Hai tháng sau. Trong một căn phòng rộng lớn được đặt nhiều thú nhồi bông. Nó hồ hởi ngồi dậy, sau đó hướng ánh mắt về phía cửa.
Đến đây được hai tháng, nó cũng học được rất nhiều điều. Nào là phong thái ở bên ngoài, đến cử chỉ giao tiếp với mọi người xung quanh. Còn có cả, một bản tuyên ngôn nguyên tắc của ai đó.
Do đó, khi được vào một ngôi trường tầm cỡ như trường Sky, thì nó lại có rất ít thời gian ngủ. Đa phần, chỉ chú tâm vào việc học thôi.
Nhưng không hiểu sao, ngày hôm qua, nó lại ngủ say đến mức không biết gì. Bây giờ mà nghĩ lại, quả là có chút khó hiểu.
Nó nhủ, rồi bất giác mỉm cười, sau đó khép chặt mắt. Sau khi nó ngủ được một lúc, thì ở cửa có tiếng động đẩy vào:
*Cạch*
-Vẫn chưa chịu dậy sao?
Cau mày, anh đưa tay đóng mạnh cánh cửa lại. Nghe thấy tiếng động lớn, nó bất giác giật mình. Đôi mắt to tròn, đang mở ra khó nhọc. Hình ảnh người con trai, lúc mờ nhạt lúc rõ dần. Nhận biết khuôn mặt Ahn, nó hốt hoảng ngồi bật dậy. Còn anh, chỉ nhẹ nhàng cười khẩy:
-Sao lại là anh? Sao anh lại tự ý xông vào phòng tôi chứ?
Nó hét, sau đó lấy gối ném về phía anh. Nhưng rất may, anh đúng lúc bắt kịp. Cầm bằng chứng trên tay, anh nhanh chóng đi về phía giường. Đi đến gần hơn, ai kia vội ngồi xuống.
Đưa ánh mắt run sợ nhìn vào anh, nó hận nỗi mình không thể bỏ chạy.
“ Bây giờ mình phải làm sao đây? Làm sao đây? Anh ta sẽ nổi điên cho mà xem! ”
Đặt nhẹ chiếc gối lại vị trí ban đầu, anh nhìn nó ra lệnh:
-Nằm xuống đi!-Nghe xong, nó trợn mắt-Không phải, là tôi phá hỏng giấc ngủ của em sao? Vậy đi, bây giờ tôi để em ngủ!-Lời lẽ này của anh, nó cảm giác được ngụ ý ở bên trong. Nếu nó mà nằm xuống, biết đâu sẽ nằm mãi mãi. Xiết chặt chiếc chăn trên người, nó cương quyết khước từ:
-Tôi tỉnh rồi! Không muốn ngủ nữa đâu! Bây giờ, tôi muốn đi..
-Tôi đã bảo em nằm xuống mà! Tốt nhất mau nằm đi!
Không kiên nhẫn, anh gắt. Nó cắn chặt môi, sau đó khẽ gật đầu. Theo lời anh, nó ngoan ngoãn nằm xuống.
-Sao? Anh còn chuyện gì khác cần nói với tôi hả?
Nó e dè hỏi. Anh hướng mắt vào cổ nó, rồi bất giác chỉ vào:
-Sợi dây chuyền của em đâu? Tôi đã bảo em đeo nó mà! Sao lại tự ý tháo ra vậy hả? Tôi đã cho phép em tháo nó ra chưa?-Đưa tay di chuyển đến vùng cổ, nó bất giác mím chặt môi. Nó cũng không biết, là mình đã bỏ nó ở đâu rồi!-Thái độ em như vậy, là đã bỏ nó rồi có phải không? Huỳnh Tiểu Như! Em là cố tình hay vô ý vậy?-Giọng nói anh ngày một trầm hơn. Để hai xuống ga giường, nó từ từ ngồi dậy:
-Cho tôi..
-Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì từ miệng em cả! Từ nay trở về sau, em muốn làm gì thì tùy em!
Đứng dậy, anh vội vã quay người bỏ đi. Đưa mắt nhìn theo sau, gương mặt nó bỗng tối sầm: