Độc Tâm, Độc Thân, Độc Nhất Mình Em

Chương 7: Chương 7




Vương Lăng Phong vượt qua hàng rào phòng thủ của đám bắt cóc, vừa xông vào trong đã nhìn thấy cảnh Hà Thiên Nhật bị kề dao vào cổ, ánh mắt lạnh lẽo nhiều thêm mười phần sát khí.
Phó Xuân cầm kiếm lao vào sau, trên lưỡi gươm vẫn còn dính máu.

Vương Lăng Phong vung tay, ra hiệu cho y dừng lại.
Hà Thiên Nhật mặc dù bị kề dao vào cổ nhưng khi nhìn thấy Vương Lăng Phong thì lập tức không còn sợ hãi.

Hắn nhìn y chằm chằm, không kìm được mà nở nụ cười: “Lăng Phong, huynh tới rồi.”
Ánh mắt chứa đầy sát khí của Vương Lăng Phong vừa đặt lên người Hà Thiên Nhật thì lập tức trở nên dịu dàng, y ôn nhu nở nụ cười trấn an: “Ta tới rồi, em đừng sợ.”
“Có huynh ở đây, ta không sợ.”
Tên áo đen kề dao vào cổ Hà Thiên Nhật nhìn thấy người đến là thái tử đương triều cũng không cảm thấy bất ngờ.

Ngay cả việc thuộc hạ bị người của Vương Lăng Phong đánh trọng thương cũng không khiến gã chớp mắt lấy một cái.
Gã trấn tĩnh kề dao lên cổ hắn, gằn giọng đe dọa: “Đã mang tiền tới để chuộc người chưa?”
Vương Lăng Phong lập tức ra hiệu cho Phó Xuân cho người mang theo một xấp ngân phiếu tới: “Số tiền ngươi muốn đều ở đây.”

Mắt gã lập tức sáng lấp lánh, thế nhưng dao kề cổ Hà Thiên Nhật vẫn không hề buông lỏng.

Gã đá tên thuộc hạ ở bên cạnh, ra hiệu.

Tên thuộc hạ tiến tới nhận lấy ngân phiếu từ tay Phó Xuân.

Sau khi kiểm tra tất cả đều là ngân phiếu thật, mới gật đầu với lão đại nhà mình.
Tên áo đen cười lớn tiếng, vui vẻ rít một hơi: “Hôm nay quả là một ngày may mắn, không những kiếm được một món hời mà còn có trong tay thái tử điện hạ.

Tụi bây, còn không mau bắt lấy thái tử.”
“Có thái tử trong tay, còn sợ không kiếm được thêm tiền sao?”
Phó Xuân nhìn đám bắt cóc lồm cồm bò dậy, đến kiếm còn cầm không vững nhưng vẫn đánh chủ ý lên người chủ tử nhà mình thì không khỏi bật cười: “Đám nghịch tặc các ngươi, có biết các ngươi đang làm gì không?”
“Chúng tao đương nhiên biết, còn không phải đang kiếm tiền chắc.

Người đâu, mau bắt lấy thái tử.”
Sau đó, gã còn không quên hướng Vương Lăng Phong đe dọa: “Thái tử điện hạ, nếu như người dám phản kháng, vậy thì ta không chắc con dao này có làm hại đến công tử hay không đâu.”
“Lăng Phong, huynh đừng nghe hắn, huynh là thái tử, không thể để rơi vào tay bọn chúng được.” Hà Thiên Nhật đến lúc này mới sợ hãi.

Ngay cả khi hắn bị nhốt ở nơi này cả một ngày trời, hắn cũng không sợ hãi bằng lúc này.

Bởi vì đối với hắn, không có gì quan trọng bằng an toàn của Vương Lăng Phong, nếu như để y vì hắn mà bị thương, hắn thà để chính mình biến mất đi.
Thế nhưng, Vương Lăng Phong lại tự mình tiến đến vòng vây của đám bắt cóc, đưa tay chịu trói.

Lúc đó, y còn không quên an ủi hắn: “Bảo bối đừng sợ, sẽ không sao đâu.”
Hà Thiên Nhật điên cuồng lắc đầu: “Đừng mà.”

Bởi vì hắn cử động quá mạnh, lưỡi dao kể trên cổ vô tình cứa ra một đường máu.

Hành động này của hắn lập tức dọa Vương Lăng Phong.

Y trừng mắt: “Bảo bối, đứng im.”
“Thật không ngờ thái tử điện hạ của chúng ta lại quan tâm công tử đến vậy nha.” Tên lão đại cười cười, lưỡi dao chuyển đến gò má bánh bao trắng hồng của hắn: “Công tử nên ngoan ngoãn chút đi, lưỡi dao này không có mắt, cứa ra máu thái tử sẽ đau lòng lắm.”
“Thiên Nhật, tin ta!”
Vương Lăng Phong bỏ mặc đám bắt cóc đang dùng dây thừng trói tay chân mình, tầm mắt của y từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người hắn.

Nhìn vết máu trên cổ hắn, y đau lòng muốn chết.
Được y an ủi như vậy, Hà Thiên Nhật cũng ngoan ngoãn hơn, hắn thở một hơi, chậm rãi quan sát tình hình.

Bởi vì hắn bị tên này áp chế nên mới khiến Lăng Phong chịu bó chân bó tay, nếu như hắn thoát được, Lăng Phong chắc chắn sẽ có các.
Hà Thiên Nhật mím môi, cẩn thận chờ đợi thời cơ.

Tình huống này, hắn chính là nút thắt, hắn sẽ tự mình tháo gỡ.
Ngay khi Vương Lăng Phong bị trói hoàn toàn, tên lão đại lập tức cười lớn: “Tốt, tốt lắm, mau, mau đòi thêm tiền chuộc.


Ta sắp phát tài rồi.”
Cảm nhận lưỡi dao ngày càng cách xa mình, Hà Thiên Nhật hít sâu hạ quyết tâm.
Bây giờ hoặc không bao giờ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn co chân dẫm thật mạnh lên chân của tên lão đại, nhân lúc gã bị bất ngờ, hắn dùng vai đẩy mạnh gã ra.

Một giây tự do ngắn ngủi, hắn lao nhanh về phía y: “Lăng Phong!”
Phó Xuân ở bên kia phản ứng cực kì nhanh, ngay lập tức ra hiệu mọi người áp chế đám bắt cóc.
“Con mẹ nó, thằng chó này!” Tên lão đại lấy lại ý thức mặt mày dữ tợn, mất hết toàn bộ kiên nhẫn.

Gã nổi giận đùng đùng vung thanh đao đang cầm trên tay về phía Hà Thiên Nhật.
Hà Thiên Nhật phản ứng nhanh, nghiêng người muốn né khỏi lưỡi đao nhưng vì tốc độ thanh đao quá nhanh, không thể chỉ dựa vào sức mình mà tránh thoát.
Cùng lúc đó, Vương Lăng Phong cũng lao đến, ôm chặt hắn vào lòng: “Bảo bối, cẩn thận.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.