Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 46: Cứ vậy mà xa đi [ end ]



NGÀY HÔM SAU

- Này Tiểu Như, mày biết tin gì chưa hả? Tin này có liên quan đến Đặng Vũ!

Vừa mới bước vào cổng trường thì nó đã bị Tuyết Nhi khủng bố bằng tin liên quan đến Đặng Vũ. Nhưng nếu là Rin thì có chuyện gì chứ? Không phải lúc nào anh ta cũng liên quan trong mọi chủ đề bàn tán của mọi người sao? Nó còn lạ gì nữ sinh trong trường này nữa. Để hai tay trước ngực, nó nhìn cô cau mày:

- Lâm Tuyết Nhi! Mày bị làm sao vậy hả? Chuyện có liên quan đến Đặng Vũ thì mày nói với tao làm gì? Tao sẽ giải quyết được vấn đề đó hay sao chứ?

Nó khó hiểu hỏi. Nghe xong, Lâm Tuyết Nhi liền gật gật đầu. Điệu bộ có vẻ vô cùng gấp rút đáp:

- Tao nghĩ là mày có thể giải quyết được đó! Bởi vì, anh ta sắp trở về Pháp rồi. Mày mau ngăn cản anh ta đi. Anh ta, có lẽ chỉ nghe lời một mình mày thôi!

Nó như không tin vào tai mình khi nghe được câu trả lời từ Tuyết Nhi. Đặng Vũ, Đặng Vũ sẽ trở về Pháp thật sao? Nhưng lý do anh ta rời đi đó thật sự là gì chứ? Không được! Nó nhất định phải đi hỏi anh ta một cách rõ ràng!

- Mau lên, anh ta đang ở phòng giáo viên đó! Bây giờ mày đến đó vẫn còn chưa muộn đâu!

Cô ở đối diện tiếp tục đốc thúc. Nghe xong, Tiểu Như gật nhẹ đầu rồi một mạch chạy đi trước ánh nhìn đầy nghi hoặc của Tuyết Nhi. Còn nói là không liên quan nó sao? Chỉ nhìn điệu bộ của nó thôi cô cũng biết nó đối với Rin thế nào rồi!

***

PHÒNG GIÁO VIÊN

Giống như những gì mà Tuyết Nhi đã nói. Mọi thứ của anh đều được xử lý một cách rất gọn gàng có thể nói là không còn một dấu vết. Đứng đối diện với tấm lưng cao ráo sừng sững trước mặt mình ngay lúc này, Huỳnh Tiểu Như lại có chút bồn chồn. Phải chăng là anh ta cũng không đành lòng khi rời khỏi nơi đây? Nhưng nếu là vậy thì anh ta phải ở lại chứ! Có chuyện gì cũng không thể giải quyết được sao?

- Đặng Vũ, anh quyết định sẽ về Pháp thật sao?

Giật mình, Rin nhanh chóng quay lại đối mặt nó gật nhẹ đầu. Dù sao cũng kết thúc, chi bằng kết thúc sớm sẽ tốt hơn.

Rồi di chuyển từng bước chân gần hơn đến với anh, Huỳnh Tiểu Như hiện rõ ra gương mặt đầy thất vọng gắt lớn:

- Tại sao việc quan trọng như vậy anh lại không nói với tôi một tiếng chứ? Không phải anh đã có hứa, bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói với tôi hay sao? Sao anh lại không giữ lời hứa chứ?

Nó hét, khóe mắt có chút cay. Sao vậy? Sao nó lại thấy trong lòng đau đến vậy? Đưa tay đặt nhẹ lên vai nó, anh nhanh chóng kéo Tiểu Như vào người mình, rồi dùng hai bàn tay xiết chặt.

- Anh xin lỗi em Tiểu Như!

Trợn mắt, nó di chuyển bàn tay lên eo anh định đẩy ra nhưng cùng lúc đó Rin đã dùng hết sức để ghì chặt nó lại.

- Em đừng đẩy anh ra có được không? Anh không muốn đến phút cuối cùng, em vẫn không thay đổi ý định mà muốn đẩy anh ra. Anh đã từng hứa, bất kể chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ nói với em. Nhưng mà, anh là tư cách gì hả? Em có thể cho anh một câu trả lời được không? Nói đi, anh là dùng tư cách gì hả?

Anh hỏi, trong lời nói có chút run. Không được! Anh không cho phép mình yếu đuối ngay lúc này. Di chuyển hai tay ra phía sau Rin, Tiểu Như không phản kháng nữa mà thuận theo xiết chặt lấy Đặng Vũ.

- Đặng Vũ, tôi có thể ôm anh như vậy không?

Đương nhiên là được rồi! Đây là điều mà cả đời này anh muốn nhất không phải sao?

Đặng Vũ gật nhẹ đầu, cố gắng giữ chặt cơ thể nó áp sát vào người mình hơn. Bây giờ mà nói với Tiểu Như, người con trai kia không khác gì một loại dây thường xuân đang quấn quýt lấy cơ thể bé nhỏ sắp không chịu được nghẹt thở của nó vậy. Rất chặt!

- Thật sự, tôi cũng không muốn anh phải rời khỏi đây đâu Đặng Vũ. Bởi vì, những người yêu thương tôi, ai cũng từng người một rời bỏ tôi hết. Nhưng mà tôi lại không muốn điều đó xảy ra một chút nào. Cho nên Đặng Vũ, anh đừng đi có được không? Cứ coi như là tôi mặt dày, đang năn nỉ anh có được không?

