gái tôi. Cha con bé, không phải là anh trai tôi, mà là chồng tôi, Trì Vân Sinh.”

“Mấy người hẳn là sẽ thắc mắc, sao chúng tôi lại phải đưa con gái ruột cho người khác nuôi, để con bé chịu tiếng xấu là con riêng.”

Bà mỉm cười, ánh mắt đầy cảm xúc, nhưng lại không hề vui vẻ. “Sau khi anh tôi bị bắt cóc, bọn bắt cóc đã đưa ra bức ảnh bàn tay bị chặt đứt có đeo đồng hồ. Chiếc đồng hồ kia không phải là duy nhất trên thế giới này. Đúng là anh trai tôi có một tình yêu, yêu mà không được, do thân phận mà không thể cưới hỏi đàng hoàng.

Chiếc đồng hồ cặp với chiếc trong ảnh đang ở nhà tôi. Nó không thể được công bố, người đó sợ bị mọi người thấy, chỉ khi đêm đến mới dám lấy ra vuốt ve.

Họ đã bắt cóc anh trai, đòi tiền chuộc, nên chỉ có thể chặt tay anh ấy. Còn bắt Vân Sinh, chúng có thể sẽ giết anh ấy. Tôi hi vọng cả hai người họ đều còn sống. Cho dù cả thế giới này biết, anh trai và chồng tôi, mới là cặp đôi yêu mà không thể bên nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.