Giọng nó nói ngày một khàn đi. Đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen dài óng ả của cô bé trong tay mình, anh cười:

- Thì ra, cũng có lúc anh quan trọng với em. Anh còn tưởng mình không là gì với em nữa chứ!

Anh an nhàn nói, rồi từ từ để nó ra khỏi người mình tầm 1 cen-ti-mét. Giữ chặt hai bên tay Tiểu Như, Rin từ từ cho đầu mình nghiêng nhẹ xuống tiến đến cạnh môi nó. Kinh nghiệm đọc ngôn tình nhiều năm nên nó biết bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Vì biết rõ là chuyện gì nên nó càng không thể để chuyện này xảy ra. Không! Tuyệt đối không thể được!

- Đặng Vũ, người tôi thích là Nhậm Phong!

Mọi thứ đến quá nhanh khiến cho anh không thể phòng thủ được khựng lại. Có quá tàn nhẫn không? Sao nó không thử cầm lấy dao đâm thẳng vào anh một lần đi. Tiểu Như, từ lúc nào em lại nhẫn tâm không thương xót anh như vậy chứ?

- Người em thích là Nhậm Phong!

Rin đau khổ lặp lại câu nói của nó rồi nhanh chóng buông Tiểu Như ra. Anh nhìn nó cười khẩy:

- Người em thích là Nhậm Phong, tại sao mãi mãi trong lòng em chỉ có một mình Nhậm Phong mà không có anh hả?

Tức nước vỡ bờ!

Đặng Vũ không kìm nén được tính khí nóng nảy của mình gắt lớn. Không may những lời này của anh khiến Tiểu Như giật mình lùi nhanh lại phía sau. Nó sợ, ngay lúc này nó thật sự rất sợ!

- Đặng Vũ, tôi không muốn làm tổn thương anh đâu. Nhưng mà, tôi là đứng trên lập trường của một người muốn tốt cho anh để suy nghĩ giùm anh. Nếu như anh cứ cố chấp cho rằng quyết định của mình là đúng, thì người duy nhất đau khổ là anh anh có biết hay không?

BÊN NGOÀI

Thiên Vi đứng bên ngoài nãy giờ cũng đã nghe quá rõ câu chuyện giữa nó và thầy giáo của mình. Cô cười khẩy, đưa tay gõ gõ cửa.

- Thầy Đặng Vũ, thầy có bên trong không?

Là giọng nói của Thiên Vi, nó không lãng tai đến mức là nghe nhầm. Bình thường nó và cô cũng không có mấy thân thiết. Nếu như để Thiên Vi biết nó ở cùng một phòng với Đặng Vũ thì sẽ thế nào đây?

Tiểu Như lấy làm cuống cuồng lên, trong khi nét mặt của Đặng Vũ vẫn bình thản như chưa từng nghe thấy chuyện gì. Tiến đến gần với nó hơn, Rin đưa tay nắm lấy cổ tay nó kéo sát vào người mình. Vì hành động diễn ra khá nhanh nên nó không tài nào đẩy anh ra. Dụ hoặc, Rin cúi khuôn mặt điển trai của mình xuống cạnh tai Tiểu Như thì thầm:

- Anh biết là mình đã quá manh động không chịu nói lý lẽ với em. Nhưng mà, anh là vì không thể chịu được đả kích khi mà trong lòng em chỉ tồn tại một người con trai khác. Tiểu Như, Đặng Vũ thì sao chứ? Anh và Tae có khác biệt đến vậy sao?

Càng nói Rin càng dùng tay xiết chặt lấy cơ thể non mềm của nó hơn. Anh không biết nó đang chịu đựng cơn khổ sở vì sắp không thở được. Thiên Vi vẫn còn bên ngoài, nếu nó như thường lệ phản kháng thì nhất định cô sẽ nghe. Nhưng mà nó lại không mong muốn mình bị tham chiếm một cách quá chặt như vậy.

- Rin, khó thở..

Tiểu Như khó chịu lòn hai tay qua lưng anh đánh mạnh vào có ý không chịu được. Rin nới lỏng cánh tay đang xiết nó, quay mặt sang làn tóc thơm mùi dâu tây của cô gái trong tay mình hôn nhẹ, tiếp tục dụ hoặc:

- Một chút nữa thôi, bản thân em cũng không muốn ra ngoài để Thiên Vi nhìn thấy chúng ta ở cùng phòng mà đúng không?

***

- Nè Tiểu Như, sao rồi hả? Anh ta có nghe mày khuyên mà ở lại đây không?

Nhã Hân nháo nhào hỏi tới tấp khi vừa nhìn thấy nó từ bên ngoài bước vào. Cô còn mặt mũi hỏi nó sao? Nếu khuyên được thì còn nói làm gì nữa? Đằng này đã khuyên không được mà còn xém bị Thiên Vi phát hiện được chuyện nó và Đặng Vũ cô nam quả nữ ở cùng một phòng nữa chứ. Nếu nói không có chuyện thì gì ai mà tin đây?

- Nhã Hân, tao..

- Nếu không khuyên được cũng không sao, bớt đi một người tranh giành em với anh, thì không có gì là không tốt hết! Tiểu Như, em nói có đúng không hả?

Đúng cái đầu của anh ta chứ đúng! Hàn Nhuận Triết, bao giờ thì anh mới chịu hết ăn nói kiểu đại nghịch bất đạo này nữa đây?

[ Hoàn Ss1 ]

Thay đổi cốt truyện xíu đó mà ♥

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.